• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tổng Hợp] Vả mặt lật bánh (4 Viewers)

  • [Truyện 13] Cớ ơn báo đáp

Nhị tỷ của ta có một trái tim thánh mẫu.

Tỷ ấy bảo tam tỷ gả cho lão ăn mày từng cứu tam tỷ một mạng.

“Làm người phải biết mang ơn báo đáp.”

Sau này tên ăn mày đó bị nghiện cờ bạc, đánh tam tỷ đến ch.

Tỷ ấy còn khuyên đại tỷ nhắm một mắt mở một mắt với ngoại thất của tỷ phu.

“Đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, huynh ấy có phong lưu một chút cũng là chuyện thường tình.”

Sau này tỷ phu thăng quan tiến chức, cấu kết với tình nhân dùng thuốc độc ch đại tỷ.

Quá đáng hơn, nhị tỷ còn nhốt ta và người áo đen bị hạ thuốc cùng một chỗ.

“Hắn đã khó chịu như vậy rồi, muội hãy giúp hắn đi!”

Ai mà biết được người áo đen đó lại là phản tặc, ta bị loạn côn đánh ch.

Nhị tỷ đại nghĩa diệt thân, ngược lại biến thành người có tấm lòng bồ tát mà người người trong Kinh đều khen ngợi.

Còn nhờ vào đó mà được thái tử xem trọng, gả vào Đông cung.

Nhưng không ngờ rằng, ba tỷ muội bọn ta đều được trùng sinh rồi...
——

01.

Nhị tỷ Tống Tri Sơ của ta là người có tấm lòng bồ tát mà ai ai trong phủ cũng ca tụng.

Tỷ ấy sẽ thương xót người chăn ngựa dầm mưa cho ngựa ăn, bảo tì nữ của ta nấu canh gừng xua tan cái lạnh cho người chăn ngựa.

Cũng sẽ thương xót người hầu bị phạt tiền lương vì làm vỡ đồ gốm đáng giá ngàn vàng.

Ở trong phủ đều quyên góp cho hắn, để huynh đệ tỷ muội lấy ngân lượng ra bù vào.

Thế đấy, ra ngoài ngắm đèn lồng Nguyên Tiêu.

Tỷ ấy lại thương cảm cho lão ăn mày bên đường.

Nhị tỷ nhàu khăn tay trong tay mình, đứng ở nơi cách lão ăn mày đó chỉ có mười trượng.

Hai mắt ửng đỏ, dường như sắp khóc:

“Lão ăn mày này thật đáng thương.”

“Rõ ràng là hội đèn Nguyên Tiêu nhà nhà đoàn viên, ông ấy lại chỉ có một mình lẻ loi lang thang ăn xin trên phố.”

Tỷ ấy nhìn xem nhóm chợ náo nhiệt cách đó không xa, rồi lại nhìn lão ăn mày dưới đất.

Ấm ức nói: “Đúng thật là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!”

“Hay là chúng ta làm việc tốt, cho ông ấy chút trang sức, để ông ấy có thể về nhà sớm một chút!”

Nói xong, tỷ ấy tháo một cây trâm bạc đơn giản từ trên đầu của Hoa Chi tì nữ của tỷ ấy xuống, từ xa vứt vào cái chén vỡ trước mặt lão ăn mày.

Mặt của Hoa Chi xanh hết cả rồi, nhưng vẫn dối lòng mà khen ngợi.

“Tiểu thư người đúng thật là có tấm lòng bồ tát.”

Tống Tri Sơ nở nụ cười, vén tóc ra sau tai.

Ánh mắt lại quay sang hai tỷ muội khác của bọn ta đang chần chừ.

“Ta đã đưa ra cây trâm rồi, các vị muội muội thì sao?”

Cảnh tượng y hệt với kiếp trước lại diễn ra trước mắt ta.

Ta biết rõ Tống Tri Sơ lại lên cơn rồi.

Không muốn vướng mắc những chuyện nhỏ nhặt này với tỷ ấy.

Ta và tam tỷ Tống Ngọc Thanh nhìn nhau, sai tì nữ lấy ra năm lượng bạc từ trong túi tiền.

Lão ăn mày cảm động rơi nước mắt, dập đầu phát ra tiếng bịch bịch.

Tiếng động này làm cho mọi người xung quanh chú ý.

Tống Tri Sơ đứng thẳng lưng, ho nhẹ vài tiếng.

Hoa Chi lập tức hiểu ý, lớn tiếng nói:

“Không phải chuyện gì to tát!”

“Nhị tiểu thư nhà ta trước giờ nhân hậu, không cần đa lễ.”

Chủ tớ hai người bọn họ chậm rãi lên kiệu trước ánh mắt kính trọng của mọi người, hiên ngang rời đi.

Ta và tam tỷ bị bỏ lại phía sau.

Ta đang nghĩ xem nên mở lời như thế nào, để cho lát nữa tam tỷ tránh khỏi kết cục bị rơi xuống nước.

Ai biết được tam tỷ lại đi trước ta một bước:


“Hiểu Hàm, một lát muội tránh xa thành cầu ra một chút.”

“Trên cầu nhiều người hỗn loạn, cẩn thận bị rơi xuống nước.”

Kiếp trước tam tỷ không nói câu này với ta.

Ta không thể tin mà ngẩn ra tại chỗ.

Lẽ nào ... tam tỷ cũng trùng sinh rồi?

02.

Kiếp trước tam tỷ bị Tống Tri Sơ hại rất thảm.

Trên cầu nhỏ, tỷ ấy và tiểu thư của tướng phủ xảy ra tranh chấp, không cẩn thân đẩy tam tỷ rơi xuống nước.

Trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Lão ăn mày trước đó liền nhảy xuống nước, kéo tam tỷ ướt sũng cả người lên.

Lão ăn mày đó nói, xem như đây là trả lại ân tình của bọn ta.

Ai ngờ Tống Tri Sơ lại bảo người hầu kéo lão ăn mày đó lại.

Nghiêng đầu bĩu môi, bất mãn nói với tam tỷ:

“Ngọc Thanh, thường ngày ta dạy muội thế nào?”

“Làm người phải biết ơn báo đáp, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp!”

“Huống chi hai người đã có tiếp xúc da thịt rồi!”

“Muội nhẫn tâm để cho phu quân chưa cưới của muội rời đi sao?”

Hả?

Tam tỷ đáng thương còn đang run cầm cập trước gió lạnh, nghe thấy lời nói của Tống Tri Sơ sắc mặt liền trắng bệch, suýt chút nữa đã té ngã.

Lão ăn mày thì giống như bị sét đánh vậy, run rẩy phất tay liên tục.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể như vậy được!”

“Các tiểu thư đừng đem ta ra làm trò đùa giỡn nữa.”

Tống Tri Sơ mặt đầy tức giận nói: “Nam tử đại trượng phu, sao có thể tự xem nhẹ mình như vậy!”

“Ngươi đang ở tuổi tráng niên, sau này nếu thay đổi hoàn toàn, lại có sự giúp đỡ của Hầu phủ bọn ta, cùng với Ngọc Thanh muội muội của ta hai người có cuộc sống thật tốt mới là điều quan trọng hơn cả!”

Lão ăn mày ngắm nhìn sắc mặt của Tống Tri Sơ thật kĩ.

Sau khi biết những lời tỷ ấy nói là thật lòng, liền vui mừng.

Ánh mắt cứ dán chặt lên người của tam tỷ, xoa hai tay muốn đến gần tỷ ấy.

Cuối cùng tam tỷ không chịu được nữa, hai mắt trắng bệch, ngất lịm đi.

Sau đó, mẫu thân của tam tỷ Mạnh di nương cực khổ cầu xin phụ thân.

“Lão gia, hắn là ăn mày đó!”

“Sao người có thể nhẫn tâm nhìn Thanh nhi chịu nỗi khổ này chứ!”

Nhưng cảnh tượng ở lễ hội hoa đăng, sớm đã bị Tống Tri Sơ lấy lý do vô cùng tốt đẹp đó truyền khắp cả Hầu phủ, tạo thành bài đồng dao truyền ra ngoài.

Người trong cả Kinh Thành đều biết tam tỷ bị lão ăn mày quần áo không chỉnh tề cứu ra khỏi nước.

Dưới sự xúi giục của Tống Tri Sơ lão ăn mày đó thậm chí còn đem những người bạn ăn mày của mình đến cửa cầu thân.

Thanh danh của tam tỷ hoàn toàn bị hủy rồi.

Trong sự bất lực, phụ thân chỉ đành đồng ý mối hôn sự hoang đường này.

Lo lắng cho mặt mũi của Hầu phủ và hạnh phúc nửa đời còn lại của tam tỷ, người đã lén lút cho lão ăn mày đó không ít đất đai nhà cửa.

Ai ngờ rằng lão ăn mày đó cảm thấy mình lên như diều gặp gió, sau khi thành hôn động một tí là đánh mắng tam tỷ.

Sau này lại bị nghiện thói cờ bạc.

Vì tam tỷ không chịu đưa tiền cược cho hắn mà đánh tam tỷ cho đến ch.

Mà kẻ đầu xỏ tất cả mọi chuyện là Tống Tri Sơ.

Lúc nghe thấy tin tức này, chỉ rơi vài giọt nước mắt.

Buồn bã nói: “Ngọc Thanh muội muội tính tình sao lại nóng nảy như vậy.”

“Phải bao dung với phu quân hơn mới được!”

03.

Tiếng buôn bán ồn ào bên tai kéo suy nghĩ của ta quay về.

Tống Tri Sơ từ xa bất mãn nói với ta và tam tỷ:

“Sao các muội lại lề mà lề mề như vậy, mau chóng lên kiệu cùng đi xem hoa đăng nào!”

Tam tỷ tỷ nắm lấy tay ta rồi nói, “Sơ tỷ tỷ, muội có chút không khỏe, để Hiểu Hàm cùng với muội đến y quán thăm khám nhé!”

Tống Tri Sơ hoài nghi đánh giá bọn ta, vừa định mở miệng.

Một giọng nói quái gở vang lên.

“Ôi chao, đây không phải là thứ nữ, nhị tiểu thư của Hầu phủ Sơ muội muội hay sao?”

Giọng điệu kéo dài, cố tình nhấn mạnh hai chữ “thứ nữ”.

Là tiểu thư của Tướng phủ!

Nàng ta và Tống Tri Sơ trước giờ luôn đối nghịch với nhau.

Sắc mặt của Tống Tri Sơ liền thay đổi, thoáng chốc hai người bắt đầu châm chọc lẫn nhau.

Nhân cơ hội này, tam tỷ tỷ quyết đoán kéo ta chạy đi, biến mất khỏi tầm nhìn của Tống Tri Sơ.

Chỉ là, tỷ ấy không hề đưa ta đến y quán.

Mà là dừng lại ở ven sông.

Ta có lòng dò thám, “Thanh tỷ tỷ, không phải chúng ta muốn đến y quán sao?”

Tống Ngọc Thanh chớp chớp mắt với ta, che miệng mà cười:

“Hiểu Hàm, hãy đợi một lát, chúng ta cùng xem một vở kịch hay!”

Trong lòng ta liền hiểu, tám bảy phần là tam tỷ tỷ cũng trùng sinh rồi!

Nhưng mà nơi này có nhiều tai mắt, đợi hồi phủ rồi ta lại nói rõ với tỷ ấy.

Giống với kiếp trước, rất nhanh Tống Tri Sơ và tiểu thư tướng phủ xảy ra tranh chấp ở trên cầu.

Chỉ là lần này, người rơi xuống nước trở thành Tống Tri Sơ.

Tỷ ấy ở trong nước la hét, “Cứu ta với, mau cứu ta với!”

Nhưng vì để thể hiện bản tính lương thiện của bản thân mình, Tống Tri Sơ sớm đã bảo các thị vệ giải tán ngay tại lễ hội đèn Nguyên Tiêu rồi.

Bên cạnh chỉ giữ lại tì nữ Hoa Chi.

Hoa Chi ở trên cầu bị dọa đến mặt mày biến sắc, còn sợ hãi la hét hơn cả Tống Tri Sơ, nhưng từ đầu cho đến cuối chân lại không bước đi một bước.

Cuối cùng vẫn là lão ăn mày đó dứt khoát nhảy xuống nước, lôi tỷ ấy lên.

Trên bờ, Tống Tri Sơ nôn thốc nôn tháo nước ra.

Lúc còn ở trong nước tỷ ấy vùng vẫy dữ dội, nên bây giờ quần áo đều mở toang ra, áo yếm màu đỏ bên trong lúc ẩn lúc hiện.

Lão ăn mày ở một bên ân cần hỏi han, “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Tống Tri Sơ một chân đá hắn ra, ghét bỏ nói: “Ngươi cút, ngươi cũng xứng đụng vào bổn tiểu thư!”

Tỷ ấy hoảng loạn chỉnh lại y phục của mình, hận không thể tránh lão ăn mày ra thật xa.

Sắc mặt lão ăn mày thay đổi, sờ đầu cảm thấy xui xẻo, vừa định rời đi.

Lúc này, trong đám người không biết ai đã nói một câu.

“Vị cô nương này, việc này cô nương làm không đúng rồi.”

“Tục ngữ nói rất hay, ân cứu mạng là phải lấy thân đền đáp.”

“Nếu hai người đã có tiếp xúc da thịt rồi, thì chính là một đôi mà ông trời đất tác hợp!”

04.

Mặt của Tống Tri Sơ vô vàn sắc thái, vô cùng đặc sắc.

“Ngươi, ngươi nói bậy cái gì thế!”

“Ta đường đường là nhị tiểu thư xuất thân tướng phủ, sao lại có thể xứng đôi với lão ăn mày không ra gì này chứ!”

“Ngươi vô cớ vu khống ta, là có ý đồ gì!”

Người đó trốn ở trong đám đông, tiếp tục lớn tiếng nói:

“Sao lại có thẻ nói là không có bằng chứng gì chứ!”

“Mọi người mấy mươi đôi mắt đều nhìn thấy rồi!”

“Lúc cô nương được kéo lên, cả người đều dính lấy tên ăn mày này đó!”

Trong đám đông đột nhiên lại phát ra một giọng cười kì lạ.

Ánh mắt không có ý tốt quan sát cơ thể ướt sũng của Tống Tri Sơ.

Tỷ ấy co rúm lại.

Đột nhiên kéo Hoa Chi lại khi nàng ta loạng choạng lao tới, tát cho nàng ta một bạt tai, lôi nàng ta đến chắn trước mặt mình.

“Tiện tì nhà ngươi, xem náo nhiệt của chủ tử rất vui có phải không!”

Hoa Chi bị tỷ ấy đánh đến choáng váng, lúc tỉnh táo lại liền nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cả người bắt đầu run rẩy.

Lúc này, tiểu thư tướng phủ cũng đến xem chuyện vui.

Nàng ta nhìn Tống Tri Sơ cả người thê thảm, lại nhìn xem lão ăn mày sắc mặt kì quái, nắm lấy khăn tay phụt cười ra tiếng.

“Sơ muội muội, đây chính là đoạn anh hùng cứu mỹ nhân mà muội ngày đêm mong ngóng đấy sao?”

“Ta nhớ chính miệng muội từng nói, dù cho người cứu muội là nghèo nàn hay giàu có, nếu là nữ tử liền kết làm tỷ muội, nếu là nam tử thì sẽ lấy thân báo đáp.”

Nàng ta nhìn lão ăn mày, trong mắt toàn là giễu cợt.

“Ngươi cũng thật là có phúc khí!”

“Sơ muội muội của bọn ta là có tấm lòng bồ tát, nhất định sẽ không để cho phu quân tương lai của mình chịu khổ vậy đâu!”

“Ngươi ấy à, cứ đợi mà một bước lên mây đi!”

Trong đám người đó cũng có người phụ họa theo.

“Phải đó, sớm đã nghe nói nhị tiểu thư tướng phủ là một người tốt bụng!”

“Không chỉ vui vẽ ôn hòa với hạ nhân, còn lo nước lo dân, là một vị bồ tát hiếm thấy!”

“Có điều, hôm nay nhìn thấy sao lại có chút không giống với lời đồn thế?”

Tống Tri Sơ không thể tranh cãi.

Bởi vì tỷ ấy thật sự đã nói những lời như thế.

Cuối cũng chỉ đành khóc lóc thật to, xông ra khỏi đám đông chạy về tướng phủ.

Dưới ánh đèn lửa, tam tỷ Tống Ngọc Thanh cong khóe môi lên.

“Thật là một vở kịch hay!”

“Có điều, ta nhớ là bản thân không có mời nhiều người như vậy đến phụ họa mà!”

Ta nhịn cười ngẩng đầu lên nhìn trời, “Có thể, là người tốt không lộ danh tính ạ!”

05.

Tống Tri Sơ tự nhốt mình ở trong phòng khóc suốt cả một đêm.

Mặc kệ đại phu nhân có hỏi han như thế nào, đều ngậm miệng không nói lời nào.

Buổi sáng ngày hôm say, tỷ ấy mới vác cặp mắt sưng như quả óc chó ra khỏi cửa.

Chỉ là lúc này, đại phu nhân cũng không rảnh quan tâm tỷ ấy.

Hôm nay là ngày mà trưởng tỷ Tống Giáng Sương về nhà sau khi thành hôn.

Trên dưới cả phủ đều đang đợi tỷ ấy quay về.

Tống Tri Sơ cũng không ngoại lệ.

Tình cảm của tỷ ấy đối với Tống Giáng Sương vô cùng phức tạp, có thể nói là yêu hận đan xen.

Tỷ ấy đã từng chính miệng nói với bọn ta:

“Thân là nhị tiểu thư, ta chưa từng dám ngồi xuống uống một lý trà cùng với trưởng tỷ. Bởi vì ta sợ nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của tỷ ấy.”

“Đôi mắt của trưởng tỷ là thứ mà thứ nữ sợ nhất trên đời này. Còn sự khen ngợi của trưởng tỷ, cũng là thứ mà ta muốn có được nhất đời này.”

“Cho nên, những thứ nữ như chúng ta, cũng phải hiểu rõ tôn ti khác biệt, đừng có mơ tưởng những thứ không thuộc về mình!”

Tỷ ấy xem Tống Giáng Sương là mục tiêu để theo đuổi, nhưng sau khi tỷ ấy phát hiện dù cho bản thân có làm gì thì cũng không sánh bằng trưởng tỷ, nên vì yêu sinh hận.

Cho nên, khi nghe thấy trưởng tỷ lần này khóc lóc quay về phủ, nói phu quân có ngoại thất ở bên ngoài.

Tỷ ấy lấy màng che mặt, vội vã ra xem trò cười.

Trong nhà chính, tỷ ấy nói chuyện đâu vào đấy.

“Trưởng tỷ, tỷ đừng trách muội nói khó nghe!”

“Tỷ đó, chính là quá hẹp hòi!”

“Tỷ phu là người làm việc lớn, muốn thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, phong lưu một chút cũng là chuyện thường tình!”

“Tỷ thân là chính thất, không rộng lượng một chút nhắm một mắt mở một mắt thì thôi đi, lại còn vì chuyện này mà làm ầm ĩ với tỷ phu chạy về nhà mẹ đẻ!”

“Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của hầu phủ chúng ta phải để ở đâu đây, những muội muội bọn ta sau này làm sao có hôn phối đây!”

“Nếu muội là trưởng tỷ, bây giờ nhất định quay về nhận sai với tỷ phu, sau đó cẩn thận dè dặt, đây mới là phong độ của chủ mẫu!”

Lúc này kiếp trước, trưởng tỷ bị lời nói của tỷ ấy nói đến ngơ ra tại chỗ, đến cả đại phu nhân suýt chút nữa cũng bị tỷ ấy cuốn vào.

Nhưng lần này, trưởng tỷ mặt không biểu cảm, hớp một miếng trà, không nhanh không chậm nói: “Hả? Nhưng sao ta nghe nói đêm qua Sơ muội muội đã làm ra chuyện kinh thiên động địa rồi!”

Sắc mặt Tống Tri Sơ thay đổi, còn chưa kịp nói gì.

Người hầu liền vừa lăn vừa bò vào bẩm báo:

“Không hay rồi phu nhân!”

“Một đám ăn mày đến bên ngoài chặn ngay cửa Tướng phủ!”

“Nói, nói là muốn đề thân với nhị tiểu thư!”

06.

Lúc này không khí trong phòng dường như đóng băng.

Yên lặng đến mức tiếng của cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đại phu nhân đập bàn một cái, nghiêm giọng nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì!”

Tống Tri Sơ toàn thân run rẩy.

“Con con con” cả nửa ngày, chẳng nói ra được câu nào.

Trưởng tỷ Tống Giáng Sương thong thả ung dung mà uống trà.

Ta và tam tỷ ngẩng đầu nhìn trời, âm thầm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Cuối cùng đại phu nhân cũng không đợi được nữa.

Chỉ vào Hoa Chi: “Rốt cuộc đêm qua tiểu thư nhà ngươi đã làm gì?”

Trên mặt của Hoa Chi còn lưu lại vết bầm mà đêm qua bị Tống Tri Sơ đánh mắng.

Nàng ta nhìn sang Tống Tri Sơ, biết chuyện này đã không thể giấu được nữa.

Quỳ xuống đất phịch một cái, kể ra toàn bộ mọi chuyện xảy ra trên cầu tối qua.

Lần này đến lượt đại phu nhân không nén được cơn giận rồi.

“Ngu xuẩn, không phải con đưa theo người hầu kẻ hạ sao?”

“Sao lại phải đợi một lão ăn mày đến cứu con!”

“Vậy thì cũng thôi đi, cho một ít ngân lượng rồi đuổi người đi là được rồi, con tranh luận với người qua đường làm gì!”

Tống Tri Sơ cũng một bụng ấm ức, đỏ mắt giải thích cho chính mình.

“Làm sao con biết được chuyện này sẽ làm lớn như vậy...”

“Hơn nữa nương không biết đám điêu dân đó tối hôm qua nói khó nghe thế nào đâu!”

“Lão ăn mày đó chẳng qua chỉ là kéo con từ dưới nước lên thôi, không biết là mơ mộng gì, lại muốn con lấy thân báo đáp!”

Tỷ ấy càng nói càng cảm thấy mình có lý, phẫn nộ đáp.

“Còn có tiểu tiện nhân họ Cố ở hầu phủ đứng một bên dặm mắm thêm muối, con nhất thời tức quá nên mới tranh luận vài câu!”

“Nếu như chuyện này cũng trách con, vậy con không còn gì để chối cãi rồi!”

Đại phu nhân che trán, đau đớn mà nhắm mắt lại.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nó là do chính ta sinh ra, nó là do chính ta sinh ra!”

Tống Giáng Sương đúng lúc mở lời, nhàn nhã điềm tĩnh nói:

“Nương, để đám ăn mày đó chặn ngay cửa mãi cũng không phải là cách.”

Một lát sau cha và huynh trưởng tan triều về phủ, không biết sẽ phải xảy ra bao nhiêu chuyện nữa.”

“Nhân lúc còn sớm hãy đuổi bọn họ đi đi.”

Trước khi Tống Giáng Sương xuất giá làm việc luôn có chừng mực.

Đại phu nhân gật gật đầu: “Đúng, vẫn là Sương nhi suy nghĩ chu đáo.”

Bà ấy muốn sai người đưa lão ăn mày đó vào phủ, rồi thương lượng kĩ càng.

Lão ăn mày đó cũng không phải ăn chay, biết bản thân vào phủ một mình phần lớn sẽ lành ít dữ nhiều.

Chỉ đồng ý đứng ở cửa hét vào, không muốn vào phủ.

Mặt của đại phu nhân trầm lặng như nước, suy nghĩ chốc lát.

“Tri Sơ, cùng với nương đi ra ngoài cảm tạ lão ăn mày đó, thưởng cho hắn một ít vàng bạc.”

“Nếu như hắn còn dám mơ tưởng những chuyện viễn vông đó...”

Mắt bà ấy bỗng lóe lên sự ác độc.

“Vậy nương sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về!”

Ba tỷ muội bọn ta cố ý chậm lại phía sau lưng bọn họ.

Nghe xong liền cười lạnh một tiếng.

Cứ như thế mà nhẹ nhàng qua đi sao?

Đừng có mơ!

Tam tỷ sớm đã bỏ tiền ra bảo người trà trộn vào đám người đó đốc thúc họ.

Ta cũng phái người đem những lời đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất của Tống Tri Sơ nói với lão ăn mày.

Còn trưởng tỷ Tống Giáng Sương, lúc vừa nghe nói cửa lớn bị chặn kín, liền sai tì nữ ra ngoài bằng cửa sau, đi đón cha trên đường tan triều rồi!

Đời này, bọn ta sẽ khiến Tống Tri Sơ nếm trải hết những khổ sở mà bọn ta đã từng chịu!

07.

Trước cửa lớn của tướng phủ bị một đám người vây kín, vô cùng náo nhiệt.

Ở giữa chính là đám ăn mày quần áo lam lũ.

Lão ăn mày đó thay một bộ quần áo vải chắp vá xem như là sạch sẽ, vui vẻ hớn hở đứng ở phía trước, hồi hộp chờ đợi.

Còn ở xung quanh bọn họ.

Không ít bách tính đến xem náo nhiệt, đứng chỉ trỏ vào mười mấy rương gỗ tả tơi được buộc vải đỏ sau lưng họ.

Có người nhiều chuyện hỏi:

“Lão ăn mày, ngươi đang làm gì thế này?”

Hắn kiêu ngạo ưỡng ngực.

“Ta và nhị tiểu thư tướng phủ ở trong lễ hội hoa đăng nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt.”

“Hôm nay tất nhiên là đem sính lễ đến cầu thân rồi!”

Mọi người cười lớn haha:

“Người ta là nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc, sao lại có thể âm thầm hẹn ước với một tên ăn mày ngươi.”

Lão ăn mày đó không phục: “Các ngươi thì hiểu gì chứ? Sự trong trắng của nữ tử là thứ quan trọng nhất!”

“Không những ta đã cứu nàng, còn có tiếp xúc da thịt, về tình về lý nàng ấy chỉ có thể là thê tử của ta thôi.”

“Ăn mày thì sao chứ? Ta đang ở tuổi tráng niên, chuyện của sau này ai có thể nói chắc chứ, chớ có bắt nạt thiếu niên nghèo!”

Đại phu nhân vừa dẫn bọn ta bước đến cửa lớn liền nghe thấy những lời này của lão ăn mày.

Tống Tri Sơ miệng nhanh hơn não, thét lên:

“Ngươi đang nói bậy bạ gì thế!”

“Cẩn thận bổn tiểu thư xé nát miệng của ngươi!”

Không thể không nói, cái tính suy nghĩ quá lên của Tống Tri Sơ đúng thật là hữu dụng.

Giống như bây giờ vậy, mọi người đều cảm thấy lời nói của lão ăn mày có chút kì lạ, nhưng lại không tìm ra lỗi sai rõ ràng nào.

Nhưng sự trong trắng của nữ tử trước giờ không nằm ở dưới váy.

Kiếp trước lúc Tống Tri Sơ dùng đạo đức trói buộc tam tỷ, e rằng không ngờ đến lần này mũi dao sẽ đâm vào bản thân mình.

Lão ăn mày thấy tỷ ấy ra ngoài, ánh nhìn ghê tởm lập tức dán chặt lên người tỷ ấy.

“Nương tử, lời này của nàng thật khiến người ta đau lòng.”

“Rõ ràng hôm qua nàng còn thương tiếc ta cô đơn một mình, sao chỉ trong một đêm mà đã thay đổi hết rồi!”

Sắc mặt của Tống Tri Sơ đỏ bừng, cổ họng gào lên một tiếng liền muốn dẫn người xông lên, lại bị đại phu nhân ngăn lại.

Bà thấp giọng nói: “Còn chê chưa đủ mất mặt sao?!”

Sau đó liền mỉm cười, “Đạ tạ vị lão gia này có ân cứu mạng với tiểu nữ.”

“Tướng phủ đã chuẩn bị trăm lượng bạc và một điền trang ở ngoại ô xem như là đáp tạ.”

“Ông thấy thế nào?”

08.

Đây là một phần báo đáp vô cùng phong phú.

Nếu như lão ăn mày đồng ý, nửa đời còn lại không cần lo chuyện cơm áo nữa.

Nhưng ông ta sớm đã bị giấc mơ rể quý cưỡi rồng mê hoặc đầu óc.

Có thể trèo lên cành cao như tướng phủ, còn phải lo không có tiền không có đất sao?

Hắn cà lơ phất phơ mà hành lễ với đại phu nhân: “Phu nhân, ta và Sơ nhi lưỡng tình tương duyệt, vẫn mong tướng phủ tác thành.”

Đây là có ý không muốn giải quyết êm đẹp rồi.

Sắc mặt của đại phu nhân ngày càng khó coi: “Ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Không khí giữa gia đinh và ăn mày trở nên vô cùng căng thẳng.

Gậy và cuốc trong tay đều nóng lòng muốn đánh.

Lão ăn mày cố thấp giọng: “Ta chỉ là một cái mạng quèn, nhị tiểu thư lại cao quý.”

“Phu nhân, người cũng không muốn danh tiếng của Sơ nhi bị hủy hết chứ?”

Vài câu nói ngắn ngủi, đã thành công nắm được điểm yếu của đại phu nhân.

Quả thật.

Sống ch của lão ăn mày không ai thèm để ý.

Nhưng nếu hắn mặc kệ tất cả nói ra chi tiết đêm qua Tống Tri Sơ quần áo xốc xếch, vậy thì Tống Tri So hoàn toàn tiêu rồi.

Thấy đại phu nhân do dự, lão ăn mày cười cười, lại tiến tới kéo Tống Tri Sơ đến trước mặt mình.

Tống Tri Sơ nào muốn đụng chạm, gào thét rồi đánh hắn một bạt tai.

Hai người bắt đầu lôi kéo giữa ánh nhìn của mọi người.

Lão ăn mày la lớn: “Tiểu nương tử, đêm qua cái yếm màu đỏ của nàng suýt chút nữa đã treo ở trên người ta rồi!”

“Sao lại trở mặt không nhận người ta rồi!”

Lúc này giọng nói đè nén lửa giận của phụ thân vang lên: “Các ngươi đang làm gì đấy?!”

Sau lưng ông ấy có không ít đồng liêu đi theo, ngạc nhiên nghi ngờ quan sát cảnh tiểu thư tướng phủ dây dưa với tên ăn mày lạ lùng.

Phụ thân một đời thăng trầm chốn quan trường, làm đến chức tể tướng, xem trọng nhất là danh tiếng và danh dự của mình.

Kiếp trước đại phu nhân thấy lão ăn mày này khó đối phó, tam tỷ lại không phải do chính mình sinh ra, liền qua loa mà đồng ý, rồi đuổi người đi khỏi.

Sau khi phụ thân tan triều mới nghe nói chuyện này, tuy là tức giận, nhưng không có trực tiếp đối diện với hiện trường.

Nhưng bây giờ

Ta nhếch môi.

Tống Tri Sơ sắp phải ngã xuống rồi!

09.

Phụ thân lập tức lấy gia pháp ra.

Trong từ đường, tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan của Tống Tri Sơ không ngừng vang lên bên tai.

Gậy cứ đánh mạnh vào tấm lưng của tỷ ấy, không bao lâu thì đã máu thịt mơ hồ, khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

Vì để lấy đó làm gương, phụ thân cố tình bảo mấy tỷ muội bọn ta cũng đứng một bên xem.

Ông ấy lạnh lùng nói: “Sau này nếu có ai hành xử phóng đãng ở bên ngoài, thì đây chính là kết cục!”

Ông ấy nghĩ như thế có thể làm bọn ta khiếp sợ, nhưng lại không biết mọi người chỉ cảm thấy sảng khoái.

Đại phu nhân quỳ ở bên chân phụ thân, cực khổ cầu xin.

“Lão gia, đừng đánh nữa mà.”

“Sơ nhi nó sức khỏe yếu ớt, sẽ mất mạng đó!”

Phụ thân phất tay áo, đẩy đại phu nhân ra.

“Ch rồi cũng tốt! Nó khiến ta mất hết mặt mũi trước mặt các đồng liêu, vãn bối.”

“Bây giờ tên ăn mày đó còn ở trước sân chờ đợi, ta không lập tức đem nó trục xuất gia môn đã xem như là có lòng bồ tát rồi!”

Trách phạt mười trượng đã kết thúc, Tống Tri Sơ vẫn còn thấy ấm ức.

Nghe xong liền khóc lóc: “Cha, con không gả! Con ch cũng không gả!”

“Lão ăn mày đó là cái thá gì chứ, không hề xứng với con!”

Phụ thân nhìn tỷ ấy một cái: “Chuyện này không do con quyết định.”

Tống Tri Sơ lại không chịu từ bỏ, khàn giọng:

“Hắn chẳng qua là muốn trèo lên cành cao của hầu phủ mà thôi.”

“Có liên quan gì đến việc lấy ai! Chi bằng để Thanh muội muội gả qua đó, ngược lại có thể thành một đoạn giai thoại.”

Không ngờ rằng đến bây giờ, Tống Tri Sơ vẫn không biết hối cải.

Tam tỷ đơ lại, nhìn kĩ sắc mặt của phụ thân.

Nhưng lần này Tống Tri Sơ đã hoàn toàn chọc giận phụ thân.

Ông ấy tiến đến nắm lấy tóc của Tống Tri Sơ, một cái tát đánh tới.

“Đồ ngu, còn chê làm trò cười chưa đủ sao?”

Lực đánh vô cùng mạnh, gương mặt trắng trẻo của Tống Tri Sơ liền sưng lên một mảng lớn.

Đến nhìn phụ thân cũng không thèm nhìn một cái, nói với người hầu: “Tiếp tục đánh, đánh thêm hai mươi gậy!”

Cuối cùng, Tống Tri Sơ bị đánh đến mức ngất đi.

Còn về lão ăn mày đó.

Sớm đã bị tiếng khóc của Tống Tri Sơ ở hậu viện dọa cho hai chân run rẩy.

Sự xuất hiện của phụ thân như cho hắn một lời cảnh tỉnh.

Lập tức thay đổi bộ mặt, nói thẳng bản thân chỉ cần tiền tài, không cần gả cưới.

Đúng thật là mềm nắn rắn buông đến cùng cực!

Phụ thân cho hắn một ít ngân lượng, hắn liền vui vẻ phơi phơi mà rời đi.

Chỉ là không được mấy ngày, hắn liền lặng lẽ ch đuối dưới sông vào đầu xuân.

Biết được tin tức này tam tỷ cười cười, chỉ là ý cười không ở đáy mắt.

“Rõ ràng kiếp trước phụ thân cũng có thể làm như thế, nhưng lại vẫn gả ta qua đó...”

“Tống Tri Sơ tất nhiên đáng hận, lão ăn mày đó cũng không hề vô tội, tất cả chỉ là tự mình chuốc lấy mà thôi.”

10.

Tống Tri Sơ bị đánh ba mươi gậy, nằm ở trên giường gần nữa năm mới khỏi.

Còn chưa đợi tỷ ấy hoàn toàn bình phục, phụ thân đã đuổi tỷ ấy đến điền trang ở ngoại ô.

Nói cho hoa mỹ là: Tu thân dưỡng tính.

Ngày mà tỷ ấy rời đi, chỉ cho phép đưa theo Hoa Chi.

Trên lưng hai chủ bộc họ cõng một cái túi rách rưới, nhìn vô cùng thê thảm.

Hoa Chi mếu máo, không chút tình nguyện mà theo sau Tống Tri Sơ.

Còn tỷ ấy cứ nhìn chằm vào cửa lớn của tướng phủ, giọng đầy oán hận: “Ta nhất định sẽ quay về lấy lại tất cả thuộc về ta!”

Ta và tam tỷ cười lạnh một tiếng, tỷ ấy vẫn cứ ngây thơ như vậy.

Tuy lão ăn mày đã ch, nhưng chuyện hôm đó sớm đã bị lan truyền ra ngoài.

Dù cho bách tính có quên đi chuyện này, nhưng những phu nhân trong nhà có công tử đến tuổi hôn phối cũng không dám quên, những lần yến tiệc cũng không đưa thiệp mời cho Tống Tri Sơ.

Danh tiếng của Tống Tri Sơ, bị bị hủy triệt để rồi.

Sau khi tỷ ấy đến điền trang, bọn ta đã có một quãng thời gian sống yên ổn.

Dù cho đại phu nhân không cam tâm đến như thế nào, cũng chỉ có chuyển sang thể dốc lòng bồi dưỡng ta và tam tỷ.

Ta và tam tỷ âm thầm tích lũy được không ít nguồn nhân lực, không còn là thứ nữ mặc cho người khác chém gi như trước đây nữa.

Chớp mắt xuân đi thu đến, thời gian trôi nhanh.

Lại một lễ Nguyên Tiêu đến, đại phu nhân đưa nữ quyến trong phủ cùng nhau đến trong miếu cầu phúc.

Trừ ta ra, không ai ngờ đến sẽ gặp được Tống Tri Sơ.

11.

Tống Tri Sơ tiều tụy, gầy đi rất nhiều, thậm chí nhìn thoáng qua y hệt như một phụ nhân ở thôn làng.

Tất cả thể diện của tỷ ấy không còn sót lại chút gì cả.

Đại phu nhân nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra đây là nữ nhi của mình.

Vẫn là Hoa Chi ốm như thanh tre ở bên cạnh nhút nhát gọi một tiếng: “Phu nhân.”

Lúc này đại phu nhân mới khóc như mưa, nắm lấy tay Tống Tri Sơ khóc đến không thở nổi.

“Sơ nhi, Sơ nhi đáng thương của ta, sao con lại biến thành bộ dạng này!”

“Là nương có lỗi với con.”

“Nhưng nương, nương cũng có nỗi khổ riêng!”

Tống Tri Sơ oán trách với đại phu nhân, lạnh lùng nói: “Những năm nay người sống như thế nào con đều nhìn thấy rõ, có nỗi khổ gì chứ?”

Bà ấy nếu thật lòng thương xót nữ nhi, thì tại sao những ngày tháng tỷ ấy sống ở điền trang không đến thăm tỷ ấy dù chỉ là một lần.

Trước mắt, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.

Chỉ là, ánh mắt Tống Tri Sơ nhìn ta và tam tỷ ngày càng trở nên ác độc.

“Ôi, đúng thật là người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, hai vị muội muội bây giờ xinh đẹp đến mức ta cũng không dám nhận rồi!”

Tỷ ấy ám chỉ: “Chỉ là, những thứ không thuộc về mình cuối cùng cũng không lâu dài.”

“Bắt chước bừa theo, đồ giả vĩnh viễn cũng là đồ giả!”

Trên mặt của đại phu nhân và tam tỷ đều ngơ ngác.

Ta lại nghe hiểu những lời ẩn ý của tỷ ấy.

Sau khi tỷ ấy đến điền trang, cảnh tượng bị tỷ ấy dìm xuống hồ ở kiếp trước thường xuất hiện trong mơ, trở thành mộng ma của ta.

Ta thật sự không yên tâm khi có một kẻ thù sống an ổn trên cõi đời này, liền âm thầm phái người nghe ngóng động tĩnh của tỷ ấy.

Ai ngờ, lại thật sự khiến ta phát hiện ra chút manh mối.

Một lần bị hạ nhân khiển trách, sau khi vấp ngã đập đầu, dường như tỷ ấy đã nhớ lại chút kí ức của kiếp trước.

Nhưng nhớ lại không nhiều, chỉ biết được hôm nay thái tử sẽ ở trong miếu cầu phúc.

Rõ ràng bản thân tỷ ấy đã bị gia tộc vứt bỏ, muốn quay về Kinh Thành, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Vì thế, liền đem suy nghĩ đó lên người của thái tử.

Lần cầu phúc này, chính là cơ hội duy nhất để tỷ ấy trở mình.

Tỷ ấy muốn nhờ lần này mà lên như diều gặp gió, một lần nữa chà đạp bọn ta dưới chân.

Nhưng tỷ ấy quên rằng, hoặc có thể nói là căn bản không hề nhớ ra.

Lần miếu hội này, cũng là ngày mà tỷ ấy nhốt ta và người áo đen đó lại!

12.

Tất cả mọi thứ liên quan đến kiếp trước, ta sẽ không quên, cũng không dám quên.

Cánh cửa bị đóng chặt đó, bộ y phục bị xé thành từng mảnh đó.

Cùng với, nước sông lạnh lẽo thấu xương.

Mỗi khi nửa đêm mơ thấy, toàn thân ta đổ mồ hôi tỉnh dậy, nỗi hận trong lòng với Tống Tri Sơ và người áo đen đó lại sâu đậm thêm một phần.

Vì thế, tin tức Tống Tri Sơ và Hoa Chi lén lút từ điền trang trốn ra ngoài, ta không hề nói với người khác.

Dù sao, nếu như Tống Tri Sơ không có mặt.

Thì màn kịch hay này sẽ không có nữ chính rồi!

Tống Tri Sơ không biết gì về chuyện này, đang một mặt thách thức nhìn vào đại phu nhân, lợi dụng sự áy náy của bà ấy để mưu tính.

“Ta muốn ở gian phòng tốt nhất ở đây.”

“Cái gì, đầy rồi?”

“Vậy thì đểThanh muội muội và Hàm muội muội chen chúc một tí, nhường lại một phòng cho ta.”

Tỷ ấy vẫn tỏ ra dáng vẻ thanh cao đó, dường như tất cả đều là chuyện tất nhiên vậy.

Đại phu nhân khó xử nhìn bọn ta một cái.

Ta và tam tỷ lập tức hiểu ý, mỉm cười rồi nhường ra một phòng.

Lúc đi lướt qua Tống Tri Sơ, tỷ ấy cố ý đụng bọn ta một cái, hừ lạnh nói:

“Nể tình các người còn biết điều, sau này ta sẽ giữ lại một con đường sống cho các người.”

Thật sự có lúc bọn ta rất bội phục Tống Tri Sơ.

Đã lúc này rồi, tỷ ấy còn có thể dùng tinh thần chiến thắng để cổ vũ bản thân mình.

Tuy là bây giờ tỷ ấy không có gì cả, nhưng chuyện của sau này ai lại nói chắc chứ!

Đêm khuya, ta và tam tỷ ngủ cùng trên một chiếc giường, khó mà vào giấc ngủ.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngày mai chính là ngày mà ta hoàn toàn báo thù.

Nhưng trong lòng ta lại vô cùng phức tạp, không rõ là lo sợ hay lo lắng, hoặc là sự hưng phấn trước khi báo được thù lớn.

Đột nhiên, tam tỷ nắm chặt lấy tay ta.

Tỷ ấy nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, Hiểu Hàm.”

“Nếu như ông trời đã cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đầu, vậy thì để mọi người có thù báo thù, có oán báo oán.”

“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể hoàn toàn cắt bỏ đi quá khứ, chào đón tương lai tươi sáng hơn.”

“Hơn thế nữa, ta và đại tỷ vốn đã thương lượng rồi để nàng ta cho muội xử lý.”

“Nếu như muội thấy sợ hãi, vậy ta chắc chắn sẽ ra tay!”

Đúng vậy, tam tỷ nói rất có lý.

Ta đâu thể cả đời bị Tống Tri Sơ và người áo đen đó trói chặt trong quá khứ được.

Ngày mai, không phải bọn họ ch thì là ta ch!

13.

Lần miếu hội này tổng cộng có hai ngày ba đêm, sáng nay là ngắm hoa cầu phúc.

Mọi người có thể viết ước muốn của mình lên sợi vải đỏ, sau đó treo lên cây, cầu được sự may mắn.

Kiếp trước thái tử chính là xuất hiện vào lúc này.

Tống Tri Sơ thức dậy rất sớm, không chào hỏi tiếng nào đã xông vào phòng của bọn ta, đến chọn y phục.

Tỷ ấy đem quần áo của bọn ta lật đến lộn xộn hết lên, cuối cùng chọn ra một bộ xem như vừa ý nhất mà thay vào.

Xong rồi còn mỉa mai thẩm mỹ của ta và tam tỷ:

“Con thứ chính là con thứ, y phục hàng ngày cũng đơn giản ch được, chẳng có khí chất chút nào.”

Ta và tam tỷ chỉ cười cười, thậm chí còn có chút dung túng.

Dù sao, có ai thèm tức giận với một người sắp ch chứ?

Đó không phải là phí hết công sức sao?

Đáng tiếc Tống Tri Sơ không biết những chuyện này, thậm chí còn cảm thấy ta và tam tỷ đang sợ tỷ ấy, hành vi xử sự càng quá đáng hơn.

Khi mặt tỷ ấy bôi lên một lớp phấn dày, mặt một bộ quần áo không vừa người xuất hiện.

Tất cả mọi người đều nhịn cười.

Tống Tri sơ lại mặc kệ tất cả, tùy tiện viết vài chữ rồi treo lên cây, hai mắt liền đảo xung quanh dòm ngó.

Tỷ ấy đang tìm thái tử.

Nhưng thật ra, tỷ ấy cũng không biết thái tử trông như thế nào.

Còn ta, vừa hay có thể chỉ dẫn sai lệch cho tỷ ấy.

Ta và tam tỷ cố ý tiến đến bên cạnh tỷ ấy, dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói:

“Tỷ có nhìn thấy vị công tử khí độ bất phàm đứng bên kia không, dung mạo tuấn tú, nhìn không giống người bình thường!”

Tam tỷ phụ họa: “Chậc, muội nói như thế quả đúng thật! Hành vi cử chỉ tiến lùi có chừng mực, nhưng mà sao trước giờ chưa từng gặp, không biết là công tử của nhà nào?”

Mắt của Tống Tri Sơ sáng rực lên, nghe theo tiếng nhìn sang.

Quả nhiên nhìn thấy một nam tử đứng quay lưng lại ở không xa, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tỷ ấy ho nhẹ vài tiếng, chỉnh lại tóc mai và y phục của mình, từng bước đi về phía của nam tử đó.

Sau đó, bất cẩn vấp một cái, sắp phải ngã vào lòng của người đó.

Ai ngờ người đó lặng lẽ lùi lại vài bước, Tống Tri Sơ ngã xuống như chó táp bùn vậy.

Tống Tri Sơ nổi giận: “ Con người ngươi sao lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy!”

Nam tử không nói gì, nhíu mày nhìn tỷ ấy.

Rất nhanh Tống Tri Sơ đã tự dỗ dành bản thân, trên mặt còn nở nụ cười khó coi.

“Ở đây đông người, chắc hẳn công tử thấy ngại ngùng, chi bằng chúng ta đổi sang một nơi yên tĩnh đi..”

Tỷ ấy thử nắm lấy vạt áo của nam tử đó.

Giây tiếp theo, nam tử đó phất tay áo, làm tỷ ấy ngã xuống đất.

Bực mình nói: “Nữ nhân điên!”

Không thèm quay đầu mà rời đi.

14.

Nhưng Tống Tri Sơ sẽ không từ bỏ như thế.

Tại buổi tiệc chay buổi tối, ánh mắt của tỷ ấy cứ dán chặt lên người của nam nhân đó.

Sau khi phát hiện nam tử đó rời tiệc sớm, mắt tỷ ấy sáng bừng, cũng tìm một lý do rời đi.

Còn ta, tất nhiên là không nhanh không chậm đi phía sau bọn họ, yên lặng thưởng thức vở kịch lớn này.

Nhưng Tống Tri Sơ thật sự không thông minh, chưa được bao lâu đã mất dấu rồi.

Ta thở dài một tiếng, chỉ đành xuất hiện dẫn tỷ ấy đến căn phòng chính xác.

“Chậc, sao căn phòng này lại có tiếng thở của nam nhân?”

Sắc mặt ta kì lạ.

Tống Tri Sơ cũng vảnh tai lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng thở kiềm nén của nam tử từ trong phòng truyền ra.

Tỷ ấy bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Vô vị.”

Đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt bỡn cợt lướt qua trên người ta, giơ tay muốn đẩy ta vào đó.

“Hiểu Hàm muội muội, nghe tiếng của hắn đang rất khó chịu, muội vào đó giúp đỡ hắn đi!”

Nhưng không ngờ rằng ta đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người né ra, tỷ ấy đẩy hụt một cái.

Tống Tri Sơ có chút ngượng ngùng.

Đến nhìn ta cũng không thèm nhìn tỷ ấy, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, làm bộ làm tịch ơ một tiếng.

“Đây không phải vị công tử đẹp đẽ lúc sáng sao?”

“Sơ tỷ tỷ, hay là chúng ta mau chóng đi tìm đại phu đi, đừng để xảy ra chuyện gì cả!”

Ánh mắt của Tống Tri Sơ nhìn sang mặt của người đó, vui mừng không cần phải nói.

Nhưng tỷ ấy không đồng ý nhìn ta một cái.

“Gọi đại phu gì chứ, những chuyện nhỏ này, một mình ta là có thể trị khỏi cho hắn rồi!”

“Muội ra ngoài trước nói với mẫu thân, nửa canh giờ sau đến tìm ta, có phú quý ngất trời đang đợi bà ấy!”

“Đây...” ta tỏ ra nghi ngờ.

Tống Tri Sơ trừng ta một cái: “Đây cái gì? Tống Hiểu Hàm ta nói với ngươi, lạc đà ốm chết cũng to hơn ngựa!”

“Tống Tri Sơ ta dù cho có sa sút thế nào, muốn đối phó với ngươi cũng chỉ là một chuyện dễ dàng mà thôi!”

Ta run rẩy một chút, ngoan ngoãn rời đi.

Còn ở sau lưng ta, Tống Tri Sơ sảng khoái cười một tiếng, giọng điệu ngọt ngào vang lêm trong màn đêm.

“Thái tử điện hạ, ta đến đây!”

15.

Ta ngân nga hát, tâm trạng vui vẻ rời đi.

Qua vài khắc, thái tử điện hạ thật sự liền đưa người phá vỡ cánh cửa đó.

Nhưng mà, một vở kịch lớn như vậy, đương nhiên là càng nhiều người xem càng tốt.

Sau khi quay về buổi tiệc, ta ra hiệu bằng mắt, mượn cớ đi ngắm trăng, cùng tam tỷ kẻ hát người hò, dẫn mọi người đến căn phòng đó.

Vừa mới bước vào hậu viện.

Liền nghe thấy tiếng kêu vang quyến rũ của Tống Tri Sơ.

Sắc mặt của mọi người liền thay đổi.

Còn chưa kịp phản ứng, thái tử liền đưa một đội thị vệ đến.

Ầm!

Đột nhiên cửa lớn bị đá văng ra.

Tống Tri Sơ ở trong kêu lên một tiếng, hoang mang bò dậy chỉnh lại quần áo của mình.

Giọng điệu run rẩy nói: “To gan, ngươi có biết người ở bên trong là ai không!”

“Đụng phải quý nhân, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!”

Thái tử nhướng mày: “Ồ?”

“Trừ phụ hoàng ra, thiên hạ này còn có người tôn quý hơn cô sao?”

“Cái, cái gì?”

Tống Tri Sơ khó tin mà nhìn thái tử trước mặt, lại nhìn xem nam tử mặt đỏ bừng ở sau lưng.

Thái tử lười phí lời, giơ tay ra hiệu với thị vệ vứt người áo đen đó xuống đất như xách một con gà vậy, sau đó soát được một bản đồ biên phòng trên người hắn.

Thái tử thong thả ung dung lau thanh kiếm trên tay mình, sau đó nhìn sang Tống Tri Sơ: “Vốn dĩ, nam tử này là phản tặc, theo luật nên trảm.”

“Chỉ là không ngờ rằng để cô bắt gặp vở kịch vụng trộm với nhau này.”

“Vậy cô sẽ tác thành cho đôi uyên ương vong mạng các ngươi, trồng lồng heo đi!”

Sắc mặt Tống Tri Sơ trắng bệch, mềm nhũn ngã xuống đất.

Cuối cùng, tỷ ấy như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng mà hét lớn:

“Không, người không thể giết ta như vậy được!”

“Ta là nhị tiểu thư của tướng phủ, ta chỉ là bị nam nhân này cưỡng ép, tất cả không phải là ý muốn của ta!”

“Ngươi, nếu ngươi cứ thế giết ta, cha ta sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!”

16.

Lời này nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Tống Tri sơ đúng thật là ngu đến mức khiến người khác nỗi giận.

Sắp chết đến nơi còn không quên kéo theo tướng phủ chịu tội thay.

Thái tử dùng ánh mắt áp bức nhẹ nhàng lướt sang đám đông.

“Vậy sao, nàng ta thật sự là nhị tiểu thư của tướng phủ?”

Ta lạnh lùng nhìn Tống Tri Sơ run lên cầm cập.

Lúc này ở kiếp trước, thậm chí ta còn không có cơ hội để mở miệng.

Tống Tri Sơ dứt khoát bảo người hầu đánh ngất ta, thay thái tử giải quyết nỗi lo rồi.

Đại phu nhân toàn thân run rẩy liên tục lắc đầu.

“Không không không, sao nó có thể là nhị tiểu thư của tướng phủ được chứ.”

“Sơ nhi nhà ta năm trước bị mắc bệnh, bây giờ còn đang ở điền trang ngoại ô dưỡng sức khỏe đấy!”

“Việc này các vị phu nhân trong kinh thành đều biết rõ!”

Thái tử nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết là tin hay là không tin nữa.

Còn Tống Tri Sơ vẫn đang ở đó không ngừng gào khóc:

“Nương! Lẽ nào người muốn trơ mắt ra nhìn con chết sao?”

“Con là nữ nhi mà người sinh ra đó, có chỗ nào không bằng những tiện nhân con thứ đó!”

Đại phu nhân đau khổ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra nơi đáy mắt chẳng còn chút tình cảm nào.

Bà ấy lạnh lùng nói:

“Cô nương, ngươi đừng có cắn bừa tướng phủ nữa.”

“Đụng phải quý nhân, đây là số mệnh của ngươi, hãy chấp nhận đi!”

Nói xong, đại phu nhân định đưa ta và tam tỷ rời đi.

Giọng của thái tử chậm rãi vang lên: “Đợi đã!”

Hắn híp mắt một cái, dùng kiếm chỉ vào ta.

“Nếu như người này và tướng phủ không có quan hệ gì.”

“Vậy chi bằng vị cô nương này giúp cô một việc, đến giám sát hành hình thế nào?”

Chiêu này của thái tử có thể nói là một mưu kế công khai.

Tống Tri Sơ và tướng phủ không có quan hệ gì cũng thôi đi, nếu Tống Tri Sơ thật sự là nhị tiểu thư của tướng phủ, vậy thì tỷ muội của tỷ ấy nhất định sẽ không trơ mắt ra nhìn tỷ ấy chết.

Dù là quan hệ xa cách thế nào, tỷ muội nhiều năm chết trước mặt của mình, nhất định sẽ có một chút không nỡ.

Nhưng hắn lại chọn sai người rồi.

Ta ấy, hận không thể để Tống Tri Sơ chết sớm một chút!

17.

Thái tử sai người đưa Tống Tri Sơ và người áo đen đầu óc không tỉnh táo đó trói lại với nhau.

Với điều kiện trước mắt không cách nào tìm lồng heo rồi, chỉ có thể đơn giản buộc hai cục đá lớn vào cuối sợi dây trói hai người họ.

Đảm bảo bọn họ sẽ chết chìm trong hồ, không còn khả năng trở mình nữa.

Giưa lúc này Tống Tri Sơ không ngừng vùng vẫy khóc lóc, cuối cùng thị vệ không còn nhẫn nại nữa bị hắn dùng giẻ rách chặn miệng lại.

Còn thái tử vẫn luôn quan sát sắc mặt của ta.

Thấy ta không chút gợn sóng, cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

Ta cười cười, hỏi ngược lại: “Sợ cái gì, điện hạ không phải đang xử lý phản tặc sao?”

Không ngờ rằng có được câu trả lời như thế, thái tử nhướng mày: “Ngươi lại thật thú vị.”

Sau đó xấu xa đùa giỡn: “Cô còn có việc, đi trước đây.”

“Làm phiền tứ tiểu thư làm người tốt làm đến cùng, chính tay đẩy đôi cẩu nam nữ này xuống nhé!”

Ta không bỏ lỡ ác ý thoáng qua trong mắt hắn.

Trong suy nghĩ của thái tử, nữ tử trong khuê các chính tay làm chuyện giết người này, quay về nhất định sẽ sốt cao ngất lịm, không được yên ổn.

Nhưng ta lại nắm chặt khăn tay trên tay, cật lực đè nén cơ thể muốn run lên vì hưng phấn.

Cúi người hành lễ: “Vâng.”

Thái tử có suy nghĩ sâu xa nhìn ta một cái, đưa thị vệ rời đi.

Ta từng bước đến gần trong ánh mắt sợ hãi của Tống Tri Sơ.

Đột nhiên, chân mày tỷ ấy giật lên dữ dội, dường như trải qua chuyện gì đó vô cùng đau khổ.

Mở mắt ra,trước hết trong mắt đều là ngơ ngác, sau đó ánh mắt khi nhìn ta giống như là thấy quỷ vậy.

Trong lúc vùng vẫy, giẻ rách trong miệng tỷ ấy rơi ra.

Tỷ ấy thất thanh nói: “Tống Hiểu Hàm, không phải ngươi đã sớm chết rồi sao!”

18.

Cảnh ngộ của cuộc đời đúng thật là kì diệu.

Có người trọng sinh đến để dẹp loạn bình định, nghịch thiên cải mệnh.

Còn có người trùng sinh, chỉ vì để trả hết nợ của kiếp trước.

Có lẽ Tống Tri Sơ là kẻ trùng sinh thảm nhất trên thế gian này rồi.

Vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân sắp phải chết rồi, còn là bị chính tay kẻ thù kiếp trước giết chết.

Như vậy cũng tốt.

Có thể chính tay tiêu diệt kẻ thù thật sự, có gì không tốt chứ?

Tuy đến hiện tại tỷ ấy không nhận bản thân đã làm sai điều gì.

Vẫn cứ lẩm bẩm chửi rủa như cũ:

“Tống Hiểu Hàm, ngươi có tư cách gì để hận ta!”

“Ta là nữ nhi của đại phu nhân, trời sinh đã cao quý hơn bọn thứ xuất các ngươi!”

“Còn về Tống Giáng Sương, nàng ta dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng như vậy, vẫn luôn đạp ta ở dưới chân chứ!”

Tỷ ấy vẫn tiêu chuẩn kép và ồn ào như vậy.

Ta lười nghe tiếp, tiện tay nhặt miếng giẻ rách đó nhét lại vào miệng, sờ lên mặt của tỷ ấy.

Nhẹ giọng nói: “Vĩnh biệt nhé.”

Sau đó dùng toàn bộ sức lực, đá tỷ ấy xuống nước.

Phịch

Mặt nước liên tục gợn sóng, không bao lâu lại trở về phẳng lặng.

Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi, xoay người rời đi.

Bình minh vừa đến, trong miếu truyền ra tiếng Phạn.

Tam tỷ nhấc váy cười rồi chạy về phía ta, trong tay là thư của đại tỷ.

Tỷ ấy không còn bị phu quân và ngoại thất chơi đùa trong bàn tay như kiếp trước nữa.

Trong thư nói, ả ngoại thất đó đã bị tỷ ấy tìm cớ bán đi mất.

Còn phu quân bạc tình cũng bị tỷ ấy hạ bí dược không thể sinh con.

Hiện giờ tỷ ấy là mẫu thân của trưởng tử trong phủ, là chủ mẫu quản lý việc nhà mà không ai thay thế.

Chỉ cần tìm cơ hội giết cha giữ lại con, tỷ ấy xem như đã báo được huyết hải thâm thù rồi.

Kiếp này, bọn ta cuối cùng cũng có được tương lại tươi sáng rồi.

-Hết-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom