Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
CHƯƠNG 26: ANH ẤY CHU ĐÁO NHƯ THẾ
CHƯƠNG 26: ANH ẤY CHU ĐÁO NHƯ THẾ
Đêm nay Đường Nhật Khanh trằn trọc ngủ không ngon, rốt cục đến tận hừng đông mới đi vào giấc ngủ, quả nhiên, sáng sớm hôm sau khi thức dậy trên mặt hiện rõ quầng thâm.
Đường Nhật Khanh nhanh nhẹn rửa mặt, trang điểm, đi xuống lầu, lại ngạc nhiên phát hiện mẹ Đường đang bận rộn trong bếp.
Mẹ Đường vừa nhìn thấy cô thì lập tức hào hứng bưng bát cháo nhỏ và bánh bao tới: "Khanh, ăn sáng đi con."
Đường Nhật Khanh ngẩn người: "Mẹ, đây là do mẹ làm sao?"
"Sao mẹ lại làm mấy thứ này được! Mẹ vừa đến chỗ cửa khu chung cư mua! Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"
Từ khi Đường thị phá sản, Đường Nhật Khanh hiếm khi thấy mẹ Đường vui vẻ như thế, cô ngồi xuống cạnh bàn ăn, thuận thế mở miệng: "Mẹ, sao hôm nay mẹ vui thế?"
"Tối qua, vận khí tốt nên mẹ chơi mạt chược thắng được chút tiền..."
Tay cầm thìa của Đường Nhật Khanh hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn mẹ Đường: "Mẹ, hôm qua không phải con đã nói là sau này không chơi nữa rồi sao."
Mẹ Đường khoát tay, không cho là đúng: "Mẹ chỉ chơi nhỏ thôi, có thắng có thua, rất bình thường, không cần con quan tâm, mẹ tự biết mà."
Sắc mặt Đường Nhật Khanh trầm xuống, biết là không khuyên nổi mẹ, cũng không muốn nói lời thừa thêm, sau khi nhanh chóng ăn hết cháo thì chào mẹ đi làm rồi lập tức rời khỏi nhà.
Trước đây cô cũng không nhận ra mẹ Đường mê cờ bạc như thế, nhưng tình hình bây giờ đã khác, bọn họ không có tiền để đánh bạc nữa, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ Đường lại đem hy vọng đặt lên mạt chược.
Đường Nhật Khanh thở dài, không nghĩ nhiều nữa, vội vã chạy tới Bùi thị.
Cô đến tầng 22, để túi xách xuống, cố ý một vòng ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, bên trong phòng trống không, Bùi Danh Chính hình như vẫn chưa tới.
Đường Nhật Khanh trở về, chuẩn bị xong tài liệu Bùi Danh Chính cần vào buổi sáng theo như lịch trình, để xuống góc trên bên phải bàn, sau đó về phòng làm việc của mình, tiếp tục xem tài liệu của hạng mục Nam Hải.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng ồn ào, Đường Nhật Khanh vội vàng đứng lên, vừa đi ra thì chỉ thấy được bóng lưng của Bùi Danh Chính, bên cạnh anh còn có hai người đàn ông, hình như báo cáo công việc.
Hồ Nguyệt Như cầm tài liệu từ trong phòng làm việc đi tới, phải cất bước theo sau, cô ta vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh bên cạnh thì ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần: "Tôi sẽ mở cuộc họp sáng cùng tổng giám đốc Bùi, cô rãnh rỗi như vậy sao? Gọi điện thoại xác nhận lịch trình buổi chiều cho tổng giám đốc Bùi đi!"
"Được." Đường Nhật Khanh đáp ứng, liếc nhìn bóng lưng của Bùi Danh Chính rồi mới xoay người về văn phòng.
Đêm qua cô đã quyết định, cô không muốn làm một kẻ đào ngũ, cô cần có lực lượng của chính mình, từ từ leo lên, mà quyết định này, cô muốn tự mình nói cho Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh xác nhận lại lịch trình buổi chiều của Bùi Danh Chính, nhưng hết lần này tới lần khác những người buổi chiều muốn gặp mặt đều có chuyện khẩn cấp, trợ lý của đối phương thay đổi thời gian hẹn, Đường Nhật Khanh ghi lại, đồng thời sắp xếp thời gian trống để di chuyển, định đợi sau khi Bùi Danh Chính họp xong thì sẽ nói cho anh quyết định của mình.
Chưa đến một giờ sau, cuộc họp sáng kết thúc, Đường Nhật Khanh nghe thấy sát vách có tiếng động, lập tức đứng dậy đi qua, sau khi gõ cửa đi vào thì mới phát hiện trong phòng ngoài Bùi Danh Chính còn có một người đàn ông khác.
Người đàn ông này hơn 40 tuổi, tóc mai bên tai đã điểm bạc, mặc áo sơmi tơ bóng xám bạc, bên ngoài khoác âu phục phẳng phiu, ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt nghiêm khắc, trong vô hình lộ ra vẻ uy nghiêm.
Người đàn ông kia thấy cô đi vào thì nhìn lại, ánh mắt hơi dừng lại trên người Đường Nhật Khanh, rồi nhìn qua Bùi Danh Chính: "Mới đổi thư ký sao?"
"Vâng." Bùi Danh Chính lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt, lập tức nhìn về phía Đường Nhật Khanh: "Đem hai ly cà phê qua đây, một ly cứ làm như mọi khi và một ly không đường."
"Vâng, xin chờ một chút."
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng đáp, nhếch miệng lên thành một đường cong thích hợp rồi chậm rãi lui ra khỏi phòng.
Lúc cô chuẩn bị xong hai ly cà phê, đang định vào phòng thì Bùi Danh Chính và người đàn ông kia đang nói chuyện.
"Lần này phó tổng Phương cực khổ rồi, tuy lần này xuất ngoại trao đổi kỹ thuật tốn hơi nhiều thời gian nhưng kết quả rất tốt."
"Đây cũng không phải là công lao của cá nhân tôi, lần trước hạng mục Nam Hải không bàn bạc thành công, tôi thấy rất tiếc nuối, nghe nói anh đã nhận lấy hạng mục này từ tay phó tổng Bùi?"
"Đúng vậy, lần này tôi sẽ tự mình đi một chuyến, thăm dò hư thực." Bùi Danh Chính nói, lơ đãng ngước mắt thấy cô đang bưng một ly cà phê đến trước mặt Phương Vĩnh Thành, lộ ra bắp chân nhỏ như ngọc, trắng nõn thẳng tắp.
Trong lòng anh khẽ động nhưng không để lại dấu vết dời ánh mắt đi, nhìn Phương Vĩnh Thành: "Cuối tuần này tôi cũng muốn đến thành phố Nam Hải trước, có thể sẽ đợi thêm vài ngày, phó tổng Phương vừa mới trở về từ nước ngoài, trước đó thì có thể nghỉ ngơi vài ngày, trong công ty có Bùi Duy, tất cả vẫn có thể vận hành bình thường."
Cuối tuần này?
Đường Nhật Khanh vừa vào cửa, nghe thấy bọn họ nói chuyện về hạng mục Nam Hải, cũng không tự chủ vểnh tai nghe, bây giờ nghe thấy anh nói cuối tuần này đi Nam Hải thì không khỏi kinh ngạc.
Cô đang định đem cà phê đến chỗ Bùi Danh Chính thì thất thần, không chú ý đến tấm thảm dưới bàn, vấp một cái khiến cả người bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước.
Đường Nhật Khanh hoảng hốt, đáy lòng hét lên không xong rồi, mắt thấy cà phê trong tay sẽ tạt về phía Bùi Danh Chính thì mạnh mẽ đẩy tay chệch sang bên cạnh, cà phê nóng hắt lên cánh tay phải của cô, cái ly thì rơi xuống thảm không vỡ, nhưng cà phê thì hắt đầy ra thảm.
Bùi Danh Chính không biết giữ chặt đầu vai cô từ lúc nào nên cô mới không ngã xuống, nhưng dù không ngã sấp xuống thì cô lại dùng một tư thế quỷ dị quỳ gối trước mặt Bùi Danh Chính...
Bầu không khí lập tức trở nên hơi xấu hổ.
Đường Nhật Khanh phản ứng kịp, không để ý đến cánh tay đang nóng hừng hực, vội vươn tay nhặt cái ly trên thảm lên: "Xin lỗi..."
Cô hốt hoảng đứng lên, gần như không dám nhìn vào mặt anh: "Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ lập tức đi làm lại ly khác cho anh."
Cô không nghe thấy giọng anh nên cầm ly xoay người bước nhanh về phía cửa.
Trong giây phút cô đi ra khỏi phòng làm việc rồi đóng cửa, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói từ bên trong vang lên.
"Cô thư ký này..."
Lời của Phương Vĩnh Thành còn chưa nói hết, Bùi Danh Chính đã trực tiếp mở miệng: "Vừa mới tới làm, có thể tha thứ được."
Đường Nhật Khanh cắn môi, nhanh chóng đến phòng giải khát, làm lại một ly cà phê khác, sau đó để cánh tay nóng đỏ dưới vòi nước xả nước qua loa, sau đó bưng cà phê đến phòng làm việc.
Sau khi đi vào thì thấy người đàn ông vừa rồi đã đi khỏi, chỉ còn một mình Bùi Danh Chính đang tùy ý ngồi trên ghế salon.
Đường Nhật Khanh cắn môi, vững bước đi tới, để cà phê lên bàn trước mặt Bùi Danh Chính.
"Tổng giám đốc Bùi, chuyện vừa rồi..."
"Cô qua đây."
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn anh, dừng nửa giây rồi lập tức cất bước vòng qua bàn đi đến chỗ Bùi Danh Chính.
Cô vừa định tiếp tục mở miệng xin lỗi, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính lại đưa tay tới, kéo cô ngồi xuống cạnh anh, cô chưa kịp phản ứng, anh như làm ảo thuật, đột nhiên trong tay có thêm một tuýp thuốc mỡ hẹp dài.
Anh không nói lời nào đã kéo ống tay áo của cô lên, để lộ ra một mảng bị bỏng đỏ ửng.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, không ngờ anh lại thấy cô bị bỏng...
Bùi Danh Chính không nói gì, chỉ rút bông trong ngăn kéo, bóp thuốc mỡ ra rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương cho cô.
Thuốc mỡ vừa mới chạm vào da, ngay lập tức tỏa ra cảm giác mát lạnh, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính đang nghiêm túc, trong lòng căng thẳng.
Trước đây cô không biết, Bùi Danh Chính còn chu đáo như thế.
CHƯƠNG 26: ANH ẤY CHU ĐÁO NHƯ THẾ
Đêm nay Đường Nhật Khanh trằn trọc ngủ không ngon, rốt cục đến tận hừng đông mới đi vào giấc ngủ, quả nhiên, sáng sớm hôm sau khi thức dậy trên mặt hiện rõ quầng thâm.
Đường Nhật Khanh nhanh nhẹn rửa mặt, trang điểm, đi xuống lầu, lại ngạc nhiên phát hiện mẹ Đường đang bận rộn trong bếp.
Mẹ Đường vừa nhìn thấy cô thì lập tức hào hứng bưng bát cháo nhỏ và bánh bao tới: "Khanh, ăn sáng đi con."
Đường Nhật Khanh ngẩn người: "Mẹ, đây là do mẹ làm sao?"
"Sao mẹ lại làm mấy thứ này được! Mẹ vừa đến chỗ cửa khu chung cư mua! Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!"
Từ khi Đường thị phá sản, Đường Nhật Khanh hiếm khi thấy mẹ Đường vui vẻ như thế, cô ngồi xuống cạnh bàn ăn, thuận thế mở miệng: "Mẹ, sao hôm nay mẹ vui thế?"
"Tối qua, vận khí tốt nên mẹ chơi mạt chược thắng được chút tiền..."
Tay cầm thìa của Đường Nhật Khanh hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn mẹ Đường: "Mẹ, hôm qua không phải con đã nói là sau này không chơi nữa rồi sao."
Mẹ Đường khoát tay, không cho là đúng: "Mẹ chỉ chơi nhỏ thôi, có thắng có thua, rất bình thường, không cần con quan tâm, mẹ tự biết mà."
Sắc mặt Đường Nhật Khanh trầm xuống, biết là không khuyên nổi mẹ, cũng không muốn nói lời thừa thêm, sau khi nhanh chóng ăn hết cháo thì chào mẹ đi làm rồi lập tức rời khỏi nhà.
Trước đây cô cũng không nhận ra mẹ Đường mê cờ bạc như thế, nhưng tình hình bây giờ đã khác, bọn họ không có tiền để đánh bạc nữa, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ Đường lại đem hy vọng đặt lên mạt chược.
Đường Nhật Khanh thở dài, không nghĩ nhiều nữa, vội vã chạy tới Bùi thị.
Cô đến tầng 22, để túi xách xuống, cố ý một vòng ngoài cửa phòng Tổng giám đốc, bên trong phòng trống không, Bùi Danh Chính hình như vẫn chưa tới.
Đường Nhật Khanh trở về, chuẩn bị xong tài liệu Bùi Danh Chính cần vào buổi sáng theo như lịch trình, để xuống góc trên bên phải bàn, sau đó về phòng làm việc của mình, tiếp tục xem tài liệu của hạng mục Nam Hải.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng ồn ào, Đường Nhật Khanh vội vàng đứng lên, vừa đi ra thì chỉ thấy được bóng lưng của Bùi Danh Chính, bên cạnh anh còn có hai người đàn ông, hình như báo cáo công việc.
Hồ Nguyệt Như cầm tài liệu từ trong phòng làm việc đi tới, phải cất bước theo sau, cô ta vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh bên cạnh thì ánh mắt lại lạnh thêm mấy phần: "Tôi sẽ mở cuộc họp sáng cùng tổng giám đốc Bùi, cô rãnh rỗi như vậy sao? Gọi điện thoại xác nhận lịch trình buổi chiều cho tổng giám đốc Bùi đi!"
"Được." Đường Nhật Khanh đáp ứng, liếc nhìn bóng lưng của Bùi Danh Chính rồi mới xoay người về văn phòng.
Đêm qua cô đã quyết định, cô không muốn làm một kẻ đào ngũ, cô cần có lực lượng của chính mình, từ từ leo lên, mà quyết định này, cô muốn tự mình nói cho Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh xác nhận lại lịch trình buổi chiều của Bùi Danh Chính, nhưng hết lần này tới lần khác những người buổi chiều muốn gặp mặt đều có chuyện khẩn cấp, trợ lý của đối phương thay đổi thời gian hẹn, Đường Nhật Khanh ghi lại, đồng thời sắp xếp thời gian trống để di chuyển, định đợi sau khi Bùi Danh Chính họp xong thì sẽ nói cho anh quyết định của mình.
Chưa đến một giờ sau, cuộc họp sáng kết thúc, Đường Nhật Khanh nghe thấy sát vách có tiếng động, lập tức đứng dậy đi qua, sau khi gõ cửa đi vào thì mới phát hiện trong phòng ngoài Bùi Danh Chính còn có một người đàn ông khác.
Người đàn ông này hơn 40 tuổi, tóc mai bên tai đã điểm bạc, mặc áo sơmi tơ bóng xám bạc, bên ngoài khoác âu phục phẳng phiu, ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt nghiêm khắc, trong vô hình lộ ra vẻ uy nghiêm.
Người đàn ông kia thấy cô đi vào thì nhìn lại, ánh mắt hơi dừng lại trên người Đường Nhật Khanh, rồi nhìn qua Bùi Danh Chính: "Mới đổi thư ký sao?"
"Vâng." Bùi Danh Chính lên tiếng, giọng nói không mặn không nhạt, lập tức nhìn về phía Đường Nhật Khanh: "Đem hai ly cà phê qua đây, một ly cứ làm như mọi khi và một ly không đường."
"Vâng, xin chờ một chút."
Đường Nhật Khanh nhẹ giọng đáp, nhếch miệng lên thành một đường cong thích hợp rồi chậm rãi lui ra khỏi phòng.
Lúc cô chuẩn bị xong hai ly cà phê, đang định vào phòng thì Bùi Danh Chính và người đàn ông kia đang nói chuyện.
"Lần này phó tổng Phương cực khổ rồi, tuy lần này xuất ngoại trao đổi kỹ thuật tốn hơi nhiều thời gian nhưng kết quả rất tốt."
"Đây cũng không phải là công lao của cá nhân tôi, lần trước hạng mục Nam Hải không bàn bạc thành công, tôi thấy rất tiếc nuối, nghe nói anh đã nhận lấy hạng mục này từ tay phó tổng Bùi?"
"Đúng vậy, lần này tôi sẽ tự mình đi một chuyến, thăm dò hư thực." Bùi Danh Chính nói, lơ đãng ngước mắt thấy cô đang bưng một ly cà phê đến trước mặt Phương Vĩnh Thành, lộ ra bắp chân nhỏ như ngọc, trắng nõn thẳng tắp.
Trong lòng anh khẽ động nhưng không để lại dấu vết dời ánh mắt đi, nhìn Phương Vĩnh Thành: "Cuối tuần này tôi cũng muốn đến thành phố Nam Hải trước, có thể sẽ đợi thêm vài ngày, phó tổng Phương vừa mới trở về từ nước ngoài, trước đó thì có thể nghỉ ngơi vài ngày, trong công ty có Bùi Duy, tất cả vẫn có thể vận hành bình thường."
Cuối tuần này?
Đường Nhật Khanh vừa vào cửa, nghe thấy bọn họ nói chuyện về hạng mục Nam Hải, cũng không tự chủ vểnh tai nghe, bây giờ nghe thấy anh nói cuối tuần này đi Nam Hải thì không khỏi kinh ngạc.
Cô đang định đem cà phê đến chỗ Bùi Danh Chính thì thất thần, không chú ý đến tấm thảm dưới bàn, vấp một cái khiến cả người bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước.
Đường Nhật Khanh hoảng hốt, đáy lòng hét lên không xong rồi, mắt thấy cà phê trong tay sẽ tạt về phía Bùi Danh Chính thì mạnh mẽ đẩy tay chệch sang bên cạnh, cà phê nóng hắt lên cánh tay phải của cô, cái ly thì rơi xuống thảm không vỡ, nhưng cà phê thì hắt đầy ra thảm.
Bùi Danh Chính không biết giữ chặt đầu vai cô từ lúc nào nên cô mới không ngã xuống, nhưng dù không ngã sấp xuống thì cô lại dùng một tư thế quỷ dị quỳ gối trước mặt Bùi Danh Chính...
Bầu không khí lập tức trở nên hơi xấu hổ.
Đường Nhật Khanh phản ứng kịp, không để ý đến cánh tay đang nóng hừng hực, vội vươn tay nhặt cái ly trên thảm lên: "Xin lỗi..."
Cô hốt hoảng đứng lên, gần như không dám nhìn vào mặt anh: "Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi sẽ lập tức đi làm lại ly khác cho anh."
Cô không nghe thấy giọng anh nên cầm ly xoay người bước nhanh về phía cửa.
Trong giây phút cô đi ra khỏi phòng làm việc rồi đóng cửa, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói từ bên trong vang lên.
"Cô thư ký này..."
Lời của Phương Vĩnh Thành còn chưa nói hết, Bùi Danh Chính đã trực tiếp mở miệng: "Vừa mới tới làm, có thể tha thứ được."
Đường Nhật Khanh cắn môi, nhanh chóng đến phòng giải khát, làm lại một ly cà phê khác, sau đó để cánh tay nóng đỏ dưới vòi nước xả nước qua loa, sau đó bưng cà phê đến phòng làm việc.
Sau khi đi vào thì thấy người đàn ông vừa rồi đã đi khỏi, chỉ còn một mình Bùi Danh Chính đang tùy ý ngồi trên ghế salon.
Đường Nhật Khanh cắn môi, vững bước đi tới, để cà phê lên bàn trước mặt Bùi Danh Chính.
"Tổng giám đốc Bùi, chuyện vừa rồi..."
"Cô qua đây."
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn anh, dừng nửa giây rồi lập tức cất bước vòng qua bàn đi đến chỗ Bùi Danh Chính.
Cô vừa định tiếp tục mở miệng xin lỗi, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính lại đưa tay tới, kéo cô ngồi xuống cạnh anh, cô chưa kịp phản ứng, anh như làm ảo thuật, đột nhiên trong tay có thêm một tuýp thuốc mỡ hẹp dài.
Anh không nói lời nào đã kéo ống tay áo của cô lên, để lộ ra một mảng bị bỏng đỏ ửng.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, không ngờ anh lại thấy cô bị bỏng...
Bùi Danh Chính không nói gì, chỉ rút bông trong ngăn kéo, bóp thuốc mỡ ra rồi nhẹ nhàng xoa lên vết thương cho cô.
Thuốc mỡ vừa mới chạm vào da, ngay lập tức tỏa ra cảm giác mát lạnh, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính đang nghiêm túc, trong lòng căng thẳng.
Trước đây cô không biết, Bùi Danh Chính còn chu đáo như thế.
Bình luận facebook