Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4150
Chương 4150
Về phần Mộ Mãn Loan, cô ấy và Tô Lam chỉ là một kiểu như nhau, không có gì phải lo lắng cả!
Ở cửa trường mẫu giáo, Tô Lam ôm hôn véo má Quan Tử Việt đang cố gắng tránh né.
Người bạn nhỏ Quan Tử Việt có khuôn mặt lạnh lùng, và bộ quần áo bình thường gọn gàng và tươm tất càng làm nổi bật gương mặt nghiêm túc của thằng bé.
Quan Tử Việt rõ ràng là hơi mất kiên nhãn trước nụ hôn này, thằng bé quay lại nhìn Quan Triều Viễn trong ô tô: “Cha à, chăm sóc vợ của cha đi được không?”
“Hôn con như thế này ở nơi công cộng, thật là không muốn để lại mặt mũi cho con mài”
Người đàn ông trong chiếc ô tô lúc đầu đã từ cực kỳ đồng cảm rồi trở nên thờ ơ với những gì xảy ra trước mắt.
Xét cho cùng, với tư cách là một người cha, anh không có bất cứ quyền gì, lời phản đối của anh ấy sẽ hoàn toàn bị bỏ ngoài tai của Tô Lam.
“Chỉ cần chịu đựng là được, cô ấy cũng là mẹ của con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Tử Việt thoáng chốc nhăn lại, thằng bé bất mãn chống lại: “Vậy thì mẹ vẫn là vợ của cha, vậy sao cha không quản chứ?”
Quan Triều Viễn cau mày: “Cha của con bây giờ đã quá già để cho mẹ con hôn rồi. Tình mẫu tử không thể trút bỏ, cho nên chỉ có thể là con thôi.”
Quan Tử Việt: “…”
Hai cha con họ đối thoại khiến người ta sởn gai ốc, và họ trực tiếp phớt lờ Tô Lam.
Tô Lam ngồi sang một bên và siết chặt má con trai mình: “Đồ tiểu quỷ! Còn có thể qua cầu rút ván thế này sao? Con không biết mẹ sinh ra con đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi. Bây giờ sinh ra con đáng yêu đẹp đế như này, thì phải cho mẹ thơm con chứ, không nên từ chối mẹ con phải không? “
Quan Tử Việt ôm trán đau đớn: “Mẹ ơi, mẹ luôn dùng cách này khi nói chuyện với con thế nhở. Mẹ có thể thay đổi cách nói chuyện không? Con có thể đọc thuộc lòng tất cả những điều này từ lâu rồi?”
“Thằng nhãi ranh!”
Tô Lam tức giận bóp mặt nó, rồi giận dữ quay lại nhìn chồng: “Nhìn xem, đều là tại anh đấy.”
Quan Triều Viễn hồn nhiên xoa xoa đầu nhìn hai người trước mắt, chỉ biết nhún vai lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Điều khó chịu nhất đối với những đứa trẻ Quan Tử Việt mỗi ngày là làm sao chúng có thể thoát khỏi cảnh bà mẹ đeo bám khi thằng bé đi học mẫu giáo từ thứ Hai đến thứ Sáu hàng tuần? Thật là đau đầu!
“Tử Việt!”
Một giọng nói lanh lợi và dịu dàng vang lên từ phía sau không xa, Quan Tử Việt và Tô Lam quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người trắng nõn bước ra từ một chiếc xe bảo mẫu màu đen khác.
Cô gái nhỏ xinh xắn đang cười đó là ai?
Quan Tử Việt, người luôn mỉm cười thờ ơ với mẹ mình, lần này đột nhiên quay lưng bỏ đi như thể anh đã nhìn thấy một Vị cứu tỉnh.
“Mẹ ơi, bạn của con đang ở đây, vì vậy con sẽ không nói với mẹ nữa!”
“Thôi, nhớ ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm!”
“Tôi biết rồi, bà Quan, bà thật là dài dòng!”
“Thăng nhãi ranh!”
Trước khi Tô Lam nói xong, Mộ Nhất Vi đã vội vàng chạy tới.
Về phần Mộ Mãn Loan, cô ấy và Tô Lam chỉ là một kiểu như nhau, không có gì phải lo lắng cả!
Ở cửa trường mẫu giáo, Tô Lam ôm hôn véo má Quan Tử Việt đang cố gắng tránh né.
Người bạn nhỏ Quan Tử Việt có khuôn mặt lạnh lùng, và bộ quần áo bình thường gọn gàng và tươm tất càng làm nổi bật gương mặt nghiêm túc của thằng bé.
Quan Tử Việt rõ ràng là hơi mất kiên nhãn trước nụ hôn này, thằng bé quay lại nhìn Quan Triều Viễn trong ô tô: “Cha à, chăm sóc vợ của cha đi được không?”
“Hôn con như thế này ở nơi công cộng, thật là không muốn để lại mặt mũi cho con mài”
Người đàn ông trong chiếc ô tô lúc đầu đã từ cực kỳ đồng cảm rồi trở nên thờ ơ với những gì xảy ra trước mắt.
Xét cho cùng, với tư cách là một người cha, anh không có bất cứ quyền gì, lời phản đối của anh ấy sẽ hoàn toàn bị bỏ ngoài tai của Tô Lam.
“Chỉ cần chịu đựng là được, cô ấy cũng là mẹ của con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Tử Việt thoáng chốc nhăn lại, thằng bé bất mãn chống lại: “Vậy thì mẹ vẫn là vợ của cha, vậy sao cha không quản chứ?”
Quan Triều Viễn cau mày: “Cha của con bây giờ đã quá già để cho mẹ con hôn rồi. Tình mẫu tử không thể trút bỏ, cho nên chỉ có thể là con thôi.”
Quan Tử Việt: “…”
Hai cha con họ đối thoại khiến người ta sởn gai ốc, và họ trực tiếp phớt lờ Tô Lam.
Tô Lam ngồi sang một bên và siết chặt má con trai mình: “Đồ tiểu quỷ! Còn có thể qua cầu rút ván thế này sao? Con không biết mẹ sinh ra con đã phải chịu đựng bao nhiêu rồi. Bây giờ sinh ra con đáng yêu đẹp đế như này, thì phải cho mẹ thơm con chứ, không nên từ chối mẹ con phải không? “
Quan Tử Việt ôm trán đau đớn: “Mẹ ơi, mẹ luôn dùng cách này khi nói chuyện với con thế nhở. Mẹ có thể thay đổi cách nói chuyện không? Con có thể đọc thuộc lòng tất cả những điều này từ lâu rồi?”
“Thằng nhãi ranh!”
Tô Lam tức giận bóp mặt nó, rồi giận dữ quay lại nhìn chồng: “Nhìn xem, đều là tại anh đấy.”
Quan Triều Viễn hồn nhiên xoa xoa đầu nhìn hai người trước mắt, chỉ biết nhún vai lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Điều khó chịu nhất đối với những đứa trẻ Quan Tử Việt mỗi ngày là làm sao chúng có thể thoát khỏi cảnh bà mẹ đeo bám khi thằng bé đi học mẫu giáo từ thứ Hai đến thứ Sáu hàng tuần? Thật là đau đầu!
“Tử Việt!”
Một giọng nói lanh lợi và dịu dàng vang lên từ phía sau không xa, Quan Tử Việt và Tô Lam quay đầu lại và nhìn thấy một bóng người trắng nõn bước ra từ một chiếc xe bảo mẫu màu đen khác.
Cô gái nhỏ xinh xắn đang cười đó là ai?
Quan Tử Việt, người luôn mỉm cười thờ ơ với mẹ mình, lần này đột nhiên quay lưng bỏ đi như thể anh đã nhìn thấy một Vị cứu tỉnh.
“Mẹ ơi, bạn của con đang ở đây, vì vậy con sẽ không nói với mẹ nữa!”
“Thôi, nhớ ngoan ngoãn đừng nghịch ngợm!”
“Tôi biết rồi, bà Quan, bà thật là dài dòng!”
“Thăng nhãi ranh!”
Trước khi Tô Lam nói xong, Mộ Nhất Vi đã vội vàng chạy tới.
Bình luận facebook