Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Còn hỏi ai?Được lắm,rất tốt!
"Một người phụ nữ đáng chết,rất biết lừa gạt người khác,à không,là rất biết lừa gạt tôi."
Tô Thiện nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra cô từng lừa gạt gì hắn,lại để hắn có ấn tượng sâu như vậy.Cô tò mò viết "Lừa gạt chuyện gì?"
Hay cho câu "Lừa gạt chuyện gì?",Từ Hy Viễn mở miệng chế nhạo "Tôi còn tưởng cô biết."
Cô làm sao mà biết được?Hắn đang nói linh tinh gì vậy,nhìn sắc mặt hắn không tốt,Tô Thiện cũng không muốn chọc tức hắn làm gì,cô lại viết viết "Được rồi,anh đừng tức giận."Cứ nhắc về cô y như rằng hắn đều thay đổi sắc mặt,trở nên lạnh nhạt khó gần.
Hừ!Chỉ biết gây hoạ chọc tức hắn rồi dỗ dành như con nít là được sao?Chỉ qua là hắn rộng lượng không so đo đi.
....
Cuối cùng cũng đến ngày Từ Hy Viễn quay trở lại bệnh viện làm phẫu thuật,sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi,nhưng Tô Thiện biết: hắn là đang lo lắng đi,bàn tay nắm lấy tay cô liên tục siết chặt rồi thả lỏng,lại siết chặt rồi thả lỏng,có mồ hôi ươn ướt,liên tục như vậy đến khi bác sĩ gọi hắn.
Từ Hy Viễn lúc này xoay người kéo cô ôm thật chặt,siết chặt Tô Thiện vào lòng ngực hắn,nhịp tim tăng nhanh,hắn nói:
"Tô Tô,nhất định phải chờ tôi ra."
Lại cúi đầu,hơi ấm lan toả bên tai cô "Tô Tô,tôi muốn khi thấy được,người đầu tiên tôi muốn thấy là em."
"Tô Tô,nhất định phải chờ tôi."
Tô Thiện ngơ ngẩn nhìn thân thể cao lớn được đưa vào phòng phẫu thuật,bên tai còn lại hơi ấm của hắn,lẩm bẩm "Anh nhất định sẽ thấy lại được,nhất định."
Đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng khép chặt một hồi Tô Thiện chợt sực nhớ:Hắn gọi cô là Tô Tô mà không phải là Tiểu Tô?Còn nói những lời thâm tình như vậy,không lẽ...
Từ Hy Viễn thích Tiểu Tô,thích thân phận Tiểu Tô của cô?
"Phu nhân,xin lỗi... tôi tới muộn."
Tô Thiện hoàn hồn nhìn người trước mặt:Vương Triết sộc sệch từ xa chạy tới,người hắn nhễ nhại mồ hôi,tóc tai lộn xộn,ngay cả cà vạt cũng lệch đi một bên,thở vồ vập.
"Đã nói cậu đừng gọi tôi là phu nhân."
Cậu ta vò vò cái đầu rối của mình,ngượng ngùng "Xin lỗi,cũng tại tôi quen rồi."
Dường như sực nhớ chuyện quan trọng,cậu ta mặt mày sát lại "Tổng giám đốc đã vào phòng phẫu thuật rồi ạ?"
Tô Thiện gật đầu "Mới vào."
Vương Triết quay lại nhìn cửa phòng khép chặt,khó khăn mở miệng "Chết tiệt thật,cũng tại công ti quá nhiều việc."
Tô Thiện nhìn hắn áy náy mặt mày cau có,cô khẽ cười "Cậu có gì cần nói với tổng giám đốc nhà cậu sao?"
"Cũng không có gì,chỉ là... chỉ là muốn gặp ngài ấy trước khi ngài ấy vào trong thôi."Mặt cậu ta hơi đỏ lên,ấp a ấp úng.
Tô Thiện trợn mắt há mồm,một suy nghĩ không hay ho vụt lên trong đầu,không thể tin được đưa tay chỉ cậu ta "Trợ lí Vương,cậu... cậu không lẽ... cậu thích Từ Hy Viễn?"
Cậu ta nghe thấy thì suýt sặc,vội vàng xua tay giải thích "Không phải,không phải vậy đâu,tôi chỉ coi Từ tổng như tiền bối trong nhà,tôi... tôi không thích ngài ấy."
Nhìn vẻ mặt sống chết bác bỏ của hắn,Tô Thiện thở phào nhẹ nhõm trong lòng,không ai biết rõ Từ Hy Viễn là nam thẳng hơn cô,phải nói là cực thẳng đi.Nếu thật trợ lí Vương thích hắn,không biết chuyện gì sẽ xảy ra...
"Trợ lí Vương,tại sao cậu... cậu phải lo lắng cho hắn như vậy?Tôi thấy cũng không phải là quan hệ trợ lí giám đốc như bình thường nha."Tô Thiện cố ý thăm dò,liếc mắt dáo diết quan sát hắn.
Vương Triết trầm tư,một lúc sau mới mở miệng "Thật ra tôi là con trai của Vương Tuân - chủ tịch tập đoàn Vương Bác.Sau này Vương Bác bị cổ đông chơi xấu,phá sản.Ba tôi vì suy sụp mà mất không lâu sau đó,mẹ tôi cũng vậy.Cả gia đình chỉ còn lại tôi,lúc đó... tôi phải gánh một số nợ lớn trên vai,những người trước đây có quan hệ với ba tôi đều dần trở mặt.Ngay lúc tưởng chừng như tôi sẽ suy sụp đến chết,thì gặp Từ tổng.Đối với Từ Thị,số nợ mà tôi gánh vác không đáng kể,nên Từ tổng đã thay tôi trả,với điều kiện phải đi theo làm trả nợ cho ngài ấy."
Tô Thiện trầm mặc,điều kiện hoàn cảnh của cậu ta mà nói cũng không khác gì cô bao nhiêu.Ba mẹ sau một ngày đều mất mạng cả hai,nhưng cô còn Tô Văn, đối với cô đã là an ủi lớn nhất rồi.
Vương Triết tiếp tục mở miệng:
"Thật ra nói đi theo trả nợ nhưng Từ tổng đối với tôi rất tốt,chỉ là ngài ấy vốn tính lạnh lùng không thích biểu hiện ra ngoài.Đối với Từ tổng,tôi rất kính trọng."
Tô Thiện đồng ý với ý kiến này của cậu,người đàn ông kia quả thật tính rất lạnh lùng,còn không thích biểu đạt tâm ý lộ liễu.Nhưng mà... Tô Thiện không phủ nhận,hắn đôi khi đối xử với cô rất tốt.
"Một người phụ nữ đáng chết,rất biết lừa gạt người khác,à không,là rất biết lừa gạt tôi."
Tô Thiện nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra cô từng lừa gạt gì hắn,lại để hắn có ấn tượng sâu như vậy.Cô tò mò viết "Lừa gạt chuyện gì?"
Hay cho câu "Lừa gạt chuyện gì?",Từ Hy Viễn mở miệng chế nhạo "Tôi còn tưởng cô biết."
Cô làm sao mà biết được?Hắn đang nói linh tinh gì vậy,nhìn sắc mặt hắn không tốt,Tô Thiện cũng không muốn chọc tức hắn làm gì,cô lại viết viết "Được rồi,anh đừng tức giận."Cứ nhắc về cô y như rằng hắn đều thay đổi sắc mặt,trở nên lạnh nhạt khó gần.
Hừ!Chỉ biết gây hoạ chọc tức hắn rồi dỗ dành như con nít là được sao?Chỉ qua là hắn rộng lượng không so đo đi.
....
Cuối cùng cũng đến ngày Từ Hy Viễn quay trở lại bệnh viện làm phẫu thuật,sắc mặt hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi,nhưng Tô Thiện biết: hắn là đang lo lắng đi,bàn tay nắm lấy tay cô liên tục siết chặt rồi thả lỏng,lại siết chặt rồi thả lỏng,có mồ hôi ươn ướt,liên tục như vậy đến khi bác sĩ gọi hắn.
Từ Hy Viễn lúc này xoay người kéo cô ôm thật chặt,siết chặt Tô Thiện vào lòng ngực hắn,nhịp tim tăng nhanh,hắn nói:
"Tô Tô,nhất định phải chờ tôi ra."
Lại cúi đầu,hơi ấm lan toả bên tai cô "Tô Tô,tôi muốn khi thấy được,người đầu tiên tôi muốn thấy là em."
"Tô Tô,nhất định phải chờ tôi."
Tô Thiện ngơ ngẩn nhìn thân thể cao lớn được đưa vào phòng phẫu thuật,bên tai còn lại hơi ấm của hắn,lẩm bẩm "Anh nhất định sẽ thấy lại được,nhất định."
Đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng khép chặt một hồi Tô Thiện chợt sực nhớ:Hắn gọi cô là Tô Tô mà không phải là Tiểu Tô?Còn nói những lời thâm tình như vậy,không lẽ...
Từ Hy Viễn thích Tiểu Tô,thích thân phận Tiểu Tô của cô?
"Phu nhân,xin lỗi... tôi tới muộn."
Tô Thiện hoàn hồn nhìn người trước mặt:Vương Triết sộc sệch từ xa chạy tới,người hắn nhễ nhại mồ hôi,tóc tai lộn xộn,ngay cả cà vạt cũng lệch đi một bên,thở vồ vập.
"Đã nói cậu đừng gọi tôi là phu nhân."
Cậu ta vò vò cái đầu rối của mình,ngượng ngùng "Xin lỗi,cũng tại tôi quen rồi."
Dường như sực nhớ chuyện quan trọng,cậu ta mặt mày sát lại "Tổng giám đốc đã vào phòng phẫu thuật rồi ạ?"
Tô Thiện gật đầu "Mới vào."
Vương Triết quay lại nhìn cửa phòng khép chặt,khó khăn mở miệng "Chết tiệt thật,cũng tại công ti quá nhiều việc."
Tô Thiện nhìn hắn áy náy mặt mày cau có,cô khẽ cười "Cậu có gì cần nói với tổng giám đốc nhà cậu sao?"
"Cũng không có gì,chỉ là... chỉ là muốn gặp ngài ấy trước khi ngài ấy vào trong thôi."Mặt cậu ta hơi đỏ lên,ấp a ấp úng.
Tô Thiện trợn mắt há mồm,một suy nghĩ không hay ho vụt lên trong đầu,không thể tin được đưa tay chỉ cậu ta "Trợ lí Vương,cậu... cậu không lẽ... cậu thích Từ Hy Viễn?"
Cậu ta nghe thấy thì suýt sặc,vội vàng xua tay giải thích "Không phải,không phải vậy đâu,tôi chỉ coi Từ tổng như tiền bối trong nhà,tôi... tôi không thích ngài ấy."
Nhìn vẻ mặt sống chết bác bỏ của hắn,Tô Thiện thở phào nhẹ nhõm trong lòng,không ai biết rõ Từ Hy Viễn là nam thẳng hơn cô,phải nói là cực thẳng đi.Nếu thật trợ lí Vương thích hắn,không biết chuyện gì sẽ xảy ra...
"Trợ lí Vương,tại sao cậu... cậu phải lo lắng cho hắn như vậy?Tôi thấy cũng không phải là quan hệ trợ lí giám đốc như bình thường nha."Tô Thiện cố ý thăm dò,liếc mắt dáo diết quan sát hắn.
Vương Triết trầm tư,một lúc sau mới mở miệng "Thật ra tôi là con trai của Vương Tuân - chủ tịch tập đoàn Vương Bác.Sau này Vương Bác bị cổ đông chơi xấu,phá sản.Ba tôi vì suy sụp mà mất không lâu sau đó,mẹ tôi cũng vậy.Cả gia đình chỉ còn lại tôi,lúc đó... tôi phải gánh một số nợ lớn trên vai,những người trước đây có quan hệ với ba tôi đều dần trở mặt.Ngay lúc tưởng chừng như tôi sẽ suy sụp đến chết,thì gặp Từ tổng.Đối với Từ Thị,số nợ mà tôi gánh vác không đáng kể,nên Từ tổng đã thay tôi trả,với điều kiện phải đi theo làm trả nợ cho ngài ấy."
Tô Thiện trầm mặc,điều kiện hoàn cảnh của cậu ta mà nói cũng không khác gì cô bao nhiêu.Ba mẹ sau một ngày đều mất mạng cả hai,nhưng cô còn Tô Văn, đối với cô đã là an ủi lớn nhất rồi.
Vương Triết tiếp tục mở miệng:
"Thật ra nói đi theo trả nợ nhưng Từ tổng đối với tôi rất tốt,chỉ là ngài ấy vốn tính lạnh lùng không thích biểu hiện ra ngoài.Đối với Từ tổng,tôi rất kính trọng."
Tô Thiện đồng ý với ý kiến này của cậu,người đàn ông kia quả thật tính rất lạnh lùng,còn không thích biểu đạt tâm ý lộ liễu.Nhưng mà... Tô Thiện không phủ nhận,hắn đôi khi đối xử với cô rất tốt.
Bình luận facebook