Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
CHƯƠNG 413: VỢ SẮP CƯỚI CỦA TÔI
Lời nói này thành công khiến Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc dù bây giờ cô ở bên cạnh Bùi Danh Chính không có thân phận và tên tuổi gì, nhưng khi nghe Ôn Thanh Triều nói như vậy, cô vẫn âm thầm không vui vẻ.
Đột nhiên đầu vai bị đè nặng, Bùi Danh Chính giống như cố ý ôm Đường Nhật Khanh vào trong ngực mình.
Trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm không vui nào, anh cười cười: “Anh Ôn đã hiểu lầm rồi, cô Đỗ chỉ là bạn của tôi mà thôi, mà cô gái này…”
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nhật Khanh, ánh mắt nghiêm túc, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Là vợ sắp cưới của tôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở xung quanh đều giật mình nhìn về phía Bùi Danh Chính, ánh mắt cũng mang theo mấy phần suy đoán và tìm tòi nghiên cứu.
Ai mà không biết mấy năm qua Bùi Danh Chính chỉ luôn một thân một mình, người khác giới có mối quan hệ thân mật nhất chính là Đỗ Nhã Thanh, cho tới bây giờ hai người bọn họ cũng chưa từng công khai quan hệ của mình là như thế nào. Mà bây giờ đột nhiên bên cạnh Bùi Danh Chính lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, vừa mới lộ diện là Bùi Danh Chính đã tuyên bố với người ngoài là vợ sắp cưới của anh.
Đường Nhật Khanh cũng sửng sờ kinh ngạc nhìn về phía Bùi Danh Chính, muốn chất vấn tại sao anh lại nói như vậy ở trước mặt nhiều người, nhưng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của người đàn ông, thêm chuyện phát giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người bọn họ, cô đành phải đem lời nói đến cửa miệng nuốt trở vào.
“Vợ chưa cưới.” Ôn Thanh Triều cũng cảm thấy hứng thú với mấy chữ này, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Đường Nhật Khanh, cuối cùng mỉm cười nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Vậy tôi cũng phải chúc mừng tổng giám đốc Bùi, đợi đến khi hai người kết hôn, cậu nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi đó.”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu: “Đây là chuyện đương nhiên.”
Sau khi bắt chuyện với chủ nhà, Bùi Danh Chính dẫn Đường Nhật Khanh qua một bên, mới vừa đi đến một chỗ có ít người, Đường Nhật Khanh liền nhíu nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Tại sao lúc nãy anh phải nói như vậy?”
Hôn nhân không phải là trò đùa, mà trong tình huống các nhân vật có mặt mũi tụ tập, bây giờ Bùi Danh Chính lại nói chuyện đó ở đây lại không khác gì đang tuyên bố, cô không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được, đến sáng sớm ngày mai tin tức này bảo đảm sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.
Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn người phụ nữ bởi vì tức giận mà gương mặt hơi đỏ lên, anh cúi đầu xuống ôm cô vào trong ngực: “Không phải là em đã đồng ý với anh diễn trò trước mặt của ông cụ hay sao? Bây giờ anh ở đây nói mấy câu, nếu như ông cụ biết được không phải sẽ vui mừng hay sao?”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh chìm xuống, đẩy anh ra: “Em chỉ là đồng ý với anh sẽ không nói cho ông ấy biết hiệp nghị ba mươi ngày của chúng ta, nhưng cho đến bây giờ em cũng chưa từng đồng ý sẽ làm vợ sắp cưới của anh.”
Nói xong, cô tức giận đưa tay lấy một ly cocktail bên cạnh bàn, ngửa đầu liền muốn uống, đột nhiên bàn tay bị người khác nắm lấy, ly nước sóng sánh bị người ta trực tiếp cầm đi.
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên âm trầm mấy phần, anh cau mày, lạnh giọng nói: “Đường Nhật Khanh, ai cho phép em uống rượu, muốn uống thì chờ về nhà anh với em uống cho đủ.”
Bị khí thế của người đàn ông làm cho chấn động, Đường Nhật Khanh ngẩn người, không hề phản bác cũng không thể nào tức giận, chỉ là hừ một tiếng với anh, cô quay người liền đi ra chỗ khác.
Nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ, Bùi Danh Chính bất đắc dĩ câu môi cười cười, tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây ở trên bàn, cất bước đi về phía cô.
Đường Nhật Khanh tùy tiện tìm một cái bàn để ngồi ngước mắt nhìn những người đang khiêu vũ theo âm nhạc vang lên trong đại sảnh, không đầy một lát sau, Bùi Danh Chính liền đi tới đặt ly nước trái cây trước mặt của cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Trong trường hợp này vẫn là không nên uống rượu mới tốt.”
Đường Nhật Khanh đang muốn mở miệng, ánh mắt cô nhẹ nhàng lơ đãng quét mắt nhìn thấy Ôn Thanh Triều đang đi về phía bọn họ, cô dừng lại một chút rồi nhỏ giọng mở miệng: “Anh Ôn đến đây.”
Bùi Danh Chính đưa lưng về hướng kia, sau khi nghe được lời nhắc nhở của Đường Nhật Khanh cũng không quay đầu lại, chỉ là nhìn cô cười cười: “Quả nhiên.”
Anh vừa dứt lời Ôn Thanh Triều liền đi tới mở miệng cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô Đường. sao hai người không đi khiêu vũ đi, khúc ca này lại rất kinh điển đó.”
Bùi Danh Chính cười với anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Không phải là anh Ôn đây cũng không khiêu vũ sao?”
Ôn Thanh Triều cười haha mở miệng nói: “Tôi không có bạn gái, không có ai chịu khiêu vũ với tôi?”
Anh ta nói xong, đột nhiên dừng lại một chút, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Không bằng cô Đường đây nhảy với tôi một điệu nhảy đi.”
Nghe anh ta nói như vậy, đáy mắt Bùi Danh Chính sinh ra mấy phần lạnh lùng, đang muốn mở miệng từ chối nhã nhặn nhưng ai biết Đường Nhật Khanh đã đứng dậy.
Cô tự nhiên hào phóng đặt tay mình lên tay của Ôn Thanh Triều, cười nói: “Tôi nhảy không giỏi, anh Ôn đây đừng ghét bỏ.”
“Sẽ không đâu.” Ôn Thanh Triều nói, ngược lại nhìn về phía Bùi Danh Chính ở bên cạnh, cười hỏi: “Tổng giám đốc Bùi không ngại chứ?”
Đã đến mức này rồi, cho dù trong lòng Bùi Danh Chính có để ý thì ngoài miệng cũng không thể nói ra, anh câu môi mỉm cười không hề nói cái gì cả, chỉ nhìn bóng dáng của hai người bọn họ bước vào trong sàn nhảy.
Đương nhiên anh biết rõ ràng mọi hành động của Ôn Thanh Triều đều là đang thăm dò bọn họ, mà Đường Nhật Khanh có hiểu hay không thì anh cũng không biết.
Đường Nhật Khanh đi theo Ôn Thanh Triều vào giữa sân, trùng hợp âm nhạc cũng bắt đầu vang lên, hai người mỉm cười liếc nhìn nhau, phối hợp ăn ý mà chuyển động theo nhạc.
“Chắc là cô Đường và tổng giám đốc Bùi quen biết rất lâu nhỉ?”
Nghe được giọng nói của người đàn ông, ánh mắt Đường Nhật Khanh lóe lên, cô câu môi mỉm cười: “Cũng không lâu lắm, mấy năm mà thôi, chắc là anh Ôn đây cũng biết.”
Nghe cô nói như vậy, Ôn Thanh Triều cũng có chút kinh ngạc, vốn cho rằng người phụ nữ này cũng chỉ là một bình hoa di động mà thôi, không ngờ tới còn có chút đầu óc, một câu liền làm rõ lập trường của hai người.
“Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi cảm thấy…” Ôn Thanh Triều cười cười: “Phụ nữ xinh đẹp như cô Đường đây, không phải người bình thường có thể xứng đôi được.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, lại làm rõ ý của anh ta một lần nữa: “Vậy ý của anh đây là Bùi Danh Chính không xứng với tôi?”
Ôn Thanh Triều cười cười, không khẳng định cũng không phủ định, bước chân di chuyển nhịp nhàng theo âm thanh của nhạc, nói khẽ: “Tôi có thể nhìn ra được tổng giám đốc Bùi rất để ý cô.”
Đường Nhật Khanh chỉ cười, trầm mặc không nói.
Trước đó lúc chưa gặp nhau thì cô vẫn còn suy nghĩ người họ Ôn này rốt cuộc là thù hay là bạn, bây giờ đã gặp mặt được một lần, sau khi nói chuyện vài câu, cô cũng có thể đoán được chút ít.
Trong mấy câu nói của người đàn ông này đều thăm dò giấu diếm, mà cũng không phải như người bình thường nói chuyện phiếm với nhau, hiển nhiên anh ta có mục đích khác.
Mà mục đích này đối với Bùi Danh Chính mà nói chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Rất nhanh, một khúc nhạc đã kết thúc, Đường Nhật Khanh hợp thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô nói khẽ: “Anh Ôn khiêu vũ rất tốt.”
Ôn Thanh Triều cười cười: “Cô cũng rất tuyệt.”
“Không bằng để lại phương thức liên lạc đi, hôm nào chúng ta hẹn nhau khiêu vũ một khúc?”
“Khiêu vũ thì có thể, đến lúc đó anh cứ trực tiếp liên lạc với Danh Chính là được rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Đường Nhật Khanh mỉm cười với anh ta một cái, sau đó nhanh chân đi về phía Bùi Danh Chính.
Ôn Thanh Triều nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ, đáy mắt xuất hiện ý cười.
Mà ở một bên khác, Bùi Duy và Chương Tú Tú ngồi trước một cái bàn, cả hai đều đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Chương Tú Tú không ngờ tới Đường Nhật Khanh vừa mới xuất hiện, không chỉ có Bùi Danh Chính nói rằng cô là vợ sắp cưới của anh trước mặt mọi người, vậy mà còn có thể nói chuyện với Ôn Thanh Triều.
Ánh mắt cô ta xoay chuyển, cô ta nhìn thấy đuôi mắt của Bùi Duy ngồi ở bên cạnh cũng đuổi theo bóng dáng của người phụ nữ kia, trong lúc nhất thời trong lòng Chương Tú Tú bị sự tức giận và ghen ghét chiếm lấy.
Cô ta nắm chặt tay, Chương Tú Tú chỉ có thể tức giận cắn răng, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà mình đã sắp đặt tốt, sự tức giận của cô ta tiêu tan hơn phân nửa.
Buổi tối ngày hôm nay, cô ta nhất định phải để cho những người đàn ông ông xoay quanh Đường Nhật Khanh nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của cô.
Lời nói này thành công khiến Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút không thoải mái.
Mặc dù bây giờ cô ở bên cạnh Bùi Danh Chính không có thân phận và tên tuổi gì, nhưng khi nghe Ôn Thanh Triều nói như vậy, cô vẫn âm thầm không vui vẻ.
Đột nhiên đầu vai bị đè nặng, Bùi Danh Chính giống như cố ý ôm Đường Nhật Khanh vào trong ngực mình.
Trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm không vui nào, anh cười cười: “Anh Ôn đã hiểu lầm rồi, cô Đỗ chỉ là bạn của tôi mà thôi, mà cô gái này…”
Bùi Danh Chính quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nhật Khanh, ánh mắt nghiêm túc, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Là vợ sắp cưới của tôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở xung quanh đều giật mình nhìn về phía Bùi Danh Chính, ánh mắt cũng mang theo mấy phần suy đoán và tìm tòi nghiên cứu.
Ai mà không biết mấy năm qua Bùi Danh Chính chỉ luôn một thân một mình, người khác giới có mối quan hệ thân mật nhất chính là Đỗ Nhã Thanh, cho tới bây giờ hai người bọn họ cũng chưa từng công khai quan hệ của mình là như thế nào. Mà bây giờ đột nhiên bên cạnh Bùi Danh Chính lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, vừa mới lộ diện là Bùi Danh Chính đã tuyên bố với người ngoài là vợ sắp cưới của anh.
Đường Nhật Khanh cũng sửng sờ kinh ngạc nhìn về phía Bùi Danh Chính, muốn chất vấn tại sao anh lại nói như vậy ở trước mặt nhiều người, nhưng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của người đàn ông, thêm chuyện phát giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người bọn họ, cô đành phải đem lời nói đến cửa miệng nuốt trở vào.
“Vợ chưa cưới.” Ôn Thanh Triều cũng cảm thấy hứng thú với mấy chữ này, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Đường Nhật Khanh, cuối cùng mỉm cười nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Vậy tôi cũng phải chúc mừng tổng giám đốc Bùi, đợi đến khi hai người kết hôn, cậu nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi đó.”
Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu: “Đây là chuyện đương nhiên.”
Sau khi bắt chuyện với chủ nhà, Bùi Danh Chính dẫn Đường Nhật Khanh qua một bên, mới vừa đi đến một chỗ có ít người, Đường Nhật Khanh liền nhíu nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Tại sao lúc nãy anh phải nói như vậy?”
Hôn nhân không phải là trò đùa, mà trong tình huống các nhân vật có mặt mũi tụ tập, bây giờ Bùi Danh Chính lại nói chuyện đó ở đây lại không khác gì đang tuyên bố, cô không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được, đến sáng sớm ngày mai tin tức này bảo đảm sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.
Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn người phụ nữ bởi vì tức giận mà gương mặt hơi đỏ lên, anh cúi đầu xuống ôm cô vào trong ngực: “Không phải là em đã đồng ý với anh diễn trò trước mặt của ông cụ hay sao? Bây giờ anh ở đây nói mấy câu, nếu như ông cụ biết được không phải sẽ vui mừng hay sao?”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh chìm xuống, đẩy anh ra: “Em chỉ là đồng ý với anh sẽ không nói cho ông ấy biết hiệp nghị ba mươi ngày của chúng ta, nhưng cho đến bây giờ em cũng chưa từng đồng ý sẽ làm vợ sắp cưới của anh.”
Nói xong, cô tức giận đưa tay lấy một ly cocktail bên cạnh bàn, ngửa đầu liền muốn uống, đột nhiên bàn tay bị người khác nắm lấy, ly nước sóng sánh bị người ta trực tiếp cầm đi.
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên âm trầm mấy phần, anh cau mày, lạnh giọng nói: “Đường Nhật Khanh, ai cho phép em uống rượu, muốn uống thì chờ về nhà anh với em uống cho đủ.”
Bị khí thế của người đàn ông làm cho chấn động, Đường Nhật Khanh ngẩn người, không hề phản bác cũng không thể nào tức giận, chỉ là hừ một tiếng với anh, cô quay người liền đi ra chỗ khác.
Nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ, Bùi Danh Chính bất đắc dĩ câu môi cười cười, tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây ở trên bàn, cất bước đi về phía cô.
Đường Nhật Khanh tùy tiện tìm một cái bàn để ngồi ngước mắt nhìn những người đang khiêu vũ theo âm nhạc vang lên trong đại sảnh, không đầy một lát sau, Bùi Danh Chính liền đi tới đặt ly nước trái cây trước mặt của cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Trong trường hợp này vẫn là không nên uống rượu mới tốt.”
Đường Nhật Khanh đang muốn mở miệng, ánh mắt cô nhẹ nhàng lơ đãng quét mắt nhìn thấy Ôn Thanh Triều đang đi về phía bọn họ, cô dừng lại một chút rồi nhỏ giọng mở miệng: “Anh Ôn đến đây.”
Bùi Danh Chính đưa lưng về hướng kia, sau khi nghe được lời nhắc nhở của Đường Nhật Khanh cũng không quay đầu lại, chỉ là nhìn cô cười cười: “Quả nhiên.”
Anh vừa dứt lời Ôn Thanh Triều liền đi tới mở miệng cười nói: “Tổng giám đốc Bùi, cô Đường. sao hai người không đi khiêu vũ đi, khúc ca này lại rất kinh điển đó.”
Bùi Danh Chính cười với anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Không phải là anh Ôn đây cũng không khiêu vũ sao?”
Ôn Thanh Triều cười haha mở miệng nói: “Tôi không có bạn gái, không có ai chịu khiêu vũ với tôi?”
Anh ta nói xong, đột nhiên dừng lại một chút, giương mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Không bằng cô Đường đây nhảy với tôi một điệu nhảy đi.”
Nghe anh ta nói như vậy, đáy mắt Bùi Danh Chính sinh ra mấy phần lạnh lùng, đang muốn mở miệng từ chối nhã nhặn nhưng ai biết Đường Nhật Khanh đã đứng dậy.
Cô tự nhiên hào phóng đặt tay mình lên tay của Ôn Thanh Triều, cười nói: “Tôi nhảy không giỏi, anh Ôn đây đừng ghét bỏ.”
“Sẽ không đâu.” Ôn Thanh Triều nói, ngược lại nhìn về phía Bùi Danh Chính ở bên cạnh, cười hỏi: “Tổng giám đốc Bùi không ngại chứ?”
Đã đến mức này rồi, cho dù trong lòng Bùi Danh Chính có để ý thì ngoài miệng cũng không thể nói ra, anh câu môi mỉm cười không hề nói cái gì cả, chỉ nhìn bóng dáng của hai người bọn họ bước vào trong sàn nhảy.
Đương nhiên anh biết rõ ràng mọi hành động của Ôn Thanh Triều đều là đang thăm dò bọn họ, mà Đường Nhật Khanh có hiểu hay không thì anh cũng không biết.
Đường Nhật Khanh đi theo Ôn Thanh Triều vào giữa sân, trùng hợp âm nhạc cũng bắt đầu vang lên, hai người mỉm cười liếc nhìn nhau, phối hợp ăn ý mà chuyển động theo nhạc.
“Chắc là cô Đường và tổng giám đốc Bùi quen biết rất lâu nhỉ?”
Nghe được giọng nói của người đàn ông, ánh mắt Đường Nhật Khanh lóe lên, cô câu môi mỉm cười: “Cũng không lâu lắm, mấy năm mà thôi, chắc là anh Ôn đây cũng biết.”
Nghe cô nói như vậy, Ôn Thanh Triều cũng có chút kinh ngạc, vốn cho rằng người phụ nữ này cũng chỉ là một bình hoa di động mà thôi, không ngờ tới còn có chút đầu óc, một câu liền làm rõ lập trường của hai người.
“Tôi biết chứ, chẳng qua là tôi cảm thấy…” Ôn Thanh Triều cười cười: “Phụ nữ xinh đẹp như cô Đường đây, không phải người bình thường có thể xứng đôi được.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, lại làm rõ ý của anh ta một lần nữa: “Vậy ý của anh đây là Bùi Danh Chính không xứng với tôi?”
Ôn Thanh Triều cười cười, không khẳng định cũng không phủ định, bước chân di chuyển nhịp nhàng theo âm thanh của nhạc, nói khẽ: “Tôi có thể nhìn ra được tổng giám đốc Bùi rất để ý cô.”
Đường Nhật Khanh chỉ cười, trầm mặc không nói.
Trước đó lúc chưa gặp nhau thì cô vẫn còn suy nghĩ người họ Ôn này rốt cuộc là thù hay là bạn, bây giờ đã gặp mặt được một lần, sau khi nói chuyện vài câu, cô cũng có thể đoán được chút ít.
Trong mấy câu nói của người đàn ông này đều thăm dò giấu diếm, mà cũng không phải như người bình thường nói chuyện phiếm với nhau, hiển nhiên anh ta có mục đích khác.
Mà mục đích này đối với Bùi Danh Chính mà nói chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Rất nhanh, một khúc nhạc đã kết thúc, Đường Nhật Khanh hợp thời kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô nói khẽ: “Anh Ôn khiêu vũ rất tốt.”
Ôn Thanh Triều cười cười: “Cô cũng rất tuyệt.”
“Không bằng để lại phương thức liên lạc đi, hôm nào chúng ta hẹn nhau khiêu vũ một khúc?”
“Khiêu vũ thì có thể, đến lúc đó anh cứ trực tiếp liên lạc với Danh Chính là được rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Đường Nhật Khanh mỉm cười với anh ta một cái, sau đó nhanh chân đi về phía Bùi Danh Chính.
Ôn Thanh Triều nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ, đáy mắt xuất hiện ý cười.
Mà ở một bên khác, Bùi Duy và Chương Tú Tú ngồi trước một cái bàn, cả hai đều đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Chương Tú Tú không ngờ tới Đường Nhật Khanh vừa mới xuất hiện, không chỉ có Bùi Danh Chính nói rằng cô là vợ sắp cưới của anh trước mặt mọi người, vậy mà còn có thể nói chuyện với Ôn Thanh Triều.
Ánh mắt cô ta xoay chuyển, cô ta nhìn thấy đuôi mắt của Bùi Duy ngồi ở bên cạnh cũng đuổi theo bóng dáng của người phụ nữ kia, trong lúc nhất thời trong lòng Chương Tú Tú bị sự tức giận và ghen ghét chiếm lấy.
Cô ta nắm chặt tay, Chương Tú Tú chỉ có thể tức giận cắn răng, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà mình đã sắp đặt tốt, sự tức giận của cô ta tiêu tan hơn phân nửa.
Buổi tối ngày hôm nay, cô ta nhất định phải để cho những người đàn ông ông xoay quanh Đường Nhật Khanh nhìn thấy bộ mặt xấu xí nhất của cô.
Bình luận facebook