Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Giao Sinh Mạng Cho Cô
Kèm theo đó là tiếng thắng xe dồn dập, một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại ngay phía sau xe Lăng Diệp. Tề Ngôn vội vàng xuống, bước nhanh tới bên cạnh Lăng Diệp vừa mới ra khỏi xe. Hắn vừa nhìn anh từ trên xuống dưới, vừa lo lắng hỏi:
“Diệp! Không sao chứ?!”
Lăng Diệp lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Úc Hàn Yên đang cúi người nhặt đồ, nói:
“Lần này may mà có Tiểu Yên.” Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung trên điện thọai, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Mặc dù anh rất không muốn thừa nhận như thế, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tề Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì Úc Hàn Yên là một sát thủ.
“Trước vào trong đã, chuyện ở đây để bộ phận PR xử lý.” Mặt Lăng Diệp không có chút biểu cảm gì, anh vừa nói vừa ôm Úc Hàn Yên đi vào trong tòa nhà.
Tề Ngôn liếc thấy xe cảnh sát đang lao tới, vội nện bước đuổi theo Lăng Diệp.
Úc Hàn Yên cầm viên đạn trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị, thoáng tản ra tia sát khí. Ngàn vạn lần đừng như cô suy nghĩ, nếu không cô quyết không tha! Người kia sai người giết cô, cô có thể không so đo, vì dù sao cái mạng này cũng là do hắn nhặt về. Nhưng nếu hắn phái người tới giết Lăng Diệp, cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Vừa vào phòng làm việc, Úc Hàn Yên liền đi tới ngồi lên ghế sofa, đồng thời mở máy tính ra.
Lăng Diệp thấy thế cũng không ngăn cô lại. Anh ngồi xuống ghế chỗ bàn làm việc của mình, cũng mở máy tính ra. Anh biết, cô sẽ đứng bên cạnh anh, là người phụ nữ sẽ cùng anh chống chọi bão táp.
Tề Ngôn đi phía sau bọn họ, vào đến cửa nhìn thấy hành động giống y như đúc của hai người, hắn mỉm cười. Bọn họ thật xứng đôi, đều là một loại người. Hắn bật đèn lên, sau đó đi thẳng tới chỗ cửa sổ sát đất kéo rèm cửa xuống, ngồi vào chiếc ghế xoay đối diện với Lăng Diệp.
Nếu là một tay bắn súng tỉa thì phải cẩn thận chút.
Úc Hàn Yên gõ thần tốc một địa chỉ website vào máy tính, nhìn thấy câu hỏi xuất hiện trên màn hình, cô nhập đáp án trong trí nhớ của mình vào. Sau khi trả lời đúng liên tục mười câu, rút cuộc giao diện của trang web đã hiện ra.
Cô đã quá thông thạo việc này, nên dễ dàng tìm ra nhiệm vụ đã ban hành hai ngày gần đây trong nội bộ tổ chức. Cô đọc nhanh như gió để tìm thông tin mình muốn.
“Ám sát Lăng Diệp —— chủ tịch tập đoàn Lăng Thị.”
Úc Hàn Yên nhếch nhếch môi cười giễu cợt. Người kia đúng là càng nhiều tuổi càng nông cạn rồi, dám bất chấp cả nguy cơ bang Liệt Diễm sẽ trả thù, để đồng ý với yêu cầu của người ta. Cô đưa con trỏ chuyển đến nhiệm vụ này, nhấp trái chuột vào chi tiết bên trong.
“. . . . . . Người tiếp nhận nhiệm vụ, trong vòng hai ngày phải ám sát thành công. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng năm tỷ Dollar.”
Đọc đến đây Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày. Từ trước đến nay người kia đều thích 5-5. Hắn năm phần, người khác năm phần. Nói cách khác đối phương đã mua mạng của Lăng Diệp với giá mười tỷ Dollar. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, thở dài nói:
“Diệp, mạng của anh thật đáng giá.”
Lăng Diệp nhíu mày, dựa lưng vào ghế, nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
“Bao nhiêu?”
Tề Ngôn cũng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, tò mò chờ đáp án.
“Mười tỷ Dollar.” Úc Hàn Yên nói từng chữ từng chữ một.
Tề Ngôn cười khẽ một tiếng, trêu chọc:
“Diệp, không ngờ mạng của cậu chỉ đáng giá có mười tỷ Dollar.”
Hắn cười đủ, nhìn về phía Úc Hàn Yên, nghiêm túc nói:
“Chồng cô còn đắt hơn cái giá này rất nhiều.”
Đầu Úc Hàn Yên hiện lên mấy vạch đen. Được rồi! Xem như là cô không có kiến thức đi.
Lăng Diệp lừ Tề Ngôn một cái, nhìn Úc Hàn Yên, thấp giọng hỏi:
“Trong tổ chức của em, cái giá này để mua một mạng sống được coi là rất cao sao?”
Úc Hàn Yên gật đầu, theo trí nhớ của cô thì đây chính là cái giá cao nhất từ trước đến nay để mua một mạng sống. Ngay sau đó, như nghĩ ra vấn đề mấu chốt, cô cau mày hỏi:
“Sao anh biết đối tượng ủy thác là một tổ chức sát thủ?” Hỏi xong cô liền cảm thấy mình rất ngốc. Có người muốn mua mạng của thủ lĩnh bang Liệt Diễm, người trong bang Liệt Diễm có thể không biết được sao?
Nhìn nét mặt cô, Lăng Diệp biết vấn đề cô đưa ra không cần phải trả lời nữa, tiếp đó anh trầm giọng hỏi:
“Viên đạn này có gì kỳ lạ?” Không thể vô duyên vô cớ cô lại nghi ngờ đối phương là người của tổ chức sát thủ hàng đầu được.
Úc Hàn Yên ném viên đạn về phía Lăng Diệp, giải thích:
“Viên đạn này không có bất kỳ dấu hiệu gì. Kích thước và độ dài của nó không giống với những viên đạn bình thường. Nó được chế tạo riêng, hơn nữa ở đầu nhọn đã được nhúng qua chất độc.”
Lăng Diệp khẽ ngẩng đầu, đem viên đạn đặt dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát các khía cạnh của nó. Quả nhiên không có dấu hiệu gì, trên đầu nhọn được phủ một lớp màu xanh dương nhạt.
Úc Hàn Yên tiếp tục nói:
“Điều này làm cho em liên tưởng đến một người trong tổ chức —— Hắc Ưng.”
Khóe miệng Tề Ngôn khẽ co giật không thể nhìn ra, hỏi:
“Người đó được mệnh danh là tay bắn tỉa bách phát bách trúng trong vòng 2km?”
Úc Hàn Yên gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Hắn thích hành động đơn độc, kĩ thuật bắn tỉa đứng đầu. Hắn nhận nhiệm vụ này, tính đến bây giờ đã được mười tiếng rồi. Nói cách khác, 38 tiếng còn lại, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tập kích Diệp. Nguyên tắc của tổ chức là nhiệm vụ của người khác, những người còn lại sẽ không được phép nhúng tay vào, vì vậy bây giờ chúng ta chỉ cần tập trung lực chú ý lên một mình hắn.”
Tề Ngôn nghe xong, vừa suy nghĩ, vừa thấp giọng nói:
“Địch trong tối ta ngoài sáng. Chúng ta đang ở thế bất lợi.”
Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp, nghiêm túc hỏi:
“Diệp, anh tin em chứ? Sẵn sàng giao tính mạng cho em không?”
Lăng Diệp cảm thấy hứng thú, nhìn Úc Hàn Yên, ý bảo cô nói tiếp.
Úc Hàn Yên đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm ra, nhìn về phía tòa nhà đối diện, từ từ nói:
“Em muốn anh làm mồi nhử dụ hắn xuất hiện. Em dám cam đoan, Hắc Ưng vẫn còn đang ở trong cao ốc Lam Thiên đối diện.”
Tề Ngôn nghiêm túc nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
Úc Hàn Yên buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, khẽ cười nói:
“Bởi vì tôi cũng từng là một sát thủ.”
Lăng Diệp đứng dậy, đi tới sau lưng Úc Hàn Yên, hai tay vòng chặt eo cô, nhẹ nhàng nói:
“Anh tin em.”
Từ trước đến giờ anh chưa từng đem tính mạng của mình đặt vào tay người khác, lần này anh làm như thế vì cô là người phụ của anh.
“Diệp!”
Vẻ mặt Tề Ngôn không đồng tình. Mặc dù Úc Hàn Yên rất lợi hại, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể đùa.
Úc Hàn Yên xoay người, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, than thở:
“Anh nha, sao em có thể không yêu anh được đây?” Anh phải tin tưởng cô nhiều lắm, mới có thể giao cả tính mạng cho cô.
Lăng Diệp cũng không ngại người ngoài đang ở đó, đưa tay phát một cái vào mông Úc Hàn Yên, lạnh lùng nói:
“Em thử tình cảm của anh đối với em?”
Úc Hàn Yên dùng tay phải bấm một cái thật mạnh lên đùi mình, cố nặn ra một tầng hơi nước trong mắt, làm cho chính mình trông thật tội nghiệp:
“Em sai rồi.”
“Không được có lần sau.” Lăng Diệp thấp giọng nói.
Úc Hàn Yên nghe xong, vui vẻ ra mặt, gật gật đầu thật mạnh giống như gà con mổ thóc.
“. . . . . .” Tề Ngôn vỗ trán, hai người này có thể chọn thời gian, địa điểm rồi hãy ân ân ái ái có được không? Đầu đang bị người ta ngắm mà vẫn còn nhàn nhã như vậy.
Úc Hàn Yên đi tới trước bàn làm việc Lăng Diệp vừa ngồi. Cô mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy A4 trắng tinh, cầm chiếc bút máy màu đen của Lăng Diệp lên, viết vội vàng khoảng một trăm từ lên đó. Sau khi viết xong, cô chìa tờ giấy ra trước mặt Tề Ngôn, căn dặn:
“Giúp tôi làm những điều ghi trên đó, cành nhanh càng tốt.”
Tề Ngôn đọc những điều viết trên giấy, càng xem chân mày càng nhăn lại, cuối cùng chân mày hắn đã xoắn lại thành một đường:
“Tìm một người có hình dáng tương tự Diệp?”
Úc Hàn Yên nghiêm túc nói:
“Ừ, tôi sẽ không để cho người đàn ông của mình có một chút nguy hiểm nào.”
Mặc dù cô chắc chắn sẽ tìm ra Hắc Ưng trước khi hắn nổ súng, nhưng cô vẫn không muốn Diệp phải mạo hiểm làm mồi nhử.
Tề Ngôn nghĩ đến diện mạo thiên biến vạn hóa của “Ảnh”, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cầm giấy nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Chương 40: Tiêu Diệt Một Người
Một tiếng sau, Tề Ngôn vội vã chạy về, tay phải cầm một túi đồ, đi theo sau hắn còn có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Úc Hàn Yên đang ngồi trên ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh người kia, cô nhìn hắn giống hệt như cha mẹ vợ quan sát con rể tương lai. Sau khi cô nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười hài lòng nói:
“Không sai! Không sai! Vóc dáng quả thật rất giống, kiểu tóc cũng rất giống.”
Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm người đàn ông khác, anh vô cùng khó chịu, liền xoay đầu cô lại, để cô nhìn vào mình. Mặt anh đen xì, lạnh lùng nói:
“Không được nhìn người khác.”
“. . . . . .” Ba người đang trong phòng làm việc nghe xong, đầu đầy vạch đen. Người này đúng là thích ăn dấm chua. Động một chút đã đổ cả một thùng dấm chua rồi.
Úc Hàn Yên thức thời gật đầu nói:
“Ừ, em không nhìn người khác.”
Hai tay Lăng Diệp chuyển qua eo Úc Hàn Yên, giữ chặt lấy cô, giống như lời tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Như thế này thì sao cô có thể làm việc được? Úc Hàn Yên vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ nói:
“Ôm em đến ghế sofa ngồi đi.”
Lăng Diệp nghe xong, không nói hai lời bồng Úc Hàn Yên lên, đi đến ghế sofa ngồi xuống, để cô ngồi lên trên đùi mình.
Úc Hàn Yên cũng không giãy giụa, được miễn phí cái ghế thịt người, cô có ngu mới không ngồi. Cô đổ túi đồ Tề Ngôn mang tới ra, cũng không sợ sẽ bị kẻ khác học mót nghề, trực tiếp nhào nặn theo phương thức bí truyền mình đã nghiên cứu ra.
Chỉ có điều, bọn họ có nhìn được cũng vô ích. Bởi vì không biết liều lượng cô pha chế. Tỉ lệ các nguyên vật liệu khác nhau, mỗi thứ cần điều chế cũng không giống nhau, thậm chí muốn đạt đến mục tiêu thì còn xa tít mù tắp.
Động tác của Úc Hàn Yên rất nhanh, chưa tới hai mươi phút, một chiếc mặt nạ giống da người đến 99. 9% đã hoàn thành xong.
Từ lúc Tề Ngôn phụ giúp cô bắt tay vào làm việc này, hắn đã rơi vào trạng thái kinh hãi. Hơn hai mươi loại nguyên liệu phụ gia cùng liều lượng của nó cô đều nhớ hết. Điều khó tin nhất là cô ước lượng nguyên liệu hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác.
“Đeo lên cho hắn đi.” Tay trái Úc Hàn Yên cầm một góc chiếc mặt nạ để cho nó thẳng ra, nói.
Tề Ngôn bán tin bán nghi cầm lấy chiếc mặt nạ. Tay hắn vừa chạm vào chiếc mặt nạ, ngay tức khắc mắt đã trở nên ngây dại. Cảm giác khi sờ vào….. quá giống thật.
“Nhanh lên đi! Gần ba tháng chưa làm, không biết tay nghề có bị giảm đi không nữa.” Úc Hàn Yên thấy người kia vẫn đứng sững sờ thì giục.
Tề Ngôn bừng tỉnh, cầm chiếc mặt nạ trong tay đeo lên mặt người đang đứng lẳng lặng bên cạnh mình. Sau khi đeo cho người kia xong, hắn nhìn về phía Lăng Diệp, lại nhìn về phía người bên cạnh mình, nhìn qua nhìn lại mấy lần, thở dài nói:
“Xem ra hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức.”
Quá giống với Diệp. Nếu như không phải là khí thế của hai người khác nhau thì suýt nữa hắn đã không phân biệt được đâu là người thật, đâu là người giả rồi.
Úc Hàn Yên nhìn người vừa được đeo mặt nạ, hài lòng gật đầu một cái, lẩm bẩm:
“Cũng may tay nghề chưa có thuyên giảm.” Cô nói xong, lại bắt đầu tập trung tinh thần nhào nặn đống nguyên liệu trên bàn.
Lăng Diệp cũng cảm thấy rất khó tin, anh cúi đầu hỏi:
“Tiểu Yên, sao em học được cách chế tác nó?”
Động tác trên tay Úc Hàn Yên không ngừng, lơ đễnh nói:
“Trong một lần tình cờ em tiếp xúc với môn mặt nạ học của Trung Quốc cổ đại, từ đó sinh ra niềm đam mê với nó.”
Thay vì nói sinh ra niềm đam mê với nó, chính xác hơn là cô đã nảy sinh ý nghĩ thay đổi dung mạo của mình để sau này có thể thành công ở ẩn. Trong quá trình tìm tòi, cô đã tìm đọc tất cả những tài liệu có liên quan đến nó, đã thí nghiệm vô số lần và cũng đã từng thất bại vô số lần……..
“Trung Quốc đúng là một đất nước có lịch sử thần bí, lâu đời.” Lăng Diệp cảm khái nói.
Úc Hàn Yên giơ chiếc mặt nạ trong tay lên, xoay người lại nhìn Lăng Diệp, nói:
“Đừng động.”
Sau đó, cẩn thận đeo mặt nạ lên cho anh. Đeo cho anh xong, cô vỗ tay một cái, nói giọng nhẹ bẫng:
“Đã xong nhiệm vụ!”
Tề Ngôn nhìn Lăng Diệp đã thay đổi thành hình dạng khác, một lần nữa lại nhận thức sâu sắc sự lợi hại của Úc Hàn Yên.
“Các anh đều mang theo súng đi?” Úc Hàn Yên đứng lên, vừa đi về phía cửa sổ sát đất, vừa nói.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô bất ngờ kéo chiếc rèm cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào. Im lặng chính là đồng ý.
Sau khi rèm cửa được kéo ra, cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, đồng thời nhìn về phía người được Tề Ngôn dẫn tới, hạ lệnh:
“Ba phút sau anh đi từ từ trước cửa sổ sát đất. Chỉ cần anh giữ được sự bình tĩnh, tôi sẽ làm cho anh được bình an vô sự.”
“Rõ, thưa phu nhân.” Người kia mở miệng, phát ra giọng nói thiết huyết (*). (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Tề Ngôn và Lăng Diệp thấy thế, vội vàng đi theo sau Úc Hàn Yên.
Sau khi vào trong thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, Úc Hàn Yên thấp giọng nói:
“Diệp, anh tới cao ốc Lam Thiên, lên phòng 10011 ở tầng 100. Tề Ngôn, anh tới phòng 10009 trên tầng 100 của cao ốc đó.”
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Hắc Ưng, muốn bắn tỉa vào phòng làm việc của Lăng Diệp ở trụ sở chính, 0,5% là hắn sẽ chọn phòng 10011 cao ốc Lam Thiên; 1% là chọn phòng 10009 để ngắm bắn. Còn chọn phòng 10110, khả năng lên tới 98,5%.
Cả Lăng Diệp và Tề Ngôn đều im lặng trước sự sắp xếp của người kia. So với bọn họ, cô hiểu rõ Hắc Ưng hơn bất kỳ người nào.
Trong nháy mắt, ba người đã ở trong thang máy của cao ốc Lam Thiên Cao. Ba phút đã đến nơi.
Người đàn ông đeo mặt nạ Lăng Diệp đi qua đi lại trước cửa sổ sát đất, giống như đang suy tư điều gì đó. Cùng lúc này, trong phòng 10010 của cao ốc Lam Thiên Cao, một người mặc bộ âu phục màu đen, xách theo hai chiếc cặp da màu đen dập tắt điếu thuốc lá, bước qua một người đàn ông trung niên đang nằm hôn mê trên đất đi ra ngoài.
Đến tầng 100 của cao ốc Lam Thiên, Lăng Diệp và Tề Ngôn không hẹn đều quay đầu nhìn sang Úc Hàn Yên. Thấy cô gật đầu, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân đi ra khỏi thang máy.
Sau khi tới tầng 101, Úc Hàn Yên bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, không nhanh không chậm đi về phía điểm cần đến.
Đứng ở trước phòng 10110, Úc Hàn Yên không hề bất ngờ khi thấy cửa đã đóng chặt. Cô giơ tay lên, gõ mạnh hai cái, lại gõ nhẹ ba cái, lại gõ mạnh hai cái nữa, sau đó đứng trước cửa chờ người ra mở.
Đây là ám hiểu của tổ chức sát thủ hàng đầu, Hắc Ưng nghe xong nhất định sẽ ra mở cửa.
Quả nhiên, “két ” một tiếng, cửa được mở ra một khe nhỏ.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch miệng, đá mạnh một cái vào cửa, đồng thời tay phải nhanh chóng rút khẩu súng Lăng Diệp đưa cho ra, trong nháy mắt cả người cô đã tiến vào trong phòng, đưa một chân ra sau đá cửa lại.
Hắc Ưng không có phòng bị, bị đập mạnh một cái vào ngực, cả người hắn lùi về phía sau vài bước. Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh hãi, chẳng lẽ không phải là người của tổ chức?! Hắn phản ứng nhanh lẹ, rút một khẩu súng từ trong túi quần ra.
“Hắc Ưng, tốc độ của anh chậm quá.” Sau khi Úc Hàn Yên bắn một phát vào cổ tay Hắc Ưng, sâu kín nói.
“Pằng” một tiếng, súng trong tay Hắc Ưng rơi xuống đất. Đối với Hắc Ưng mà nói, lúc này sự đau đớn từ cổ tay truyền tới không bằng sự khiếp sợ mãnh liệt trong lòng hắn. Giọng nói này…….. Người kia không phải đã chết rồi sao? Hắc Ưng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Ánh mắt giống nhau! Cái loại ánh mắt nhìn xuống chúng sinh, ánh mắt áp đảo hết tất cả các ánh mắt khác!
“Ảnh?!” Mặc dù người trước mặt xinh đẹp hơn Ảnh rất nhiều, nhưng hắn có một trực giác, người đứng trước mặt mình chính là cô – người đã chết!
Úc Hàn Yên cười nhẹ một tiếng, nói nhẹ bẫng:
“Đúng vậy.”
Đồng thời nhả một phát súng vào tim hắn không chút lưu tình.
Kèm theo đó là tiếng thắng xe dồn dập, một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại ngay phía sau xe Lăng Diệp. Tề Ngôn vội vàng xuống, bước nhanh tới bên cạnh Lăng Diệp vừa mới ra khỏi xe. Hắn vừa nhìn anh từ trên xuống dưới, vừa lo lắng hỏi:
“Diệp! Không sao chứ?!”
Lăng Diệp lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Úc Hàn Yên đang cúi người nhặt đồ, nói:
“Lần này may mà có Tiểu Yên.” Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung trên điện thọai, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề. Mặc dù anh rất không muốn thừa nhận như thế, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Tề Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì Úc Hàn Yên là một sát thủ.
“Trước vào trong đã, chuyện ở đây để bộ phận PR xử lý.” Mặt Lăng Diệp không có chút biểu cảm gì, anh vừa nói vừa ôm Úc Hàn Yên đi vào trong tòa nhà.
Tề Ngôn liếc thấy xe cảnh sát đang lao tới, vội nện bước đuổi theo Lăng Diệp.
Úc Hàn Yên cầm viên đạn trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị, thoáng tản ra tia sát khí. Ngàn vạn lần đừng như cô suy nghĩ, nếu không cô quyết không tha! Người kia sai người giết cô, cô có thể không so đo, vì dù sao cái mạng này cũng là do hắn nhặt về. Nhưng nếu hắn phái người tới giết Lăng Diệp, cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Vừa vào phòng làm việc, Úc Hàn Yên liền đi tới ngồi lên ghế sofa, đồng thời mở máy tính ra.
Lăng Diệp thấy thế cũng không ngăn cô lại. Anh ngồi xuống ghế chỗ bàn làm việc của mình, cũng mở máy tính ra. Anh biết, cô sẽ đứng bên cạnh anh, là người phụ nữ sẽ cùng anh chống chọi bão táp.
Tề Ngôn đi phía sau bọn họ, vào đến cửa nhìn thấy hành động giống y như đúc của hai người, hắn mỉm cười. Bọn họ thật xứng đôi, đều là một loại người. Hắn bật đèn lên, sau đó đi thẳng tới chỗ cửa sổ sát đất kéo rèm cửa xuống, ngồi vào chiếc ghế xoay đối diện với Lăng Diệp.
Nếu là một tay bắn súng tỉa thì phải cẩn thận chút.
Úc Hàn Yên gõ thần tốc một địa chỉ website vào máy tính, nhìn thấy câu hỏi xuất hiện trên màn hình, cô nhập đáp án trong trí nhớ của mình vào. Sau khi trả lời đúng liên tục mười câu, rút cuộc giao diện của trang web đã hiện ra.
Cô đã quá thông thạo việc này, nên dễ dàng tìm ra nhiệm vụ đã ban hành hai ngày gần đây trong nội bộ tổ chức. Cô đọc nhanh như gió để tìm thông tin mình muốn.
“Ám sát Lăng Diệp —— chủ tịch tập đoàn Lăng Thị.”
Úc Hàn Yên nhếch nhếch môi cười giễu cợt. Người kia đúng là càng nhiều tuổi càng nông cạn rồi, dám bất chấp cả nguy cơ bang Liệt Diễm sẽ trả thù, để đồng ý với yêu cầu của người ta. Cô đưa con trỏ chuyển đến nhiệm vụ này, nhấp trái chuột vào chi tiết bên trong.
“. . . . . . Người tiếp nhận nhiệm vụ, trong vòng hai ngày phải ám sát thành công. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng năm tỷ Dollar.”
Đọc đến đây Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày. Từ trước đến nay người kia đều thích 5-5. Hắn năm phần, người khác năm phần. Nói cách khác đối phương đã mua mạng của Lăng Diệp với giá mười tỷ Dollar. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, thở dài nói:
“Diệp, mạng của anh thật đáng giá.”
Lăng Diệp nhíu mày, dựa lưng vào ghế, nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
“Bao nhiêu?”
Tề Ngôn cũng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, tò mò chờ đáp án.
“Mười tỷ Dollar.” Úc Hàn Yên nói từng chữ từng chữ một.
Tề Ngôn cười khẽ một tiếng, trêu chọc:
“Diệp, không ngờ mạng của cậu chỉ đáng giá có mười tỷ Dollar.”
Hắn cười đủ, nhìn về phía Úc Hàn Yên, nghiêm túc nói:
“Chồng cô còn đắt hơn cái giá này rất nhiều.”
Đầu Úc Hàn Yên hiện lên mấy vạch đen. Được rồi! Xem như là cô không có kiến thức đi.
Lăng Diệp lừ Tề Ngôn một cái, nhìn Úc Hàn Yên, thấp giọng hỏi:
“Trong tổ chức của em, cái giá này để mua một mạng sống được coi là rất cao sao?”
Úc Hàn Yên gật đầu, theo trí nhớ của cô thì đây chính là cái giá cao nhất từ trước đến nay để mua một mạng sống. Ngay sau đó, như nghĩ ra vấn đề mấu chốt, cô cau mày hỏi:
“Sao anh biết đối tượng ủy thác là một tổ chức sát thủ?” Hỏi xong cô liền cảm thấy mình rất ngốc. Có người muốn mua mạng của thủ lĩnh bang Liệt Diễm, người trong bang Liệt Diễm có thể không biết được sao?
Nhìn nét mặt cô, Lăng Diệp biết vấn đề cô đưa ra không cần phải trả lời nữa, tiếp đó anh trầm giọng hỏi:
“Viên đạn này có gì kỳ lạ?” Không thể vô duyên vô cớ cô lại nghi ngờ đối phương là người của tổ chức sát thủ hàng đầu được.
Úc Hàn Yên ném viên đạn về phía Lăng Diệp, giải thích:
“Viên đạn này không có bất kỳ dấu hiệu gì. Kích thước và độ dài của nó không giống với những viên đạn bình thường. Nó được chế tạo riêng, hơn nữa ở đầu nhọn đã được nhúng qua chất độc.”
Lăng Diệp khẽ ngẩng đầu, đem viên đạn đặt dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát các khía cạnh của nó. Quả nhiên không có dấu hiệu gì, trên đầu nhọn được phủ một lớp màu xanh dương nhạt.
Úc Hàn Yên tiếp tục nói:
“Điều này làm cho em liên tưởng đến một người trong tổ chức —— Hắc Ưng.”
Khóe miệng Tề Ngôn khẽ co giật không thể nhìn ra, hỏi:
“Người đó được mệnh danh là tay bắn tỉa bách phát bách trúng trong vòng 2km?”
Úc Hàn Yên gật đầu, nhàn nhạt nói:
“Hắn thích hành động đơn độc, kĩ thuật bắn tỉa đứng đầu. Hắn nhận nhiệm vụ này, tính đến bây giờ đã được mười tiếng rồi. Nói cách khác, 38 tiếng còn lại, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tập kích Diệp. Nguyên tắc của tổ chức là nhiệm vụ của người khác, những người còn lại sẽ không được phép nhúng tay vào, vì vậy bây giờ chúng ta chỉ cần tập trung lực chú ý lên một mình hắn.”
Tề Ngôn nghe xong, vừa suy nghĩ, vừa thấp giọng nói:
“Địch trong tối ta ngoài sáng. Chúng ta đang ở thế bất lợi.”
Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp, nghiêm túc hỏi:
“Diệp, anh tin em chứ? Sẵn sàng giao tính mạng cho em không?”
Lăng Diệp cảm thấy hứng thú, nhìn Úc Hàn Yên, ý bảo cô nói tiếp.
Úc Hàn Yên đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vén một góc rèm ra, nhìn về phía tòa nhà đối diện, từ từ nói:
“Em muốn anh làm mồi nhử dụ hắn xuất hiện. Em dám cam đoan, Hắc Ưng vẫn còn đang ở trong cao ốc Lam Thiên đối diện.”
Tề Ngôn nghiêm túc nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:
“Vì sao lại khẳng định như vậy?”
Úc Hàn Yên buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, khẽ cười nói:
“Bởi vì tôi cũng từng là một sát thủ.”
Lăng Diệp đứng dậy, đi tới sau lưng Úc Hàn Yên, hai tay vòng chặt eo cô, nhẹ nhàng nói:
“Anh tin em.”
Từ trước đến giờ anh chưa từng đem tính mạng của mình đặt vào tay người khác, lần này anh làm như thế vì cô là người phụ của anh.
“Diệp!”
Vẻ mặt Tề Ngôn không đồng tình. Mặc dù Úc Hàn Yên rất lợi hại, nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể đùa.
Úc Hàn Yên xoay người, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, than thở:
“Anh nha, sao em có thể không yêu anh được đây?” Anh phải tin tưởng cô nhiều lắm, mới có thể giao cả tính mạng cho cô.
Lăng Diệp cũng không ngại người ngoài đang ở đó, đưa tay phát một cái vào mông Úc Hàn Yên, lạnh lùng nói:
“Em thử tình cảm của anh đối với em?”
Úc Hàn Yên dùng tay phải bấm một cái thật mạnh lên đùi mình, cố nặn ra một tầng hơi nước trong mắt, làm cho chính mình trông thật tội nghiệp:
“Em sai rồi.”
“Không được có lần sau.” Lăng Diệp thấp giọng nói.
Úc Hàn Yên nghe xong, vui vẻ ra mặt, gật gật đầu thật mạnh giống như gà con mổ thóc.
“. . . . . .” Tề Ngôn vỗ trán, hai người này có thể chọn thời gian, địa điểm rồi hãy ân ân ái ái có được không? Đầu đang bị người ta ngắm mà vẫn còn nhàn nhã như vậy.
Úc Hàn Yên đi tới trước bàn làm việc Lăng Diệp vừa ngồi. Cô mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy A4 trắng tinh, cầm chiếc bút máy màu đen của Lăng Diệp lên, viết vội vàng khoảng một trăm từ lên đó. Sau khi viết xong, cô chìa tờ giấy ra trước mặt Tề Ngôn, căn dặn:
“Giúp tôi làm những điều ghi trên đó, cành nhanh càng tốt.”
Tề Ngôn đọc những điều viết trên giấy, càng xem chân mày càng nhăn lại, cuối cùng chân mày hắn đã xoắn lại thành một đường:
“Tìm một người có hình dáng tương tự Diệp?”
Úc Hàn Yên nghiêm túc nói:
“Ừ, tôi sẽ không để cho người đàn ông của mình có một chút nguy hiểm nào.”
Mặc dù cô chắc chắn sẽ tìm ra Hắc Ưng trước khi hắn nổ súng, nhưng cô vẫn không muốn Diệp phải mạo hiểm làm mồi nhử.
Tề Ngôn nghĩ đến diện mạo thiên biến vạn hóa của “Ảnh”, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cầm giấy nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Chương 40: Tiêu Diệt Một Người
Một tiếng sau, Tề Ngôn vội vã chạy về, tay phải cầm một túi đồ, đi theo sau hắn còn có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Úc Hàn Yên đang ngồi trên ghế đứng dậy, đi tới bên cạnh người kia, cô nhìn hắn giống hệt như cha mẹ vợ quan sát con rể tương lai. Sau khi cô nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười hài lòng nói:
“Không sai! Không sai! Vóc dáng quả thật rất giống, kiểu tóc cũng rất giống.”
Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm người đàn ông khác, anh vô cùng khó chịu, liền xoay đầu cô lại, để cô nhìn vào mình. Mặt anh đen xì, lạnh lùng nói:
“Không được nhìn người khác.”
“. . . . . .” Ba người đang trong phòng làm việc nghe xong, đầu đầy vạch đen. Người này đúng là thích ăn dấm chua. Động một chút đã đổ cả một thùng dấm chua rồi.
Úc Hàn Yên thức thời gật đầu nói:
“Ừ, em không nhìn người khác.”
Hai tay Lăng Diệp chuyển qua eo Úc Hàn Yên, giữ chặt lấy cô, giống như lời tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Như thế này thì sao cô có thể làm việc được? Úc Hàn Yên vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ nói:
“Ôm em đến ghế sofa ngồi đi.”
Lăng Diệp nghe xong, không nói hai lời bồng Úc Hàn Yên lên, đi đến ghế sofa ngồi xuống, để cô ngồi lên trên đùi mình.
Úc Hàn Yên cũng không giãy giụa, được miễn phí cái ghế thịt người, cô có ngu mới không ngồi. Cô đổ túi đồ Tề Ngôn mang tới ra, cũng không sợ sẽ bị kẻ khác học mót nghề, trực tiếp nhào nặn theo phương thức bí truyền mình đã nghiên cứu ra.
Chỉ có điều, bọn họ có nhìn được cũng vô ích. Bởi vì không biết liều lượng cô pha chế. Tỉ lệ các nguyên vật liệu khác nhau, mỗi thứ cần điều chế cũng không giống nhau, thậm chí muốn đạt đến mục tiêu thì còn xa tít mù tắp.
Động tác của Úc Hàn Yên rất nhanh, chưa tới hai mươi phút, một chiếc mặt nạ giống da người đến 99. 9% đã hoàn thành xong.
Từ lúc Tề Ngôn phụ giúp cô bắt tay vào làm việc này, hắn đã rơi vào trạng thái kinh hãi. Hơn hai mươi loại nguyên liệu phụ gia cùng liều lượng của nó cô đều nhớ hết. Điều khó tin nhất là cô ước lượng nguyên liệu hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác.
“Đeo lên cho hắn đi.” Tay trái Úc Hàn Yên cầm một góc chiếc mặt nạ để cho nó thẳng ra, nói.
Tề Ngôn bán tin bán nghi cầm lấy chiếc mặt nạ. Tay hắn vừa chạm vào chiếc mặt nạ, ngay tức khắc mắt đã trở nên ngây dại. Cảm giác khi sờ vào….. quá giống thật.
“Nhanh lên đi! Gần ba tháng chưa làm, không biết tay nghề có bị giảm đi không nữa.” Úc Hàn Yên thấy người kia vẫn đứng sững sờ thì giục.
Tề Ngôn bừng tỉnh, cầm chiếc mặt nạ trong tay đeo lên mặt người đang đứng lẳng lặng bên cạnh mình. Sau khi đeo cho người kia xong, hắn nhìn về phía Lăng Diệp, lại nhìn về phía người bên cạnh mình, nhìn qua nhìn lại mấy lần, thở dài nói:
“Xem ra hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức.”
Quá giống với Diệp. Nếu như không phải là khí thế của hai người khác nhau thì suýt nữa hắn đã không phân biệt được đâu là người thật, đâu là người giả rồi.
Úc Hàn Yên nhìn người vừa được đeo mặt nạ, hài lòng gật đầu một cái, lẩm bẩm:
“Cũng may tay nghề chưa có thuyên giảm.” Cô nói xong, lại bắt đầu tập trung tinh thần nhào nặn đống nguyên liệu trên bàn.
Lăng Diệp cũng cảm thấy rất khó tin, anh cúi đầu hỏi:
“Tiểu Yên, sao em học được cách chế tác nó?”
Động tác trên tay Úc Hàn Yên không ngừng, lơ đễnh nói:
“Trong một lần tình cờ em tiếp xúc với môn mặt nạ học của Trung Quốc cổ đại, từ đó sinh ra niềm đam mê với nó.”
Thay vì nói sinh ra niềm đam mê với nó, chính xác hơn là cô đã nảy sinh ý nghĩ thay đổi dung mạo của mình để sau này có thể thành công ở ẩn. Trong quá trình tìm tòi, cô đã tìm đọc tất cả những tài liệu có liên quan đến nó, đã thí nghiệm vô số lần và cũng đã từng thất bại vô số lần……..
“Trung Quốc đúng là một đất nước có lịch sử thần bí, lâu đời.” Lăng Diệp cảm khái nói.
Úc Hàn Yên giơ chiếc mặt nạ trong tay lên, xoay người lại nhìn Lăng Diệp, nói:
“Đừng động.”
Sau đó, cẩn thận đeo mặt nạ lên cho anh. Đeo cho anh xong, cô vỗ tay một cái, nói giọng nhẹ bẫng:
“Đã xong nhiệm vụ!”
Tề Ngôn nhìn Lăng Diệp đã thay đổi thành hình dạng khác, một lần nữa lại nhận thức sâu sắc sự lợi hại của Úc Hàn Yên.
“Các anh đều mang theo súng đi?” Úc Hàn Yên đứng lên, vừa đi về phía cửa sổ sát đất, vừa nói.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô bất ngờ kéo chiếc rèm cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào. Im lặng chính là đồng ý.
Sau khi rèm cửa được kéo ra, cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, đồng thời nhìn về phía người được Tề Ngôn dẫn tới, hạ lệnh:
“Ba phút sau anh đi từ từ trước cửa sổ sát đất. Chỉ cần anh giữ được sự bình tĩnh, tôi sẽ làm cho anh được bình an vô sự.”
“Rõ, thưa phu nhân.” Người kia mở miệng, phát ra giọng nói thiết huyết (*). (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Tề Ngôn và Lăng Diệp thấy thế, vội vàng đi theo sau Úc Hàn Yên.
Sau khi vào trong thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, Úc Hàn Yên thấp giọng nói:
“Diệp, anh tới cao ốc Lam Thiên, lên phòng 10011 ở tầng 100. Tề Ngôn, anh tới phòng 10009 trên tầng 100 của cao ốc đó.”
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Hắc Ưng, muốn bắn tỉa vào phòng làm việc của Lăng Diệp ở trụ sở chính, 0,5% là hắn sẽ chọn phòng 10011 cao ốc Lam Thiên; 1% là chọn phòng 10009 để ngắm bắn. Còn chọn phòng 10110, khả năng lên tới 98,5%.
Cả Lăng Diệp và Tề Ngôn đều im lặng trước sự sắp xếp của người kia. So với bọn họ, cô hiểu rõ Hắc Ưng hơn bất kỳ người nào.
Trong nháy mắt, ba người đã ở trong thang máy của cao ốc Lam Thiên Cao. Ba phút đã đến nơi.
Người đàn ông đeo mặt nạ Lăng Diệp đi qua đi lại trước cửa sổ sát đất, giống như đang suy tư điều gì đó. Cùng lúc này, trong phòng 10010 của cao ốc Lam Thiên Cao, một người mặc bộ âu phục màu đen, xách theo hai chiếc cặp da màu đen dập tắt điếu thuốc lá, bước qua một người đàn ông trung niên đang nằm hôn mê trên đất đi ra ngoài.
Đến tầng 100 của cao ốc Lam Thiên, Lăng Diệp và Tề Ngôn không hẹn đều quay đầu nhìn sang Úc Hàn Yên. Thấy cô gật đầu, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân đi ra khỏi thang máy.
Sau khi tới tầng 101, Úc Hàn Yên bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, không nhanh không chậm đi về phía điểm cần đến.
Đứng ở trước phòng 10110, Úc Hàn Yên không hề bất ngờ khi thấy cửa đã đóng chặt. Cô giơ tay lên, gõ mạnh hai cái, lại gõ nhẹ ba cái, lại gõ mạnh hai cái nữa, sau đó đứng trước cửa chờ người ra mở.
Đây là ám hiểu của tổ chức sát thủ hàng đầu, Hắc Ưng nghe xong nhất định sẽ ra mở cửa.
Quả nhiên, “két ” một tiếng, cửa được mở ra một khe nhỏ.
Úc Hàn Yên nhếch nhếch miệng, đá mạnh một cái vào cửa, đồng thời tay phải nhanh chóng rút khẩu súng Lăng Diệp đưa cho ra, trong nháy mắt cả người cô đã tiến vào trong phòng, đưa một chân ra sau đá cửa lại.
Hắc Ưng không có phòng bị, bị đập mạnh một cái vào ngực, cả người hắn lùi về phía sau vài bước. Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh hãi, chẳng lẽ không phải là người của tổ chức?! Hắn phản ứng nhanh lẹ, rút một khẩu súng từ trong túi quần ra.
“Hắc Ưng, tốc độ của anh chậm quá.” Sau khi Úc Hàn Yên bắn một phát vào cổ tay Hắc Ưng, sâu kín nói.
“Pằng” một tiếng, súng trong tay Hắc Ưng rơi xuống đất. Đối với Hắc Ưng mà nói, lúc này sự đau đớn từ cổ tay truyền tới không bằng sự khiếp sợ mãnh liệt trong lòng hắn. Giọng nói này…….. Người kia không phải đã chết rồi sao? Hắc Ưng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Ánh mắt giống nhau! Cái loại ánh mắt nhìn xuống chúng sinh, ánh mắt áp đảo hết tất cả các ánh mắt khác!
“Ảnh?!” Mặc dù người trước mặt xinh đẹp hơn Ảnh rất nhiều, nhưng hắn có một trực giác, người đứng trước mặt mình chính là cô – người đã chết!
Úc Hàn Yên cười nhẹ một tiếng, nói nhẹ bẫng:
“Đúng vậy.”
Đồng thời nhả một phát súng vào tim hắn không chút lưu tình.
Bình luận facebook