Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
CHƯƠNG 433: ĐIỂM YẾU DUY NHẤT
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Nhật Khanh nhanh chóng quay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông ở phía sau thì cảm thấy mũi chua sót, bỗng sinh ra cảm giác áy náy.
“Em… em để mất Tiểu Trạch rồi, đều do em…”
Nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn của người phụ nữ, Bùi Danh Chính đau lòng không thôi, sao anh lại không rõ, người phụ nữ giống như cô, đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn hơn, bây giờ đâu còn sợ gì nữa, điểm yếu uy nhất của cô là đứa con.
“Đừng khóc.” Bùi Danh Chính vươn tay, kéo người phụ nữ vào trong lòng: “Chúng ta cùng nhau điều tra rồi tìm Tiểu Trạch về!”
Nói xong, anh nâng mắt nhìn về phía viên cảnh sát bên cạnh, ánh mắt trở nên thâm trầm, lạnh lẽo hơn.
Bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, viên cảnh sát nơm nớp lo sợ, vô thức lùi về phía sau nửa bước: “Bây… bây giờ còn chưa có tin tức gì.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, không nói nửa lời, chỉ lấy di động ra, trực tiếp gọi cho một dãy số, một lát sau, cuộc gọi được kết nối, anh mở miệng nói với vẻ mặt âm trầm: “Cục trưởng Đới, tôi là Bùi Danh Chính, có một việc muốn nhờ ngài…”
Viên cảnh sát kia nghe thấy ba chữ “cục trưởng Đới” thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh cũng trở nên vô cùng cẩn thận.
Sau khi nói chuyện vài câu, Bùi Danh Chính cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía viên cảnh sát: “Thông báo cho đội trưởng Lưu của các cậu, chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi chờ sự sắp xếp của cục trưởng Đới.”
Bỏ lại những lời này, cũng không chờ anh ta trả lời, Bùi Danh Chính nắm vai của Đường Nhật Khanh rồi đi thẳng ra ngoài.
Đường Nhật Khanh lo sợ, bất an, trái tim như bị treo trên cổ họng, cô lo lắng nhìn về phía Bùi Danh Chính hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, anh nói Tiểu Trạch liệu có xảy ra chuyện gì hay không.”
Bùi Danh Chính bình tĩnh phân tích: “Em nói em nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi Tiểu Trạch đâu, có lẽ bị chiếc xe bánh mì kia mang đi rồi, nếu anh đoán đúng thì có lẽ đây là một vụ bắt cóc có chủ đích.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên phản ứng lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không thể lường trước được, rất có khả năng là có người đã lên kế hoạch ngay từ đầu, cố ý gọi điện thoại cho cô, hơn nữa thừa dịp lúc cô không chú ý mà bắt Tiểu Trạch đi!
Đường Nhật Khanh vội quay đầu qua: “Vậy chiếc di dộng này… chúng ta có thể thông qua định vi của chiếc di động này để tìm ra vị trí của con!”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh kéo Đường Nhật Khanh đi, nhanh chóng đi xuống bậc thang rồi lên xe.
Vừa lên xe, Bùi Danh Chính lạnh giọng phân phó: “Trương Phó, lập tức báo Tuyên xác định vị trí của số di động, đồng thời phải điều tra thiết bị giám sát trên đoạn đường kia rồi giao cho Triệu Nhiên đi làm!”
“Vâng.”
Sau khi phân phó nhiệm vụ xuống, nhưng vẫn cần thời gian chờ đợi, Đường Nhật Khanh ngồi trên xe mà trong lòng vô cùng lo lắng, bất an, từng phút từng giây trôi qua đều là sự dày vò.
Cô không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian gần hai tiếng Tiểu Trạch mất tích này, cậu nhóc đã phải trải qua những gì?
Nhỡ đâu…
Các loại suy nghĩ khác nhau xuất hiện trong đầu cô, cô cắn chặt môi dưới, vô cùng hối hận những gì mình đã làm lúc ấy, nếu cô nắm lấy tay của Tiểu Trạch, hoặc không nhận cuộc gọi kia thì mọi chuyện sẽ không phát triển tới bước này.
Cảm nhận được sự bất an của người phụ nữ bên cạnh, Bùi Danh Chính cau mày, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh.”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, ngước mắt lên đối diện với cặp mắt đen của người đàn ông, cuối cùng gật đầu.
Đi tới nửa đường, kết quả định vị di động còn chưa thấy đâu, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong khoang xe.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, cơ thể vô thức run rẩy, cô hít sâu, có chút lo lắng lấy chiếc di động đang reo kia ra, lúc nhìn thấy một số lạ hiển thị trên màn hình, cô gần như không còn cảm đảm để bấm phím trả lời.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh thấy thế, vươn tay cầm lấy chiếc di động trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Nhận điện thoại trước đã, em nói đi.”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
Bùi Danh Chính ấn nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài ra.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, khẽ nói: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của phụ nữ: “Đường Nhật Khanh, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”
Trong nháy mắt ấy, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy bản thân như bị sét đánh trúng, trái tim cô thắt chặt, theo bản năng hỏi lại: “Chương Tú Tú?”
Người phụ nữ ha ha cười vài tiếng: “Nghe ra rồi sao? Tôi còn tưởng cô không đoán được cơ!”
Đường Nhật Khanh trợn mắt kinh ngạc: “Là cô! Tiểu Trạch là…”
“Đúng vậy! Con trai cô bây giờ đang nằm trong tay tôi!”
Đôi mắt Đường Nhật Khanh đỏ hoe, vừa lo vừa tức: “Cô… cô muốn làm gì!”
Chương Tú Tú cười lạnh nói: “Mặc kệ những cái khác, chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện, thì tôi có thể đảm bảo nó sẽ bình yên vô sự!”
Đường Nhật Khanh tức giận tới mức không nói ra lời, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Chương Tú Tú đã nói tiếp: “Chỉ cần cô thừa nhận trước mặt truyền thông rằng mọi việc trong bữa tiệc đều do cô làm, tôi sẽ thả nó! Tôi cho cô thời gian hai tiếng để cô liên hệ với giới truyền thông, nếu không…”
Giọng điệu của người phụ nữ thay đổi: “Nếu không cô đừng mong gặp lại con trai mình nữa!”
“Bộp!” một tiếng, Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã cắt đứt cuộc gọi.
Đường Nhật Khanh sững người một chút, lấy di động gọi lại, nhưng không thể liên lạc được với bên kia.
“Làm sao bây giờ?”
Đường Nhật Khanh đã hoàn toàn rối loạn, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi.
Bùi Danh Chính nắm chặt tay cô: “Đường Nhật Khanh, đừng lo lắng! Tối thiểu bây giờ chúng ta có thể khẳng định Tiểu Trạch tạm thời không sao! Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra Chương Tú Tú đang ở đâu, mọi thứ đều có có thể xoay chuyển!”
Đường Nhật Khanh hỏi ngược lại: “Vậy nếu chúng ta không tìm ra cô ta thì sao? Nếu quá hai tiếng thì sao! Chương Tú Tú, cô ta là một kẻ điên! Nhỡ đâu cô ta thật sự làm ra gì đó thì phải làm sao đây!”
Chuyện cho tới bây giờ, dưới tình huống mọi thứ đều có thể xảy ra, Đường Nhật Khanh không dám đánh cược, lại càng không dám lấy con trai của mình ra cược.
Trong xe lập tức yên lặng, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính bốn mắt nhìn nhau, sự bất an, lo lắng và khủng hoảng hòa vào nhau.
Sau một lúc im lặng, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, nghiêm túc nói: “Cho anh thời gian một tiếng, anh sẽ cố gắng hết sức tìm ra chỗ cô ta đang ở, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Đường Nhật Khanh cắn môi, trong lòng vô cùng lo lắng bất an, nhưng bây giờ, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng Bùi Danh Chính, cô không còn cách nào khác.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Nếu tới lúc cuối thật sự không còn cách nào thì em chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng.”
Làm theo những gì Chương Tú Tú nói, gánh hết những tội danh trong bữa tiệc lên người mình để đổi lấy sự an toàn của Tiểu Trạch.
Hơn nửa tiếng sau, điện thoại của Trương Phó vang lên, anh ta lập tức trả lời: “Alo?”
Không biết bên kia nói gì đó, anh ta đột nhiên hỏi: “Ở đâu?”
Mấy giây sau, anh ta quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, Triệu Nhiên nói đã tìm ra được vị trí! Ngay tại khu công nghiệp bỏ hoang ở quận Đông.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe thấy, thần kinh vô thức trở nên căng thẳng.
Bùi Danh Chính lập tức phân phó: “Lập tức quay đầu xe, tới khu công nghiệp!”
Xe nhanh chóng lao tới khu công nghiệp bỏ hoang ở quận Đông, dọc theo đường đi không thấy bất cứ bóng người nào, từ xa Đường Nhật Khanh đã thấy một chiếc xe màu trắng.
Cô tập trung nhìn kỹ, lập tức mở miệng nói: “Chính là chiếc xe kia!”
Xe nhanh chóng lao tới bên cạnh chiếc xe bánh mì, Đường Nhật Khanh vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, chạy đến bên cạnh xe, xuyên qua cửa kính xe nhìn vào bên trong.
Bên trong xe không có một bóng người! Đừng nói là Tiểu Trạch, ngay cả Chương Tú Tú cũng không ở trong!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Nhật Khanh nhanh chóng quay đầu, lúc nhìn thấy người đàn ông ở phía sau thì cảm thấy mũi chua sót, bỗng sinh ra cảm giác áy náy.
“Em… em để mất Tiểu Trạch rồi, đều do em…”
Nhìn thấy dáng vẻ hỗn loạn của người phụ nữ, Bùi Danh Chính đau lòng không thôi, sao anh lại không rõ, người phụ nữ giống như cô, đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn hơn, bây giờ đâu còn sợ gì nữa, điểm yếu uy nhất của cô là đứa con.
“Đừng khóc.” Bùi Danh Chính vươn tay, kéo người phụ nữ vào trong lòng: “Chúng ta cùng nhau điều tra rồi tìm Tiểu Trạch về!”
Nói xong, anh nâng mắt nhìn về phía viên cảnh sát bên cạnh, ánh mắt trở nên thâm trầm, lạnh lẽo hơn.
Bị anh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, viên cảnh sát nơm nớp lo sợ, vô thức lùi về phía sau nửa bước: “Bây… bây giờ còn chưa có tin tức gì.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, không nói nửa lời, chỉ lấy di động ra, trực tiếp gọi cho một dãy số, một lát sau, cuộc gọi được kết nối, anh mở miệng nói với vẻ mặt âm trầm: “Cục trưởng Đới, tôi là Bùi Danh Chính, có một việc muốn nhờ ngài…”
Viên cảnh sát kia nghe thấy ba chữ “cục trưởng Đới” thì sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh cũng trở nên vô cùng cẩn thận.
Sau khi nói chuyện vài câu, Bùi Danh Chính cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía viên cảnh sát: “Thông báo cho đội trưởng Lưu của các cậu, chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi chờ sự sắp xếp của cục trưởng Đới.”
Bỏ lại những lời này, cũng không chờ anh ta trả lời, Bùi Danh Chính nắm vai của Đường Nhật Khanh rồi đi thẳng ra ngoài.
Đường Nhật Khanh lo sợ, bất an, trái tim như bị treo trên cổ họng, cô lo lắng nhìn về phía Bùi Danh Chính hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây, anh nói Tiểu Trạch liệu có xảy ra chuyện gì hay không.”
Bùi Danh Chính bình tĩnh phân tích: “Em nói em nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi Tiểu Trạch đâu, có lẽ bị chiếc xe bánh mì kia mang đi rồi, nếu anh đoán đúng thì có lẽ đây là một vụ bắt cóc có chủ đích.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên phản ứng lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không thể lường trước được, rất có khả năng là có người đã lên kế hoạch ngay từ đầu, cố ý gọi điện thoại cho cô, hơn nữa thừa dịp lúc cô không chú ý mà bắt Tiểu Trạch đi!
Đường Nhật Khanh vội quay đầu qua: “Vậy chiếc di dộng này… chúng ta có thể thông qua định vi của chiếc di động này để tìm ra vị trí của con!”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh kéo Đường Nhật Khanh đi, nhanh chóng đi xuống bậc thang rồi lên xe.
Vừa lên xe, Bùi Danh Chính lạnh giọng phân phó: “Trương Phó, lập tức báo Tuyên xác định vị trí của số di động, đồng thời phải điều tra thiết bị giám sát trên đoạn đường kia rồi giao cho Triệu Nhiên đi làm!”
“Vâng.”
Sau khi phân phó nhiệm vụ xuống, nhưng vẫn cần thời gian chờ đợi, Đường Nhật Khanh ngồi trên xe mà trong lòng vô cùng lo lắng, bất an, từng phút từng giây trôi qua đều là sự dày vò.
Cô không dám tưởng tượng, trong khoảng thời gian gần hai tiếng Tiểu Trạch mất tích này, cậu nhóc đã phải trải qua những gì?
Nhỡ đâu…
Các loại suy nghĩ khác nhau xuất hiện trong đầu cô, cô cắn chặt môi dưới, vô cùng hối hận những gì mình đã làm lúc ấy, nếu cô nắm lấy tay của Tiểu Trạch, hoặc không nhận cuộc gọi kia thì mọi chuyện sẽ không phát triển tới bước này.
Cảm nhận được sự bất an của người phụ nữ bên cạnh, Bùi Danh Chính cau mày, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh.”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, ngước mắt lên đối diện với cặp mắt đen của người đàn ông, cuối cùng gật đầu.
Đi tới nửa đường, kết quả định vị di động còn chưa thấy đâu, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong khoang xe.
Đường Nhật Khanh sửng sốt, cơ thể vô thức run rẩy, cô hít sâu, có chút lo lắng lấy chiếc di động đang reo kia ra, lúc nhìn thấy một số lạ hiển thị trên màn hình, cô gần như không còn cảm đảm để bấm phím trả lời.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh thấy thế, vươn tay cầm lấy chiếc di động trong tay cô, nhẹ giọng nói: “Nhận điện thoại trước đã, em nói đi.”
Đường Nhật Khanh do dự một chút, cuối cùng gật đầu.
Bùi Danh Chính ấn nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài ra.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, khẽ nói: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của phụ nữ: “Đường Nhật Khanh, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”
Trong nháy mắt ấy, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy bản thân như bị sét đánh trúng, trái tim cô thắt chặt, theo bản năng hỏi lại: “Chương Tú Tú?”
Người phụ nữ ha ha cười vài tiếng: “Nghe ra rồi sao? Tôi còn tưởng cô không đoán được cơ!”
Đường Nhật Khanh trợn mắt kinh ngạc: “Là cô! Tiểu Trạch là…”
“Đúng vậy! Con trai cô bây giờ đang nằm trong tay tôi!”
Đôi mắt Đường Nhật Khanh đỏ hoe, vừa lo vừa tức: “Cô… cô muốn làm gì!”
Chương Tú Tú cười lạnh nói: “Mặc kệ những cái khác, chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện, thì tôi có thể đảm bảo nó sẽ bình yên vô sự!”
Đường Nhật Khanh tức giận tới mức không nói ra lời, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Chương Tú Tú đã nói tiếp: “Chỉ cần cô thừa nhận trước mặt truyền thông rằng mọi việc trong bữa tiệc đều do cô làm, tôi sẽ thả nó! Tôi cho cô thời gian hai tiếng để cô liên hệ với giới truyền thông, nếu không…”
Giọng điệu của người phụ nữ thay đổi: “Nếu không cô đừng mong gặp lại con trai mình nữa!”
“Bộp!” một tiếng, Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã cắt đứt cuộc gọi.
Đường Nhật Khanh sững người một chút, lấy di động gọi lại, nhưng không thể liên lạc được với bên kia.
“Làm sao bây giờ?”
Đường Nhật Khanh đã hoàn toàn rối loạn, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi.
Bùi Danh Chính nắm chặt tay cô: “Đường Nhật Khanh, đừng lo lắng! Tối thiểu bây giờ chúng ta có thể khẳng định Tiểu Trạch tạm thời không sao! Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra Chương Tú Tú đang ở đâu, mọi thứ đều có có thể xoay chuyển!”
Đường Nhật Khanh hỏi ngược lại: “Vậy nếu chúng ta không tìm ra cô ta thì sao? Nếu quá hai tiếng thì sao! Chương Tú Tú, cô ta là một kẻ điên! Nhỡ đâu cô ta thật sự làm ra gì đó thì phải làm sao đây!”
Chuyện cho tới bây giờ, dưới tình huống mọi thứ đều có thể xảy ra, Đường Nhật Khanh không dám đánh cược, lại càng không dám lấy con trai của mình ra cược.
Trong xe lập tức yên lặng, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính bốn mắt nhìn nhau, sự bất an, lo lắng và khủng hoảng hòa vào nhau.
Sau một lúc im lặng, Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, nghiêm túc nói: “Cho anh thời gian một tiếng, anh sẽ cố gắng hết sức tìm ra chỗ cô ta đang ở, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Đường Nhật Khanh cắn môi, trong lòng vô cùng lo lắng bất an, nhưng bây giờ, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng Bùi Danh Chính, cô không còn cách nào khác.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Nếu tới lúc cuối thật sự không còn cách nào thì em chỉ còn lại một lựa chọn cuối cùng.”
Làm theo những gì Chương Tú Tú nói, gánh hết những tội danh trong bữa tiệc lên người mình để đổi lấy sự an toàn của Tiểu Trạch.
Hơn nửa tiếng sau, điện thoại của Trương Phó vang lên, anh ta lập tức trả lời: “Alo?”
Không biết bên kia nói gì đó, anh ta đột nhiên hỏi: “Ở đâu?”
Mấy giây sau, anh ta quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, Triệu Nhiên nói đã tìm ra được vị trí! Ngay tại khu công nghiệp bỏ hoang ở quận Đông.”
Đường Nhật Khanh vừa nghe thấy, thần kinh vô thức trở nên căng thẳng.
Bùi Danh Chính lập tức phân phó: “Lập tức quay đầu xe, tới khu công nghiệp!”
Xe nhanh chóng lao tới khu công nghiệp bỏ hoang ở quận Đông, dọc theo đường đi không thấy bất cứ bóng người nào, từ xa Đường Nhật Khanh đã thấy một chiếc xe màu trắng.
Cô tập trung nhìn kỹ, lập tức mở miệng nói: “Chính là chiếc xe kia!”
Xe nhanh chóng lao tới bên cạnh chiếc xe bánh mì, Đường Nhật Khanh vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, chạy đến bên cạnh xe, xuyên qua cửa kính xe nhìn vào bên trong.
Bên trong xe không có một bóng người! Đừng nói là Tiểu Trạch, ngay cả Chương Tú Tú cũng không ở trong!
Bình luận facebook