Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
CHƯƠNG 29: ĐẾN TẬP ĐOÀN HẠ THỊ LÀM VIỆC
CHƯƠNG 29: ĐẾN TẬP ĐOÀN HẠ THỊ LÀM VIỆC
Phòng nhân sự, tầng 66 cao ốc CBD tập đoàn Hạ Thị thành phố X.
Bạch Thanh Dung ngồi trên ghế lặng lẽ đợi Khải Vinh - giám đốc thiết kế đá quý của Hạ Thị. Hạ Dũng giúp cô giành được cơ hội phỏng vấn lần này, vì vậy Bạch Thanh Dung đã dành khá nhiều thời gian ở nhà vẽ một vài tác phẩm mà cô tự thấy rất ưng ý, hi vọng không phụ sự nỗ lực lần này của Hạ Dũng.
Một người đàn ông đi đôi giày da kiểu tây mở cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện Bạch Thanh Dung: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Bạch Thanh Dung không?”
Bạch Thanh Dung khách sáo cười nói: “Chào anh, tôi là Bạch Thanh Dung.”
“Tôi là Khải Vinh - giám đốc thiết kế thiết kế đá quý của Hạ Thị, đồng thời cũng là người phỏng vấn cô hôm nay, tôi có thể xem tác phầm của cô trước được không?” Khải Vinh đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Thanh Dung cẩn thận đặt bản thảo thiết kế của mình lên bàn trước mặt Khải Vinh, thấy Khải Vinh yên lặng xem bản thảo thiết kế của mình, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng căng thẳng, bắp thịt trên người cứng đờ, chóp mũi trắng nõn cũng toát ra một chút mồ hôi.
“Cô Bạch, cô hãy trình bày suy nghĩ của mình về những mẫu thiết kế sản phẩm này đi.” Khải Vinh đẩy kính mắt trên sống mũi lên, nghiêm nghị nói.
Bạch Thanh Dung gật đầu, từ từ lấy bản thảo thiết kế của mình về rồi chậm rãi nói: “Nguyên liệu chính của sợi dây chuyền này là thạch anh hồng Nepal, màu hồng phấn là màu rất được nữ giới ưu chuộng, cũng là màu tượng trưng cho tình yêu theo quan niệm của nhiều cô gái trẻ, tính phát sáng của thạch anh hồng thiên nhiên được mài giũa thành mặt dây chuyền hình giọt nước, tương đương với bạc 999.
Sợi dây chuyền được chế tạo ra không chỉ trong suốt lấp lánh mà còn rực rỡ đến lóa mắt, giống như mối tình lãng mạn trong mắt các cặp đôi, mỗi ngày trôi qua đều là màu hồng, sợi dây chuyền này tượng trưng cho tình yêu mặn nồng lãng mạn.”
Khải Vinh nghe Bạch Thanh Dung trình bày xong, vẻ mặt không đổi đánh giá Bạch Thanh Dung một chút, sau đó hỏi một số câu hỏi chính.
“Bạch Thanh Dung, ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm được rồi.” Khải Vinh thấp giọng nói.
Bạch Thanh Dung không dám tin nhìn Khải Vinh: “Thật sao?”
Khải Vinh gật đầu: “Phẩm chất quan trọng nhất của một nhà thiết kế là không ngừng sáng tạo những nét thẩm mỹ độc và đẹp, đương nhiên những điều này cô Bạch đều có cả.”
Bạch Thanh Dung vui mừng đứng dậy, cúi gập người về phía Khải Vinh: “Cảm ơn giám đốc, nhất định tôi sẽ cố gắng làm thật tốt.”
Khải Vinh cười nói: “Cô Bạch trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai gặp lại.”
Sau khi Bạch Thanh Dung cảm ơn Khải Vinh rồi đi ra ngoài, cô thực sự cảm thấy khó tin vô cùng, bản thân mình có việc thực sự quá tốt rồi, Bạch Thanh Dung vô cùng vui vẻ rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
Cô thực sự không biết sau khi mình rời đi, Khải Vinh đã gọi một cuộc điện thoại: “Chủ tịch Hạ, mọi việc đã làm xong!”
Màn đêm buông xuống, đường đã lên đèn, dòng xe tấp nập chốn thành đô không hề có dấu hiệu giảm bớt dù đã về đêm.
Lâm Thành Phong trở về nhà nhìn thấy Bạch Thanh Dung đang tập trung tinh thần cúi người trước màn hình máy tính đánh đánh gõ gõ, mặt không cảm xúc hỏi: “Tìm được việc rồi?”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Thành Phong: “Cũng được.” Bạch Thanh Dung rất hiếm khi cười vui vẻ như vậy, xem ra hôm nay cô rất vui.
Bạch Thanh Dung dừng hành động vui vẻ của mình lại nói: “Ngày mai tôi bắt đầu đến tập đoàn Hạ Thị làm nhà thiết kế đá quý rồi đấy.”
“Tập đoàn Hạ Thị?” Lâm Thành Phong sa sầm mặt mày, không biết tại sao khi anh nghe tin người con gái này sẽ đến tập đoàn Hạ Thị làm việc thì trong lòng vô cùng không thoải mái, anh đột nhiên tỏa ra khí lạnh đến mức ngay cả Bạch Thanh Dung cũng nhận ra.
“Sao vậy?” Hai mắt Bạch Thanh Dung mở to vô tội hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Thành Phong xoay người đi vào phòng thay đồ bắt đầu tắm rửa, trong khi đó Bạch Thanh Dung vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi tìm được việc, không ngừng bổ sung thêm kiến thức về các loại đá quý.
Lâm Thành Phong đánh răng rửa mặt xong vẫn thấy Bạch Thanh Dung ngồi trước màn hình máy tính tập trung tinh thần đánh đánh gõ gõ gì đó, trong lòng sinh ra một cảm giác không vui, thấp giọng nói: “Tôi không thích bị người khác quấy rầy khi đang ngủ.”
Lúc này Bạch Thanh Dung mới ý thức được trời đã khuya lắm rồi, lập tức đóng máy tính lại đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, sau đó vào khoảnh khắc máy tính sắp đóng lại, cửa sổ màn hình chợt truyền đến một tin mới: Thực hư chuyện người mẫu quốc tế Đinh Mẫn Ly xuất hiện bên cạnh một người đàn ông giàu có!
Trong hình là hình ảnh một người đàn ông đang ôm Đinh Mẫn Ly dịu dàng vào lòng, mà người ta chỉ chụp được một bên mặt của người đàn ông này, chỉ cần dựa vào góc nghiêng ấy, Bạch Thanh Dung cũng đoán chắc được đây là Lâm Thành Phong, bởi vì quần áo trên người anh đều là do cô giặt.
Nghĩ đến những lúc bình thường trên người Lâm Thành Phong toàn là mùi nước Goa đồng thời trên quần áo cũng lưu lại dấu son môi, trong lòng Bạch Thanh Dung nặng trĩu, bản thân cô ngày nào cũng ngủ bên cạnh một người đàn ông như vậy, trong lòng thực sự vô cùng hoảng sợ.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh đi tới phía sau lưng cô, đương nhiên cũng nhìn rõ tin tức kia: “Đây là do cô ta tự làm ra, không liên quan gì tới tôi.”
Nghe Lâm Thành Phong nói vậy trong lòng Bạch Thanh Dung thầm cười khổ: Không liên quan gì tới anh? Người ôm cô ta là anh, bây giờ xảy ra chuyện như vậy lại quay ra nói không liên quan đến mình, quả nhiên đàn ông là những kẻ như vậy đấy.
Bạch Thanh Dung đóng máy tính lại đi vào phòng tắm tắm rửa, thấy dáng vẻ thong dong bình tĩnh như vậy của Bạch Thanh Dung, trong lòng Lâm Thành Phong có chút không thoải mái.
Sau khi Bạch Thanh Dung ra ngoài liền leo thẳng lên giường chuẩn bị đi ngủ, Lâm Thành Phong đã nhanh chân lên giường ôm lấy cô, Bạch Thanh Dung không hài lòng giãy giụa: “Lâm Thành Phong, anh làm gì vậy?”
Trong ánh mắt sâu thẳm của Lâm Thành Phong chợt lóe lên một tia lạnh như băng: “Em là vợ tôi, tôi muốn làm gì thì làm.” Bạch Thanh Dung sửng sốt: “Chúng ta kết hôn theo hợp đồng, hơn nữa anh cũng có người anh thích rồi, thực ra anh có thể kết hôn với cô ấy rồi chúng ta ly hôn kết thúc bản hợp đồng luôn.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói đến hai chữ “ly hôn”, Lâm Thành Phong vô cùng không hài lòng: “Lâm Thành Phong tôi một khi đã kết hôn là sẽ sống với nhau cả đời.” Bạch Thanh Dung không dám tin nói: “Chúng ta đã nói là chỉ kết hôn một năm thôi mà, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”
Lâm Thành Phong nheo mắt thấp giọng nói: “Đột nhiên tôi thấy để em giặt quần áo cho tôi cả đời cũng không tồi.” Lời nói này của Lâm Thành Phong là thật lòng, từ sau khi người phụ nữ này bị bắt cóc, Lâm Thành Phong mới ý thức được chút tình cảm mà mình dành cho người ấy.
Trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu lên tiếng, cô cứ nghĩ Lâm Thành Phong sẽ chẳng bao giờ thích cô đâu, người đàn ông này chẳng qua muốn dùng trò hề đã từng dùng với người phụ nữ khác để áp dụng cho cô mà thôi, những lời ngon ngọt như vậy chẳng biết đã nói với bao nhiêu người rồi nữa.
“Ngủ đi, một năm sau chúng ta ly hôn, bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, muốn chọn ai mà chẳng được.” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói, ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung nhanh chóng lạnh như băng, bản thân mình thổ lộ tình cảm với cô như vậy, ấy vậy mà cô lại không hề cảm kích chút nào.
Còn một lòng một dạ muốn hợp đồng nhanh kết thúc để rời xa anh, anh khẽ gầm lên: “Em muốn ly hôn đến vậy sao?”
Bạch Thanh Dung có chút mơ hồ, cô không biết mình nói sai ở đâu nữa, cô chỉ căn cứ theo bản hợp đồng hôn nhân của họ mà rời đi thôi mà. Nhìn thấy khuôn mặt đen lại vì tức giận của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung cũng sắp cạn lời rồi: “Anh chơi đùa với nhiều phụ nữ như vậy ở bên ngoài, không cần trêu chọc tôi đâu.”
Thì ra người phụ nữ này vẫn để ý tới những lời đồn đại quanh anh, Lâm Thành Phong lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Mặc kệ nó là thật hay giả, em chính là vợ của Lâm Thành Phong này.”
Bạch Thanh Dung líu ríu nói: “Lâm Thành Phong, anh không giữ lời hứa, chúng ta đã nói là một năm thôi...”
“Đừng nói mấy cái hợp đồng với tôi, tôi cũng không có quan hệ bất chính với những người phụ nữ ngoài kia.” Lâm Thành Phong mạnh mẽ nói, gương mặt lạnh lùng đẹp trai vẫn mê người như vậy.
Anh làm gì có nhiều phụ nữ ở bên ngoài đến vậy? Có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy anh còn thiết về nhà ngủ cùng cô mỗi ngày sao? Những người đó anh chỉ dùng để ngụy trang thôi, còn bản thân anh chẳng có quan hệ gì với họ cả.
Điều quan trọng nhất là Lâm Thành Phong phát hiện bản thân anh chỉ có ham muốn khi đối diện với Bạch Thanh Dung, vì vậy mấy lần trước không kiềm chế được mà bắt nạt người con gái này.
Thấy vẻ mặt thành thật của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nhận thấy Lâm Thành Phong đối với cô là thật lòng, nhưng tạm thời Bạch Thanh Dung vẫn chưa thể tiếp nhận những chuyện lộn xộn thế này được, tâm trạng của cô vẫn đang đặt vào công việc mới và bệnh tình của mẹ mình.
Cô cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Lâm Thành Phong, vì vậy cách tốt nhất để đối phó với người đàn ông này là không chống cự nhưng cũng không thuận theo. Bạch Thanh Dung chợp chớp mắt: “À, ngày mai tôi phải đi làm rồi, tôi ngủ trước đây.” Nói xong Bạch Thanh Dung nắm lấy chăn kéo lên che đầu mình lại.
Lâm Thành Phong ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn nghe theo thậm chí còn không nhìn thấy chút bất đắc dĩ nào này, ngẩn người ngồi trên giường nhìn Bạch Thanh Dung đang trốn trong chăn, anh cũng nằm vào trong chăn rồi thuận thế ôm Bạch Thanh Dung vào lòng mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh rất kiên nhẫn với người con gái này. Họ là vợ chồng đã lâu, nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó Bạch Thanh Dung sẽ tự nguyện.
Ngày hôm sau, tòa cao ốc tập đoàn Hạ Thị.
Bạch Thanh Dung mặc đồng phục đi phía sau Khải Vinh, nghe Khải Vinh giới thiệu văn hóa của công ty, các đồng nghiệp, từ sáng đến trưa bận đến mức đầu óc choáng váng.
Buổi trưa cô đi thang máy xuống ăn cơm, nhìn thấy Hạ Dũng đi từ thang máy ra liền kinh ngạc nói: “Hạ Dũng? Anh cũng làm ở đây sao?”
Hạ Dũng khoác trên mình bộ vest màu nâu nhạt nói: “Thanh Dung, chúc mừng em đã vượt qua vòng phỏng vấn.”
Bạch Thanh Dung thấy Hạ Dũng mặc vest phẳng phiu, khuôn mặt đẹp trai, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: “Em vượt qua vòng phỏng vấn không phải là anh...” Cô còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Dũng cướp lời: “Em nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ là trợ lý chủ tịch, quyết định của giám đốc Khải Vinh, anh kiểm soát không nổi đâu.”
Thấy Hạ Dũng nghiêm túc nói vậy, trong lòng Bạch Thanh Dung cũng thoải mái vài phần, Hạ Dũng sợ ở cùng Bạch Thanh Dung quá lâu sẽ bị người khác vạch trần thân phận, bèn pha trò nói: “Thanh Dung, anh còn có việc, đi trước nhé, tan làm anh đưa em về nhà.”
“Vâng, anh đi làm đi.” Sau khi Bạch Thanh Dung ăn cơm trưa xong, vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, không ngừng tìm hiểu xấp tài liệu Khải Vinh đưa cho cô, văn bản xếp cao như một ngọn núi nhỏ.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng đọc các chữ và hình vẽ trên văn bản, vô tình bụng cô phát ra tiếng kêu ọc ọc, nhìn xuống thời gian hiện trên máy tính, thì ra đã qua giờ cơm rồi.
Bạch Thanh Dung vươn tay vặn eo, chuẩn bị xuống lầu mua bánh bao ăn lót dạ rồi tiếp tục làm việc, lúc này một người đàn ông đi giày da kiểu tây bước vào, đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Đói bụng rồi hả, ăn đi.”
Hạ Dũng đặt cơm gà vừa mới mua lên bàn làm việc của Bạch Thanh Dung rồi khẽ nói: “Aanh vừa tan ca thấy em vẫn đang làm việc nên anh đoán chắc em vẫn chưa ăn gì, vì vậy anh xuống lầu mua cơm cho em, nếm thử xem có thích không.”
Bạch Thanh Dung cảm kích nhìn Hạ Dũng: “Òa, lúc nào Hạ Dũng cũng xuất hiện đúng lúc, thực sự em cũng hơi đói.” Nói xong, cô mở hộp cơm ra say sưa thưởng thức.
Nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng ngồi bên cạnh Bạch Thanh Dung lặng lẽ nhìn cô ăn, dáng vẻ của cô khi ăn sao mà đẹp đến thế...
“Thỏ con, ăn ngon không?” Hạ Dũng dịu dàng cười nói, Bạch Thanh Dung nuốt một miếng cơm xuống rồi trả lời: “Ngon lắm ạ, nhưng nhìn em rất giống thỏ sao?”
Đáy mắt Hạ Dũng tỏa ra nụ cười cưng chiều xoa đầu Bạch Thanh Dung: “Em đáng yêu hơn thỏ nhiều.”
Sau khi Bạch Thanh Dung ăn no thu dọn đâu ra đấy xong, Hạ Dũng dịu dàng nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” Bạch Thanh Dung vội vã xua tay: “Em còn chưa xem xong mấy thứ này, em xem xong rồi mới về, anh về trước đi.”
Hạ Dũng nhìn đống văn bản chất như một ngọn núi nhỏ trên bàn của Bạch Thanh Dung, không khỏi nhíu mày, trong lòng không kiềm chế được muốn thay tên giám đốc Khải Vinh này, anh lại dám để thỏ con làm nhiều việc như vậy.
“Ngày mai là thứ bảy rồi, em mang về nhà mà xem.”
Bạch Thanh Dung ngẩn người: “Có thể sao?”
“Có thể chứ, đừng quên anh là trợ lý chủ tịch, quy định của công ty anh là người rõ nhất.” Anh không giải thích thêm điều gì nữa mà kéo Bạch Thanh Dung ôm theo đống văn bản trên bàn rời khỏi công ty.
CHƯƠNG 29: ĐẾN TẬP ĐOÀN HẠ THỊ LÀM VIỆC
Phòng nhân sự, tầng 66 cao ốc CBD tập đoàn Hạ Thị thành phố X.
Bạch Thanh Dung ngồi trên ghế lặng lẽ đợi Khải Vinh - giám đốc thiết kế đá quý của Hạ Thị. Hạ Dũng giúp cô giành được cơ hội phỏng vấn lần này, vì vậy Bạch Thanh Dung đã dành khá nhiều thời gian ở nhà vẽ một vài tác phẩm mà cô tự thấy rất ưng ý, hi vọng không phụ sự nỗ lực lần này của Hạ Dũng.
Một người đàn ông đi đôi giày da kiểu tây mở cửa bước vào, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện Bạch Thanh Dung: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Bạch Thanh Dung không?”
Bạch Thanh Dung khách sáo cười nói: “Chào anh, tôi là Bạch Thanh Dung.”
“Tôi là Khải Vinh - giám đốc thiết kế thiết kế đá quý của Hạ Thị, đồng thời cũng là người phỏng vấn cô hôm nay, tôi có thể xem tác phầm của cô trước được không?” Khải Vinh đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Thanh Dung cẩn thận đặt bản thảo thiết kế của mình lên bàn trước mặt Khải Vinh, thấy Khải Vinh yên lặng xem bản thảo thiết kế của mình, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng căng thẳng, bắp thịt trên người cứng đờ, chóp mũi trắng nõn cũng toát ra một chút mồ hôi.
“Cô Bạch, cô hãy trình bày suy nghĩ của mình về những mẫu thiết kế sản phẩm này đi.” Khải Vinh đẩy kính mắt trên sống mũi lên, nghiêm nghị nói.
Bạch Thanh Dung gật đầu, từ từ lấy bản thảo thiết kế của mình về rồi chậm rãi nói: “Nguyên liệu chính của sợi dây chuyền này là thạch anh hồng Nepal, màu hồng phấn là màu rất được nữ giới ưu chuộng, cũng là màu tượng trưng cho tình yêu theo quan niệm của nhiều cô gái trẻ, tính phát sáng của thạch anh hồng thiên nhiên được mài giũa thành mặt dây chuyền hình giọt nước, tương đương với bạc 999.
Sợi dây chuyền được chế tạo ra không chỉ trong suốt lấp lánh mà còn rực rỡ đến lóa mắt, giống như mối tình lãng mạn trong mắt các cặp đôi, mỗi ngày trôi qua đều là màu hồng, sợi dây chuyền này tượng trưng cho tình yêu mặn nồng lãng mạn.”
Khải Vinh nghe Bạch Thanh Dung trình bày xong, vẻ mặt không đổi đánh giá Bạch Thanh Dung một chút, sau đó hỏi một số câu hỏi chính.
“Bạch Thanh Dung, ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm được rồi.” Khải Vinh thấp giọng nói.
Bạch Thanh Dung không dám tin nhìn Khải Vinh: “Thật sao?”
Khải Vinh gật đầu: “Phẩm chất quan trọng nhất của một nhà thiết kế là không ngừng sáng tạo những nét thẩm mỹ độc và đẹp, đương nhiên những điều này cô Bạch đều có cả.”
Bạch Thanh Dung vui mừng đứng dậy, cúi gập người về phía Khải Vinh: “Cảm ơn giám đốc, nhất định tôi sẽ cố gắng làm thật tốt.”
Khải Vinh cười nói: “Cô Bạch trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai gặp lại.”
Sau khi Bạch Thanh Dung cảm ơn Khải Vinh rồi đi ra ngoài, cô thực sự cảm thấy khó tin vô cùng, bản thân mình có việc thực sự quá tốt rồi, Bạch Thanh Dung vô cùng vui vẻ rời khỏi tập đoàn Hạ Thị.
Cô thực sự không biết sau khi mình rời đi, Khải Vinh đã gọi một cuộc điện thoại: “Chủ tịch Hạ, mọi việc đã làm xong!”
Màn đêm buông xuống, đường đã lên đèn, dòng xe tấp nập chốn thành đô không hề có dấu hiệu giảm bớt dù đã về đêm.
Lâm Thành Phong trở về nhà nhìn thấy Bạch Thanh Dung đang tập trung tinh thần cúi người trước màn hình máy tính đánh đánh gõ gõ, mặt không cảm xúc hỏi: “Tìm được việc rồi?”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp với Lâm Thành Phong: “Cũng được.” Bạch Thanh Dung rất hiếm khi cười vui vẻ như vậy, xem ra hôm nay cô rất vui.
Bạch Thanh Dung dừng hành động vui vẻ của mình lại nói: “Ngày mai tôi bắt đầu đến tập đoàn Hạ Thị làm nhà thiết kế đá quý rồi đấy.”
“Tập đoàn Hạ Thị?” Lâm Thành Phong sa sầm mặt mày, không biết tại sao khi anh nghe tin người con gái này sẽ đến tập đoàn Hạ Thị làm việc thì trong lòng vô cùng không thoải mái, anh đột nhiên tỏa ra khí lạnh đến mức ngay cả Bạch Thanh Dung cũng nhận ra.
“Sao vậy?” Hai mắt Bạch Thanh Dung mở to vô tội hỏi.
“Không có việc gì.” Lâm Thành Phong xoay người đi vào phòng thay đồ bắt đầu tắm rửa, trong khi đó Bạch Thanh Dung vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi tìm được việc, không ngừng bổ sung thêm kiến thức về các loại đá quý.
Lâm Thành Phong đánh răng rửa mặt xong vẫn thấy Bạch Thanh Dung ngồi trước màn hình máy tính tập trung tinh thần đánh đánh gõ gõ gì đó, trong lòng sinh ra một cảm giác không vui, thấp giọng nói: “Tôi không thích bị người khác quấy rầy khi đang ngủ.”
Lúc này Bạch Thanh Dung mới ý thức được trời đã khuya lắm rồi, lập tức đóng máy tính lại đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, sau đó vào khoảnh khắc máy tính sắp đóng lại, cửa sổ màn hình chợt truyền đến một tin mới: Thực hư chuyện người mẫu quốc tế Đinh Mẫn Ly xuất hiện bên cạnh một người đàn ông giàu có!
Trong hình là hình ảnh một người đàn ông đang ôm Đinh Mẫn Ly dịu dàng vào lòng, mà người ta chỉ chụp được một bên mặt của người đàn ông này, chỉ cần dựa vào góc nghiêng ấy, Bạch Thanh Dung cũng đoán chắc được đây là Lâm Thành Phong, bởi vì quần áo trên người anh đều là do cô giặt.
Nghĩ đến những lúc bình thường trên người Lâm Thành Phong toàn là mùi nước Goa đồng thời trên quần áo cũng lưu lại dấu son môi, trong lòng Bạch Thanh Dung nặng trĩu, bản thân cô ngày nào cũng ngủ bên cạnh một người đàn ông như vậy, trong lòng thực sự vô cùng hoảng sợ.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh đi tới phía sau lưng cô, đương nhiên cũng nhìn rõ tin tức kia: “Đây là do cô ta tự làm ra, không liên quan gì tới tôi.”
Nghe Lâm Thành Phong nói vậy trong lòng Bạch Thanh Dung thầm cười khổ: Không liên quan gì tới anh? Người ôm cô ta là anh, bây giờ xảy ra chuyện như vậy lại quay ra nói không liên quan đến mình, quả nhiên đàn ông là những kẻ như vậy đấy.
Bạch Thanh Dung đóng máy tính lại đi vào phòng tắm tắm rửa, thấy dáng vẻ thong dong bình tĩnh như vậy của Bạch Thanh Dung, trong lòng Lâm Thành Phong có chút không thoải mái.
Sau khi Bạch Thanh Dung ra ngoài liền leo thẳng lên giường chuẩn bị đi ngủ, Lâm Thành Phong đã nhanh chân lên giường ôm lấy cô, Bạch Thanh Dung không hài lòng giãy giụa: “Lâm Thành Phong, anh làm gì vậy?”
Trong ánh mắt sâu thẳm của Lâm Thành Phong chợt lóe lên một tia lạnh như băng: “Em là vợ tôi, tôi muốn làm gì thì làm.” Bạch Thanh Dung sửng sốt: “Chúng ta kết hôn theo hợp đồng, hơn nữa anh cũng có người anh thích rồi, thực ra anh có thể kết hôn với cô ấy rồi chúng ta ly hôn kết thúc bản hợp đồng luôn.”
Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói đến hai chữ “ly hôn”, Lâm Thành Phong vô cùng không hài lòng: “Lâm Thành Phong tôi một khi đã kết hôn là sẽ sống với nhau cả đời.” Bạch Thanh Dung không dám tin nói: “Chúng ta đã nói là chỉ kết hôn một năm thôi mà, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”
Lâm Thành Phong nheo mắt thấp giọng nói: “Đột nhiên tôi thấy để em giặt quần áo cho tôi cả đời cũng không tồi.” Lời nói này của Lâm Thành Phong là thật lòng, từ sau khi người phụ nữ này bị bắt cóc, Lâm Thành Phong mới ý thức được chút tình cảm mà mình dành cho người ấy.
Trong lòng Bạch Thanh Dung bắt đầu lên tiếng, cô cứ nghĩ Lâm Thành Phong sẽ chẳng bao giờ thích cô đâu, người đàn ông này chẳng qua muốn dùng trò hề đã từng dùng với người phụ nữ khác để áp dụng cho cô mà thôi, những lời ngon ngọt như vậy chẳng biết đã nói với bao nhiêu người rồi nữa.
“Ngủ đi, một năm sau chúng ta ly hôn, bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, muốn chọn ai mà chẳng được.” Bạch Thanh Dung thản nhiên nói, ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung nhanh chóng lạnh như băng, bản thân mình thổ lộ tình cảm với cô như vậy, ấy vậy mà cô lại không hề cảm kích chút nào.
Còn một lòng một dạ muốn hợp đồng nhanh kết thúc để rời xa anh, anh khẽ gầm lên: “Em muốn ly hôn đến vậy sao?”
Bạch Thanh Dung có chút mơ hồ, cô không biết mình nói sai ở đâu nữa, cô chỉ căn cứ theo bản hợp đồng hôn nhân của họ mà rời đi thôi mà. Nhìn thấy khuôn mặt đen lại vì tức giận của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung cũng sắp cạn lời rồi: “Anh chơi đùa với nhiều phụ nữ như vậy ở bên ngoài, không cần trêu chọc tôi đâu.”
Thì ra người phụ nữ này vẫn để ý tới những lời đồn đại quanh anh, Lâm Thành Phong lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Mặc kệ nó là thật hay giả, em chính là vợ của Lâm Thành Phong này.”
Bạch Thanh Dung líu ríu nói: “Lâm Thành Phong, anh không giữ lời hứa, chúng ta đã nói là một năm thôi...”
“Đừng nói mấy cái hợp đồng với tôi, tôi cũng không có quan hệ bất chính với những người phụ nữ ngoài kia.” Lâm Thành Phong mạnh mẽ nói, gương mặt lạnh lùng đẹp trai vẫn mê người như vậy.
Anh làm gì có nhiều phụ nữ ở bên ngoài đến vậy? Có nhiều phụ nữ bên cạnh như vậy anh còn thiết về nhà ngủ cùng cô mỗi ngày sao? Những người đó anh chỉ dùng để ngụy trang thôi, còn bản thân anh chẳng có quan hệ gì với họ cả.
Điều quan trọng nhất là Lâm Thành Phong phát hiện bản thân anh chỉ có ham muốn khi đối diện với Bạch Thanh Dung, vì vậy mấy lần trước không kiềm chế được mà bắt nạt người con gái này.
Thấy vẻ mặt thành thật của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nhận thấy Lâm Thành Phong đối với cô là thật lòng, nhưng tạm thời Bạch Thanh Dung vẫn chưa thể tiếp nhận những chuyện lộn xộn thế này được, tâm trạng của cô vẫn đang đặt vào công việc mới và bệnh tình của mẹ mình.
Cô cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Lâm Thành Phong, vì vậy cách tốt nhất để đối phó với người đàn ông này là không chống cự nhưng cũng không thuận theo. Bạch Thanh Dung chợp chớp mắt: “À, ngày mai tôi phải đi làm rồi, tôi ngủ trước đây.” Nói xong Bạch Thanh Dung nắm lấy chăn kéo lên che đầu mình lại.
Lâm Thành Phong ngạc nhiên vì sự ngoan ngoãn nghe theo thậm chí còn không nhìn thấy chút bất đắc dĩ nào này, ngẩn người ngồi trên giường nhìn Bạch Thanh Dung đang trốn trong chăn, anh cũng nằm vào trong chăn rồi thuận thế ôm Bạch Thanh Dung vào lòng mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh rất kiên nhẫn với người con gái này. Họ là vợ chồng đã lâu, nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó Bạch Thanh Dung sẽ tự nguyện.
Ngày hôm sau, tòa cao ốc tập đoàn Hạ Thị.
Bạch Thanh Dung mặc đồng phục đi phía sau Khải Vinh, nghe Khải Vinh giới thiệu văn hóa của công ty, các đồng nghiệp, từ sáng đến trưa bận đến mức đầu óc choáng váng.
Buổi trưa cô đi thang máy xuống ăn cơm, nhìn thấy Hạ Dũng đi từ thang máy ra liền kinh ngạc nói: “Hạ Dũng? Anh cũng làm ở đây sao?”
Hạ Dũng khoác trên mình bộ vest màu nâu nhạt nói: “Thanh Dung, chúc mừng em đã vượt qua vòng phỏng vấn.”
Bạch Thanh Dung thấy Hạ Dũng mặc vest phẳng phiu, khuôn mặt đẹp trai, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: “Em vượt qua vòng phỏng vấn không phải là anh...” Cô còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Dũng cướp lời: “Em nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ là trợ lý chủ tịch, quyết định của giám đốc Khải Vinh, anh kiểm soát không nổi đâu.”
Thấy Hạ Dũng nghiêm túc nói vậy, trong lòng Bạch Thanh Dung cũng thoải mái vài phần, Hạ Dũng sợ ở cùng Bạch Thanh Dung quá lâu sẽ bị người khác vạch trần thân phận, bèn pha trò nói: “Thanh Dung, anh còn có việc, đi trước nhé, tan làm anh đưa em về nhà.”
“Vâng, anh đi làm đi.” Sau khi Bạch Thanh Dung ăn cơm trưa xong, vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, không ngừng tìm hiểu xấp tài liệu Khải Vinh đưa cho cô, văn bản xếp cao như một ngọn núi nhỏ.
Bạch Thanh Dung nhanh chóng đọc các chữ và hình vẽ trên văn bản, vô tình bụng cô phát ra tiếng kêu ọc ọc, nhìn xuống thời gian hiện trên máy tính, thì ra đã qua giờ cơm rồi.
Bạch Thanh Dung vươn tay vặn eo, chuẩn bị xuống lầu mua bánh bao ăn lót dạ rồi tiếp tục làm việc, lúc này một người đàn ông đi giày da kiểu tây bước vào, đi đến bên cạnh Bạch Thanh Dung: “Đói bụng rồi hả, ăn đi.”
Hạ Dũng đặt cơm gà vừa mới mua lên bàn làm việc của Bạch Thanh Dung rồi khẽ nói: “Aanh vừa tan ca thấy em vẫn đang làm việc nên anh đoán chắc em vẫn chưa ăn gì, vì vậy anh xuống lầu mua cơm cho em, nếm thử xem có thích không.”
Bạch Thanh Dung cảm kích nhìn Hạ Dũng: “Òa, lúc nào Hạ Dũng cũng xuất hiện đúng lúc, thực sự em cũng hơi đói.” Nói xong, cô mở hộp cơm ra say sưa thưởng thức.
Nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của Bạch Thanh Dung, Hạ Dũng ngồi bên cạnh Bạch Thanh Dung lặng lẽ nhìn cô ăn, dáng vẻ của cô khi ăn sao mà đẹp đến thế...
“Thỏ con, ăn ngon không?” Hạ Dũng dịu dàng cười nói, Bạch Thanh Dung nuốt một miếng cơm xuống rồi trả lời: “Ngon lắm ạ, nhưng nhìn em rất giống thỏ sao?”
Đáy mắt Hạ Dũng tỏa ra nụ cười cưng chiều xoa đầu Bạch Thanh Dung: “Em đáng yêu hơn thỏ nhiều.”
Sau khi Bạch Thanh Dung ăn no thu dọn đâu ra đấy xong, Hạ Dũng dịu dàng nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” Bạch Thanh Dung vội vã xua tay: “Em còn chưa xem xong mấy thứ này, em xem xong rồi mới về, anh về trước đi.”
Hạ Dũng nhìn đống văn bản chất như một ngọn núi nhỏ trên bàn của Bạch Thanh Dung, không khỏi nhíu mày, trong lòng không kiềm chế được muốn thay tên giám đốc Khải Vinh này, anh lại dám để thỏ con làm nhiều việc như vậy.
“Ngày mai là thứ bảy rồi, em mang về nhà mà xem.”
Bạch Thanh Dung ngẩn người: “Có thể sao?”
“Có thể chứ, đừng quên anh là trợ lý chủ tịch, quy định của công ty anh là người rõ nhất.” Anh không giải thích thêm điều gì nữa mà kéo Bạch Thanh Dung ôm theo đống văn bản trên bàn rời khỏi công ty.
Bình luận facebook