• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tổng hợp] Những câu chuyện thú vị trên Zhihu (2 Viewers)

  • [Zhihu] Giác quan thứ 6 của phụ nữ đáng sợ đến mức nào?

Tác giả: 尘遇安

Từ trước đến giờ điện thoại của bạn trai tôi không để mật khẩu. Vào ngày cầu hôn, lúc anh ấy ngủ để điện thoại dưới gối tôi đã lén lấy điện thoại anh ấy xem, thấy cái tên quen thuộc hiển thị trên wechat: Nhu Nhu.

Năm năm chân tình của tôi đã thất bại thảm hại.

[ Viết lại dựa trên trải nghiệm thực tế ]

Bạn đã đọc tiểu thuyết phu nhân thay thế của tổng tài tác giả Mã Lệ Tô chưa ?

Tôi cũng giống như vậy.

Không, cũng không thể gọi là phu nhân được, chúng tôi vẫn chưa kết hôn vậy nên gọi tôi là bạn gái thay thế đi.

Trước khi biết chuyện, tôi từng là niềm ghen tỵ của tất cả mọi người.

Tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, làm việc ở công ty nổi tiếng. Đương nhiên, chủ yếu làm người khác hâm mộ chính là từ người bạn trai tổng tài vừa soái vừa nhiều tiền của tôi rồi.

Giống như trong tiểu thuyết của Mã Lệ Tô, lần đầu tiên tổng tài gặp tôi đã nhất kiến chung tình. Không một chút nào giấu giếm sự hứng thú đối với tôi, với ngập tràn hoa hồng, quà tặng đắt đỏ, lời tỏ tình thâm tình.

Tôi đã rất nhanh rơi vào lưới tình, có một người bạn trai vừa soái khí lại nhiều tiền, một lòng một dạ, ai mà không thích ?

Dù sao thì tôi vẫn rất thích anh ấy.

Có rất nhiều người nói với tôi , có thể anh ấy đối với tôi chính là nhất thời ngẫu hứng, đùa giỡn hoặc là có mục đích nào khác.

Trong số những người này có một số người là đố kị ghen ghét, một số người là thật tâm khuyên nhủ tôi.

Nhưng anh ấy đã đã dùng hành động của mình đánh mạnh vào mặt của những người đó.

Thời gian 3 năm ở bên nhau không ngừng quan tâm, cưng chiều, nhớ từng ngày kỉ niệm của chúng tôi, bất kể lúc nào cũng nói những lời tình tứ, cũng chưa từng vì công việc mà lạnh nhạt tôi.

Ngay cả lần đầu tiên của chúng tôi, cũng là anhh ấy hỏi ý kiến của tôi trước rồi mới làm.

Xem ra hết thảy mọi việc đều rất hoàn mỹ, hài hòa.

Nếu như tôi không có ý nghĩ nông nổi xem trộm điện thoại của anh ấy.

Tôi là một người bạn gái bụng dạ rộng rãi, cho dù rất nhiều người nói với tôi quản chặt bạn trai của mình, anh ấy quá ưu tú khó tránh khỏi thu hút người khác giới. Nhưng tôi không để mấy lời họ nói ở trong lòng.

Bởi vì anh ấy thật sự không giống một người thu hút người khác giới, ngoại trừ tôi. Anh ấy sẽ không tiếp xúc thân cận với bất kì người phụ nữ nào, bạn bè của anh ấy thường hỏi tôi làm cách nào để anh ấy đối tôi một lòng một dạ như vậy.

Tôi nói có thể là do anh ấy đủ yêu tôi đi.

Cho nên anh ấy nói với tôi, anh ấy muốn đi tham gia họp lớp bạn thời đại học, có thể sẽ trở về nhà muộn một chút, tôi cũng không có ý kiến gì, còn bảo anh ấy chơi vui vẻ.

Tất nhiên tôi cũng sẽ không nghĩ đến chi tiết tại sao một người không thích giao du như anh ấy, lại cùng với bạn học thời đại hầu như không lui tới. Vẫn muốn đi tham gia buổi họp lớp vô nghĩa đó.

Ngày đó chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện “ Lần đầu tiên ”, lần đầu tiên anh ấy vượt quá 12 giờ tối mới trở về nhà, lần đầu tiên uống đến say mèn, lần đầu tiên tôi kiểm tra điện thoại của anh ấy, lần đầu tiên tôi mất ngủ.

Anh ấy là người bạn trai rất quy củ, ngay cả đi xã giao cũng sẽ không vượt quá 12 giờ đêm mới trở về nhà, cũng sẽ không uống đến say mèn, nhiều nhất cũng chỉ uống đến mức hơi say.

Tôi đã từng hoài nghi, có phải không là tửu lượng của anh ấy quá tốt, cho nên căn bản sẽ không say.

Xem ra hiện tại tôi nghĩ quá nhiều rồi, không có ai là uống không say cả, chỉ có thể là uống chưa đủ nhiều, hoặc có thể nói, không có việc gì có thể khiến anh ấy uống nhiều cả.

Trước đây mỗi lần anh ấy đi xã giao xong, uống đến hơi say, đều thích đem toàn bộ cơ thể mùi bia rượu chui vào trong lòng tôi, nói với tôi những lời âu yếm động lòng người.

Tôi đã rất hưởng thụ, thậm chí còn chưa nghĩ qua, nếu như anh ấy uống đến say mèn rồi thì sẽ thế nào?

Hiện tại tôi đã nhận ra rồi, anh ấy vẫn thu hút như thế, vẫn biết nói lời âu yếm như vậy, chỉ có điều cái tên trong miệng anh ấy nhắc đến không phải là tôi.

Yêu đương 3 năm, tôi chưa từng nghe qua cái tên này, ở trong miệng anh ấy cũng tốt, ở trong miệng người khác cũng tốt.

Anh ấy đã bảo vệ cái tên này rất tốt, nếu như không phải vì uống say, căn bản chắc chắn không có khả năng lỡ lời.

Nhu Nhu, là một cái tên nghe rất hay.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi dìu cơ thể say mèn của ấy lên giường, thì nghe thấy anh ấy nói một câu.

[ Anh yêu em ]

Tôi không thể nhịn được cười, đã 3 năm rồi, vẫn sến súa như vậy.

Lại nhìn thấy anh ấy mở miệng nói thêm một câu, từ miệng anh ấy nói ra một cái tên.

[ Nhu Nhu ]

[ Anh yêu em, Nhu Nhu ]

Tôi rất chắc chắn đó không phải là uống say tùy ý nói ra, bởi vì anh ấy đã gọi cái tên này vô số lần.

[ Nhu Nhu, anh rất nhớ em ]

[ Nhu Nhu, anh thật sự rất nhớ em ]

[ Nhu Nhu..... Nhu Nhu.... Nhu Nhu..... ]

Cho dù tôi là một đứa ngốc, cũng có thể nhận ra đang phát sinh chuyện gì.

Họp lớp, là vì một người, uống đến say mèn, cũng là vì một người.

Người đó không phải là tôi.

Ma xui kẻ khiến, tôi đã lấy điện thoại của anh ấy.

Nếu không nói anh ấy là một người bạn trai quy củ, điện thoại của anh ấy không bao giờ đặt mật khẩu, có thể để tôi kiểm tra bất cứ lúc nào.

Đương nhiên tôi cũng là một người bạn gái quy củ, suốt 3 năm tôi chưa từng một lần nào mở điện thoại anh ấy ra xem.

Tối ngày hôm đó, tôi đã xem hết hơn nghìn cuộc trò chuyện lưu lại, đương nhiên chỉ là từ một phía.

Anh ấy đã gửi cho Nhu Nhu hơn nghìn tin nhắn, bên đó chưa từng hồi âm lại.

Bắt đầu từ năm năm trước.

Anh ấy mỗi ngày đều sẽ gửi cho Nhu Nhu một vài tin nhắn, kể bản thân hôm nay đã làm những việc gì, nói bản thân có bao nhiêu nhớ cô ấy.

Chưa từng dừng lại.

[ Nhu Nhu, anh gặp được một cô gái, cô ấy rất giống em. ]

Tôi nhận chức ngày đầu tiên .

[ Nhu Nhu, anh muốn theo đuổi cô ấy ]

Ngày ấy anh ấy bắt đầu theo đuổi tôi.

[ Nhu Nhu, em sẽ ghen chứ? ]

Ngày đó chúng tôi ở bên nhau.

[ Nhu Nhu, anh đã chuyển sang nhà mới, có sân thượng rộng rãi và sáng sủa, có tivi cảm biến rất to, còn có một cái giường nước, đều là thứ em thích. ]

Ngày đó chúng tôi chuyển về sống cùng nhau.

[ Nhu Nhu, cô ấy mặc váy đỏ dáng vẻ thật sự quá giống em. ]

Ở bên nhau được 6 tháng, anh ấy đã mua cho tôi đầy một tủ quần áo váy màu đỏ.

[Nhu Nhu, hôm nay anh và cô ấy cãi nhau, dáng vẻ cô ấy tức giận hoàn toàn giống hệt em, em và cô ấy đều thích nói: “ anh không còn yêu em nữa.” ]

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, hai chúng tôi tức đến mức không ai muốn nhường ai, thẳng đến lúc tôi nói ra câu đó [ anh không còn yêu em nữa ] anh ấy mới đến dỗ dành tôi.

[Nhu Nhu.....]

[Nhu Nhu......]

[Nhu Nhu......]

Chỉ cần nhẹng nhàng đánh ra chữ cái R, bàn phím sẽ tự động xuất hiện gợi ý 2 chữ Nhu Nhu này. (Trong phiên âm cách đọc của tiếng Trung Nhu Nhu đọc là Róu róu)

Rốt cuộc không ai biết được anh ấy đã đánh cái tên đó bao nhiêu lần, chỉ có bản thân anh ấy biết.

Thảo nào anh ấy luôn thích sao lưu ghi lại cuộc trò chuyện một lần lại một lần, tôi vẫn cứ cho rằng là anh ấy có văn kiện quan trọng sợ bị mất.

Thảo nào anh ấy thích bảo tôi mặc váy màu đỏ, thảo nào anh ấy luôn thích bảo tôi trang điểm theo kiểu không phù hợp với tôi, thảo nào anh ấy luôn luôn bảo tôi xõa tóc, thảo nào lúc anh ấy nhìn tôi trong mắt luôn luôn lấp lánh như sao.

Những điều này đều là Nhu Nhu, tôi chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi.

Tôi không có khóc, từng giọt nước mắt vẫn chưa rơi.

Tôi chỉ là vứt đi tất cả váy màu đỏ, cắt tóc ngắn, vứt bỏ hết thảy những thứ giống Nhu Nhu khỏi người tôi.

Ngoại trừ khuôn mặt của tôi.

Tôi đã tìm được ảnh chụp chung của anh ấy và Nhu Nhu, anh ấy đã cẩn thận cất giấu ở cuối album ảnh.

Trên ảnh Nhu Nhu mặc một chiếc váy đỏ rạng rỡ, trang điểm theo kiểu đáng yêu, hạnh phúc đối diện với ống kính biye.

Còn anh ấy đứng bên cạnh Nhu Nhu trong ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cô ấy.

Kiểu ánh mắt đó tôi cực kỳ quen thuộc.

Phải nói rằng, vận khí của anh ấy thật sự tốt, Nhu Nhu trong ảnh thật sự cùng tôi quá giống nhau.

Nếu như không phải tôi biết mẹ tôi xác thực chỉ sinh một đứa con gái là tôi, có lẽ tôi thật sự sẽ hoài nghi một chút cô ấy có phải là chị em song sinh với tôi hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã nấu canh giải rượu, đợi anh ấy tỉnh lại.

Mọi thứ dường như vẫn giống như trước đây, cũng giống như không giống nữa rồi.

Tôi không hỏi anh ấy tại sao tối hôm qua uống đến say mèn, cũng không chấp vấn anh ấy Nhu Nhu là ai.

Nhưng anh ấy đã chấp vấn tôi, hỏi tôi tại sao lại cắt tóc.

Tôi sờ vào mái tóc so le không đều của mình, nói tôi muốn thử cảm giác tóc ngắn.

Rất xấu, tôi biết, tất nhiên là bởi vì tối hôm qua tôi ở nhà vệ sinh tự mình dùng kéo cùn cắt bỏ từng sợt từng sợi một.

Tôi đã nuôi tóc dài được 7 năm.

Anh ấy không nói thêm gì, nhưng tôi nhìn ra, anh ấy tức giận rồi.

Giận thì giận, anh ấy không cùng tôi cãi nhau, chỉ là lẳng lặng áp chế sự phẫn nộ lại.

Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không kiềm chế được.

Bởi vì anh ấy phát hiện mất hết toàn bộ váy đỏ trong tủ quần áo.

Giống như buổi sáng, anh ấy hỏi tôi váy đi đâu rồi.

[ mất rồi ]

Anh ấy đã đập phá rất nhiều đồ đạc trong nhà, thậm chí đã giương tay lên, nhưng nhìn đến gương mặt tôi trong khoảng khắc đó lại buông tay xuống.

Gương mặt này thật sự rất có ích.

Sau đó anh ấy khiến bản thân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng dỗ dành tôi, nói váy mất rồi không sao, anh ấy có thể lại mua cho tôi, tóc cắt rồi cũng không sao, có thể đưa tôi đi nối tóc hoặc là lại nuôi tóc dài trở lại.

Tôi đã cự tuyệt.

Tôi nói rõ ràng với anh ấy, sẽ không, tôi sẽ không lại để tóc dài, cũng sẽ không tiếp tục mặc váy đỏ.

Anh ấy thở gấp, gầm lên nói ra những lời anh ấy muốn nói.

[ Em có biết!? dáng vẻ này của em! Một chút cũng không giống....... ]

Anh ấy phản ứng lại và không nói thêm gì nữa, nhưng cho dù anh ấy không nói tôi cũng biết nửa câu sau là gì.

Dáng vẻ này của tôi, một chút cũng không giống Nhu Nhu nữa.

Sau đó, anh ấy đóng sầm cửa lại và không về nhà trong một tuần.

Tôi như thường lệ đi làm, tan làm, trở về nhà, nấu cơm, đi ngủ.

Dường như, ngoại trừ việc bên cạnh ít đi một người, cũng không có điểm khác biệt nào.

1 tuần sau, anh ấy trở về nhà dỗ dành xin lỗi tôi, không chân thành lắm, thậm chí tôi còn có thể nhìn được trong ánh mắt của anh ấy sự kiềm nén tức giận.

Tôi biết anh ấy sẽ trở về nhà, bởi vì gương mặt này của tôi.

Tôi không nói gì và chúng tôi vẫn giống như trước sống chung với nhau.

Chỉ có điều tôi của hiện tại bắt đầu tránh né tất cả những điểm giống với Nhu Nhu.

Nhu Nhu thích váy đỏ, tôi chuyển sang mặc quần, Nhu Nhu để tóc dài, tôi cắt thành tóc ngắn, Nhu Nhu thích trang điểm kiểu đáng yêu, tôi chuyển sang trang điểm đậm kiểu Âu Mỹ.

Tôi không chấp vấn anh ấy không phải tôi hèn nhát, chỉ là tôi muốn cho hai bên một cơ hội.

Nếu như anh ấy có thể chấp nhận dáng vẻ hiện tại của tôi, thay vì dáng vẻ trước đây biến tôi thành bản sao của Nhu Nhu, thì tôi coi như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, tiếp tục ở bên anh ấy.

Ban đầu anh ấy rất tức giận, cũng có một số chống cự tôi.

Nhưng trôi qua một thời gian dài, anh ấy cũng từ từ tiếp nhận.

Anh ấy bắt đầu đưa tôi đi khu, quầy bán quần, cùng tôi theo định kỳ đi cắt tóc, trong ánh mắt nhìn tôi không giống như trước đây thâm tình như thế.

Nhưng tôi rất vui, bởi vì anh ấy cuối cùng không phải thông qua tôi nhìn thành một người khác nữa.

Trước đây những ánh mắt thâm tình đó vốn dĩ không phải dành cho tôi.

Vẫn còn có một điểm quan trọng nhất.

Tần suất anh ấy gửi tin nhắn cho Nhu Nhu bắt đầu giảm bớt đi rồi.

Tôi vẫn sẽ thỉnh thoảng trộm xem điện thoại của anh ấy, vẫn như cũ không đặt mật khẩu.

Tần suất anh ấy gửi tin nhắn cho Nhu Nhu từ một ngày mấy lần đến một ngày một lần dần dần một tuần một lần, một tháng một lần. Cho đến thời điểm hiện tại đã 3 tháng anh ấy chưa gửi tin nhắn cho Nhu Nhu rồi, lúc lục lại tin nhắn tôi đã phải vuốt màn hình rất lâu mới tìm được hộp thoại quen thuộc đó.

Tất cả đều đang chầm chậm trở lên tốt hơn, Nhu Nhu đã không xuất hiện nữa chúng tôi cũng đang dần dần yêu nhau.

Yêu đương đến năm thứ 5, anh ấy đã cầu hôn tôi.

Giống như ngày tỏ tình năm đó, ngập tràn hoa, chỉ có điều từ hoa hồng Nhu Nhu thích, đã thay đổi thành hoa sao baby mà tôi thích.

Anh ấy quỳ một chân xuống, nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu còn có cả bạn bè chúc phúc.

Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.

Nhẫn kim cương rất đẹp, hơn nữa nghe nói nhãn hiệu của chiếc nhẫn này mỗi người đàn ông cả một đời chỉ được phép có thể mua một cái.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương đó đã cười ngốc rất lâu.

Đối với tôi mà nói, đây không chỉ là một chiếc nhẫn kim cương còn là thuốc an thần của tôi.

Tôi gần như có thể chắc chắn tôi không phải thế thân của Nhu Nhu nữa rồi, bạn trai của tôi, không, bây giờ đã là vị hôn phu rồi, là bởi vì thích tôi nên mới cùng tôi kết hôn, là bởi vì thích tôi nên mới cầu hôn tôi.

Cách lễ đính hôn còn 10 ngày, anh ấy mỗi ngày đều căng thẳng, rất sợ đến lúc đó làm không đúng ở đâu, lôi kéo tôi tập luyện mỗi quy trình một lần lại một lần.

Tôi vừa tức vừa buồn cười, toàn bộ thời gian nghỉ của tôi đều bị anh ấy lôi kéo luyện tập, những điều này chứng tỏ anh ấy xem trọng lễ đính hôn của chúng tôi, tôi đã rất hạnh phúc vì điều này.

Nếu như không có đoạn tin nhắn đó.

Buổi tối ngày hôm đó, giống như thường ngày anh ấy ôm lấy tôi để tôi gối đầu lên khuỷu tay của anh ấy, mân mê tóc tôi.

Điện thoại của anh ấy đã không đúng lúc vang lên âm báo tin nhắn *bíp * *bíp *, anh ấy tiện tay cầm điện thoại lên xem.

Chỉ một giây, chỉ có một giây tôi liền cảm giác được cơ thể của anh ấy trở lên cứng đờ lại có một chút không tự nhiên.

Tôi liền nghi hoặc hỏi anh ấy làm sao thế, anh ấy ấp úng nói bản thân muốn đi nhà vệ sinh, chầm chậm rút cánh tay khỏi đầu tôi, đem theo điện thoại vào nhà về sinh.

Anh ấy không đi lâu, đúng với thời gian đi tiểu của một người đàn ông, nhưng tôi không nghe thấy tiếng nước chảy.

Từ nhà vệ sinh đi ra anh ấy vẫn giống như thường ngày, một chút biến hóa đều không nhìn ra.

Đáng tiếc, giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn rất nhạy và đáng sợ.
Buổi tối, tôi đã mất rất nhiều sức lực mới lấy được điện thoại của anh ấy dưới gối đầu ra ngoài.
Trước đây anh ấy chưa từng để điện thoại dưới gối đầu.

Tôi mở ra hộp thoại nói chuyện giữa anh ấy và Nhu Nhu, không có tin nhắn mới nhất.

Ma xui quỷ khiến tôi đã mở tin nhắn. ( trên là mở tin nhắn trong wechat, còn dòng dưới này mở tin nhắn gửi qua sim ý mn)
Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy số điện thoại di động này, cũng chưa từng thấy qua biệt hiệu này, nghĩ lại là bọn họ mới liên lạc lại đi.

[ Hà Thần, ngày kia em về nước, anh có thời gian rảnh không? Em muốn cùng anh nói chuyện. ]

[ Là em phải không? Nhu Nhu ]

[ Ừm ]

[ Ngày kia mấy giờ em bay? Anh đi đón em ]

[ Không cần phiền phức, ngày kia em đến nơi em gửi địa chỉ cho anh, giờ em có chút việc, về nước gặp nhé! ]

Anh ấy lại gửi thêm cho Nhu Nhu mấy tin nhắn, chỉ là đối phương không trả lời có thể là do đang bận.

Trước đây tôi luôn cho rằng Nhu Nhu là một người sẽ vĩnh viễn không xuất hiện, hoặc là đã chết rồi, hoặc là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt bọ họ sẽ vĩnh viễn không gặp nhau.

Cho nên tôi mới chọn ở lại, hòng dùng chân thành lôi kéo anh ấy trở lại bên mình.

Xem xong tin nhắn tôi tắt điện thoại liền nhìn chăm chú vị hôn phu đang ngủ say rất lâu, mới để điện thoại trở về dưới gối ôm lấy anh ấy tiếp tục ngủ.

Buổi tối trước ngày Nhu Nhu trở về nước một ngày, tôi đã đến kì kinh nguyệt.

Tôi từ nhỏ đã suy nhược cơ thể, mỗi lần kì kinh nguyệt ghế thăm tôi đều đau đến mức không muốn sống nữa.

Tôi từng cảm thấy mỗi tháng kỳ kinh nguyệt ghé thăm một lần đối với tôi mà nói là một loại giày vò, nhưng lần ghé thăm này không giống trước đây.

Tôi kéo lê toàn thân đau buốt đi tắm nước lạnh, tôi muốn dùng cơ thể của mình để đánh cược một ván.

Đúng như dự đoán ngày hôm sau tôi đã bị sốt cao.

Tôi muốn xem xem, vợ chưa cưới đến kì kinh nguyệt còn đang sốt cao với bạch nguyệt quang sắp xuống máy, anh ấy sẽ chọn ai?

Sau cùng anh ấy vẫn chọn bạch nguyệt quang của anh ấy.

Tôi có thể chịu đựng cơn đau buốt đến tận xương và cơn sốt cao khó chịu, nhưng bạch nguyệt quang của anh ấy không thể ra khỏi sân bay mà không có ai giúp cô ấy xách hành lý được.

Năm năm chân tình của tôi, trong một khắc tan biến sạch.

Trước khi ra ngoài anh ấy chỉ có để ý xem kiểu tóc của mình có rối không? Quần áo của anh ấy có vừa vặn không? Còn có nước hoa của anh ấy có thơm không?

Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ này của anh.

Cẩn thận từng li từng tí lại vu vẻ đến cực điểm.

Vui vẻ đến mức quên mất trong nhà còn có một người đang đau đến mức cuộn tròn cơ thể lại.

Tôi đã hủy bỏ lễ đính hôn, kéo lê cơ thể đang sốt cao của mình đi thu dọn tất cả đồ đạc của mình rời khỏi căn nhà chúng tôi đã ở cùng nhau trong suốt 4 năm.

Tất cả những đồ trong nhà thuộc về tôi, tôi đều dọn dẹp sạch sẽ, giống như tôi chưa từng ở đó, đồ vật nào tôi không thể đem đi tôi đều vứt đi toàn bộ.
Tôi chỉ để lại cho anh ấy một tờ giấy, còn có chiếc nhẫn kim cương đó.

Chiếc nhẫn anh ấy chỉ mua được một lần trong đời nó không phải thuộc về cho tôi.

Sau đó tôi đã dành một tháng để thư giãn, điều tiết tốt bản thân sau nỗi buồn,tiếp nhận chức vụ ở một công ty mới.

Thật ra để mà nói tôi muốn cảm ơn anh ấy, cùng tổng tài ở bên nhau chung quy là vẫn có lợi ích, anh ấy sẽ dạy tôi rất nhiều điều mà nhân viên bình thường không thể học được.
Quá trình học của tôi anh ấy sẽ tăng thêm dạy tôi một số kinh nghiệm, tôi đã thăng chức rất nhanh.

Trên thực tế mấy năm trước đã có rất nhiều công ty mời tôi về các chi nhánh của họ, bọn họ cho tôi đãi ngộ và tiền lương đều tốt hơn công ty cũ, chỉ là tôi đều đã từ chối.

Bởi vì tôi muốn ở cùng một chỗ với anh ấy.

Chỉ là hiện tại không quan trọng nữa rồi, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, hơn thế nữa cái ngày mà tôi phát hiện sự tồn tại của Nhu Nhu, tôi đã vay mượn mua cho bản thân một căn nhà.

Vì vậy ngay cả khi chia tay, tôi cũng có nhà có tiền tiết kiệm có một công việc, tôi vẫn giống như trước đây làm mọi người cực kỳ hâm mộ tôi.

[ Sau này thì sao ? Anh ấy có từng đi tìm chị không? ]

[ Có, chỉ điều chị làm sao có thể để anh ấy tìm được chị, nếu đã muốn rời đi, thì phải rời đi sạch sẽ ]

[ Vậy nếu như lúc đó anh ấy muốn đi tìm Nhu Nhu muốn cùng cô ấy nói rõ ràng, từ nay không còn liên lạc nữa thì sao? Không phải trong tiểu thuyết đều sẽ như vậy sao?]
[ Tiểu thuyết cuối cùng cũng chỉ là tiểu thuyết, truyện cổ tích cuối cùng cũng chỉ là truyện cổ tích, từ lúc anh ấy có thể bỏ mặc chị sốt cao đi tìm bạch nguyệt quang, một khắc đó, bọn chị đã định trước đời này đều sẽ không gặp lại rồi. ]

[ À ~ ] Người trước mặt thở dài một tiếng, dẩu chu môi nói: [ Vậy chị có buồn không? Bọn chị chung quy đã ở bên nhau 4 năm rồi. ]

Tôi chỉnh lại mái tóc ngắn, cười nói: [ Chị đã nuôi tóc dài được 7 năm cắt đã cắt rồi, huống hồ một đoạn tình cảm 5 năm. ]
Cô gái nhỏ ở trước mặt vẫn có một số không hài lòng, vẫn muốn mở miệng nói chuyện đã bị tôi cắt ngang: [ Được rồi, em đừng bát quái nữa, công việc ngày hôm nay đã làm xong chưa? Làm không xong buổi liên hoan tối nay không thể mang theo em theo. ]

[ Đừng đừng đừng, em lập tức đi làm, bảo đảm trước tan ca hoàn thành xong nhiệm vụ! ]

Nhìn theo Tiểu Dĩnh rời đi, tôi giãn ra khẩu khí cuối cùng đã được giải thoát rồi.

Tiểu Dĩnh là thực tập sinh mới mới đến, công ty đã giao cô ấy cho tôi, cô gái nhỏ này mới ra trường, ngây thơ và hoạt bát, tính tình trẻ con đáng yêu rất giống tôi hồi đó.

Có thể là vì nguyên nhân này, chúng tôi rất nhanh đã làm quen với nhau, lúc rỗi rãi thì thích tụ tập cùng nhau nói chuyện bát quái, tám chuyện rồi lại nói về chuyện của mình.

Tuy là cô ấy hơi bát quái, nhưng cô ấy sẽ không phát tán chuyện riêng tư của người khác ra khắp nơi, vì vậy tôi không thể cưỡng lại sự tra hỏi liên tục của cô ấy, tôi đã nói với cô ấy chuyện của mình.

Nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, trong lòng tôi cảm thấy an tâm phần nào.

Tôi và Hà Thần đã chia tay được hơn nửa năm rồi.

Thời gian đầu, tôi thật sự có khoảng thời gian chán nản cả ngày, thỉnh thoảng khi buồn thì mượn rượu giải sầu.

Nhưng trôi qua đã lâu như vậy rồi, hiện tại nhắc đến anh ấy, trong lòng tôi lại có thể một chút gợn sóng đều không có.

Thời gian quả nhiên là liều thuốc tốt nhất.

Buổi tối, công ty sẽ tổ chức liên hoan 1 tháng một lần, mọi người uống đến mức vui vẻ, nhà hàng đột nhiên mất điện, một màn đen ngòm.

Lúc tôi chuẩn bị gọi phục vụ đến hỏi họ xem đang xảy ra tình huống gì, một chùm ánh sáng từ từ sáng lên giữa nhà hàng chiếu rọi lên một người.

Tôi thuận theo ánh đèn nhìn đến, là Hạ Xuyên.

Khi tôi nhìn thấy đó là anh ta, tôi bất giác cau mày.

Hạ Xuyên là học trưởng của tôi, cũng là ông chủ hiện tại của tôi.

Nửa năm trước tôi cùng Hà Thần chia tay, để điều chỉnh tâm tình tôi đã ra nước ngoài du lịch, anh ấy cũng không biết từ đâu nghe được tin tức đích thân bay ra nước ngoài tìm tôi, mời tôi về công ty anh ấy làm việc.

Thật ra, ban đầu tôi không muốn đến công ty anh ấy làm việc, thứ nhất là bởi vì không muốn làm việc dưới trướng người quen, thứ hai là bởi vì trước đây anh ấy từng theo đuổi tôi.

Thời còn đi học, Hạ Xuyên là một cái tên quen thuộc hầu như trong trường không ai là không biết.

Không phải là bởi vì anh ấy có bao nhiêu ưu tú mà là bởi vì anh ấy quá đào hoa.

Tốc độ đổi bạn gái của anh ấy nên nói bằng một câu, phụ nữ giống như quần áo.

Nếu là một người bình thường, mua một bộ quần áo cũng phải mặc một năm hoặc thậm chí vài tháng đi.

Nhưng Hạ Xuyên thì khác, anh ta thật sự là một người giàu thế hệ thứ hai, anh ta sẽ vứt bỏ quần áo sau khi mặc chúng thậm chí còn không thèm giặt.

Bạn gái cũng giống như vậy.

Nhưng dù như vậy vẫn có vô số cô gái lần lượt muốn làm bạn gái của anh ta.

Lý do không có gì khác ngoài, Hạ Xuyên miệng lưỡi ngọt ngào, đẹp trai và lắm tiền.

Chính là như vậy, bằng thời gian một năm ngắn ngủi, Hạ Xuyên đã trở thành tai họa của hầu hết các cô gái của chuyên ngành đó.

Tuy rằng sau khi chia tay không có mấy ai nói Hạ Xuyên anh ta không có gì là không tốt, nhưng tốc độ thay đổi bạn gái của anh ta vẫn khiến ai cũng nghĩ rằng anh ta là một tên tra nam.

Sau này Hạ Xuyên gặp được tôi.

Thành thật mà nói, cho đến bây giờ tôi vẫn không biết Hạ Xuyên thích tôi ở điểm gì, chúng tôi chỉ gặp mặt một lần trong buổi lễ chào đón tân sinh viên, sau đó Hạ Xuyên bắt đầu điên cuồng theo đuổi tôi.

Trước khi vào trường tôi đã nghe đến danh tiếng của anh ta ở trường, cho nên đương nhiên tôi đã không đồng ý lời theo đuổi đó.

Cứ tưởng một hoa hoa công tử như anh ta sẽ bỏ cuộc sau và lần bị từ chối, nhưng không ngờ anh ta ngày càng trở nên can đảm, không bỏ cuộc. Đến năm thứ 3 đại học vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn luôn theo đuổi không ngừng, ngoại trừ anh ta ở trường ai dám cả gan theo đuổi tôi sẽ khiến người đó không yên.

Vào thời điểm đó đã có một vài người không tin tưởng thật sự đã theo đuổi tôi, nhưng họ đã bỏ cuộc sau một thời gian dài không kiên trì nổi.

Sau khi anh ta tốt nghiệp, tôi đã nghĩ cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi anh ta, nhưng không ngờ ngày nào anh ta cũng đợi tôi ở cửa kí túc xá, vẫn giống như ngày xưa nói những lời tán tỉnh.

“ Những gì bạn muốn mà không có được, luôn muốn cố chấp tới cùng”, tôi nghĩ sự theo đuổi của Hạ Xuyên là giống với với câu nói này, anh ta chưa bao giờ thất bại trong việc theo đuổi một cô gái, nhưng tôi đã làm cho anh ấy lần đầu tiên đau khổ.

Vì vậy tôi nghĩ anh ta không có bao nhiêu chân thành.

Cho đến lúc tôi và Hà Thần ở bên nhau tình hình này mới được cải thiện.

Sau khi tốt nghiệp nơi anh ta đợi tôi được chuyển từ cửa ký túc xá đến cửa công ty tôi.

Ngày đó anh ta vẫn đợi tôi ở cửa công ty, nhưng khi thấy tôi bước ra và nắm tay Hà Thần.

Anh ta nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc, nhưng sau đó vẫn tặng tôi bó hoa anh ta cầm trong tay.

Tôi không nhận lấy nó.

Tôi giơ tay đang nắm lấy tay Hà Thần lên và nói với anh ta: “ Tôi đã có bạn trai rồi”.

Khi đó chúng tôi đã quen biết nhau gần 5 năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh ta trông đau lòng như thế.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta chính là hoa hoa công tử với nụ cười cợt nhả.

Tôi đã từ chối lời tán tỉnh của anh ấy vô số lần, vô số lần vứt hoa anh ta tặng vào sọt rác, nhưng anh ta chưa từng để lộ ra ánh mắt đau lòng như thế với tôi.

Anh ta luôn cười hi hi, bị từ chối thì làm lại từ đầu, hoa bị vứt rồi thì lại mua bó khác.

Trong 5 năm đó tôi đã từng nói với anh ta vô số những lời nặng lời, nhưng hình như tôi chưa từng nói câu này: “ Tôi đã có bạn trai rồi”.

Nụ cười của anh ấy đã tắt ngấm trên mặt, ánh mắt dao động mạnh, không nói thêm điều gì lấy lại hoa và đi mất.

Sau lần đó tôi không bao giờ gặp lại anh ta nữa thẳng đến lúc tôi và Hà Thần chia tay.

Anh ta một thân một mình đuổi theo tôi đến nước ngoài, mời tôi về công ty anh ta làm việc.

Nghĩ đến chuyện này, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Xuyên một lần nữa, anh ta đã ôm một bó hoa sao baby đi đến trước mặt tôi.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, tôi đã cau mày càng thêm sâu.

Tôi đã nói với giọng chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy được: [Anh từng nói với tôi hai chúng ta chỉ nói chuyện về công việc.]

Hạ Xuyên xác thực đã từng nói qua câu này, nửa năm trước ở nước ngoài anh ta đã nói như vậy.

Lúc đó, anh ta mời tôi đến công ty anh ta làm việc nhưng đã bị tôi từ chối, nhưng dường như anh ta biết được tôi đang lo lắng điều gì, anh ta nói anh ta chỉ mời tôi đến công ty vì anh ta đánh giá cao năng lực của tôi, chúng tôi chỉ nói chuyện về công việc thôi. Anh ta sẽ đối xử với tôi giống những nhân viên bình thường khác, nếu như tôi không tin lời anh ta nói có thể đến công ty làm việc thử một thời gian trước.

Tôi không thể cưỡng lại sự nài nỉ này, cũng như sự chân thành của anh ta, hơn nữa tôi đã kiểm tra và nhận thấy rằng công ty của anh ta có rất nhiều tiềm năng và tiềm năng để phát triển rất lớn, vì vậy tôi đã gia nhập công ty của anh ta.

Sau một thời gian làm việc thì đúng như lời anh ta nói, anh ta chưa từng đối với tôi đãi ngộ tốt nào, nếu tôi làm sai sẽ bị mắng và trừ lương.

Cho nên tôi ở lại càng thêm yên tâm hơn.

Nhưng tôi không thể nào ngờ tới, tuần trước tôi mới kí hợp đồng lao động 5 năm, tuần này anh ta lại mắc bệnh cũ.

Tất cả đều đã được anh ta tính toán trước.

Anh ta cười trả lời tôi: [ Vậy thì để đền bù cho những gì anh đã nói, anh sẽ bồi thường bản thân mình cho em. ]

Tôi không biết nên cười hay nên khóc: [ Đại ca à, anh đây là đang bồi thường sao? ]

Anh ta hất tóc nói: [ Không phải à? Anh đẹp trai như này đi đâu tìm chứ. ]

Hai chúng tôi thì thầm một hồi, cuối cùng dưới sự dụ dỗ của một nhóm người trong công ty, tôi mỉm cười nhận lấy bó hoa từ tay Hạ Xuyên.

Chỉ là một khắc tôi nhận lấy bó hoa, nhìn thoáng qua ngoài nhà hàng dường như có một bóng người lướt qua,bóng dáng đó có một chút quen thuộc, đợi đến lúc tôi ngoảnh lại đi xem thì bóng dáng ấy đã biến mất rồi.
Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, nắm lấy tay Hạ Xuyên quay trở lại vị trí ngồi cũ.

Sau bữa liên hoan không lâu, tôi cảm thấy bầu không khí trong công ty có vẻ hơi kỳ quái.

Đồng nghiệp xung quanh không chào đón tôi nồng nhiệt như trước, ánh mắt có chút không rõ ràng, một số có vẻ muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại rụt người lại.

Sau vài ngày lúng túng như vậy, Tiểu Dĩnh đột nhiệt xông vào phòng làm việc của tôi: [Chị! Trên mạng có người vu khống chị! ]

Tôi đang phân loại tài liệu, có chút bối rối nói: [ Hả? ]

Phần 2:

Tiểu Dĩnh có vẻ như vội vàng chạy đến, vừa thở dốc vừa nói:

[ Chính là..... chính là bạn trai cũ của chị.... anh ấy....... anh ấy ở trên mạng đăng một bài viết.... nói chị.... nói chị......]

[ Nói chị cái gì? Em đừng vội từ từ nói.] Tôi vỗ vào lưng Tiểu Dĩnh nói cô ấy ngồi xuống trước.

[ Anh ấy nói chị là loại phụ nữ lẳng lơ dâm đãng! Vì tiền đồ và tiền tài mà đã vứt bỏ anh ấy, còn nói chị thông đồng với ông chủ của chúng ta!] Tiểu Dĩnh cuối cùng cũng đã nói xong cả câu hoàn chỉnh, lại thở dốc một hồi.

Tôi không khỏi nhíu mày, trong lòng có chút không vui.

Chúng tôi đã chia tay nửa năm rồi, anh ấy không cùng Nhu Nhu sống tốt, lúc này lại đột ngột ở trên mạng vu khống tôi làm cái gì?

Tiểu Dĩnh đã tìm được bài post gốc của bài đăng đó, tôi đã nhờ cô ấy chuyển tiếp nó cho tôi.

Xem thời gian thì đã là của một tuần trước, có một chút nhiệt khi nó mới được đăng lên mạng, nhưng cũng không có quá nhiều người biết đến.

Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, mấy ngày gần đây lượt xem và chuyển tiếp tăng đột biến, có vẻ như có ai đó đang ngấm ngầm nhúng tay vào.

Tôi chỉ đọc vài dòng cũng biết bài post này nhất định do Hà Thần đặt biệt trả cái giá đắt tìm người viết nó.

Đổi trắng thay đen, đúng sai, với lại toàn bộ bài giống như là ghi chép lại cuộc sống của Hà Thần nhưng luôn trong sáng ngoài tối ngấm ngầm bôi đen tôi.

Trong bài đăng mô tả chi tiết chúng tôi gặp nhau, quen biết và yêu đương cũng như một số chuyện riêng tư của chúng tôi sau khi yêu nhau. Ngay cả chuyện anh ấy tặng quà và phát hồng bao vào những dịp lễ Tết cũng được lấy ra và được viết thành hàng nghìn chữ.

Tóm lại sau khi đọc toàn bộ bài đăng, quần chúng ăn dưa biết được 2 thông tin quang trọng sau:

1. Hà Thần rất yêu tôi.

2. Tôi là một thực tập sinh mới tốt nghiệp đại học không hề có kinh nghiệm, sau khi dựa vào Hà Thần để thành công, tôi đã bỏ rơi anh ấy và thông đồng với người đàn ông khác.

Cho dù thế nào thì anh ấy cũng rất yêu tôi, cực kì yêu tôi, yêu tôi đến mức hận không thể moi hết tim gan phèo phổi ra đưa hết cho tôi.

Hơn nữa chúng tôi chuẩn bị đính hôn, nhưng tôi lại bởi vì gặp được người tốt hơn mà bỏ rơi anh ấy, thậm chí còn hủy bỏ tiệc đính hôn đã định ban đầu.

Tóm lại tôi là một người phụ nữ hư hỏng yêu tiền và danh vọng, còn Hà Thần là một người đàn ông tốt vừa đáng thương vừa si tình.

Trong bài post cũng có kèm mấy đoạn tin nhắn và một số bức ảnh thân mật giữa tôi và Hà Thần, một số cư dân mạng thần thông quảng đại đến mức thông qua những tấm ảnh này tìm ra thông tin của tôi, Hà Thần còn có Hạ Xuyên.

Tất nhiên điều quan trọng nhất chính là tìm được tôi, dẫu sao thì trong mắt bọn họ tôi chính là một người phụ nữ hư hỏng, mà Hà Thần và Hạ Xuyên chỉ là những nạn nhân bị tôi mê hoặc.

Sau khi tìm ra danh tính của tôi dân cư mạng càng trở lên hưng phấn, lũ lượt giơ cao ngọn cờ của công lý muốn thảo phạt tôi.

Tôi lướt xem một vài lần sau đó phát hiện ra cổ phiếu của công ty Hạ Xuyên đang điên cuồng giảm mạnh.

Tôi đang xem đến phiền não, điện thoại đột nhiên có một cuộc gọi đến, tôi không nghĩ nhiều liền nhấc máy, không ngờ tới điện thoại vừa mới được kết nối đầu dây bên kia truyền tới một tràng tiếng nhục mạ, mắng nhiếc. Những từ khó nghe buồn nôn đều đã được lấy ra sỉ vả tôi, tôi nghe đến tâm phiền liền tắt máy.

Nhưng không nghĩ tới đây mới chỉ là bắt đầu, sau cuộc gọi thứ nhất, có vô số cuộc gọi nối tiếp nhau gọi đến, hễ nhấc máy nội dung đều là nhục mạ mắng nhiếc tôi. Tôi nghĩ đến thông tin cá nhân của tôi đã bị một nhóm người trên mạng tìm ra được.

Hoặc là Hà Thần cố tình phát tán nó.

Tóm lại bất luận như thế nào thì điện thoại của tôi cả một buổi chiều liên tục nhấp nháy, điện thoại, tin nhắn, wechat, tất cả đều tiên tục nhấp nháy.

Tôi không dám tắt máy, vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi của khách hàng quan trọng.

Cuối ngày, tôi đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Không dễ dàng mới chờ đến giờ tan làm, tưởng rằng cuối cùng tôi cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt nhưng không ngờ tới có một nhóm người tụ tập chặn tôi trước cửa công ty.

Lúc đầu tôi vẫn chưa phát giác ra điều đó, thẳng đến lúc ra khỏi cửa công ty, nghe thấy có người hét to một tiếng: [ Con tiện nhân đó ra rồi!] tôi mới phát giác trước cửa có một đống người đang chặn ở đó, trong tay mỗi người đều đang cầm điện thoại, nhìn thấy tôi liền điên cuồng quay chụp.

Không thể không nghĩ tới những phạm nhân lúc bị diễu hành trong tivi, bên đường cũng có một nhóm người cầm rau ôi và trứng thối ném vào bọn họ.

Trước đây, quần chúng dùng vũ lực để trừng phạt những người mà họ cho là sai, nhưng bây giờ quần chúng dùng lời nói để trừng phạt những người mà họ cho là sai.

Suy đi tính lại, tôi nghĩ cũng không hiểu kết cục tôi đã làm tổn thương ai?

Nhưng bất luận có như thế nào, đây đều là một loại tổn thương.

Bảo vệ của công ty không ngờ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, nhất thời cũng không thể chặn hết nhiều người như vậy, có một số người còn định dí điện thoại di động vào mặt tôi.

Tôi không kịp tránh mặt, cũng không biết bị ai đẩy một cái, ngã ngửa mặt xuống.

Tôi nhắm mắt lại trong tiềm thức, đoán chắc lần này ngã sẽ không nhẹ.

Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng đã không hề ập đến, tôi rơi vào trong một vòng tay ấm áp khiến người khác an tâm.

Tôi mở mắt ra nhìn người trước mặt, là Hạ Xuyên.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh ấy đã đỡ tôi dậy: [ xin lỗi, là anh đã đến muộn.]

Nói xong câu này, anh ấy liền nắm lấy tay tôi.

Tôi cùng với anh ấy cầm tay chạy một mạch xuống nhà để xe dưới tầng hầm, bỏ lại những người theo đuổi không dứt đó phía sau lưng.

Nhìn bộ dáng thở dốc của anh ấy, tôi lại nghĩ đến cổ phiếu của công ty và nhóm người trước cửa đó, không khỏi thở dài một tiếng: [ Em xin lỗi. ]

Hơi thở của anh ấy dần bình phục trở lại, hỏi tôi: [ Tại sao em phải xin lỗi?]

Tôi chớp chớp mắt: [ Đều là bởi vì em, công ty mới gặp nhiều phiền phức như vậy.......]

Anh ấy cười tiến lại gần, xoa xoa đầu tôi nói: [ anh không trách em.]

Tôi né tránh tay của anh ấy nói: [ Nếu không phải vì em, cổ phiếu của công ty cũng sẽ không.....]

[ Cùng em không có quan hệ.] Câu này tôi vẫn còn chưa nói hết, anh ấy liền ngắt lời tôi.

Anh ấy duỗi tay đỡ lấy vai tôi nói: [ Tất cả những chuyện này cùng em không có quan hệ, đều là anh ta vu khống em, anh biết chuyện đó.]

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh ấy: [ Anh tin tưởng em?]

Anh ấy gật đầu nói: [ Anh tin em.]

Một khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên trở lên ấm áp, không thể nói rõ là cảm giác gì.

[ Hơn nữa, em cũng chưa từng đồng ý làm bạn gái anh, cho nên những gì được viết trên đó căn bản chính là không phải sự thật.] Anh ấy thấp giọng đánh giá một câu, nhưng bị tôi nghe thấy rất rõ ràng.

[ Nghe ý tứ này của anh, anh là bởi vì anh ấy viết điểm này không đúng mới tin tưởng em?]

[ Không không không!] anh ấy vội vàng xua tay: [ Ý của anh là anh biết những thứ anh ta viết trên mạng đều là giả, chính là...... chính là nếu em cùng anh ở bên nhau chuyện này là sự thật thì tốt rồi.....]

Tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Ngày đó tôi nhận lấy bó hoa từ tay anh ấy chỉ là không muốn anh ấy ở trước mặt nhiều người như vậy khó xử.

Sau đó anh ấy đưa tôi trở về nhà, tôi cũng đã nói rất rõ ràng với anh ấy.

Tôi nói bản thân vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm thất bại chưa đầy nửa năm, tôi còn chưa có dự định bắt đầu một mối quan hệ mới.

Anh ấy cười cười, không nói bất kì điều gì, chỉ là sau khi đưa tôi về đến nhà anh ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn wechat.

----- không sao, chúng ta còn vẫn nhiều thời gian.

[ em đang nghĩ đến cái gì sao?]

Hạ Xuyên ở trước mặt tôi búng ngón tay, kéo tôi từ trong hồi ức quay trở lại hiện tại.

Tôi cười cười: [ không có gì.]

[ vậy em lên xe đi.] Hạ Xuyên mở cửa ghế lái phụ ra.

[ Chúng ta đi đâu?] tôi ngồi vào trong xe.

[ Nhà anh.]

Tôi nghe Hạ Xuyên nói như vậy, bàn tay đang định thắt dây an toàn của tôi dừng lại: [ nhà anh?]

[ Em đừng nghĩ nhiều.] Hạ Xuyên ngồi vào trong ghế lái, [ Là anh sợ địa chỉ nhà của em cũng đã bị tiết lộ, rất nguy hiểm, cho nên đưa em về nhà anh ở tạm một thời gian.]

[ Em có thể ở khách sạn mà.] tôi từ chối.

Anh ấy nhoài người sang cầm lấy khóa dây an toàn từ trong tay tôi cài nó lại: [ Khách sạn cũng không an toàn.]

Nói xong câu này, anh ấy đạp chân ga, phóng thẳng về phía lối ra.

Cuối cùng tôi vẫn ở nhà của anh ấy, hoặc có thể nói là một căn nhà khác của anh ấy.

Anh ấy không biết từ lúc nào đã mua một căn biệt thự, toàn bộ đều là mới và anh ấy chưa từng sống ở đây.

Thế là tôi liền trở thành vị khách đầu tiên của căn biệt thự này.

Anh ấy đưa tôi đến cửa, giao cho tôi chìa khóa và một số vật dụng thiết yếu sau đó liền rời đi mà không đi vào trong căn thiệt thự.

Điểm này tôi còn khá bất ngờ.

Tôi xách những đồ anh ấy đưa cho tôi mở cửa đi vào trong căn biệt thự, trước mắt sáng lên.

Trang trí trong căn biệt thự là theo phong cách Bắc Âu mà tôi ưa thích nhất, đơn giản và tự nhiên, tưởng chừng như chính là căn nhà trong mơ ước của tôi.

Đặt đồ xuống, tôi dọn dẹp đơn giản một chút, sau đó đi tắm.

Sau khi tắm xong tôi mới phát hiện điện thoại lại thêm không ít tin nhắn rác và cuộc gọi nhỡ, tôi thở dài, không có xử lý.

Tôi nằm lên giường, mở trình quản lý tệp tin của điện thoại ra, hiện ra một thư mục.

Thư mục này đã lưu trữ rất nhiều thứ, phần lớn đều là ảnh của tôi và Hà Thần ở bên nhau và lặt vặt khác.

Sau khi chia tay tôi vốn dĩ muốn xóa nó đi, nhưng sau cùng lại không hạ quyết tâm được, chỉ là cái thư mục này đã được cất trong một góc nhỏ của điện thoại.

Nhưng cũng may mà tôi đã không xóa nó, bởi vì trong thư mục này ngoài lưu ảnh của chúng tôi ra, còn lưu trữ một số lịch sử trò chuyện giữa Hà Thần và Nhu Nhu.

Tôi cũng đã quên mất tại thời điển đó rốt cuộc là xuất phát từ cái gì mà đã lưu lại những cuộc trò chuyện đó, tôi cảm thấy nó sẽ có ích, hiện tại quả nhiên là có thể dùng đến nó.

Tôi bật laptop, mới gõ được một vài chữ, điện thoại liền có cuộc gọi đến.

Tôi bực bội cầm điện thoại lên, chuẩn bị tắt máy, nhưng nhìn kĩ lại, điện thoại lại có thể là Tiểu Dĩnh gọi đến.

Tôi bắt máy, còn chưa nói chuyện, đầu dây biên kia liền truyền đến giọng nói vội vàng của Tiểu Dĩnh: [ Chị! Chị đã xem cái đó chưa?]

Mặt tôi đầy nghi hoặc hỏi: [ Xem cái gì?]

[ Ông chủ của chúng ta cũng đã đăng một bài post! Chị biết chuyện đó không?]

Tôi càng nghi hoặc hơn: [ Chị không biết.]

[ ui ui!] Tiểu Dĩnh ngữ khí chỉ tiếc rèn không thành thép nói: [ chị đợi một chút, em lập tức gửi nó cho chị!]

[ được.]

Treo máy một lúc, tôi liền nhận được một đường link từ Tiểu Dĩnh gửi.

Tôi bấm vào đường link đó sau đó đập ngay vào tôi mắt tôi chính là một tiêu đề được viết hoa.

[ TÔI LÀ HẠ XUYÊN, TÔI ĐẾN KỂ CHO CÁC BẠN NGHE VỀ MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC.]

Phần 3:

Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú, nghiêm túc lướt màn hình xuống xem.

Không thể không nói, khả năng tường thuật lại câu chuyện của Hạ Xuyên thật sự rất kém, một chút chuyện nhỏ anh ấy có thể dùng mấy trăm chữ diễn tả về nó, việc quan trọng nhưng lại viết sơ lược, toàn bộ bài post xem ra chỉ có mơ hồ, nhưng thắng ở là thật tâm thật ý.

Anh ấy đã kể một câu chuyện rất dài, từ lần đầu tiên anh ấy và tôi gặp nhau đến hiện tại.


Kể anh ấy đối với tôi vừa gặp đã yêu như thế nào, làm sao theo đuổi tôi, tôi từ chối anh ấy như thế nào, còn có anh ấy sau khi biết tôi có bạn trai đau khổ như thế nào, qua đó còn biết được anh ấy đã vui sướng như thế nào sau khi tôi chia tay.

Thậm chí còn kể anh ấy làm sao “ lừa” tôi vào công ty của anh ấy, một thời gian trước đó tôi lại lần nữa từ chối lời tỏ tình của anh ấy.

Anh ấy còn nói, nếu như không có tôi, anh ấy có thể vẫn là phú nhị đại ăn chơi trác táng của năm đó.

Ngày mà tôi nói với anh ấy tôi đã có bạn trai, sau khi chúng tôi rời đi, anh ấy từng liên lạc với tôi một lần.

Anh ấy hỏi tôi: [ anh có điểm nào không bằng người đàn ông đó? Anh so với anh ta có nhiều tiền hơn, đẹp trai hơn, cũng sẽ đối tốt với em hơn anh ta, tất cả anh đều hơn anh ta, tại sao em không chọn anh?]

Hạ Xuyên nói, anh ấy còn nhớ những lời tôi nói với anh ấy ngày đó.

[ Anh có nhiều tiền hơn anh ấy, nhưng số tiền đó đều là bố mẹ anh cho anh. Anh tự hào về khuôn mặt của anh, xe thể thao, nhà, tất cả cả những thứ đó đều là bố mẹ anh cho anh. Anh đã từng nghĩ qua chưa? Nếu như anh không phải sinh ra trong một gia đình như vậy, anh của hiện tại sẽ có bộ dáng gì? Anh còn có thể nói ra câu nói này, anh tất cả so với anh ấy đều giỏi hơn không?]

Ngày đó là lần đầu tiên Hạ Xuyên chủ động dập máy của tôi, kể từ đó thẳng đến lúc tôi chia tay, anh ấy chưa từng xuất hiện trước mặt tôi.

Ngày đó Hạ Xuyên đã suy nghĩ rất lâu, anh ấy đích thực là một phú nhị đại, cái mác này không thể rũ bỏ, nhưng anh ấy có thể chọn trở thành phú nhị đại như thế nào.

Sau đó, anh ấy liền trở thành Hạ Xuyên của hiện tại.

Thành lập công ty của bản thân, có thể một mình phụ trách.

So với trước đây hoa hoa công tử Hạ Xuyên ngày đó, anh ấy càng thích bản thân của hiện tại hơn.

Tuy rằng mệt, nhưng vui vẻ, cũng phong phú.

Quan trọng nhất là, Hạ Xuyên hiện tại càng thêm chắc nịch hơn cho câu nói lúc đó.

Anh ấy so với Hà Thần giỏi hơn, giỏi hơn không phải một chút một nửa.

Câu chuyện chính là dừng lại ở đây.

Không biết tại sao, xem xong những gì anh ấy viết, khóe miệng tôi không khỏi cong lên.

Nghĩ kĩ lại, anh ấy những năm qua thay đổi quả thực rất lớn, chỉ có điều là tôi chưa từng chú ý đến mà thôi.

Ban đầu ấn tượng anh ấy để lại cho tôi chính là một hoa hoa công tử ngang bướng, tôi cũng tự nhiên mà gắn lên người anh ấy cái mác này.

Cho nên mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều sẽ nghĩ đến cái mác này, sau đó liền sẽ tự động cách xa anh ấy, cũng chưa từng thật sự hiểu rõ anh ấy.

Nhưng thực tế con người anh ấy không phải là như vậy, thật ra anh ấy có trách nhiệm, có năng lực, con người cũng rất tốt, chỉ có điều là tôi trước nay đối với anh ấy có thành kiến quá lớn, tôi chưa từng nhìn vào mặt tốt của anh ấy.

Tôi không xem bình luận trong bài post của Hạ Xuyên, tôi biết chủ ý của anh ấy là muốn nói cho mọi người biết, tôi không có thèm muốn tiền của anh ấy và ở bên anh ấy, tôi cũng không phải người phụ nữ xấu xa trong bài post của Hà Thần.

Tôi lặng lẽ nhấn like bài post của anh ấy, sau đó tắt điện thoại, tiếp tục chiến đấu hăng hái với máy tính.

Tôi biết internet là một nơi cực kì thần kỳ, internet có giết chết một người, cũng có thể cứu một người.

Có một số chuyện nhỏ nhặt có thể ở trên internet lên men xáo động trở thành việc lớn, có một số chuyện lớn nhưng lại bị internet che giấu đi.

Tôi không thích cách làm của một số người trên mạng, nhưng tôi cũng phải nhờ vào internet và một số người này để công bố sự thật.

Chuyện này là do Hà Thần khơi mào trước, hơn nữa anh ấy còn tìm riêng một người đến viết bài vu khống tôi, tôi không biết bản thân có bao nhiêu phần thắng, nhưng tôi nhất định phải làm.

Không chỉ là vì tôi, nếu như chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, Hạ Xuyên và công ty của anh ấy không dễ dàng mới gây dựng được cũng sẽ bị tôi làm liên lụy.

Tôi đã không phân tích một số chuyện nhỏ nhặt một cách chi tiết như Hà Thần đã làm, cũng không viết quá nhiều như Hạ Xuyên.

Tôi chỉ viết về việc chúng tôi gặp nhau và yêu nhau như thế nào, và cả cú sốc và tâm trạng buồn bã của tôi sau khi biết bản thân chỉ là thế thân như thế nào.

Nghĩ lại, Hà Thần đến hiện tại vẫn chưa biết tôi đã biết bản thân là một thế thân.

Thời điểm tôi nói chia tay với anh ấy, tôi chỉ để lại một tờ giấy nói chúng tôi không hợp.

Tôi nghĩ dù sao chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy, tôi muốn dành cho anh ấy và tôi một sự tôn trọng cuối cùng.

Nếu như tôi sớm biết sự mền lòng khi đó dẫn đến kết cục này, tôi nhất định sẽ không làm như vậy.

Chỉ là hiện tại, cũng chưa muộn.

Tôi viết không nhiều, cho vào đó mấy tấm ảnh chụp lại cuộc trò chuyện giữa Nhu Nhu và Hà Thần.

Tôi không biết sẽ có bao nhiêu người xem được, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người tin.


Nhưng mấy nghìn chữ ngắn ngủi này, đã tiêu hao của tôi hết thảy sức lực.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tôi và Hà Thần quen nhau, lúc anh ấy theo đuổi tôi, lúc anh ấy tổ chức sinh nhật cho tôi, lúc chúng tôi chuyển đến sống cùng nhau, còn có, lúc anh ấy cầu hôn tôi.....


Tôi khoe khoang rằng bản thân cầm lên được cũng có thể bỏ xuống được, tôi xác thực cũng đã làm được.

Nhưng để tự hỏi bản thân một cách trung thực, thời gian năm năm không phải dễ dàng như vậy liền có thể nói quên là quên được.

Trước khi sự việc này xảy ra, trong lòng tôi kỳ thực vẫn giữ lại một chút ảo tưởng đối với Hà Thần.

Tôi nghĩ anh ấy có thể là đã từng yêu tôi, nghĩ anh ấy có thể cũng chỉ là vô tình làm tổn thương tôi.

Nhưng đến hiện tại, một chút ảo tưởng cuối cùng của tôi đã tan biến cùng với bài post này.

Kỳ thực tôi có lẽ nên cảm ơn Hà Thần, cảm ơn anh ấy đã dập tức một chút ảo tưởng cuối cùng của tôi.

Cuối cùng tôi có thể chân chính bắt đầu một cuộc sống mới rồi.

Đăng xong bài post này tôi liền đi ngủ, không dám đọc câu trả lời bên dưới.

Bởi vì tôi biết nhất định vẫn sẽ có người không tin, những chuyện này cũng không phải một hai câu nói có thể giải thích rõ ràng được.

Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau thức dậy, toàn bộ tình thế đã được đảo ngược.

Nguyên nhân cùng với bài post của tôi có liên quan, nhưng liên quan không lớn.

Là Hạ Xuyên, anh ấy đã tìm được Nhu Nhu.

Một video đã được cập nhật trong bài post của anh ấy, mới nhìn thoáng qua tôi cứ ngỡ cô gái trong video chính là bản thân tôi.

Quá giống rồi.

Người giống tôi như vậy, tôi chỉ gặp qua một người, đó chính là Nhu Nhu.

Là bạch nguyệt quang của Hà Thần.

Nhấn mở video, đập vào mắt người xem là một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp.

Sau đó chính là mặt của Nhu Nhu.

Cô ấy trực tiếp đi vào chủ đề, kể cho mội người câu chuyện giữa cô ấy Hà Thần, còn có chuyện cô ấy mới biết được.

Đơn giản mà nói, cô ấy và Hà Thần là mối tình đầu của nhau, sau này phát sinh một số chuyện, bọn họ liền chia tay, sau đó Nhu Nhu xuất ngoại.

Chia tay là do Nhu Nhu đề nghị, Hà thần không đồng ý, anh ấy vẫn luôn liên lạc với cô ấy, thẳng đến lúc cô ấy xuất ngoại không hề từ bỏ.

Nhu Như những năm gần đây luôn sống ở nước ngoài, chỉ quay trở về một lần, chính là vào nửa năm trước ngày mà tôi và Hà Thần chia tay.

Nhu Nhu trở về nước chỉ có hai việc, một là trở về nước thăm lại bạn cũ, hai là muốn nói rõ ràng với Hà Thần, cô ấy sắp kết hôn rồi.

Cô ấy biết những năm qua Hà Thần vẫn luôn không chịu từ bỏ, cho nên lần trở lại này cô ấy có đem theo chồng tương lai của mình cùng trở về, chính là muốn để Hà Thần chết tâm.

Nhưng Nhu Nhu không hề biết Hà Thần đã tìm được tôi một thế thân rất giống cô ấy, bởi vì cô ấy sớm đã đổi sang dùng một tài khoản wechat mới, những tin nhắn đó cô ấy một tin cũng chưa từng xem đến.

Hôm qua cô ấy mới biết được sau khi cô ấy rời đi đã phát sinh ra những chuyện này, đương nhiên, tôi cũng có thể đoán được, nhất định là do Hạ Xuyên nói cho cô ấy biết.

Tôi cũng không biết Hạ Xuyên đã liên lạc với cô ấy bằng cách nào và thuyết phục được cô ấy quay video này, nghĩ lại nhất định đã tốn không ít sức lực.

Tón lại là, đây là trái boom hạng nặng, không nói cái khác, thì dựa vào khuôn mặt của tôi và Nhu Nhu rất giống nhau, thì đã khiến hầu hết mọi người tin tưởng và nghe theo rồi.

Chỉ qua một đêm, tình thế đã được đảo ngược, tôi từ một người phụ nữ ham vật chất bị người người đánh mắng chửi trở thành một cô gái ngây thơ đáng thương vô tội, và Hà Thần ban đầu từ là một người đàn ông tốt thâm tình cũng đã trở thành người lừa gạt tình cảm của người khác còn có quật ngược lại bản thân thành một tên tra nam.

Những cuộc thảo phạt trước đây nhắm vào tôi tất cả đều đã được chuyển hướng sang Hà Thần.

Tôi tắt điện thoại đi, không thể nói rõ được tâm trạng hiện giờ của bản thân.

Tất cả những chuyện này cũng là Hà Thần tự làm tự chịu, không thể trách người khác được.

Tôi dần hồi phục lại tâm trạng, chuẩn bị dọn dẹp đi làm.

Lúc vừa mới chuẩn bị ra ngoài, điện thoại di động đột ngột có cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Tôi do dự một chút rồi gác máy.

Chưa qua mấy giây, số điện thoại đó lại tiếp tục gọi đến, tôi lại dập máy.

Bình thường mà nói, sau khi gác máy điện thoại quấy rối kiểu này 2-3 lần thì người đó sẽ không tiếp tục gọi lại nữa, nhưng không biết tại sao, người này rất cố chấp, hễ tôi dập máy thì liền tiếp tục gọi đến, một khắc cũng không ngừng.

Ma xui quỷ khiến, tôi bắt máy, áp điện thoại vào tai.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một tiếng động cũng không nghe thấy, tôi đưa điện thoại lên trước mặt kiểm tra, cuộc gọi đã được kết nối, chỉ là đối phương không có nói chuyện.

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, đối phương vẫn khônng chịu nói chuyện.

Tôi cau mày, vừa mới chuẩn bị gác máy, thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đàn ông đầy quen thuộc.

[ Alo, Nhược Nhược là anh.]

Giọng nói trầm thấp, là của Hà Thần.

Một khắc đó, nhịp tim của tôi như ngừng đập trong vài giây.

Đã rất lâu lắm rồi tôi mới lại nghe thấy anh ấy dùng giọng điệu đó để gọi tên tôi.

Tôi không nói chuyện.

[ Anh xin lỗi.] anh ấy tiếp tục nói.

Nói xong câu này, anh ấy dừng lại rất lâu mới lại mở miệng nói tiếp.

[ anh vẫn luôn cho rằng anh đã che giấu rất tốt, em sẽ không phát hiện ra việc đó.]

Tôi biết, anh ấy đang nói đến việc biến tôi thành thế thân của Nhu Nhu.

[ Cho nên anh cảm thấy việc em rời khỏi anh là em sai, anh chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân lại là ở trên người anh.]

[ Sau này anh nhìn thấy em và Hạ Xuyên ở bên nhau, trong lòng tràn ngập đố kị và hận.]

[ Anh đố kị với anh ta có thể ở bên cạnh em, cũng hận em tại sao có thể nhanh như vậy bên cạnh đã có người mới.]

[ Anh xin lỗi.]

Tôi đột nhiên nhớ lại, buổi liên hoan ngày đó, tôi kỳ thực có nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, tôi còn cho rằng là tôi đã nhìn lầm, hóa ra là anh ấy.

[ Anh nói xong chưa?] tôi hỏi anh ấy: [ nói xong rồi thì dập máy nhé, em phải đi làm rồi.]

Anh ấy dường như không ngờ tới tôi sẽ có phản ứng như vậy, anh ấy sửng sốt một lúc rồi nói: [ Nhược Nhược, em có thể tha thứ cho anh không?]

[ Không thể.] tôi thẳng thừng từ chối anh ấy, sau đó liền dập máy.

Tôi không lương thiện như vậy, sau khi bị tổn thương một lần còn có thể dối lòng nói ra câu tôi không quan tâm đến những chuyện đã qua được.

Đẩy cửa lớn của căn biệt thự ra, Hạ Xuyên đã đợi tôi ở bên ngoài.

Anh ấy cầm một túi đồ ăn sáng hướng chỗ tôi mỉm cười, thật khó hiểu, nhìn thấy anh ấy tâm trạng của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Tôi nhận lấy đồ ăn sáng từ tay anh ấy, ngồi vào ghế lái phụ.

[ Hà Thần đã bị sa thải rồi, em có biết chuyện đó không?]

Tôi nhét mẩu bánh bao vào trong miệng, vừa nhai vừa trả lời: [ Hiện tại thì biết rồi.]

[ Không hỏi anh tại sao?]

[ Tại sao phải hỏi?]

[ Này!] Hạ Xuyên có vẻ hứng thú: [ Là bạn trai cũ nha, không quan tâm một chút sao?]

[Em không hứng thú.] tôi tiếp tục nhai bánh bao trong miệng.

Hạ Xuyên nhướng mày: [ Được thôi, được thôi, nghe nói sau khi anh ta và em chia tay, thành tích của anh ta liền bắt đầu đi xuống, nửa năm này công ty anh ta làm việc đã đối với anh ta rất không hài lòng, vừa vặn bản thân anh ta lại tự tìm đường chết, công ty vì hình tượng, liền sa thải anh ta. Hơn nữa bây giờ các công ty khác cũng không dám thu nhận anh ta.]

Khi nói xong câu này, mắt của Hạ Xuyên luôn liếc tôi, giống như muốn từ trên mặt tôi nhìn ra được một chút cảm xúc gì đó.

Nhưng tôi bất cứ biểu hiện gì đều không có, tôi chỉ là nhẹ nhàng à một tiếng.

Không phải là tôi giả vờ, tôi hiện tại đối với chuyện của anh ấy thật sự một chút hứng thú cũng không có.

Hạ Xuyên dường như cảm thấy có chút vô vị, nhún nhún vai.

Cuộc sống lại quay trở lại giống như ban đầu, sóng gió đến nhanh và đi cũng nhanh, có một số chuyện rất nhanh liền bị quần chúng lãng quên mất.

Vấn đề đau đầu nhất của tôi hiện tại chỉ có vị khách hàng lớn khó đối phó trước mặt này.

Vị khách hàng này trước đây đã có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty để ý, nhưng theo dõi một khoảng thời gian đều đồng loạt từ bỏ, yêu cầu quá nhiều lại khó giải quyết, nhưng vị khách này rất hài phóng.

Tôi theo họ suốt 3 tháng trời, luôn trong tư thế sẵng sàng mọi lúc, cuối cùng cũng mời được anh ấy đến công ty thảo luận về hợp đồng.

Nói chuyện cả một buổi chiều, tôi mới kí được bản hợp đồng này.

Tiễn vị khách hàng này về xong tôi liền gục xuống ghế.

Còn chưa kịp thở lấy sức, Hạ Xuyên đã đẩy cửa bước vào.

[ Vất vả rồi, Nhược Nhược thân yêu của anh.]

Tôi kiêu ngạo nói: [ Không vất vả, vì công ty mà phục vụ.]

Hạ Xuyên bị tôi chọc cười: [ Đi thôi.]

[ Đi đâu?]

[ Anh vừa mua xe mới, đưa em đi hóng gió.]

Khoảng khắc nhìn thấy chiếc xe Hạ Xuyên vừa mới mua, khóe miệng tôi không khỏi giật giật.

Chiếc xe là một chiếc xe tốt, nhưng không biết tại sao, toàn bộ thân xe của Hạ Xuyên đều sơn thành màu hồng.

Tôi do dự nửa ngày, không nhịn được hỏi anh ấy: [ Anh rất thích màu hồng sao?]

Anh ấy lắc đầu: [ Bạn gái anh thích.]

Nghe anh ấy nói như vậy, nhịp tim của tôi đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp, nói không rõ được là cảm xúc gì.

Thấy tôi không nói chuyện, anh ấy hỏi: [ Sao thế? Em không thích nó sao?]

Tôi chỉ ngón tay vào mình: [ Em sao?]

[ Đúng.]

[ Anh không phải nói bạn gái anh thích sao? Em đâu phải......]

Tôi đột nhiên phải ứng lại, đảo mắt.

Anh ấy cười hi hi nói: [ Sớm muộn gì cũng phải.]

Tôi thật sự thích màu hồng, đây là chuyện của rất nhiều năm trước đây.

Đại khái là vào thời điểm học đại học, tôi thật đã rất thích.

Lúc đó từ quần áo đến cặp sách của tôi đều là màu hồng, chỉ có điều sau khi đi làm, mọi người xung quanh đều cảm thấy màu hồng không trang trọng, vì vậy quần áo và trang sức của tôi đều đổi sang màu đen.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi thậm chí còn sắp quên mất bản thân từng rất thích màu hồng.

Nhưng Hạ Xuyên vẫn còn nhớ.

Sau khi lên xe, nội thất trong xe bất luận là cái gì đều là màu hồng.

Tôi nhìn Hạ Xuyên chăm chú lái xe, trong lòng đột nhiên nổi lên gợn sóng.

[ Anh là một đại nam nhân, lái xe màu hồng, không sợ người khác cười chê sao?]

[ Cái này đã là gì, em thích là được.]

Tôi không nhịn được cong khóe miệng, cảm giác có người quan tâm thật tốt.

Hạ Xuyên lái xe không nhanh, gió từ hai bên cửa sổ đang hé mở thổi vào, có chút thỏa mái.

[ Đúng rồi Nhược Nhược.] Hạ Xuyên đột ngột mở miệng: [ Buổi sáng ngày hôm nay các thành viên hội đồng quản trị có mở một cuộc họp nhỏ, mọi người đều nhất trí quyết định chia cho em một phần cổ phần.]

[ Tại sao?] tôi có chút không tin hỏi.

Nghe tôi hỏi như vậy, Hạ Xuyên cũng có chút khó hiểu nói: [ Là vì muốn giữ em lại.]

[ Muốn giữ em lại?]


Hạ Xuyên khẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua tôi: [ Em không biết sao? Hiện tại công ty nào cũng muốn cướp em về công ty của họ.]

[ Cướp em về?]

Những lời này của Hạ Xuyên thực sự khiến tôi có chút bối rối, lúc tôi mới rời công ty cũ xác thực cũng có mấy công ty mời tôi gia nhập công ty của bọn họ, đãi ngộ cho tôi cũng rất hậu hĩnh, nhưng cũng không thể nghiêm trọng giống như lời anh ấy nói tranh giành tôi muốn phát điên như vậy.

[ Haizzz.] Hạ Xuyên thở dài một tiếng, [ Hóa ra em không biết chuyện này, sớm biết đã không nói cho em biết rồi.]

[ Kể ra thì còn phải cảm ơn bạn trai cũ của em nha.] khi nói đến đây, giọng điệu của Hạ Xuyên chua ngoa đến lạ.: [ Không phải trước đây là anh ta vu không em trên mạng sao? Sau đó có một đám cư dân mạng rảnh rỗi vào cuộc, sau khi lấy thông tin cá nhân của em, họ nhìn thấy lý lịch của em rất tốt, em cũng từng nổi tiếng trong giới, nhưng bay giờ thì không sao rồi, cho nên bọn họ mới săn đón tranh giành muốn cướp em khỏi công ty.]

[ Không đến mức đó chứ?] Tôi không khỏi cau mày.

[ Tạo sao không đến mức đó?] Hạ Xuyên giống như có chút kích động, âm lượng của anh ấy tăng lên một chút. [ Em tự mình đi hỏi xem, những cô gái ở độ tuổi của em không có nhiều, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng chẳng có mấy ai có thể làm được như em.]

[ Ai nói chứ?] tôi nhướng mày.[ không phải là anh nói đó chứ?]

[ Thôi nào, anh cũng chỉ là nói những lời dễ nghe, thực sự còn không phải dựa vào tiền của gia đình, anh nói thật đó, Nhược Nhược à.] anh ấy đột ngột dừng xe lại, quay sang nhìn tôi một cách nghiêm túc: [ Em thật sự là trong tất cả các cô gái mà anh quen biết, em ưu tú nhất cũng là nỗ lực nhất. Những câu này không phải là lời nói của một kẻ si tình, cũng không phải anh muốn xu nịnh em, mà là anh muốn nói ra những lời nói thật lòng, tất cả mọi thứ đều là em xứng đáng với nó.]

Lúc anh ấy nói ra những lời này mười phần nghiêm túc, nhìn tôi chăm chú không chớp mắt.

Trong xe đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ khó giải thích.

Tôi giả vờ ho khan hai tiếng, nhìn đi chỗ khác, rút điện thoại ra, mở chế độ chặn quấy rối.

Quả nhiên, có rất nhiều cuộc gọi lạ và tin nhắn văn bản lời mời đã bị chặn trong thùng rác.

Kể từ khi sự cố đó kết thúc, tôi thường xuyên bật tính năng chặn quấy rối này và không ai khác có thể truy cập vào điện thoại của tôi ngoại trừ những những người tôi quen biết và khách hàng.

Tôi lướt qua loa qua những tin nhắn văn bản đó, liền tắt điẹn thoại đi.

Hạ Xuyên dường như biết được tôi đang làm cái gì, hỏi tôi: [ Sao thế? Động tâm rồi?]

[ Động tâm cái gì chứ?]

[ Những công ty đó, anh ở trên mạng xem qua rồi, có một số công ty đưa ra điều kiện và chức vụ thực sự so với công ty của anh tốt hơn rất nhiều. Em động tâm cũng là chuyện bình thường.] Anh ấy nhún nhún vai.

Tôi lắc đầu: [ Không có, em chỉ là muốn xác thực một chuyện.]

[ Chuyện gì?]

[ Chắc chắn một chút, công ty cho em cổ phần rốt cuộc là em xứng đáng hay là anh muốn cho em.]

Nghe tôi nói như vậy, Hạ Xuyên bĩu môi nói: [ Thôi nào, anh mới không muốn cho em đó.]

[ Tại sao chứ?]

[ Là thật đó, Nhược Nhược, anh có lúc sẽ hi vọng em không có ưu tú như này.]

[Ừ?]

[ Anh thật sự hi vọng anh so với em giỏi hơn, như vậy thì em có thể dựa vào anh. Gặp phải chuyện gì cũng có thể tìm anh xin giúp đỡ, Em luôn tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Không hỏi liền không nói, sẽ không đi liều mạng như vậy.] nói xong, anh ấy còn cười khổ một cái.

Tôi lắc đầu: [ không phải, thật sự anh đã giúp em rất nhiều, chuyện của Hà Thần, không phải cũng giúp em xử lý đó sao?]

[ Nói như vậy cũng không tồi, nhưng thực sự nếu không có anh, em cũng sẽ xử lý rất tốt chuyện này phải không?]

Tôi cắn cắn môi dưới: [ Có thể là vậy, nhưng bất luận như thế nào, anh cũng sẽ giúp em, nói đến đây, em vẫn còn nợ anh một lời cảm ơn.]

Hạ Xuyên cười: [ Vậy liền nợ đi, anh rất vinh hạnh vì điều này.]

Tôi cũng cười.: [ Được.]

Anh ấy gạt cần số, chuẩn bị khởi động xe.

Không thể giải thích được, tôi nhớ đến một câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi anh ấy.

[ Đúng rồi, Hạ Xuyên, anh cảm thấy em và Nhu Nhu có giống nhau không?]

Anh ấy tiếp tục khởi động xe, đầu cũng không thèm quay lại, thẳng thừng trả lời tôi: [ Không giống.]

[ Tại sao chứ?]

Anh ấy dừng việc đang làm lại, quay đầu lại nhìn tôi cười nói: [ Không có tại sao, em là em, cô ấy là cô ấy, em ở trong lòng anh là độc nhất vô nhị.]

Tôi đối với câu trả lời này rất hài lòng, tôi cố nhịn cười và hỏi anh ấy một câu hỏi khác, một câu hỏi lẽ ra tôi nên hỏi từ lâu.

[ Hạ Xuyên, tại sao anh lại thích em?]

Anh ấy lại kéo cần số xuống, quay đầu lại nhìn vào mắt tôi nở một nụ cười đầy dịu dàng.

[ Cuối cùng cũng đợi được em hỏi câu hỏi này.]

[ Hả?]

Anh ấy cười nói: [ Thật ra anh cũng từng hỏi bản thân câu hỏi này, chỉ là câu trở lời của anh rất đa dạng. Bởi vì em xinh đẹp? Hoặc là em ưu tú? Nỗ lực? Anh đã nghĩ ra rất nhiều câu trả lời, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, những câu trả lời này đều giống như là nguyên nhân mà anh thích em. Cũng giống như là không phải, cho nên cho đến hiện tại, anh cũng không biết câu trả lời của câu hỏi này.]

[ Anh nghĩ.....] anh ấy cố ý kéo dài ngữ điệu: [ Có thể câu hỏi này cần anh phải dùng cả một đời để trả lời.]

Tôi nhướng mày nhìn anh ấy: [ Cho nên?]

[ Cho nên tiểu thư Hứa Nhược.] anh ấy duỗi tay về phía tôi: [ Em có đồng ý cùng với anh cùng nhau đi tìm câu trả lời không?]

Tôi giả vờ cúi đầu suy nghĩ một lúc: [ Không hài lòng có thể trả hàng không?]

Anh ấy cười cực kì vui vẻ: [ Có thể, nhưng em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này đâu.]

Tôi mỉn cười và nắm lấy tay anh ấy.

[ Chúng ta đi đâu nhỉ?]

[ Trở về nhà.]

[ Trở về nhà sao?]

[ Ừ.] anh ấy gật đầu: [ Em vẫn còn nhớ căn biệt thự đó chứ? Căn biệt thự mà em từng sống ở đó.]

Tôi gật đầu.

[ Anh đã mua nó làm phòng tân hôn cho chúng ta.]

[ Hả? Anh đã mua nó khi nào?] tôi có chút sửng sốt.

[ Lúc em vừa mới chia tay, lúc đó anh liền nghĩ, đây là ông trời cho anh một cơ hội, anh không thể lại bỏ lỡ lần này.]

[ Vậy cũng không cần mua sớm như vậy, lại nói, em cũng có nhà mà.]

[ Anh biết, nhưng anh muốn chuẩn bị trước tất cả mọi thứ, nếu em nói muốn kết hôn, mua nhà sau đó trang trí, chỉ sợ là đã quá muộn rồi.]

Tôi có chút muốn cười: [ Nhìn em giống một người ghét kết hôn như vậy sao?]

Anh ấy lắc đầu: [ Không phải em ghét kết hôn mà là anh rất muốn lấy em.]

Không biết tại sao, một khắc đó tôi đột nhiên nhớ đến những gì Trương Ái Linh từng viết trong “Bông hồng đỏ và bông hồng trắng” :

“ Mỗi một người đàn ông đều có hai người phụ nữ trong đời, một là bông hồng trắng, một là bông hồng đỏ. Sau khi kết hôn với bông hồng đỏ, dần dà, màu đỏ sẽ trở thành một vệ máu dính trên tường, màu trắng vẫn sẽ là ánh trăng sáng trước giường. Kết hôn với bông hồng trắng, giống như có một hạt gạo dính lên trên quần áo, còn màu đỏ giống như một nốt ruồi chu sa trên ngực.”

Sau này tôi nói chuyện này cho Hạ Xuyên nghe, sau khi anh ấy nghe xong rất nghiêm túc nói cho tôi biết, anh ấy xác thực từng trải qua một hồi hoa tâm như vậy, anh ấy sẽ không phủ nhận điều đó.

Nhưng của anh ấy là hoa hồng đỏ cũng tốt, là hoa hồng trắng cũng được, còn có ánh trăng sáng và nốt ruồi chu sa.

Hết thẩy đều sẽ chỉ là tôi.

~ Hoàn~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom