Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4024
Chương 4024
Quan Tử Việt nhìn anh, có phần hiểu nhưng cũng không hiểu: “Cha, người đàn ông dùng cách gì để giải quyết vấn đề vậy?”
“Không dựa vào năm đấm mà dựa vào trí thông minh”
Nói đến đây, Quan Triều Viễn lấy ra hai chiếc tay cầm chơi game từ trong ngăn kéo ra: “Không phải con thích chơi game nhất sao? Chúng ta quy định thế này nhé, game có ba ván, phải thẳng hai ván. Nếu con thắng cha hai ván, cha sẽ tôn trọng ý kiến của con, sau này con sẽ không phải đi nhà trẻ nữa”
Ánh mắt của Quan Tử Việt sáng bừng lên ngay lập tức: “Thật không ạ?”
“Nhưng ngược lại, nếu con thua cha hai ván, vậy thì con phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ, bởi vì người ta nói có chơi thì phải có chịu”
Quan Tử Việt cau mày rất nghiêm túc, sau khi suy nghĩ vài giây, thằng bé gật đầu: “Vâng, con hứa với chai”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Quan Tử Việt trông vậy nhưng là cao thủ trò.
chơi được Tô Duy Hưng bồi dưỡng và huấn luyện. Trước đây, khi mấy anh em Thẩm Tư Huy đến chơi với Quan Tử Việt, ngoại trừ Hoa Đông có thể đánh ngang tay với Quan Tử Việt ra, cả Thẩm Tư Huy và Tần Tấn Tài đều bị thăng bé đánh cho ra bã, thua bét nhè.
Nhưng còn với cha của mình, đây là lần đầu tiên Quan Tử Việt đánh cùng cha mình!
Thắng bé chơi trò chơi cũng tỏ ra rất nghiêm túc và cực kỳ tập trung. Trong một trận đấu tay đôi, Quan Triều Viễn cũng có thể thấy được tuy thăng bé còn rất nhỏ nhưng lại cực kỳ logic trong cách xử lý vấn đề và công thủ toàn diệt Quả thực là rất hiếm thấy một đứa trẻ hơn ba tuổi có thể chơi các trò chơi thi đấu tốt như vậy.
Trên tầng hai, cuộc tranh tài khốc liệt vẫn đang tiếp tục. Còn ở dưới sảnh lớn ở tầng một, ‘Tô Lam và Lâm Thuý Vân còn chưa nói chuyện được mấy câu thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Tô Lam lấy điện thoại ra và liếc nhìn màn hình: “Là ở trường quay gọi điện tới. Mình ra ngoài nghe điện thoại đã nhé.”
Tô Lam vừa bước ra ngoài vừa trả lời điện thoại, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một âm thanh rất ồn ào ở đầu dây bên kia: “Tô Lam, cô mau tới đây đi, trường quay bên này có người đến làm loạn rồi!”
Giọng Tô Lam đột nhiên nói rõ to: “Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ hơn cho tôi xem nào.”
Điện thoại bất ngờ bị cướp đi và người nói bây giờ là Phương Trí Thành: “Tô Lam, bây giờ cô có rảnh không? Nếu rảnh thì đến nhanh đi. Có kẻ điên đến trường.
quay. Chắc là người giả vờ bị đụng xe. Ông ta còn nói rằng hôm nay mà không gặp được cô sẽ không đi đâu.”
“Người giả vờ bị đụng xe á? Được rồi, mọi người ở đó chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay”
Cúp điện thoại xong, Tô Lam vội vàng quay trở lại sảnh lớn.
Lâm Thuý Vân và Lục Mặc Thâm thấy sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi, liền tiến tới hỏi thăm: “Sao vậy? Ở trường quay bên kia xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Mặc Thâm và Lâm Thuý Vân vừa về nước, Tô Lam không muốn làm gián đoạn kỳ nghỉ của hai người họ, mà lúc này Quan Triều Viễn cũng đang ngủ trưa với Quan Tử Việt, Tô Lam định đến đó một mình: “Trên trường quay có chút vấn đề, xảy ra vài chuyện nhỏ thôi, nhưng hơi gấp một chút, mình phải đích thân đến đó xem thế nào.”
Quan Tử Việt nhìn anh, có phần hiểu nhưng cũng không hiểu: “Cha, người đàn ông dùng cách gì để giải quyết vấn đề vậy?”
“Không dựa vào năm đấm mà dựa vào trí thông minh”
Nói đến đây, Quan Triều Viễn lấy ra hai chiếc tay cầm chơi game từ trong ngăn kéo ra: “Không phải con thích chơi game nhất sao? Chúng ta quy định thế này nhé, game có ba ván, phải thẳng hai ván. Nếu con thắng cha hai ván, cha sẽ tôn trọng ý kiến của con, sau này con sẽ không phải đi nhà trẻ nữa”
Ánh mắt của Quan Tử Việt sáng bừng lên ngay lập tức: “Thật không ạ?”
“Nhưng ngược lại, nếu con thua cha hai ván, vậy thì con phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ, bởi vì người ta nói có chơi thì phải có chịu”
Quan Tử Việt cau mày rất nghiêm túc, sau khi suy nghĩ vài giây, thằng bé gật đầu: “Vâng, con hứa với chai”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Quan Tử Việt trông vậy nhưng là cao thủ trò.
chơi được Tô Duy Hưng bồi dưỡng và huấn luyện. Trước đây, khi mấy anh em Thẩm Tư Huy đến chơi với Quan Tử Việt, ngoại trừ Hoa Đông có thể đánh ngang tay với Quan Tử Việt ra, cả Thẩm Tư Huy và Tần Tấn Tài đều bị thăng bé đánh cho ra bã, thua bét nhè.
Nhưng còn với cha của mình, đây là lần đầu tiên Quan Tử Việt đánh cùng cha mình!
Thắng bé chơi trò chơi cũng tỏ ra rất nghiêm túc và cực kỳ tập trung. Trong một trận đấu tay đôi, Quan Triều Viễn cũng có thể thấy được tuy thăng bé còn rất nhỏ nhưng lại cực kỳ logic trong cách xử lý vấn đề và công thủ toàn diệt Quả thực là rất hiếm thấy một đứa trẻ hơn ba tuổi có thể chơi các trò chơi thi đấu tốt như vậy.
Trên tầng hai, cuộc tranh tài khốc liệt vẫn đang tiếp tục. Còn ở dưới sảnh lớn ở tầng một, ‘Tô Lam và Lâm Thuý Vân còn chưa nói chuyện được mấy câu thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Tô Lam lấy điện thoại ra và liếc nhìn màn hình: “Là ở trường quay gọi điện tới. Mình ra ngoài nghe điện thoại đã nhé.”
Tô Lam vừa bước ra ngoài vừa trả lời điện thoại, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một âm thanh rất ồn ào ở đầu dây bên kia: “Tô Lam, cô mau tới đây đi, trường quay bên này có người đến làm loạn rồi!”
Giọng Tô Lam đột nhiên nói rõ to: “Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ hơn cho tôi xem nào.”
Điện thoại bất ngờ bị cướp đi và người nói bây giờ là Phương Trí Thành: “Tô Lam, bây giờ cô có rảnh không? Nếu rảnh thì đến nhanh đi. Có kẻ điên đến trường.
quay. Chắc là người giả vờ bị đụng xe. Ông ta còn nói rằng hôm nay mà không gặp được cô sẽ không đi đâu.”
“Người giả vờ bị đụng xe á? Được rồi, mọi người ở đó chờ tôi một chút, tôi sẽ đến ngay”
Cúp điện thoại xong, Tô Lam vội vàng quay trở lại sảnh lớn.
Lâm Thuý Vân và Lục Mặc Thâm thấy sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi, liền tiến tới hỏi thăm: “Sao vậy? Ở trường quay bên kia xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Mặc Thâm và Lâm Thuý Vân vừa về nước, Tô Lam không muốn làm gián đoạn kỳ nghỉ của hai người họ, mà lúc này Quan Triều Viễn cũng đang ngủ trưa với Quan Tử Việt, Tô Lam định đến đó một mình: “Trên trường quay có chút vấn đề, xảy ra vài chuyện nhỏ thôi, nhưng hơi gấp một chút, mình phải đích thân đến đó xem thế nào.”
Bình luận facebook