Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Tô Thiện,cô đem gửi tài liệu cho Sở Tổng giúp tôi nhé.Con tôi bị bệnh ở trường,tôi phải qua đón nó."
"Được,chị đi đi,tôi mang lên giúp chị."Công việc của cô là kế toán cho Sở Diệu,sáng nay cô vẫn đi làm như mọi khi.Cô không muốn làm người hầu,hay người giúp việc gì cả,hắn ta không có quyền cấm cô.Huống hồ công việc này rất tốt,tiền lương hàng tháng cũng rất cao.
Cô nhìn tài liệu chị Hoa nhờ mình đưa đi,nhấc gót giầy hướng thang máy đi lại.Cửa phòng Sở Tổng khép hờ,Tô Thiện gõ cữa vẫn không hề thấy ai lên tiếng.Cô suy nghĩ một lát rồi đẩy cửa đi vào.
...
"Viễn,tối nay anh rảnh không?Ăn tối với em nhé?"Sở Thanh Hạ ngồi lẵng lơ trên người đàn ông một thân sơ mi đen cao lớn,hắn ta đảo mắt,không thèm trả lời.
Tô Thiện nhất thời kinh hãi,cô giật mình làm rơi cả tài liệu xuống đất.Mắt thấy Từ Hy Viễn nhìn mình cong khóe môi tà ác,bản thân cô bất giác sợ hãi lui về phía sau.
Sở Thanh Hạ vẫn ngồi trên người hắn,hắng giọng "Để tài liệu trên bàn rồi ra ngoài đi."
Tô Thiện luống cuống nhặt tài liệu đặt trên bàn,cô cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.Từ Hy Viễn với Sở Tổng,hai người đó...càng nghĩ cô càng nhớ tới ánh mắt lúc hắn nhìn cô.Tô Thiện lắc đầu xua đi,nhanh chóng về bàn làm việc của mình.
..............
Cả ngày cô thấp thỏm lo âu,tối đến về nhà cô vẫn chưa hết lo,hắn biết cô làm việc ở Sở Diệu rồi,liệu hắn có quấy rối công việc của cô.Rõ ràng là cô đang nấu bữa tối,mãi suy nghĩ mà dao cứa vào tay đến chảy máu.Tô Thiện luống cuống chạy lên lầu lục lọi ngăn kéo tìm băng cá nhân.
Lúc đụng đến ngăn tủ cuối cùng,cô cuối cùng cũng tìm thấy băng cá nhân,trong đó còn có một cái dây đeo tay.Nhìn rất xinh,nhưng lạ thật, chiếc dây này rất quen.Tô Thiện lấy nó ra,càng nhìn lại càng thấy quen.
"Ai cho phép cô đụng vào nó hả?"
Tiếng quát làm cô giật mình, rơi cả sợi dây xuống đất.Tô Thiện nhìn hắn giận đến đỏ mặt,bản thân bất giác có chút sợ hãi,cúi người nhặt sợi dây lên.
Hắn ta đi lại giật lấy sợi dây trên tay cô,gân xanh nổi đầy trán.Quay sang bóp lấy cầm cô "Ai cho phép cô đụng vào nó,ai cho phép cô tự ý lục lọi đồ trong căn nhà này."
Cô bị hắn bóp đến đau,bản thân im thinh thít.
Hắn ta thấy cô im lặng càng nổi điên,đè ép cô xuống giường,xé rách váy cô ném xuống sàn.Áp mặt cắn lấy cổ cô.
"Từ Hy Viễn,anh điên rồi.Đau."
Hắn buông cổ cô,quệt máu trên môi "Điên sao?Cô dám nói tôi điên sao?"Dứt lời hắn tháo thắt lưng,thẳng thừng đăm vào cô,nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta hắn rất thỏa mãn.
"Đây là hình phạt cho kẻ không biết nghe lời,tôi cho phép cô đi làm sao?Hả?"
Tô Thiện cắn răng không mở miệng,tay nắm chặt ga giường.Đau.
Hắn ta điên cuồng trên người cô,ép cô phải nhìn thẳng gương mặt của hắn "Ngày mai để tôi còn phát hiện cô còn đi làm,hình phạt không còn nhẹ nhàng như vậy đâu."Dứt lời,hắn rời khỏi người cô vào phòng tắm,để mặc cô đau đớn nằm trên giường lớn.
Cô cắn chặt răng gắng không cho nước mắt rơi,tuyệt đối không thể rơi nước mắt vì hắn ta,tuyệt đối không.Trên giường lớn xa hoa,Tô Thiện như búp bê sứ bị vỡ nát,đau đớn cùng tuyệt vọng.
Buổi tối,lại mình cô cặm cụi nấu nhiều món,mình cô cô đọc ngồi trên bàn ăn lớn nuốt xuống từng ít cơm.Tô Thiện nhớ nhà,cô nhớ ba mẹ.Trước kia,nấu ăn,là hai mẹ con vào bếp,trên bàn ăn cũng là đông vui nói chuyện vui vẻ.
Sao thế này,giờ chỉ lại mình cô,cô độc cùng trống trải.Tô Thiện gục mặt xuống bàn,nước mắt chảy xuống,cứ thế nức nở,cô nhớ Tô Thiện của trước đây.
Người đàn ông trầm lặng đứng trên đó hút thuốc,ánh mắt vẫn như vậy tàn ác hướng về người con gái đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở "Đó còn chưa là gì với cô đâu,cứ đợi tôi giày vò đến khi cô chết đi."Hắn ta cong khóe môi,ném tàn thuốc xuống dưới nền,giậm đến nát đi.
.............
"Tô Thiện,cổ em làm sao vậy?Sao lại băng bó thế kia."
Tô Thiện cười cười nhìn chị Hoa,cô không thể nói bị hắn ta cắn được "Không sao đâu chị,em bị mèo cào chút thôi."
Chị Hoa lấy từ túi xách tuýp kem chống sẹo đưa cho cô "Đây,cho em,nhớ bôi đều đặn,con gái mà để lại sẹo thì không hay đâu."
Cô đưa tay nhận lấy tuýp kem chị Hoa đưa "Cảm ơn chị."
Chị Hoa cười xuề xoà rồi đừng bảo cô khách sáo.Tô Thiện cũng cảm thấy rất may mắn khi có đồng nghiệp như chị Hoa,chị ấy tốt bụng lại còn rất thật tính.
Cô nhìn tuýp kem rồi chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng cũng như thành phần,không hề để ý phía cửa có người đàn ông đang đi vào,phía sau còn dẫn theo 5,6 người.
"Đập phá hết nơi này cho tôi,lôi cô ta lại đây cho tôi."
Tô Thiện nghe giọng nói bức người quen thuộc,cô ngước mặt đã thấy hắn ta đứng đó,ánh mắt đằng đằng sát khí hướng cô.
"Được,chị đi đi,tôi mang lên giúp chị."Công việc của cô là kế toán cho Sở Diệu,sáng nay cô vẫn đi làm như mọi khi.Cô không muốn làm người hầu,hay người giúp việc gì cả,hắn ta không có quyền cấm cô.Huống hồ công việc này rất tốt,tiền lương hàng tháng cũng rất cao.
Cô nhìn tài liệu chị Hoa nhờ mình đưa đi,nhấc gót giầy hướng thang máy đi lại.Cửa phòng Sở Tổng khép hờ,Tô Thiện gõ cữa vẫn không hề thấy ai lên tiếng.Cô suy nghĩ một lát rồi đẩy cửa đi vào.
...
"Viễn,tối nay anh rảnh không?Ăn tối với em nhé?"Sở Thanh Hạ ngồi lẵng lơ trên người đàn ông một thân sơ mi đen cao lớn,hắn ta đảo mắt,không thèm trả lời.
Tô Thiện nhất thời kinh hãi,cô giật mình làm rơi cả tài liệu xuống đất.Mắt thấy Từ Hy Viễn nhìn mình cong khóe môi tà ác,bản thân cô bất giác sợ hãi lui về phía sau.
Sở Thanh Hạ vẫn ngồi trên người hắn,hắng giọng "Để tài liệu trên bàn rồi ra ngoài đi."
Tô Thiện luống cuống nhặt tài liệu đặt trên bàn,cô cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.Từ Hy Viễn với Sở Tổng,hai người đó...càng nghĩ cô càng nhớ tới ánh mắt lúc hắn nhìn cô.Tô Thiện lắc đầu xua đi,nhanh chóng về bàn làm việc của mình.
..............
Cả ngày cô thấp thỏm lo âu,tối đến về nhà cô vẫn chưa hết lo,hắn biết cô làm việc ở Sở Diệu rồi,liệu hắn có quấy rối công việc của cô.Rõ ràng là cô đang nấu bữa tối,mãi suy nghĩ mà dao cứa vào tay đến chảy máu.Tô Thiện luống cuống chạy lên lầu lục lọi ngăn kéo tìm băng cá nhân.
Lúc đụng đến ngăn tủ cuối cùng,cô cuối cùng cũng tìm thấy băng cá nhân,trong đó còn có một cái dây đeo tay.Nhìn rất xinh,nhưng lạ thật, chiếc dây này rất quen.Tô Thiện lấy nó ra,càng nhìn lại càng thấy quen.
"Ai cho phép cô đụng vào nó hả?"
Tiếng quát làm cô giật mình, rơi cả sợi dây xuống đất.Tô Thiện nhìn hắn giận đến đỏ mặt,bản thân bất giác có chút sợ hãi,cúi người nhặt sợi dây lên.
Hắn ta đi lại giật lấy sợi dây trên tay cô,gân xanh nổi đầy trán.Quay sang bóp lấy cầm cô "Ai cho phép cô đụng vào nó,ai cho phép cô tự ý lục lọi đồ trong căn nhà này."
Cô bị hắn bóp đến đau,bản thân im thinh thít.
Hắn ta thấy cô im lặng càng nổi điên,đè ép cô xuống giường,xé rách váy cô ném xuống sàn.Áp mặt cắn lấy cổ cô.
"Từ Hy Viễn,anh điên rồi.Đau."
Hắn buông cổ cô,quệt máu trên môi "Điên sao?Cô dám nói tôi điên sao?"Dứt lời hắn tháo thắt lưng,thẳng thừng đăm vào cô,nhìn vẻ mặt đau đớn của cô ta hắn rất thỏa mãn.
"Đây là hình phạt cho kẻ không biết nghe lời,tôi cho phép cô đi làm sao?Hả?"
Tô Thiện cắn răng không mở miệng,tay nắm chặt ga giường.Đau.
Hắn ta điên cuồng trên người cô,ép cô phải nhìn thẳng gương mặt của hắn "Ngày mai để tôi còn phát hiện cô còn đi làm,hình phạt không còn nhẹ nhàng như vậy đâu."Dứt lời,hắn rời khỏi người cô vào phòng tắm,để mặc cô đau đớn nằm trên giường lớn.
Cô cắn chặt răng gắng không cho nước mắt rơi,tuyệt đối không thể rơi nước mắt vì hắn ta,tuyệt đối không.Trên giường lớn xa hoa,Tô Thiện như búp bê sứ bị vỡ nát,đau đớn cùng tuyệt vọng.
Buổi tối,lại mình cô cặm cụi nấu nhiều món,mình cô cô đọc ngồi trên bàn ăn lớn nuốt xuống từng ít cơm.Tô Thiện nhớ nhà,cô nhớ ba mẹ.Trước kia,nấu ăn,là hai mẹ con vào bếp,trên bàn ăn cũng là đông vui nói chuyện vui vẻ.
Sao thế này,giờ chỉ lại mình cô,cô độc cùng trống trải.Tô Thiện gục mặt xuống bàn,nước mắt chảy xuống,cứ thế nức nở,cô nhớ Tô Thiện của trước đây.
Người đàn ông trầm lặng đứng trên đó hút thuốc,ánh mắt vẫn như vậy tàn ác hướng về người con gái đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở "Đó còn chưa là gì với cô đâu,cứ đợi tôi giày vò đến khi cô chết đi."Hắn ta cong khóe môi,ném tàn thuốc xuống dưới nền,giậm đến nát đi.
.............
"Tô Thiện,cổ em làm sao vậy?Sao lại băng bó thế kia."
Tô Thiện cười cười nhìn chị Hoa,cô không thể nói bị hắn ta cắn được "Không sao đâu chị,em bị mèo cào chút thôi."
Chị Hoa lấy từ túi xách tuýp kem chống sẹo đưa cho cô "Đây,cho em,nhớ bôi đều đặn,con gái mà để lại sẹo thì không hay đâu."
Cô đưa tay nhận lấy tuýp kem chị Hoa đưa "Cảm ơn chị."
Chị Hoa cười xuề xoà rồi đừng bảo cô khách sáo.Tô Thiện cũng cảm thấy rất may mắn khi có đồng nghiệp như chị Hoa,chị ấy tốt bụng lại còn rất thật tính.
Cô nhìn tuýp kem rồi chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng cũng như thành phần,không hề để ý phía cửa có người đàn ông đang đi vào,phía sau còn dẫn theo 5,6 người.
"Đập phá hết nơi này cho tôi,lôi cô ta lại đây cho tôi."
Tô Thiện nghe giọng nói bức người quen thuộc,cô ngước mặt đã thấy hắn ta đứng đó,ánh mắt đằng đằng sát khí hướng cô.
Bình luận facebook