Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
CHƯƠNG 17: VẬY TỐI NAY… TÔI Ở LẠI ĐÂY
CHƯƠNG 17: VẬY TỐI NAY… TÔI Ở LẠI ĐÂY
Đường Nhật Khanh đến biệt thự, người giúp việc trực tiếp đưa cô đến thư phòng.
Đường Nhật Khanh giơ tay gõ cửa, đẩy cửa bước vào, sắc mặt khó coi.
Cô không biết Bùi Danh Chính thông qua cách nào mà biết rõ hành động của cô, nhưng cảm giác mọi cử chỉ của mình đều lộ ra trong mắt người khác không hề tốt đẹp gì.
Bùi Danh Chính vắt đôi chân dài, ngồi trên ghế sofa, tiện tay mở máy tính bảng, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, để máy tính bảng qua một bên, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh cười như không cười.
“Đường Nhật Khanh, mùi vị một buổi chiều chạy đến bốn ngân hàng đều bị đuổi như thế nào?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn: “Tổng giám đốc Bùi kêu tôi tới đây là để cười nhạo tôi sao?”
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tổng giám đốc Bùi”.
Ánh mắt Bùi Danh Chính thâm trầm, thu hết vào đáy mắt những cảm xúc nhỏ trong lòng cô, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, lạnh nhạt ra lệnh: “Cô qua đây.”
Đường Nhật Khanh do dự mộ lát nhưng cuối cùng không chống cự lại sức hấp dẫn vô hình của anh, bước tới ngồi xuống nhưng cố ý chừa lại một khoảng trống giữa cô và Bùi Danh Chính.
“Tôi có thể ăn thịt cô sao?” Bùi Danh Chính nhíu mày: “Tới đây!”
Đường Nhật Khanh chỉ có thể qua đó ngồi, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, gằn từng chữ: “Tôi cảm thấy tôi có hai chuyện muốn nói rõ với anh, chúng ta là làm giao dịch, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là tôi hoàn toàn mất đi tự do, những chuyện giám sát như thế này tôi không thể chấp nhận được.”
Bùi Danh Chính bỗng cười nhạo: “Đường Nhật Khanh, cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao? Giám sát cô có thể có được lợi ích gì sao?”
“Vậy tại sao anh biết…”
“Ngược lại tôi cũng không muốn biết, chỉ là chủ tịch ngân hàng gọi điện cho tôi, tôi không muốn biết cũng khó.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì không nói gì nữa, vẫn nhíu mày như cũ.
Bùi Danh Chính dựa vào ghế sofa kiêu ngạo nói: “Cô có biết tôi bảo cô lên đây để làm gì không?”
Đường Nhật Khanh im lặng không nói gì.
“Chúng ta đã bắt đầu giao dịch rồi, lúc cô cần tiền hoàn toàn có thể tới tìm tôi.”
Mặc dù Bùi Danh Chính không nói trắng ra, nhưng Đường Nhật Khanh hiểu rõ ý tứ trong lời nói, đúng là như vậy, chỉ cần cô có thể làm Bùi Danh Chính vui vẻ thì tiền không thành vấn đề.
Nhưng suy cho cùng cô không phải phụ nữ lưu lạc trong bụi hoa, đương nhiên không thể chuyển biến tâm trạng trong nháy mắt, càng xấu hổ khi chủ động lấy lòng.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của anh, cổ họng Đường Nhật Khanh hơi khô khốc, cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nghiêng nửa người tới gần anh: “Vậy tối nay… tôi ở lại đây.”
Cô vừa nói ra câu này, mặt đã đỏ lên, dù sao cô cũng không phải phụ nữ can đảm, chỉ một câu nói của mình đã làm cô đỏ bừng mặt.
Bùi Danh Chính cụp mắt nhìn chằm chằm cô, thấy tai cô ửng đỏ thì nhếch miệng cười.
Tay anh ôm eo cô kéo cô dán lên người mình, đáy mắt anh tràn đầy dục vọng cười như không cười nhìn cô: “Tôi rất mong đợi tối nay cô sẽ làm gì?”
Nói xong, anh xoay người đè cô dưới thân…
Hơn một tiếng sau, Đường Nhật Khanh bước ra khỏi nhà tắm, cô vừa ra khỏi nhà tắm đã thấy Bùi Danh Chính đang nhìn chằm chằm túi xách đang mở to của cô, bên trong có đặt một cuốn sách kinh doanh, lúc nãy cô lấy đồ quên kéo khóa lại, đúng lúc lộ ra một góc.
Hình như Bùi Danh Chính rất có hứng thú, cầm quyển sách đó lật qua lật lại, rồi nhìn cô với ánh mắt thú vị: “Cuốn sách này là của cô sao?”
Đường Nhật Khanh không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Ngày đó, từ miệng Bùi Danh Chính mà cô biết được, ba cô từng nói cô không có đầu óc kinh doanh, cô đã chịu đả kích, mặc dù nhà họ Đường lập nghiệp từ kinh doanh, nhưng do cô là đứa con gái duy nhất của nhà họ Đường, bình thường chủ yếu học cầm kỳ thi họa và lễ nghi, khi lên đại học thì học chuyên ngành ngôn ngữ, căn bản không hề liên quan đến tài chính thương mại, từ khi ba bị bắt, mọi chuyện đều rớt hết trên vai Đường thi, giờ cô mới ý thức được phương diện này cô có nhiều thiếu sót.
Cô không cam lòng để mình lạc hậu, vội vàng đi bổ sung một số kiến thức, do đó cô đã đi vào thư phòng của ba tùy tiện tìm mấy cuốn sách để đọc, cô cảm thấy cuốn sách này không tệ nên bỏ vào túi xách.
Không ngờ lại bị Bùi Danh Chính nhìn thấy…
Đường Nhật Khanh hơi xấu hổ, cầm lấy cuốn sách trong tay Bùi Danh Chính, trực tiếp đút vào túi sách. “Tôi chỉ tùy tiện xem thôi.”
Bùi Danh Chính cưỡi khẽ: “Cô theo tôi học một năm còn có tác dụng hơn 100 cuốn sách này.”
Đường Nhật Khanh ngước mắt ngạc nhiên, cô biết rõ địa vị Bùi Danh Chính trong giới kinh doanh, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tự khen mình như thế.
Bùi Danh Chính nhìn ra vẻ kinh ngạc của cô, lạnh nhạt nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, cất bước đi theo.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, nhưng Đường Nhật Khanh lại phát hiện tất cả các món ăn đều thanh đạm, hơn nữa khẩu vị cũng ngọt, Đường Nhật Khanh uống một hớp cháo, phát hiện trong cháo cũng bỏ đường.
Chẳng lẽ Bùi Danh Chính thích đồ ngọt sao?
Đường Nhật Khanh không dám mở miệng hỏi nhưng trong lòng thầm ghi nhớ.
Ăn xong, Đường Nhật Khanh liếc nhìn thời gian, nhận ra đã không còn sớm nữa, trên điện thoại đã có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, có lẽ hỏi cô khi nào sẽ trở về.
Đường Nhật Khanh do dự một lát, lúc nãy bọn họ đã làm chuyện nên làm rồi, cô cũng không cần ở lại đây nữa.
“Này… Bùi Danh Chính, tôi đi về trước.” Đường Nhật Khanh đứng dậy, nhìn Bùi Danh Chính đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Bùi Danh Chính nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô: “Cô trở về sao?”
“Ừ tôi…”
Cô chưa nói xong Bùi Danh Chính đã mở miệng nói: “Nếu tôi muốn cô ở lại thì sao?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt đen bóng thâm thúy của anh, cô há miệng nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Quả thật cô không có lý do nào để từ chối anh, cô do dự nửa giây rồi nói: “Vậy tôi ở lại.”
Bùi Danh Chính nghe cô nói vậy vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, anh ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh nửa ngày không nói gì.
Đường Nhật Khanh bị anh nhìn có chút sợ hãi: “Sao vậy?”
“Đường Nhật Khanh, cô phải học cách từ chối, đối với tôi cũng vậy.” Giọng nói của Bùi Danh Chính lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Cho dù giữa chúng ta có giao dịch đồng tiền, nhưng không có nghĩa là cô phải luôn thỏa hiệp, trong cuộc sống cũng như vậy, trên thương trường càng phải như vậy.”
Đường Nhật Khanh giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, cô đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bùi Danh Chính gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Khi ra khỏi biệt thự, trong đầu Đường Nhật Khanh vẫn tái hiện cảnh tượng Bùi Danh Chính giảng đạo lý với cô lúc nãy, rất có sức hấp dẫn.
Đúng vậy, cô quả thật đã quy giao dịch của bọn họ là dơ bẩn, hơn nữa cô tuyệt đối không thể đánh mất kiên trì cuối cùng của mình, từ ngày cô gặp được Bùi Danh Chính ở cửa nhà Bùi Duy, anh luôn truyền cho một chân lý, bất luận cô ngã từ độ cao bao nhiêu, cô cũng không thể đánh mất lòng kiên trì cuối cùng của mình.
Giây phút đó, Đường Nhật Khanh thật sự cảm ơn cô đã gặp được Bùi Danh Chính, trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã học được rất nhiều thứ, nhưng quan trọng nhất là từ bỏ và kiên trì.
Có vài thứ nhất định phải từ bỏ, cũng có nhiều thứ nhất định phải kiên trì.
Lúc cô đang thất thần, điện thoại của trợ lý Tống gọi tới.
“Tổng giám đốc Đường, tiền đã chuyển qua rồi! Chị lấy tiền ở đâu ra vậy, cộng thêm số tiền còn lại của công ty đủ để chia phu cấp thôi việc!”
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại ngẩn người, cô quay đầu nhìn tòa biệt thự cách đó không xa, trong lòng dao động.
Cô biết rõ số tiền đó đến từ đâu.
CHƯƠNG 17: VẬY TỐI NAY… TÔI Ở LẠI ĐÂY
Đường Nhật Khanh đến biệt thự, người giúp việc trực tiếp đưa cô đến thư phòng.
Đường Nhật Khanh giơ tay gõ cửa, đẩy cửa bước vào, sắc mặt khó coi.
Cô không biết Bùi Danh Chính thông qua cách nào mà biết rõ hành động của cô, nhưng cảm giác mọi cử chỉ của mình đều lộ ra trong mắt người khác không hề tốt đẹp gì.
Bùi Danh Chính vắt đôi chân dài, ngồi trên ghế sofa, tiện tay mở máy tính bảng, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, để máy tính bảng qua một bên, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh cười như không cười.
“Đường Nhật Khanh, mùi vị một buổi chiều chạy đến bốn ngân hàng đều bị đuổi như thế nào?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn: “Tổng giám đốc Bùi kêu tôi tới đây là để cười nhạo tôi sao?”
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tổng giám đốc Bùi”.
Ánh mắt Bùi Danh Chính thâm trầm, thu hết vào đáy mắt những cảm xúc nhỏ trong lòng cô, vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, lạnh nhạt ra lệnh: “Cô qua đây.”
Đường Nhật Khanh do dự mộ lát nhưng cuối cùng không chống cự lại sức hấp dẫn vô hình của anh, bước tới ngồi xuống nhưng cố ý chừa lại một khoảng trống giữa cô và Bùi Danh Chính.
“Tôi có thể ăn thịt cô sao?” Bùi Danh Chính nhíu mày: “Tới đây!”
Đường Nhật Khanh chỉ có thể qua đó ngồi, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, gằn từng chữ: “Tôi cảm thấy tôi có hai chuyện muốn nói rõ với anh, chúng ta là làm giao dịch, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là tôi hoàn toàn mất đi tự do, những chuyện giám sát như thế này tôi không thể chấp nhận được.”
Bùi Danh Chính bỗng cười nhạo: “Đường Nhật Khanh, cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi sao? Giám sát cô có thể có được lợi ích gì sao?”
“Vậy tại sao anh biết…”
“Ngược lại tôi cũng không muốn biết, chỉ là chủ tịch ngân hàng gọi điện cho tôi, tôi không muốn biết cũng khó.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì không nói gì nữa, vẫn nhíu mày như cũ.
Bùi Danh Chính dựa vào ghế sofa kiêu ngạo nói: “Cô có biết tôi bảo cô lên đây để làm gì không?”
Đường Nhật Khanh im lặng không nói gì.
“Chúng ta đã bắt đầu giao dịch rồi, lúc cô cần tiền hoàn toàn có thể tới tìm tôi.”
Mặc dù Bùi Danh Chính không nói trắng ra, nhưng Đường Nhật Khanh hiểu rõ ý tứ trong lời nói, đúng là như vậy, chỉ cần cô có thể làm Bùi Danh Chính vui vẻ thì tiền không thành vấn đề.
Nhưng suy cho cùng cô không phải phụ nữ lưu lạc trong bụi hoa, đương nhiên không thể chuyển biến tâm trạng trong nháy mắt, càng xấu hổ khi chủ động lấy lòng.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của anh, cổ họng Đường Nhật Khanh hơi khô khốc, cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nghiêng nửa người tới gần anh: “Vậy tối nay… tôi ở lại đây.”
Cô vừa nói ra câu này, mặt đã đỏ lên, dù sao cô cũng không phải phụ nữ can đảm, chỉ một câu nói của mình đã làm cô đỏ bừng mặt.
Bùi Danh Chính cụp mắt nhìn chằm chằm cô, thấy tai cô ửng đỏ thì nhếch miệng cười.
Tay anh ôm eo cô kéo cô dán lên người mình, đáy mắt anh tràn đầy dục vọng cười như không cười nhìn cô: “Tôi rất mong đợi tối nay cô sẽ làm gì?”
Nói xong, anh xoay người đè cô dưới thân…
Hơn một tiếng sau, Đường Nhật Khanh bước ra khỏi nhà tắm, cô vừa ra khỏi nhà tắm đã thấy Bùi Danh Chính đang nhìn chằm chằm túi xách đang mở to của cô, bên trong có đặt một cuốn sách kinh doanh, lúc nãy cô lấy đồ quên kéo khóa lại, đúng lúc lộ ra một góc.
Hình như Bùi Danh Chính rất có hứng thú, cầm quyển sách đó lật qua lật lại, rồi nhìn cô với ánh mắt thú vị: “Cuốn sách này là của cô sao?”
Đường Nhật Khanh không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Ngày đó, từ miệng Bùi Danh Chính mà cô biết được, ba cô từng nói cô không có đầu óc kinh doanh, cô đã chịu đả kích, mặc dù nhà họ Đường lập nghiệp từ kinh doanh, nhưng do cô là đứa con gái duy nhất của nhà họ Đường, bình thường chủ yếu học cầm kỳ thi họa và lễ nghi, khi lên đại học thì học chuyên ngành ngôn ngữ, căn bản không hề liên quan đến tài chính thương mại, từ khi ba bị bắt, mọi chuyện đều rớt hết trên vai Đường thi, giờ cô mới ý thức được phương diện này cô có nhiều thiếu sót.
Cô không cam lòng để mình lạc hậu, vội vàng đi bổ sung một số kiến thức, do đó cô đã đi vào thư phòng của ba tùy tiện tìm mấy cuốn sách để đọc, cô cảm thấy cuốn sách này không tệ nên bỏ vào túi xách.
Không ngờ lại bị Bùi Danh Chính nhìn thấy…
Đường Nhật Khanh hơi xấu hổ, cầm lấy cuốn sách trong tay Bùi Danh Chính, trực tiếp đút vào túi sách. “Tôi chỉ tùy tiện xem thôi.”
Bùi Danh Chính cưỡi khẽ: “Cô theo tôi học một năm còn có tác dụng hơn 100 cuốn sách này.”
Đường Nhật Khanh ngước mắt ngạc nhiên, cô biết rõ địa vị Bùi Danh Chính trong giới kinh doanh, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tự khen mình như thế.
Bùi Danh Chính nhìn ra vẻ kinh ngạc của cô, lạnh nhạt nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, cất bước đi theo.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, nhưng Đường Nhật Khanh lại phát hiện tất cả các món ăn đều thanh đạm, hơn nữa khẩu vị cũng ngọt, Đường Nhật Khanh uống một hớp cháo, phát hiện trong cháo cũng bỏ đường.
Chẳng lẽ Bùi Danh Chính thích đồ ngọt sao?
Đường Nhật Khanh không dám mở miệng hỏi nhưng trong lòng thầm ghi nhớ.
Ăn xong, Đường Nhật Khanh liếc nhìn thời gian, nhận ra đã không còn sớm nữa, trên điện thoại đã có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, có lẽ hỏi cô khi nào sẽ trở về.
Đường Nhật Khanh do dự một lát, lúc nãy bọn họ đã làm chuyện nên làm rồi, cô cũng không cần ở lại đây nữa.
“Này… Bùi Danh Chính, tôi đi về trước.” Đường Nhật Khanh đứng dậy, nhìn Bùi Danh Chính đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Bùi Danh Chính nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô: “Cô trở về sao?”
“Ừ tôi…”
Cô chưa nói xong Bùi Danh Chính đã mở miệng nói: “Nếu tôi muốn cô ở lại thì sao?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt đen bóng thâm thúy của anh, cô há miệng nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Quả thật cô không có lý do nào để từ chối anh, cô do dự nửa giây rồi nói: “Vậy tôi ở lại.”
Bùi Danh Chính nghe cô nói vậy vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, anh ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh nửa ngày không nói gì.
Đường Nhật Khanh bị anh nhìn có chút sợ hãi: “Sao vậy?”
“Đường Nhật Khanh, cô phải học cách từ chối, đối với tôi cũng vậy.” Giọng nói của Bùi Danh Chính lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn: “Cho dù giữa chúng ta có giao dịch đồng tiền, nhưng không có nghĩa là cô phải luôn thỏa hiệp, trong cuộc sống cũng như vậy, trên thương trường càng phải như vậy.”
Đường Nhật Khanh giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, cô đối diện với ánh mắt thâm thúy của Bùi Danh Chính gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Khi ra khỏi biệt thự, trong đầu Đường Nhật Khanh vẫn tái hiện cảnh tượng Bùi Danh Chính giảng đạo lý với cô lúc nãy, rất có sức hấp dẫn.
Đúng vậy, cô quả thật đã quy giao dịch của bọn họ là dơ bẩn, hơn nữa cô tuyệt đối không thể đánh mất kiên trì cuối cùng của mình, từ ngày cô gặp được Bùi Danh Chính ở cửa nhà Bùi Duy, anh luôn truyền cho một chân lý, bất luận cô ngã từ độ cao bao nhiêu, cô cũng không thể đánh mất lòng kiên trì cuối cùng của mình.
Giây phút đó, Đường Nhật Khanh thật sự cảm ơn cô đã gặp được Bùi Danh Chính, trong mấy ngày ngắn ngủi, cô đã học được rất nhiều thứ, nhưng quan trọng nhất là từ bỏ và kiên trì.
Có vài thứ nhất định phải từ bỏ, cũng có nhiều thứ nhất định phải kiên trì.
Lúc cô đang thất thần, điện thoại của trợ lý Tống gọi tới.
“Tổng giám đốc Đường, tiền đã chuyển qua rồi! Chị lấy tiền ở đâu ra vậy, cộng thêm số tiền còn lại của công ty đủ để chia phu cấp thôi việc!”
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại ngẩn người, cô quay đầu nhìn tòa biệt thự cách đó không xa, trong lòng dao động.
Cô biết rõ số tiền đó đến từ đâu.
Bình luận facebook