Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Từ Hy Viễn đi lại bắt lấy tay cô,lại bị Tô Thiện hung hăng cắn cho một cái,hắn bị đau khẽ nhướng mày,lại nhìn dấu vết cong cong hình lưỡi liềm trên tay mình,cơn giận bộc phát "Mẹ kiếp,em đừng tưởng được tôi nuông chiều liền muốn leo lên đầu tôi?Muốn tạo phản hả?"Hắn tạm thời chỉ nghĩ ra được hai từ "tạo phản".
Tô Thiện khinh bỉ nhếch môi một cái,một chữ cũng không nói liền kéo vali lướt qua hắn đi ra ngoài.
Mẹ kiếp,thật đúng là muốn tạo phản rồi!Từ Hy Viễn vò mái tóc ngắn ngủn đến rối tung,hắn xoay người đuổi theo cô "Tôi nói cho em biết..."
Mặt mày hắn bỗng tối sầm,ánh mắt lạnh như băng khi thấy người đàn ông đứng bên ngoài,lại là tên mặt trắng kia.
Sắc mặt Tô Minh Sơ cũng không tốt là bao,hắn trừng mắt về phía Từ Hy Viễn "Tiểu Thiện,ông chú kia sao lại ở đây?"Hắn chỉ là định qua kiếm gì đó ăn,lại không ngờ phát hiện tình tiết khá kịch tính này.
Tô Thiện còn chưa hết tức giận,cô thở phì phò,gương mặt ửng đỏ,níu lấy cánh tay Tô Minh Sơ "Mặc kệ anh ta,tớ không muốn ở đây nữa.Lão Tam,đưa tớ đi."Càng nhìn thấy hắn cô càng muốn mắng người,đồ chết dẫm.
Tô Minh Sơ rất hài lòng véo má cô một cái,mặt mày hớn hở cười lớn "Được rồi Tiểu Thiện,đi với tớ,tớ biết là cậu chê người lớn tuổi."
Ông chú?Lớn tuổi?
Từ Hy Viễn cả người như toả ra sát khí,hắn nhìn người phụ nữ đang bám lấy cánh tay cậu ta,tự nhiên khiến hắn phát ghen tị,đôi mắt tối lại tiến đến khí thế muốn đánh người,còn chưa kịp ra tay thì người phụ nữ đáng chết kia lại nhảy ra chắn trước mặt Tô Minh Sơ,nghểnh cao cằm nhìn hắn,dáng vẻ có chết cũng không sợ,hùng hổ mở miệng "Anh muốn đánh cậu ấy thì bước qua xác tôi trước."
Được lắm!Còn dám đỡ cho cậu ta.Tô Thiện,xem ra tôi nuông chiều em không nhẹ.
Tô Minh Sơ cười ha hả,ôm lấy bả vai Tô Thiện "Tiểu Thiện,mình đi thôi,tớ đưa cậu đi khỏi đây,nhìn mãi lại cứ thấy ngứa mắt."
Tô Thiện liếc xéo Từ Hy Viễn một cái,xoay người cùng Tô Minh Sơ rời đi.Chính xác là thời kì vùng lên đấu tranh của cô bùng nổ rồi,cô muốn nổi loạn.
Từ Hy Viễn cũng không đuổi theo,mặt mày xám xịt lấy điện thoại điện đi,đầu dây bên kia lập tức bắt máy "Từ tổng?"
Từ Hy Viễn kìm chế lửa giận trong lòng,nghiến răng nghiến lợi "Vương Triết,cậu đem tên nhóc nhà họ Tô nhốt lại cho tôi,hù doạ ba mẹ cậu ta một chút,để sau này còn biết đường quản con mình."Ngày hôm qua đã sớm điều tra thân thế cậu ta,hoá ra là con trai của Tô Hiệu.Từ Hy Viễn khinh khỉnh nhếch môi,tưởng là ai lại có thể giàu hơn hắn,hoá ra lại là dưới trướng hắn.Đến cả Tô Hiệu ba cậu ta cũng phải nể hắn cúi đầu,khi nào đến lượt cậu ta dám cướp phụ nữ của hắn.
Còn non kém!
Vương Triết sửng người một lúc,còn chưa kịp hỏi vì sao đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút tút" quen thuộc.
Cậu ta thở dài,đã bảo đừng đụng vào Tô Thiện lại không nghe,người trẻ tuổi bây giờ thật ngang bướng mà.
Liên tiếp mấy ngày hắn ở lại thành phố X tìm Tô Thiện nhưng vô ích,Từ Hy Viễn lại trở về bộ dạng lạnh lùng khó gần như lúc trước,Vương Triết thấy cũng sợ đổ mồ hôi,hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên tiếng "Từ tổng,ngài gặp lại phu nhân nhất định đừng... đừng..."
Từ Hy Viễn đưa mắt nhìn hắn "Đừng cái gì?"
Vương Triết tự mặc niệm cho mình,hắn mở miệng "Ngài đừng.... bày ra cái vẻ mặt muốn giết người kia... thật ra...."Cậu ta run sợ,nhưng đã phóng lao thì phải theo lao,quyết định nói một tràng "Thật ra thì tôi ở bên ngài lâu như vậy còn sợ huống gì phu nhân.Cô ấy là phụ nữ,ngài vẫn là nên nhẹ nhàng dỗ dành một chút,ngài lạnh lùng như ngày thường... sẽ...sẽ dọa cô ấy chạy mất."
"Bang."Cái laptop bị gạt phăng xuống đất,vỡ làm đôi,mặt mày Từ Hy Viễn phải nói là cực xấu,hắn gần như là gầm lên "Tôi dọa cô ấy?Tôi dọa cô ấy khi nào?"
Mẹ kiếp,hắn chưa đủ dỗ dành sao?Đáng lẻ ra phải vui vẻ nhào vào lòng hắn ngoan ngoãn một chút,lại không ngờ hết lần này đến lần khác chạy trốn,còn trách hắn dọa sợ?Hắn mới chính là cảm thấy Tô Thiện không hề sợ hắn,cô là muốn tạo phản.
Vương Triết âm thầm thương tiếc cái laptop vỡ đôi,lần trước là điện thoại,lần này lại là laptop.May mắn là tổng giám đốc nhà cậu ta giàu có,những thứ kia không đáng kể vào đi,nếu là cậu ta chắc là thương xót cả tuần.
Cậu ta im lặng không dám mở miệng,còn chưa đủ dọa sao?Cậu ta giây phút này chính là bị doạ cho sợ rồi.
Từ Hy Viễn giữ nguyên bộ mặt đen như đít nồi nhìn cậu ta,ánh mắt một đường cảnh cáo "Tôi nói cậu nhốt tên nhóc nhà họ Tô lại,cậu làm chưa?"
"À,tổng giám đốc,cậu ta chạy về thành phố B rồi!"
Người đàn ông trước mặt đứng phắt dậy,nhìn Vương Triết như muốn bóp chết cậu ta,gầm lên "Mẹ nó,cậu ta về lúc nào?"
Vương Triết mơ hồ biết mình hình như đã sai,cậu ta lo sợ "Cách đây hai ngày."
Từ Hy Viễn hít sâu một hơi,kìm chế cơn tức giận,nhắm mắt bình tâm "Đi,mua vé máy bay về thành phố B."Tô Minh Sơ về lại thành phố B,chắc chắn là dẫn theo cả Tô Thiện.
Người phụ nữ đáng chết,tôi lần này không trừng trị em tôi mang luôn họ em.Tốt nhất là đánh gảy luôn hai chân em,để khỏi chạy lung tung,hừ!
(Tô Hy Viễn,haha))
Tô Thiện khinh bỉ nhếch môi một cái,một chữ cũng không nói liền kéo vali lướt qua hắn đi ra ngoài.
Mẹ kiếp,thật đúng là muốn tạo phản rồi!Từ Hy Viễn vò mái tóc ngắn ngủn đến rối tung,hắn xoay người đuổi theo cô "Tôi nói cho em biết..."
Mặt mày hắn bỗng tối sầm,ánh mắt lạnh như băng khi thấy người đàn ông đứng bên ngoài,lại là tên mặt trắng kia.
Sắc mặt Tô Minh Sơ cũng không tốt là bao,hắn trừng mắt về phía Từ Hy Viễn "Tiểu Thiện,ông chú kia sao lại ở đây?"Hắn chỉ là định qua kiếm gì đó ăn,lại không ngờ phát hiện tình tiết khá kịch tính này.
Tô Thiện còn chưa hết tức giận,cô thở phì phò,gương mặt ửng đỏ,níu lấy cánh tay Tô Minh Sơ "Mặc kệ anh ta,tớ không muốn ở đây nữa.Lão Tam,đưa tớ đi."Càng nhìn thấy hắn cô càng muốn mắng người,đồ chết dẫm.
Tô Minh Sơ rất hài lòng véo má cô một cái,mặt mày hớn hở cười lớn "Được rồi Tiểu Thiện,đi với tớ,tớ biết là cậu chê người lớn tuổi."
Ông chú?Lớn tuổi?
Từ Hy Viễn cả người như toả ra sát khí,hắn nhìn người phụ nữ đang bám lấy cánh tay cậu ta,tự nhiên khiến hắn phát ghen tị,đôi mắt tối lại tiến đến khí thế muốn đánh người,còn chưa kịp ra tay thì người phụ nữ đáng chết kia lại nhảy ra chắn trước mặt Tô Minh Sơ,nghểnh cao cằm nhìn hắn,dáng vẻ có chết cũng không sợ,hùng hổ mở miệng "Anh muốn đánh cậu ấy thì bước qua xác tôi trước."
Được lắm!Còn dám đỡ cho cậu ta.Tô Thiện,xem ra tôi nuông chiều em không nhẹ.
Tô Minh Sơ cười ha hả,ôm lấy bả vai Tô Thiện "Tiểu Thiện,mình đi thôi,tớ đưa cậu đi khỏi đây,nhìn mãi lại cứ thấy ngứa mắt."
Tô Thiện liếc xéo Từ Hy Viễn một cái,xoay người cùng Tô Minh Sơ rời đi.Chính xác là thời kì vùng lên đấu tranh của cô bùng nổ rồi,cô muốn nổi loạn.
Từ Hy Viễn cũng không đuổi theo,mặt mày xám xịt lấy điện thoại điện đi,đầu dây bên kia lập tức bắt máy "Từ tổng?"
Từ Hy Viễn kìm chế lửa giận trong lòng,nghiến răng nghiến lợi "Vương Triết,cậu đem tên nhóc nhà họ Tô nhốt lại cho tôi,hù doạ ba mẹ cậu ta một chút,để sau này còn biết đường quản con mình."Ngày hôm qua đã sớm điều tra thân thế cậu ta,hoá ra là con trai của Tô Hiệu.Từ Hy Viễn khinh khỉnh nhếch môi,tưởng là ai lại có thể giàu hơn hắn,hoá ra lại là dưới trướng hắn.Đến cả Tô Hiệu ba cậu ta cũng phải nể hắn cúi đầu,khi nào đến lượt cậu ta dám cướp phụ nữ của hắn.
Còn non kém!
Vương Triết sửng người một lúc,còn chưa kịp hỏi vì sao đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút tút" quen thuộc.
Cậu ta thở dài,đã bảo đừng đụng vào Tô Thiện lại không nghe,người trẻ tuổi bây giờ thật ngang bướng mà.
Liên tiếp mấy ngày hắn ở lại thành phố X tìm Tô Thiện nhưng vô ích,Từ Hy Viễn lại trở về bộ dạng lạnh lùng khó gần như lúc trước,Vương Triết thấy cũng sợ đổ mồ hôi,hắn im lặng suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên tiếng "Từ tổng,ngài gặp lại phu nhân nhất định đừng... đừng..."
Từ Hy Viễn đưa mắt nhìn hắn "Đừng cái gì?"
Vương Triết tự mặc niệm cho mình,hắn mở miệng "Ngài đừng.... bày ra cái vẻ mặt muốn giết người kia... thật ra...."Cậu ta run sợ,nhưng đã phóng lao thì phải theo lao,quyết định nói một tràng "Thật ra thì tôi ở bên ngài lâu như vậy còn sợ huống gì phu nhân.Cô ấy là phụ nữ,ngài vẫn là nên nhẹ nhàng dỗ dành một chút,ngài lạnh lùng như ngày thường... sẽ...sẽ dọa cô ấy chạy mất."
"Bang."Cái laptop bị gạt phăng xuống đất,vỡ làm đôi,mặt mày Từ Hy Viễn phải nói là cực xấu,hắn gần như là gầm lên "Tôi dọa cô ấy?Tôi dọa cô ấy khi nào?"
Mẹ kiếp,hắn chưa đủ dỗ dành sao?Đáng lẻ ra phải vui vẻ nhào vào lòng hắn ngoan ngoãn một chút,lại không ngờ hết lần này đến lần khác chạy trốn,còn trách hắn dọa sợ?Hắn mới chính là cảm thấy Tô Thiện không hề sợ hắn,cô là muốn tạo phản.
Vương Triết âm thầm thương tiếc cái laptop vỡ đôi,lần trước là điện thoại,lần này lại là laptop.May mắn là tổng giám đốc nhà cậu ta giàu có,những thứ kia không đáng kể vào đi,nếu là cậu ta chắc là thương xót cả tuần.
Cậu ta im lặng không dám mở miệng,còn chưa đủ dọa sao?Cậu ta giây phút này chính là bị doạ cho sợ rồi.
Từ Hy Viễn giữ nguyên bộ mặt đen như đít nồi nhìn cậu ta,ánh mắt một đường cảnh cáo "Tôi nói cậu nhốt tên nhóc nhà họ Tô lại,cậu làm chưa?"
"À,tổng giám đốc,cậu ta chạy về thành phố B rồi!"
Người đàn ông trước mặt đứng phắt dậy,nhìn Vương Triết như muốn bóp chết cậu ta,gầm lên "Mẹ nó,cậu ta về lúc nào?"
Vương Triết mơ hồ biết mình hình như đã sai,cậu ta lo sợ "Cách đây hai ngày."
Từ Hy Viễn hít sâu một hơi,kìm chế cơn tức giận,nhắm mắt bình tâm "Đi,mua vé máy bay về thành phố B."Tô Minh Sơ về lại thành phố B,chắc chắn là dẫn theo cả Tô Thiện.
Người phụ nữ đáng chết,tôi lần này không trừng trị em tôi mang luôn họ em.Tốt nhất là đánh gảy luôn hai chân em,để khỏi chạy lung tung,hừ!
(Tô Hy Viễn,haha))
Bình luận facebook