Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
CHƯƠNG 93: MÀN CẦU HÔN CỦA CHỦ TỊCH
CHƯƠNG 93: MÀN CẦU HÔN CỦA CHỦ TỊCH
Trong phòng ngủ chất đầy hoa hồng, gần như trở thành một biển hoa nhỏ màu đỏ. Bạch Thanh Dung ngửi hương hoa khắp phòng chậm rãi lan tỏa vào phòng trong, dọc theo con đường này tất cả đều là bao quanh bởi những đóa hoa hồng xinh đẹp, Bạch Thanh Dung nhìn ra được, tối thiểu phải tới mấy chục nghìn đóa hoa mới có thể bày đầy căn phòng ngủ này được.
Ngọn đèn vàng trong phòng ngủ chiếu sáng những đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp, hương hoa ngan ngát tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.
Trên bức tường bên giường lớn trong phòng ngủ có treo một bức bức tranh sơn dầu đặc sắc, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp trong tranh đang chăm chú tô vẽ, khóe miệng khẽ mỉm cười, không gian bức tranh sơn dầu là một dãy hoa hải đường xinh đẹp.
Bạch Thanh Dung quen thuộc với cô gái trong tranh đến mức không thể quen thuộc hơn, đó không phải là cô thì còn là ai chứ? Đều là hoạ sĩ, lúc Bạch Thanh Dung nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ mình này, trong lòng cũng trở nên chấn động vì sự nắm bắt được từ ánh sáng và màu sắc cho đến cả những cảm xúc tinh tế của nhân vật, cô có thể khẳng định bức tranh này nhất định là do người nổi tiếng trong nghề vẽ.
Bạch Thanh Dung nghiêm túc ngắm nhìn bức tranh kia, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều được vẽ cực kì tỉ mỉ, ngay cả những cánh hoa hải đường tán loạn trên mặt đất cũng được xử lý trông rất sống động. Trong bức tranh ấy, cô cực kỳ xinh đẹp, giống như nữ thần tình yêu Venus trong thần thoại Hy Lạp cổ.
“Tặng em, thích không?” Giọng nói êm ái mà quyến rũ vang lên, Bạch Thanh Dung còn đang đắm chìm trong cái đẹp của tranh sơn dầu bèn cười khẽ và nói: “Thật đẹp, em thích.”
Lâm Thành Phong đi ra từ trong phòng tắm, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Thanh Dung nắm lấy eo cô cùng cô nhìn ngắm bức tranh sơn dầu trên đầu giường: “Quả thật rất đẹp, em thích là được.”
“Ai vẽ vậy? Hơn nữa hình này chụp lúc nào sao em không biết?” Bạch Thanh Dung tò mò hỏi Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong không biết về hội họa nên chắc chắn không phải anh vẽ, chắc là anh chụp lén mình rồi tìm người vẽ.
“KP vẽ, giờ thì xem ra cái người nổi tiếng đó quả thật cũng có chút bản lĩnh thật sự.” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung trong bức tranh đẹp như tiên nữ, trong mắt cũng hiện lên vẻ tán thưởng.
Nghe thấy lời Lâm Thành Phong nói, Bạch Thanh Dung quả thực không thể bình tĩnh nổi, trong mắt lóng lánh ánh sáng kích động cầm tay Lâm Thành Phong hô: “KP? Là hoạ sĩ nước Pháp kia sao? Là bậc thầy hàng đầu quốc tế mà một bức hoa hướng dương nho nhỏ cũng có thể bán được hơn 150 tỷ đồng kia sao?”
Lâm Thành Phong gật đầu, híp mắt nhìn Bạch Thanh Dung kích động đến mức quên cả bản thân mình. Trong lòng vô cùng vui mừng vì không uổng công anh tốn hao nhiều thời gian và khó khăn đi tìm ông già KP kia để vẽ, bây giờ thấy cô gái này vui vẻ như vậy Lâm Thành Phong cảm thấy mọi thứ mình làm đều rất đáng giá.
“Trời ạ, KP lại vẽ cho em ư, Lâm Thành Phong sao anh làm được vậy, quả thực quá khó tin mà.” Bạch Thanh Dung vô cùng kích động bảo: “Mặc dù KP là họa sĩ nổi tiếng, nhưng tác phẩm của ông rất ít. Mười năm chỉ vẽ một bức cũng là chuyện bình thường, nên mặc dù giờ KP đã 70 tuổi nhưng tác phẩm của ông trên thị trường vẫn vô cùng ít.”
“Bây giờ em mới biết thực lực của chồng em sao? Thanh Dung, chỉ là một bức tranh thôi mà em có thể vui đến thế thì sau khi kết hôn cùng anh, trên đời này em muốn gì chẳng được?” Đôi môi mỏng của Lâm Thành Phong ẩn chứa một nụ cười thản nhiên, quả nhiên quà tặng cho phụ nữ nhất định phải có lòng, lần trước anh mua đá quý cả mấy chục triệu năm Bạch Thanh Dung cũng chưa từng nhìn tới, chỉ là một bức tranh mà cô lại có thể vui đến như vậy.
“Lâm Thành Phong, bức tranh này nhất định là rất đắt phải không.” Bạch Thanh Dung còn đang đắm chìm trong sự vui sướng mà bức tranh mang tới, cô biết tác phẩm của KP luôn luôn không rẻ, hơn nữa bức tranh này của cô dài tới 2 mét như vậy, cô thực sự tò mò về giá cả bức tranh này chết đi được.
“Không đắt, khoảng 3000 tỷ đồng.” Lâm Thành Phong nói rất hời hợt, “Cái gì, 3000 tỷ đồng?” Bạch Thanh Dung không khỏi hét lên đầy ngạc nhiên, 3000 tỷ đồng là gì hả, đổi thành tiền mặt có thể trực tiếp đập chết người đó có biết chưa? Bạch Thanh Dung biết tác phẩm của bậc thầy KP rất đắt đỏ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy. Nếu như KP chết, bức tranh này chẳng phải sẽ trở thành vật báu vô giá sao?
Lần này Bạch Thanh Dung thực sự bị viên đạn bọc đường của Lâm Thành Phong đập cho ngất lịm, một phòng hoa hồng này chắc chắn cũng không rẻ gì rồi, ít cũng phải mấy chục triệu, còn thêm tác phẩm của bậc thầy trị giá 3000 tỷ này nữa. Trong lòng Bạch Thanh Dung không thể không vui vẻ, tâm trạng của cô bây giờ đâu chỉ là vui vẻ thôi chứ, đã thành kích động luôn rồi, trái tim bé nhỏ kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi.
Thấy Bạch Thanh Dung vì vui vẻ mà khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ và cánh môi càng thêm hồng tươi căng bóng, Lâm Thành Phong nhớ tới cảnh chiều nay tại bệnh viện, lúc đó anh còn chưa thấy đã, đứng trong biển hoa lãng mạn như vậy dục vọng trong lòng Lâm Thành Phong lại có vẻ muốn ngoi lên rồi.
Cảnh đẹp như vậy, có hoa tươi có người đẹp nếu anh không làm gì thì chẳng phải có lỗi với bối cảnh tốt như vậy sao, nghĩ như vậy Lâm Thành Phong đột nhiên kéo Bạch Thanh Dung vào trong ngực, một bàn tay gắt gao giữ lấy gáy của Bạch Thanh Dung, lập tức, đôi môi mỏng của Lâm Thành Phong đã hôn lên môi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị động tác bất ngờ của Lâm Thành Phong dọa, Lâm Thành Phong hôn ngấu nghiến khiến Bạch Thanh Dung căn bản không còn không gian và cơ hội để nói chuyện, Bạch Thanh Dung cố gắng giãy giụa lại phát hiện ra cơ thể của mình đã mềm nhũn, hoàn toàn mất đi sức chống cự.
Không biết là do hương hoa quá mê hoặc lòng người hay là do kĩ thuật hôn của Lâm Thành Phong quá tốt, cơ thể Bạch Thanh Dung mềm nhũn bám vào người Lâm Thành Phong, đôi mắt không tự chủ mà nhắm lại tựa như đang hưởng thụ sự dịu dàng của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không chống cự, vui vẻ làm theo tiếng lòng của mình. Một bàn tay khác bắt đầu không đứng đắn mà di chuyển trên người Bạch Thanh Dung, mò được khóa kéo phía sau lưng váy của Bạch Thanh Dung, ngón tay Lâm Thành Phong khẽ động kéo khóa kéo xuống.
Bạch Thanh Dung cảm thấy sau lưng bỗng truyền tới gió lạnh, chợt khôi phục ý thức nhẹ nhàng đẩy Lâm Thành Phong ra. Cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn Lâm Thành Phong: “Anh, anh tại sao lại như vậy rồi…”
Lâm Thành Phong thở hổn hển, ánh mắt đê mê nhìn Bạch Thanh Dung khẽ hé môi dịu dàng nói: “Bạch Thanh Dung, gả cho anh được không!” Nói xong, Lâm Thành Phong quỳ một chân xuống đất, không biết biến ra một chiếc nhẫn kim cương to như mắt bồ câu từ đâu cầm trong tay rồi nhìn Bạch Thanh Dung chân thành da diết.
Vừa mới khôi phục lại tâm trạng, Bạch Thanh Dung lại một lần nữa bị hành động của Lâm Thành Phong làm cho giật mình, trong đầu nổ đùng một cái như đốt pháo nghe ong ong mãi, hôm nay cô đã nói đồng ý với anh trong bệnh viện.
Thì ra hoa trong phòng ngủ và cả bức tranh giá trị đắt đỏ trên tường cũng chỉ là tấm đệm cho màn cầu hôn của Lâm Thành Phong, chiếc nhẫn kim cương to như mắt bồ câu trong tay Lâm Thành Phong mới là màn chính của tối nay.
Nếu như nói khi trái tim của con người thường xuyên đập quá nhanh thì sẽ chết, vậy nhất định Bạch Thanh Dung đã chết một trăm lần rồi. Bạch Thanh Dung không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không có bệnh tim, nếu không... đã sớm bị những hành động quá mức của Lâm Thành Phong hù chết thật rồi.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung ngạc nhiên đứng tại chỗ chậm chạp không nói gì, khuôn mặt sắc nét hiện lên một chút thất vọng nhỏ. Trong lòng không khỏi suy nghĩ: Cô bé con này chắc không phải là hối hận vì những gì buổi chiều đã nói chứ?
Bạch Thanh Dung vẫn cắn môi đến mức suýt bật máu, cắn răng giậm chân một cái. Chết thì chết! Lấy hết can đảm rồi nói ra hai chữ kia với giọng nhẹ như không thể nhẹ hơn: “Được ạ.”
Mặc dù giọng Bạch Thanh Dung nhỏ như muỗi suýt nữa thì không nghe được, nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai của Lâm Thành Phong. Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói xong, Lâm Thành Phong rốt cuộc cũng yên tâm vứt bỏ gánh nặng trong lòng, thận trọng đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung không biết vì sao cô rất hưởng thụ cảm giác bây giờ, nhìn Lâm Thành Phong thận trọng đeo nhẫn cầu hôn cho mình trái tim bé nhỏ cũng đập thình thịck không ngừng, trong lòng có sự vui vẻ khó có thể diễn tả được bằng lời.
Lâm Thành Phong đứng dậy dùng hai tay nắm hai vai Bạch Thanh Dung, nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Thanh Dung và nói: “Thanh Dung, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng cả đời.”
Bạch Thanh Dung đè lại cảm xúc của mình nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng đừng quên em đã nói rồi chúng ta phải có cam kết ba điều với nhau đó.”
“Lâm Thành Phong anh nói lời giữ lời, chuyện đã đồng ý thì sẽ không thay đổi. Thanh Dung, em muốn chồng em cam kết ba điều gì?” Lâm Thành Phong vui vẻ nói.
“Ừ, thứ nhất: Chúng ta là vợ chồng thì bên ngoài anh không thể có bất kỳ quan hệ gì với những người phụ nữ khác, đây là tôn trọng. Thứ hai: Anh không thể quá gia trưởng, lúc quyết định việc gì cũng phải nghĩ tới suy nghĩ của em một chút. Thứ ba: Anh không thể quản lý quá nghiêm ngặt cuộc sống riêng của em được, ví như việc em muốn đi công tác hay du lịch gì đó.” Bạch Thanh Dung nói rõ từng chữ một.
Sau khi nghe xong, Lâm Thành Phong cười khẽ rồi nói: “Không thành vấn đề, trời đất bao la bà xã lớn nhất em nói như thế nào thì là thế ấy.” Dứt lời anh kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng ôm thật chặt lần nữa.
Lần này trong lòng Lâm Thành Phong có sự chắc chắn xưa nay chưa từng có, anh biết vị trí của anh trong lòng Bạch Thanh Dung không lớn nhưng chỉ cần Bạch Thanh Dung bằng lòng ở lại bên cạnh anh làm vợ anh, cả đời dài như vậy anh có sự kiên trì sẽ từ từ thu phục được tấm lòng của người đẹp, tối thiểu bây giờ phương thức sống chung của bọn họ đã tốt trước kia hơn nhiều rồi không phải sao?
Bạch Thanh Dung vùi trong lòng Lâm Thành Phong, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ rắn chắc trong lồng ngực của Lâm Thành Phong. Kết hôn với Lâm Thành Phong lâu như vậy, cô cho rằng Lâm Thành Phong cho dù có bảo sẽ tổ chức đám cưới, thì cũng không có màn cầu hôn này nữa, không ngờ Lâm Thành Phong lại là một người lãng mạn như thế, giai đoạn cầu hôn này cũng không hề bỏ qua, tuy là bố trí đơn giản nhưng Bạch Thanh Dung lại khá thích.
“Thanh Dung, em có để ý chuyện anh cầu hôn em trong một khung cảnh đơn giản như vậy không?” Lâm Thành Phong dịu dàng hỏi người trong ngực, anh không chọn cách cầu hôn công khai hoành tráng cho mọi người biết là vì anh cảm thấy Bạch Thanh Dung là một người thích yên tĩnh. Nên anh chọn cách cầu hôn cô trong phòng ngủ nơi họ cùng giường chung gối.
Phòng ngủ bày đủ 99099 đóa hoa hồng ngụ ý rằng cô là người vợ yêu dấu mà anh chọn được trong hàng ngàn người, bức tranh trên tường anh cũng phải tốn công vượt qua muôn vàn khó khăn mới tìm được KP vẽ cho.
“Không để ý, Lâm Thành Phong cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em một đám cưới hoàn chỉnh.” Bạch Thanh Dung lẳng lặng nói trong lòng Lâm Thành Phong, khóe mắt có giọt nước Tắt cảm động chảy ra. Lâm Thành Phong là ông trùm kinh doanh ở tít trên cao lại để ý tới một cô gái nhỏ như cô đến thế, sắp xếp tất cả những điều này, Bạch Thanh Dung cũng là con gái, không cảm động mới là lạ.
“Thanh Dung, em đáng được tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này.” Lâm Thành Phong giơ ngón tay từng đốt rõ ràng ra nhẹ nhàng lau đi nước Tắt nơi khóe mắt giúp Bạch Thanh Dung: “Ngoan, đừng khóc. Em là vợ anh, về sau anh sẽ không để cho em phải rơi một giọt nước Tắt nào nữa.”
Nghe vậy, sự cảm động và vui sướng trong lòng Bạch Thanh Dung càng lúc càng lớn, càng không cầm được nước Tắt. Bạch Thanh Dung không phải là đau lòng mà là vui vẻ, cũng vì quá vui vẻ, vui đến chảy cả nước Tắt.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung rơi từng giọt nước Tắt, không khỏi thấy hơi nóng nảy. Lâm Thành Phong biết Bạch Thanh Dung khóc vì vui mừng, nhưng dáng vẻ khóc lóc này của cô thực sự làm cho anh đau lòng chết đi được.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng dùng đôi môi mỏng hôn lên những giọt nước Tắt ở khóe mắt của Bạch Thanh Dung, hôn thật tinh tế mà tới tấp hòng muốn hôn hết đi những giọt lệ của Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung không phản kháng cũng không đẩy Lâm Thành Phong ra, cô cứ thế đứng lẳng lặng mặc cho Lâm Thành Phong phát huy.
Lâm Thành Phong hôn theo đường khóe mắt của Bạch Thanh Dung, hôn thẳng xuống mũi rồi tới đôi môi căng mọng của Bạch Thanh Dung. Động tác vô cùng dịu dàng như đang hôn tuyệt tác hiếm có trên đời, Bạch Thanh Dung cũng mê đắm rồi đáp lại Lâm Thành Phong. Có vẻ cô bắt đầu yêu thích cái hôn của Lâm Thành Phong, không hề từ chối chút nào.
Được Bạch Thanh Dung đáp lại Lâm Thành Phong hôn càng thêm mãnh liệt và bạo dạn, trực tiếp dùng lưỡi khều mở hàm răng của Bạch Thanh Dung rồi nhanh chóng hưởng thụ hương thơm trong miệng Bạch Thanh Dung.
Một bàn tay không tự chủ được đặt lên bộ ngực đẫy đà của Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng xoa nắn. Cơ thể Bạch Thanh Dung vì động tác nhỏ của Lâm Thành Phong mà hơi run lên một cái, Lâm Thành Phong cảm nhận được vẻ khác thường của người trong lòng.
Buông cánh môi Bạch Thanh Dung ra, anh nhìn Bạch Thanh Dung vô cùng đắm đuối: “Thanh Dung, vợ của anh. Cho anh có được không, anh nhẫn nại rất khổ cực.” Lâm Thành Phong khàn giọng nói.
Bạch Thanh Dung nghe thấy câu khiêu khích mập mờ như thế của Lâm Thành Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng lên mà đầu óc càng thêm không kịp suy nghĩ gì nữa. Cô và Lâm Thành Phong đứng trong biển hoa khắp phòng, trong không khí thoang thoảng mùi hương làm tâm hồn con người bị cuốn vào.
CHƯƠNG 93: MÀN CẦU HÔN CỦA CHỦ TỊCH
Trong phòng ngủ chất đầy hoa hồng, gần như trở thành một biển hoa nhỏ màu đỏ. Bạch Thanh Dung ngửi hương hoa khắp phòng chậm rãi lan tỏa vào phòng trong, dọc theo con đường này tất cả đều là bao quanh bởi những đóa hoa hồng xinh đẹp, Bạch Thanh Dung nhìn ra được, tối thiểu phải tới mấy chục nghìn đóa hoa mới có thể bày đầy căn phòng ngủ này được.
Ngọn đèn vàng trong phòng ngủ chiếu sáng những đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp, hương hoa ngan ngát tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.
Trên bức tường bên giường lớn trong phòng ngủ có treo một bức bức tranh sơn dầu đặc sắc, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp trong tranh đang chăm chú tô vẽ, khóe miệng khẽ mỉm cười, không gian bức tranh sơn dầu là một dãy hoa hải đường xinh đẹp.
Bạch Thanh Dung quen thuộc với cô gái trong tranh đến mức không thể quen thuộc hơn, đó không phải là cô thì còn là ai chứ? Đều là hoạ sĩ, lúc Bạch Thanh Dung nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ mình này, trong lòng cũng trở nên chấn động vì sự nắm bắt được từ ánh sáng và màu sắc cho đến cả những cảm xúc tinh tế của nhân vật, cô có thể khẳng định bức tranh này nhất định là do người nổi tiếng trong nghề vẽ.
Bạch Thanh Dung nghiêm túc ngắm nhìn bức tranh kia, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều được vẽ cực kì tỉ mỉ, ngay cả những cánh hoa hải đường tán loạn trên mặt đất cũng được xử lý trông rất sống động. Trong bức tranh ấy, cô cực kỳ xinh đẹp, giống như nữ thần tình yêu Venus trong thần thoại Hy Lạp cổ.
“Tặng em, thích không?” Giọng nói êm ái mà quyến rũ vang lên, Bạch Thanh Dung còn đang đắm chìm trong cái đẹp của tranh sơn dầu bèn cười khẽ và nói: “Thật đẹp, em thích.”
Lâm Thành Phong đi ra từ trong phòng tắm, bước nhanh tới bên cạnh Bạch Thanh Dung nắm lấy eo cô cùng cô nhìn ngắm bức tranh sơn dầu trên đầu giường: “Quả thật rất đẹp, em thích là được.”
“Ai vẽ vậy? Hơn nữa hình này chụp lúc nào sao em không biết?” Bạch Thanh Dung tò mò hỏi Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong không biết về hội họa nên chắc chắn không phải anh vẽ, chắc là anh chụp lén mình rồi tìm người vẽ.
“KP vẽ, giờ thì xem ra cái người nổi tiếng đó quả thật cũng có chút bản lĩnh thật sự.” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung trong bức tranh đẹp như tiên nữ, trong mắt cũng hiện lên vẻ tán thưởng.
Nghe thấy lời Lâm Thành Phong nói, Bạch Thanh Dung quả thực không thể bình tĩnh nổi, trong mắt lóng lánh ánh sáng kích động cầm tay Lâm Thành Phong hô: “KP? Là hoạ sĩ nước Pháp kia sao? Là bậc thầy hàng đầu quốc tế mà một bức hoa hướng dương nho nhỏ cũng có thể bán được hơn 150 tỷ đồng kia sao?”
Lâm Thành Phong gật đầu, híp mắt nhìn Bạch Thanh Dung kích động đến mức quên cả bản thân mình. Trong lòng vô cùng vui mừng vì không uổng công anh tốn hao nhiều thời gian và khó khăn đi tìm ông già KP kia để vẽ, bây giờ thấy cô gái này vui vẻ như vậy Lâm Thành Phong cảm thấy mọi thứ mình làm đều rất đáng giá.
“Trời ạ, KP lại vẽ cho em ư, Lâm Thành Phong sao anh làm được vậy, quả thực quá khó tin mà.” Bạch Thanh Dung vô cùng kích động bảo: “Mặc dù KP là họa sĩ nổi tiếng, nhưng tác phẩm của ông rất ít. Mười năm chỉ vẽ một bức cũng là chuyện bình thường, nên mặc dù giờ KP đã 70 tuổi nhưng tác phẩm của ông trên thị trường vẫn vô cùng ít.”
“Bây giờ em mới biết thực lực của chồng em sao? Thanh Dung, chỉ là một bức tranh thôi mà em có thể vui đến thế thì sau khi kết hôn cùng anh, trên đời này em muốn gì chẳng được?” Đôi môi mỏng của Lâm Thành Phong ẩn chứa một nụ cười thản nhiên, quả nhiên quà tặng cho phụ nữ nhất định phải có lòng, lần trước anh mua đá quý cả mấy chục triệu năm Bạch Thanh Dung cũng chưa từng nhìn tới, chỉ là một bức tranh mà cô lại có thể vui đến như vậy.
“Lâm Thành Phong, bức tranh này nhất định là rất đắt phải không.” Bạch Thanh Dung còn đang đắm chìm trong sự vui sướng mà bức tranh mang tới, cô biết tác phẩm của KP luôn luôn không rẻ, hơn nữa bức tranh này của cô dài tới 2 mét như vậy, cô thực sự tò mò về giá cả bức tranh này chết đi được.
“Không đắt, khoảng 3000 tỷ đồng.” Lâm Thành Phong nói rất hời hợt, “Cái gì, 3000 tỷ đồng?” Bạch Thanh Dung không khỏi hét lên đầy ngạc nhiên, 3000 tỷ đồng là gì hả, đổi thành tiền mặt có thể trực tiếp đập chết người đó có biết chưa? Bạch Thanh Dung biết tác phẩm của bậc thầy KP rất đắt đỏ, nhưng không ngờ lại đắt như vậy. Nếu như KP chết, bức tranh này chẳng phải sẽ trở thành vật báu vô giá sao?
Lần này Bạch Thanh Dung thực sự bị viên đạn bọc đường của Lâm Thành Phong đập cho ngất lịm, một phòng hoa hồng này chắc chắn cũng không rẻ gì rồi, ít cũng phải mấy chục triệu, còn thêm tác phẩm của bậc thầy trị giá 3000 tỷ này nữa. Trong lòng Bạch Thanh Dung không thể không vui vẻ, tâm trạng của cô bây giờ đâu chỉ là vui vẻ thôi chứ, đã thành kích động luôn rồi, trái tim bé nhỏ kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi.
Thấy Bạch Thanh Dung vì vui vẻ mà khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ và cánh môi càng thêm hồng tươi căng bóng, Lâm Thành Phong nhớ tới cảnh chiều nay tại bệnh viện, lúc đó anh còn chưa thấy đã, đứng trong biển hoa lãng mạn như vậy dục vọng trong lòng Lâm Thành Phong lại có vẻ muốn ngoi lên rồi.
Cảnh đẹp như vậy, có hoa tươi có người đẹp nếu anh không làm gì thì chẳng phải có lỗi với bối cảnh tốt như vậy sao, nghĩ như vậy Lâm Thành Phong đột nhiên kéo Bạch Thanh Dung vào trong ngực, một bàn tay gắt gao giữ lấy gáy của Bạch Thanh Dung, lập tức, đôi môi mỏng của Lâm Thành Phong đã hôn lên môi Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung bị động tác bất ngờ của Lâm Thành Phong dọa, Lâm Thành Phong hôn ngấu nghiến khiến Bạch Thanh Dung căn bản không còn không gian và cơ hội để nói chuyện, Bạch Thanh Dung cố gắng giãy giụa lại phát hiện ra cơ thể của mình đã mềm nhũn, hoàn toàn mất đi sức chống cự.
Không biết là do hương hoa quá mê hoặc lòng người hay là do kĩ thuật hôn của Lâm Thành Phong quá tốt, cơ thể Bạch Thanh Dung mềm nhũn bám vào người Lâm Thành Phong, đôi mắt không tự chủ mà nhắm lại tựa như đang hưởng thụ sự dịu dàng của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không chống cự, vui vẻ làm theo tiếng lòng của mình. Một bàn tay khác bắt đầu không đứng đắn mà di chuyển trên người Bạch Thanh Dung, mò được khóa kéo phía sau lưng váy của Bạch Thanh Dung, ngón tay Lâm Thành Phong khẽ động kéo khóa kéo xuống.
Bạch Thanh Dung cảm thấy sau lưng bỗng truyền tới gió lạnh, chợt khôi phục ý thức nhẹ nhàng đẩy Lâm Thành Phong ra. Cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn Lâm Thành Phong: “Anh, anh tại sao lại như vậy rồi…”
Lâm Thành Phong thở hổn hển, ánh mắt đê mê nhìn Bạch Thanh Dung khẽ hé môi dịu dàng nói: “Bạch Thanh Dung, gả cho anh được không!” Nói xong, Lâm Thành Phong quỳ một chân xuống đất, không biết biến ra một chiếc nhẫn kim cương to như mắt bồ câu từ đâu cầm trong tay rồi nhìn Bạch Thanh Dung chân thành da diết.
Vừa mới khôi phục lại tâm trạng, Bạch Thanh Dung lại một lần nữa bị hành động của Lâm Thành Phong làm cho giật mình, trong đầu nổ đùng một cái như đốt pháo nghe ong ong mãi, hôm nay cô đã nói đồng ý với anh trong bệnh viện.
Thì ra hoa trong phòng ngủ và cả bức tranh giá trị đắt đỏ trên tường cũng chỉ là tấm đệm cho màn cầu hôn của Lâm Thành Phong, chiếc nhẫn kim cương to như mắt bồ câu trong tay Lâm Thành Phong mới là màn chính của tối nay.
Nếu như nói khi trái tim của con người thường xuyên đập quá nhanh thì sẽ chết, vậy nhất định Bạch Thanh Dung đã chết một trăm lần rồi. Bạch Thanh Dung không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không có bệnh tim, nếu không... đã sớm bị những hành động quá mức của Lâm Thành Phong hù chết thật rồi.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung ngạc nhiên đứng tại chỗ chậm chạp không nói gì, khuôn mặt sắc nét hiện lên một chút thất vọng nhỏ. Trong lòng không khỏi suy nghĩ: Cô bé con này chắc không phải là hối hận vì những gì buổi chiều đã nói chứ?
Bạch Thanh Dung vẫn cắn môi đến mức suýt bật máu, cắn răng giậm chân một cái. Chết thì chết! Lấy hết can đảm rồi nói ra hai chữ kia với giọng nhẹ như không thể nhẹ hơn: “Được ạ.”
Mặc dù giọng Bạch Thanh Dung nhỏ như muỗi suýt nữa thì không nghe được, nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai của Lâm Thành Phong. Nghe thấy Bạch Thanh Dung nói xong, Lâm Thành Phong rốt cuộc cũng yên tâm vứt bỏ gánh nặng trong lòng, thận trọng đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung không biết vì sao cô rất hưởng thụ cảm giác bây giờ, nhìn Lâm Thành Phong thận trọng đeo nhẫn cầu hôn cho mình trái tim bé nhỏ cũng đập thình thịck không ngừng, trong lòng có sự vui vẻ khó có thể diễn tả được bằng lời.
Lâm Thành Phong đứng dậy dùng hai tay nắm hai vai Bạch Thanh Dung, nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Thanh Dung và nói: “Thanh Dung, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng cả đời.”
Bạch Thanh Dung đè lại cảm xúc của mình nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng đừng quên em đã nói rồi chúng ta phải có cam kết ba điều với nhau đó.”
“Lâm Thành Phong anh nói lời giữ lời, chuyện đã đồng ý thì sẽ không thay đổi. Thanh Dung, em muốn chồng em cam kết ba điều gì?” Lâm Thành Phong vui vẻ nói.
“Ừ, thứ nhất: Chúng ta là vợ chồng thì bên ngoài anh không thể có bất kỳ quan hệ gì với những người phụ nữ khác, đây là tôn trọng. Thứ hai: Anh không thể quá gia trưởng, lúc quyết định việc gì cũng phải nghĩ tới suy nghĩ của em một chút. Thứ ba: Anh không thể quản lý quá nghiêm ngặt cuộc sống riêng của em được, ví như việc em muốn đi công tác hay du lịch gì đó.” Bạch Thanh Dung nói rõ từng chữ một.
Sau khi nghe xong, Lâm Thành Phong cười khẽ rồi nói: “Không thành vấn đề, trời đất bao la bà xã lớn nhất em nói như thế nào thì là thế ấy.” Dứt lời anh kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng ôm thật chặt lần nữa.
Lần này trong lòng Lâm Thành Phong có sự chắc chắn xưa nay chưa từng có, anh biết vị trí của anh trong lòng Bạch Thanh Dung không lớn nhưng chỉ cần Bạch Thanh Dung bằng lòng ở lại bên cạnh anh làm vợ anh, cả đời dài như vậy anh có sự kiên trì sẽ từ từ thu phục được tấm lòng của người đẹp, tối thiểu bây giờ phương thức sống chung của bọn họ đã tốt trước kia hơn nhiều rồi không phải sao?
Bạch Thanh Dung vùi trong lòng Lâm Thành Phong, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ rắn chắc trong lồng ngực của Lâm Thành Phong. Kết hôn với Lâm Thành Phong lâu như vậy, cô cho rằng Lâm Thành Phong cho dù có bảo sẽ tổ chức đám cưới, thì cũng không có màn cầu hôn này nữa, không ngờ Lâm Thành Phong lại là một người lãng mạn như thế, giai đoạn cầu hôn này cũng không hề bỏ qua, tuy là bố trí đơn giản nhưng Bạch Thanh Dung lại khá thích.
“Thanh Dung, em có để ý chuyện anh cầu hôn em trong một khung cảnh đơn giản như vậy không?” Lâm Thành Phong dịu dàng hỏi người trong ngực, anh không chọn cách cầu hôn công khai hoành tráng cho mọi người biết là vì anh cảm thấy Bạch Thanh Dung là một người thích yên tĩnh. Nên anh chọn cách cầu hôn cô trong phòng ngủ nơi họ cùng giường chung gối.
Phòng ngủ bày đủ 99099 đóa hoa hồng ngụ ý rằng cô là người vợ yêu dấu mà anh chọn được trong hàng ngàn người, bức tranh trên tường anh cũng phải tốn công vượt qua muôn vàn khó khăn mới tìm được KP vẽ cho.
“Không để ý, Lâm Thành Phong cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em một đám cưới hoàn chỉnh.” Bạch Thanh Dung lẳng lặng nói trong lòng Lâm Thành Phong, khóe mắt có giọt nước Tắt cảm động chảy ra. Lâm Thành Phong là ông trùm kinh doanh ở tít trên cao lại để ý tới một cô gái nhỏ như cô đến thế, sắp xếp tất cả những điều này, Bạch Thanh Dung cũng là con gái, không cảm động mới là lạ.
“Thanh Dung, em đáng được tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này.” Lâm Thành Phong giơ ngón tay từng đốt rõ ràng ra nhẹ nhàng lau đi nước Tắt nơi khóe mắt giúp Bạch Thanh Dung: “Ngoan, đừng khóc. Em là vợ anh, về sau anh sẽ không để cho em phải rơi một giọt nước Tắt nào nữa.”
Nghe vậy, sự cảm động và vui sướng trong lòng Bạch Thanh Dung càng lúc càng lớn, càng không cầm được nước Tắt. Bạch Thanh Dung không phải là đau lòng mà là vui vẻ, cũng vì quá vui vẻ, vui đến chảy cả nước Tắt.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung rơi từng giọt nước Tắt, không khỏi thấy hơi nóng nảy. Lâm Thành Phong biết Bạch Thanh Dung khóc vì vui mừng, nhưng dáng vẻ khóc lóc này của cô thực sự làm cho anh đau lòng chết đi được.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng dùng đôi môi mỏng hôn lên những giọt nước Tắt ở khóe mắt của Bạch Thanh Dung, hôn thật tinh tế mà tới tấp hòng muốn hôn hết đi những giọt lệ của Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung không phản kháng cũng không đẩy Lâm Thành Phong ra, cô cứ thế đứng lẳng lặng mặc cho Lâm Thành Phong phát huy.
Lâm Thành Phong hôn theo đường khóe mắt của Bạch Thanh Dung, hôn thẳng xuống mũi rồi tới đôi môi căng mọng của Bạch Thanh Dung. Động tác vô cùng dịu dàng như đang hôn tuyệt tác hiếm có trên đời, Bạch Thanh Dung cũng mê đắm rồi đáp lại Lâm Thành Phong. Có vẻ cô bắt đầu yêu thích cái hôn của Lâm Thành Phong, không hề từ chối chút nào.
Được Bạch Thanh Dung đáp lại Lâm Thành Phong hôn càng thêm mãnh liệt và bạo dạn, trực tiếp dùng lưỡi khều mở hàm răng của Bạch Thanh Dung rồi nhanh chóng hưởng thụ hương thơm trong miệng Bạch Thanh Dung.
Một bàn tay không tự chủ được đặt lên bộ ngực đẫy đà của Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng xoa nắn. Cơ thể Bạch Thanh Dung vì động tác nhỏ của Lâm Thành Phong mà hơi run lên một cái, Lâm Thành Phong cảm nhận được vẻ khác thường của người trong lòng.
Buông cánh môi Bạch Thanh Dung ra, anh nhìn Bạch Thanh Dung vô cùng đắm đuối: “Thanh Dung, vợ của anh. Cho anh có được không, anh nhẫn nại rất khổ cực.” Lâm Thành Phong khàn giọng nói.
Bạch Thanh Dung nghe thấy câu khiêu khích mập mờ như thế của Lâm Thành Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng lên mà đầu óc càng thêm không kịp suy nghĩ gì nữa. Cô và Lâm Thành Phong đứng trong biển hoa khắp phòng, trong không khí thoang thoảng mùi hương làm tâm hồn con người bị cuốn vào.
Bình luận facebook