Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438
CHƯƠNG 438: MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI THÚC ĐẨY SAU MÀN
Nhìn thấy đôi gò má đỏ ửng của Giang Vãn Vãn, Triệu Đình Phong cười hớn hở: “Tôi có nói bậy bạ gì đâu.”
Giang Vãn Vãn nghe thấy thế, gò má lại càng nóng hơn, cô lập tức sải chân, nhanh chóng bỏ đi.
Đột nhiên cổ tay cô bị siết chặt, anh ta kéo cô lại, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị kéo đến một góc cửa sổ, thưa thớt người qua lại.
Giang Vãn Vãn vừa tức vừa bực bội: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Triệu Đình Phong chợt trở nên nghiêm túc, anh ta đi đến sát bên Giang Vãn Vãn, bỗng dưng cúi đầu nhìn cô ánh mắt dạt dào tình cảm: “Giang Vãn Vãn, em có biết tôi muốn làm gì không?”
Bị người đàn ông ấy nhìn chằm chằm, đột nhiên Giang Vãn Vãn thấy hoảng hốt, gò má đỏ ửng, đỉnh đầu sắp bốc khói đến nơi: “Tôi… sao tôi biết được.”
“Được, vậy thì tôi sẽ nói cho em biết.”
Triệu Đình Phong trả lời câu hỏi của cô, bàn tay siết chặt lại trong vô thức, anh nhìn đôi mắt lấp lánh, ướt át và đôi môi đỏ căng mọng của cô ấy, chợt thấy lòng mình xao động, rồi khom lưng muốn được hôn cô.
Cảm giác mềm mại làm sống lưng anh tê mại, còn chưa kịp thưởng thức nhiều hơn nữa, Giang Vãn Vãn đã nhấc tay, đẩy mạnh anh ta ra.
Một giây tiếp theo, cô giơ tay tát thật mạnh vào mặt anh, không hề do dự một chút nào.
Một tiếng “bốp!” vang lên, khiến cho những người xung quanh lần lượt nhìn về phía họ.
“Đồ du côn!” Giang Vãn Vãn vừa tức tối vừa giận dữ, nước mắt chực trào muốn tuôn xuống, cô quay lưng bỏ đi, cả nguòi đỏ ửng.
Nhanh chóng chạy đến trước cửa thang máy, sau khi đi vào trong, trái tim Giang Vãn Vãn vẫn đập thình thịch liên hồi, còn nơi khóe miệng bị đúng chạm ban nãy lại vừa tê rần vừa nóng bỏng…
Cô bực dọc siết chặt nắm tay lại, Triệu Đình phong… Sao lại đối xử với cô như vậy chứ! Nhưng mà, dường như trong lòng cô thấy phấn khởi đến lạ lùng…
Cùng lúc đó, trước cửa chính bệnh viện, Đường Nhật Khanh ngồi bên trong xe, lặng lẽ chờ đợi Giang Vãn Vãn ra, cô sốt ruột, lúc định cầm điện thoại gọi cho cô ấy thì đột nhiên cửa xe bị ai đó kéo ra, có người luồn vào trong.
Đường Nhật Khanh hơi sững sờ, lúc nhìn rõ người ngồi cạnh cô là Bùi Đình Phong thì gương mặt sa sầm xuống trong vô thức: “Anh tới đây làm gì vậy?”
Lúc còn ở trong bệnh viện, sau khi Trạch tỉnh dậy, cô ôm cậu bé lên xe, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ xong, không ngờ Bùi Danh Chính lại đột ngột xuất hiện.
Bùi Danh Chính quay sang nhìn Trạch đang say ngủ, ngập ngừng một chút rồi mới vươn tay nắm tay Đường Nhật Khanh: “Xuống xe đi, anh muốn nói chuyện với em.”
Đường Nhật Khanh đanh giọng đáp: “Tôi không xuống, anh buông tay ra.”
Bùi Danh Chính cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tung ra đòn sát thủ: “Về chuyện của ba em, em không muốn biết gì hay sao?”
Đúng như dự đoán của cô, sắc mặt Đường Nhật Khanh cứng đờ, sau khi ngập ngừng trong chốc lát bèn sải chân bước xuống xe.
Đóng cửa xe lại, Đường Nhật Khanh cố ý đi qua một bên, lạnh lùng cất tiếng nói: “Anh muốn nói gì? Sao ba tôi lại mất, không phải anh là người hiểu rõ nhất à?”
Gương mặt Bùi Danh Chính rất đỗi nghiêm túc: “Việc bác Đường mất không hề liên quan gì đến anh hết.”
“Không có liên quan gì?” Đường Nhật Khanh thấy mệt mỏi, cảm giác chua xót dấy lên trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú rồi hỏi lại: “Bùi Danh Chính, chẳng phải anh từng hỏi tôi vì sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì có một mạng người ngăn cách chúng ta! Anh nghĩ anh lừa tôi sáu năm thì tôi không hay biết gì ư?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính tối sầm, anh nhíu mày thật chặt, nhất thời không biết phải nói gì với cô.
Đường Nhật Khanh nói đúng, đúng là anh đã lừa cô ấy về chuyện của Đường Chính Đông suốt sáu năm.
Sau giây lát, đôi môi anh run run, cất tiếng nói: “Anh thừa nhận đúng là anh đã lừa gạt em, bởi vì em không biết chuyện này ẩn chứa nhiều điều phức tạp đến mức nào đâu, anh không cần thiết phải hãm hại ba vợ tương lai của mình, em phải tin tưởng anh.”
Anh nói rồi, bèn vươn tay nắm tay cô.
Đường Nhật Khanh thẳng thừng gạt tay anh ra, cười lạnh rồi hỏi: “Không cần thiết ư? Vậy tại sao anh lại hãm hại nhà họ Đường, anh dám nói nhà họ Đường phá sản không có liên quan gì đến anh hết hay không?”
Cô đã nghe Lục Nghiêu nói về việc này từ rất lâu rồi, lúc ấy nhà họ Đường phá sản, mặc dù nhìn bề ngoài cứ tưởng ba mình bị Dương Thu Dung tố cáo, nhưng thực chất Bùi Danh Chính cũng là một trong số những người thúc đẩy.
Nếu như anh không thêm dầu vào lửa, đồng thời dụ dỗ cô đăng thông báo Đường thị đã phá sản thì Đường thị cũng sẽ không sụp đổ dễ dàng như vậy.
Ký ức liên tục tràn về trong đầu cô như ngọn hải triều dâng, Đường Nhật Khanh cắn môi, nhìn người đàn ông trước mắt, nỗi giận trong lòng càng trở nên gay gắt hơn.
Bùi Danh Chính đanh giọng nói: “Đường Nhật Khanh, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em nghe, nhưng về cái chết của ba em thì lại phức tạp hơn những gì em nghĩ nhiều lắm.”
Với những chuyện như thế này, không phải đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng được, hơn nữa anh cũng hiểu rất rõ, nếu anh thú thật cho cô biết thì sự thật đó sẽ là một đòn nặng đánh vào lòng cô.
Đường Nhật Khanh nhìn vào mắt của người đàn ông ấy, đột nhiên cảm thấy hơi do dự, cô mấp máy môi, không nói thêm gì nữa, rồi lại nghe tiếng anh tiếp tục vang lên: “Nếu em đồng ý thì về biệt thự trước, anh sẽ từ từ nói cho em nghe hết, đây không phải là nơi để nói chuyện quan trọng, hơn nữa Trạch nó cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm tay, nhất thời cô cũng không biết phải trả lời thế nào, cô hít một hơi thật sâu, cắn cắn môi, lúc định mở miệng thì bỗng dưng có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Nhật Khanh.”
Vừa quay đầu lại, bèn nhìn thấy Giang Vãn Vãn mau chân rảo bước về phía mình.
“Đợi lâu rồi đúng không, tớ có tí chuyện nên ra trễ.” Giang Vãn Vãn nói rồi mở cửa, bước lên xe.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nhanh chóng quay sang nhìn Bùi Danh Chính rồi lặng lẽ bước lên xe.
Bùi Danh Chính đứng lặng tại chỗ, nhìn bọn họ lái xe khỏi bệnh viện sắc mặt u ám, anh nhíu mày nhìn Triệu Đình Phong đi đến bên cạnh mình với ánh mắt lạnh lẽo.
Triệu Đình Phong nhanh chóng đi đến gần anh, cất tiếng hỏi: “Sao đấy?”
Bùi Danh Chính lười chẳng muốn để ý đến anh ta mà chỉ sải chân đi về hưuóng khác.
Triệu Đình Phong cuống quýt nối gót theo sau, anh ta kéo Bùi Danh Chính lại: “Danh Chính, cậu tuyệt tình ghê ha, vì cản đường Giang Vãn Vãn mà tôi bị cô ấy tát cho một phát đây này.”
Nói rồi bèn cố ý hất cằm, ngỏ ý cậu mau xem đi.
Bùi Danh Chính liếc mắt nhìn anh ta, quả nhiên trên gò má còn in lại một dấu tay, đến lúc này mới thả lỏng, cất tiếng nói: “Cậu giúp tôi điều tra xem bây giờ Chương Tú Tú đang ở đâu thế.”
“Chương Tú Tú á?” Triệu Đình Phong tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải cô ta chuồn ra nước ngoài rồi à?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm: “Về nước rồi, hôm nay suýt chút nữa Trạch đã gặp chuyện bất trắc, bị cô ta hại đấy.”
Triệu Đình Phong nghe thấy vậy, gương mặt nghiêm túc hơn đôi chút: “Được rồi, tôi sẽ kêu đàn em tay chân đi điều ra, nếu như tìm được thì sẽ tóm cô ta ngay.”
“Ừ.”
Bỗng dưng điện thoại của Bùi Danh Chính đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, tiện tay bấm nghe máy: “Chuyện gì đấy?”
“Tổng giám đốc Bùi, công ty xảy ra một vài chuyện, vì cuộc họp ngày hôm nay mà nhóm cổ đông không vui, vốn dĩ đã sắp xếp hoạt động vào ngày kia, nhưng bữa nay đến tận mấy người tìm lý do thoái thác, không tham gia nữa.”
Bùi Danh Chính nghe thấy thế, lông mày nhíu lại thật chặt, lạnh lùng đáp: “Đã liên hệ với bọn họ chưa?”
“Liên hệ hết rồi ạ, nhưng họ đều không chịu nghe máy, cứ như đã thương lượng với nhau từ trước rồi vậy.” Anh lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, trong khoảng thời gian gần đây, những chuyện về Bùi thị khiến cho dư luận xôn xao không ngớt, cộng với việc anh bận bịu xử lý một vài chuyện, không kịp xử lý việc công ty, thêm cả việc anh đột ngột bỏ về trong giữa cuộc họp ngày hôm nay, những cổ đông vốn ôm tâm địa bất chính ấy đều nảy sinh lòng gian, rõ ràng bọn họ đã thông đồng với nhau để làm khó anh.
Bùi Danh Chính nhìn xuống đồng hồ, đanh giọng nói: “Gửi tin nhắn cho bọn họ, lấy danh nghĩa của tôi mời bọn họ ăn cơm.”
Cho dù bọn họ bất mãn với anh đến mức nào đi nữa, hiện giờ anh là cấp trên của bọn họ, anh không tin bọn họ thật sự dám đối đầu với anh.
Nhìn thấy đôi gò má đỏ ửng của Giang Vãn Vãn, Triệu Đình Phong cười hớn hở: “Tôi có nói bậy bạ gì đâu.”
Giang Vãn Vãn nghe thấy thế, gò má lại càng nóng hơn, cô lập tức sải chân, nhanh chóng bỏ đi.
Đột nhiên cổ tay cô bị siết chặt, anh ta kéo cô lại, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị kéo đến một góc cửa sổ, thưa thớt người qua lại.
Giang Vãn Vãn vừa tức vừa bực bội: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Triệu Đình Phong chợt trở nên nghiêm túc, anh ta đi đến sát bên Giang Vãn Vãn, bỗng dưng cúi đầu nhìn cô ánh mắt dạt dào tình cảm: “Giang Vãn Vãn, em có biết tôi muốn làm gì không?”
Bị người đàn ông ấy nhìn chằm chằm, đột nhiên Giang Vãn Vãn thấy hoảng hốt, gò má đỏ ửng, đỉnh đầu sắp bốc khói đến nơi: “Tôi… sao tôi biết được.”
“Được, vậy thì tôi sẽ nói cho em biết.”
Triệu Đình Phong trả lời câu hỏi của cô, bàn tay siết chặt lại trong vô thức, anh nhìn đôi mắt lấp lánh, ướt át và đôi môi đỏ căng mọng của cô ấy, chợt thấy lòng mình xao động, rồi khom lưng muốn được hôn cô.
Cảm giác mềm mại làm sống lưng anh tê mại, còn chưa kịp thưởng thức nhiều hơn nữa, Giang Vãn Vãn đã nhấc tay, đẩy mạnh anh ta ra.
Một giây tiếp theo, cô giơ tay tát thật mạnh vào mặt anh, không hề do dự một chút nào.
Một tiếng “bốp!” vang lên, khiến cho những người xung quanh lần lượt nhìn về phía họ.
“Đồ du côn!” Giang Vãn Vãn vừa tức tối vừa giận dữ, nước mắt chực trào muốn tuôn xuống, cô quay lưng bỏ đi, cả nguòi đỏ ửng.
Nhanh chóng chạy đến trước cửa thang máy, sau khi đi vào trong, trái tim Giang Vãn Vãn vẫn đập thình thịch liên hồi, còn nơi khóe miệng bị đúng chạm ban nãy lại vừa tê rần vừa nóng bỏng…
Cô bực dọc siết chặt nắm tay lại, Triệu Đình phong… Sao lại đối xử với cô như vậy chứ! Nhưng mà, dường như trong lòng cô thấy phấn khởi đến lạ lùng…
Cùng lúc đó, trước cửa chính bệnh viện, Đường Nhật Khanh ngồi bên trong xe, lặng lẽ chờ đợi Giang Vãn Vãn ra, cô sốt ruột, lúc định cầm điện thoại gọi cho cô ấy thì đột nhiên cửa xe bị ai đó kéo ra, có người luồn vào trong.
Đường Nhật Khanh hơi sững sờ, lúc nhìn rõ người ngồi cạnh cô là Bùi Đình Phong thì gương mặt sa sầm xuống trong vô thức: “Anh tới đây làm gì vậy?”
Lúc còn ở trong bệnh viện, sau khi Trạch tỉnh dậy, cô ôm cậu bé lên xe, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ xong, không ngờ Bùi Danh Chính lại đột ngột xuất hiện.
Bùi Danh Chính quay sang nhìn Trạch đang say ngủ, ngập ngừng một chút rồi mới vươn tay nắm tay Đường Nhật Khanh: “Xuống xe đi, anh muốn nói chuyện với em.”
Đường Nhật Khanh đanh giọng đáp: “Tôi không xuống, anh buông tay ra.”
Bùi Danh Chính cũng không còn cách nào khác, chỉ đành tung ra đòn sát thủ: “Về chuyện của ba em, em không muốn biết gì hay sao?”
Đúng như dự đoán của cô, sắc mặt Đường Nhật Khanh cứng đờ, sau khi ngập ngừng trong chốc lát bèn sải chân bước xuống xe.
Đóng cửa xe lại, Đường Nhật Khanh cố ý đi qua một bên, lạnh lùng cất tiếng nói: “Anh muốn nói gì? Sao ba tôi lại mất, không phải anh là người hiểu rõ nhất à?”
Gương mặt Bùi Danh Chính rất đỗi nghiêm túc: “Việc bác Đường mất không hề liên quan gì đến anh hết.”
“Không có liên quan gì?” Đường Nhật Khanh thấy mệt mỏi, cảm giác chua xót dấy lên trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú rồi hỏi lại: “Bùi Danh Chính, chẳng phải anh từng hỏi tôi vì sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì có một mạng người ngăn cách chúng ta! Anh nghĩ anh lừa tôi sáu năm thì tôi không hay biết gì ư?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính tối sầm, anh nhíu mày thật chặt, nhất thời không biết phải nói gì với cô.
Đường Nhật Khanh nói đúng, đúng là anh đã lừa cô ấy về chuyện của Đường Chính Đông suốt sáu năm.
Sau giây lát, đôi môi anh run run, cất tiếng nói: “Anh thừa nhận đúng là anh đã lừa gạt em, bởi vì em không biết chuyện này ẩn chứa nhiều điều phức tạp đến mức nào đâu, anh không cần thiết phải hãm hại ba vợ tương lai của mình, em phải tin tưởng anh.”
Anh nói rồi, bèn vươn tay nắm tay cô.
Đường Nhật Khanh thẳng thừng gạt tay anh ra, cười lạnh rồi hỏi: “Không cần thiết ư? Vậy tại sao anh lại hãm hại nhà họ Đường, anh dám nói nhà họ Đường phá sản không có liên quan gì đến anh hết hay không?”
Cô đã nghe Lục Nghiêu nói về việc này từ rất lâu rồi, lúc ấy nhà họ Đường phá sản, mặc dù nhìn bề ngoài cứ tưởng ba mình bị Dương Thu Dung tố cáo, nhưng thực chất Bùi Danh Chính cũng là một trong số những người thúc đẩy.
Nếu như anh không thêm dầu vào lửa, đồng thời dụ dỗ cô đăng thông báo Đường thị đã phá sản thì Đường thị cũng sẽ không sụp đổ dễ dàng như vậy.
Ký ức liên tục tràn về trong đầu cô như ngọn hải triều dâng, Đường Nhật Khanh cắn môi, nhìn người đàn ông trước mắt, nỗi giận trong lòng càng trở nên gay gắt hơn.
Bùi Danh Chính đanh giọng nói: “Đường Nhật Khanh, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em nghe, nhưng về cái chết của ba em thì lại phức tạp hơn những gì em nghĩ nhiều lắm.”
Với những chuyện như thế này, không phải đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng được, hơn nữa anh cũng hiểu rất rõ, nếu anh thú thật cho cô biết thì sự thật đó sẽ là một đòn nặng đánh vào lòng cô.
Đường Nhật Khanh nhìn vào mắt của người đàn ông ấy, đột nhiên cảm thấy hơi do dự, cô mấp máy môi, không nói thêm gì nữa, rồi lại nghe tiếng anh tiếp tục vang lên: “Nếu em đồng ý thì về biệt thự trước, anh sẽ từ từ nói cho em nghe hết, đây không phải là nơi để nói chuyện quan trọng, hơn nữa Trạch nó cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm tay, nhất thời cô cũng không biết phải trả lời thế nào, cô hít một hơi thật sâu, cắn cắn môi, lúc định mở miệng thì bỗng dưng có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Nhật Khanh.”
Vừa quay đầu lại, bèn nhìn thấy Giang Vãn Vãn mau chân rảo bước về phía mình.
“Đợi lâu rồi đúng không, tớ có tí chuyện nên ra trễ.” Giang Vãn Vãn nói rồi mở cửa, bước lên xe.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nhanh chóng quay sang nhìn Bùi Danh Chính rồi lặng lẽ bước lên xe.
Bùi Danh Chính đứng lặng tại chỗ, nhìn bọn họ lái xe khỏi bệnh viện sắc mặt u ám, anh nhíu mày nhìn Triệu Đình Phong đi đến bên cạnh mình với ánh mắt lạnh lẽo.
Triệu Đình Phong nhanh chóng đi đến gần anh, cất tiếng hỏi: “Sao đấy?”
Bùi Danh Chính lười chẳng muốn để ý đến anh ta mà chỉ sải chân đi về hưuóng khác.
Triệu Đình Phong cuống quýt nối gót theo sau, anh ta kéo Bùi Danh Chính lại: “Danh Chính, cậu tuyệt tình ghê ha, vì cản đường Giang Vãn Vãn mà tôi bị cô ấy tát cho một phát đây này.”
Nói rồi bèn cố ý hất cằm, ngỏ ý cậu mau xem đi.
Bùi Danh Chính liếc mắt nhìn anh ta, quả nhiên trên gò má còn in lại một dấu tay, đến lúc này mới thả lỏng, cất tiếng nói: “Cậu giúp tôi điều tra xem bây giờ Chương Tú Tú đang ở đâu thế.”
“Chương Tú Tú á?” Triệu Đình Phong tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải cô ta chuồn ra nước ngoài rồi à?”
Sắc mặt Bùi Danh Chính sa sầm: “Về nước rồi, hôm nay suýt chút nữa Trạch đã gặp chuyện bất trắc, bị cô ta hại đấy.”
Triệu Đình Phong nghe thấy vậy, gương mặt nghiêm túc hơn đôi chút: “Được rồi, tôi sẽ kêu đàn em tay chân đi điều ra, nếu như tìm được thì sẽ tóm cô ta ngay.”
“Ừ.”
Bỗng dưng điện thoại của Bùi Danh Chính đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, tiện tay bấm nghe máy: “Chuyện gì đấy?”
“Tổng giám đốc Bùi, công ty xảy ra một vài chuyện, vì cuộc họp ngày hôm nay mà nhóm cổ đông không vui, vốn dĩ đã sắp xếp hoạt động vào ngày kia, nhưng bữa nay đến tận mấy người tìm lý do thoái thác, không tham gia nữa.”
Bùi Danh Chính nghe thấy thế, lông mày nhíu lại thật chặt, lạnh lùng đáp: “Đã liên hệ với bọn họ chưa?”
“Liên hệ hết rồi ạ, nhưng họ đều không chịu nghe máy, cứ như đã thương lượng với nhau từ trước rồi vậy.” Anh lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, trong khoảng thời gian gần đây, những chuyện về Bùi thị khiến cho dư luận xôn xao không ngớt, cộng với việc anh bận bịu xử lý một vài chuyện, không kịp xử lý việc công ty, thêm cả việc anh đột ngột bỏ về trong giữa cuộc họp ngày hôm nay, những cổ đông vốn ôm tâm địa bất chính ấy đều nảy sinh lòng gian, rõ ràng bọn họ đã thông đồng với nhau để làm khó anh.
Bùi Danh Chính nhìn xuống đồng hồ, đanh giọng nói: “Gửi tin nhắn cho bọn họ, lấy danh nghĩa của tôi mời bọn họ ăn cơm.”
Cho dù bọn họ bất mãn với anh đến mức nào đi nữa, hiện giờ anh là cấp trên của bọn họ, anh không tin bọn họ thật sự dám đối đầu với anh.
Bình luận facebook