Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chương 20
Có lẽ anh đoán ra gì đó từ ánh mắt của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần cười khẩy sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Đường Hoan, em là người phụ nữ đầu tiên dám tát vào mặt anh!”
Suy nghĩ kỹ lại, Đoạn Kim Thần cũng chẳng có lý do gì phải nói dối mình, lúc này, trong tâm trí của Đường Hoan đột nhiên lóe lên một cảnh tượng.
Có vẻ như cô đã đánh ai đó khi cô và người đó giằng co.
“Đoạn Kim Thần, tôi thấy kẻ mất trí thực sự chính là anh! Không những anh bị điên, mà cả nhà anh đều bị điên!”
Đột nhiên một câu nói vang lên trong đầu Đường Hoan, cô ngẩn người ra và hơi giật mình nhìn Đoạn Kim Thần, những điều ban đầu cô định nói bất giác bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lúc này, cổng ký ức của Đường Hoan như bị mở tung ra, và tất cả những ký ức về ngày hôm qua nhanh chóng được tái hiện trong tâm trí cô.
Hôm qua cô không chỉ mắng anh, mà còn đánh anh nữa….
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Hoan khẽ rung lên, cô vô thức né tránh ánh mắt không mấy thiện ý của Đoạn Kim Thần.
Nhân lúc tay anh nơi lỏng, cô gục đầu xuống và nhìn vào mặt đất bóng loáng bên dưới: “Hôm qua em uống hơi nhiều, cho nên đã ra tay đánh anh, em xin lỗi.”
Xin lỗi một cách ngắn gọn và nhẹ nhàng, do cô gục đầu xuống nên Đoạn Kim Thần không nhìn thấy rõ biểu hiện của cô.
Anh kéo cô lại gần và vòng tay ôm lấy eo cô, rồi thuận thế dùng hai tay vuốt ve lưng và vai cô, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng.
“Em cho rằng, cái tát ngày hôm qua sẽ kết thúc như thế này sao?”
Câu hỏi của Đoạn Kim Thần đặc biệt nghiêm túc, kéo theo những luồng không khí lạnh xung quanh bao vây lấy cô.
Tư thế này có chút mờ ám, nhưng lúc này cô không hề tìm thấy một chút ham muốn nào trên người anh, mà nhiều hơn là sự hờ hững và lạnh lùng.
Cô cũng nhìn Đoạn Kim Thần, hai người cứ nhìn nhau như đang đối đầu.
Đột nhiên, cô cười khẩy và cắn môi: “Nếu không anh còn muốn thế nào? Lẽ nào muốn em dập đầu quỳ xuống sao?”
Rõ ràng là cô đang nói những lời phản tác dụng.
Nhắc đến ngày hôm qua, điều này không thể không khiến cô nhớ lại những biểu cảm đắc ý của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ lúc đó, khó khăn lắm mới xóa bỏ được giờ lại dâng trào một lần nữa.
Cô bước lại gần một bước, cơ thể cô và anh dính sát vào nhau, cô nở một nụ cười: “Chưa kể cái tát đó vốn là anh nợ em, không phải sao?”
Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, cô càng cười rạng rỡ, càng khiến Đoạn Kim Thần không có lý do để hỏi cô.
Đối diện với mồm mép sắc sảo của Đường Hoan, đôi lông mày đang nhíu chặt của Đoạn Kim Thần hơi giãn ra: “Việc đến nước này, mà em vẫn còn dám dùng thái độ này nói chuyện với anh, Đường Hoan, quả nhiên anh không nhìn nhầm em.”
Trong lời nói của anh mang thêm một chút tán thưởng, nhưng sự chế giễu trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Nói xong câu này, Đoạn Kim Thần buông cô ra, sau đó lại lạnh lùng nói ra một câu: “Hãy nhớ những gì mà hôm nay anh nói với em, cũng nên nhớ rõ thân phận hiện tại của em.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lộ ra một sự cảnh cáo không thể từ chối: “Kể từ giây phút em gả cho anh, em nên hiểu rằng, chỉ cần giấy chứng nhận kết hôn vẫn là tên của em và anh, vậy thì tâm lý và sinh lý của em, chỉ có thể thuộc về một mình anh.”
Nghe những lời nói hống hách này, Đường Hoan vô cùng khó chịu, cô đang định mở miệng phản bác, giọng nói của Đoạn Kim Thần lại lạnh lùng vang lên: “Trong thời gian hôn nhân của chúng ta có hiệu lực, anh hy vọng em có thể tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, cho nên, em đừng mong ngóng việc đội mũ xanh lên đầu anh, nếu không em sẽ chết một cách thảm hại, em không tin có thể thử xem.”
Khi Đường Hoan vẫn đang xử lý các câu nói của Đoạn Kim Thần trong não thì Đoạn Kim Thần đã đi qua người cô và đi thẳng lên lầu.
Nhưng lúc này, Đường Hoan liền gọi anh lại: “Này…”
Đoạn Kim Thần một tay bám vào lan can và quay đầu lại: “Sao?”
Đường Hoan nhìn vẻ mặt của Đoạn Kim Thần, vẻ mặt anh ra rất bình thản, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Em muốn hỏi anh, viện phí của bà ngoại em, là anh trả, có đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt Đoạn Kim Thần không hề có chút gợn sóng nào mà vẫn bình tĩnh như thường.
Sau đó, anh nhún vai và cười một cách thờ ơ, cả người dựa vào lan can, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng có thêm một chút lười biếng.
“Phải hay không phải, câu trả lời này đối với em mà nói có quan trọng không?”
Anh nhẹ nhàng thốt ra một câu hỏi, trực tiếp đem gánh nặng ném lại cho Đường Hoan, hơn nữa rất hứng thú chờ đợi phản ứng của cô.
Còn Đường Hoan có vẻ gặp khó khăn với câu hỏi này, cô đang suy nghĩ cẩn thận xem phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Đoạn Kim Thần đã mất kiên nhẫn, sau khi khẽ cười mội tiếng, anh không để ý đến Đường Hoan mà quay người tiếp tục đi lên lầu.
Nhưng những điều khủng khiếp hơn thường ở phía sau.
Kể từ khi cô chuyển đến đây sống cùng Đoạn Kim Thần, cô và người đàn ông đó luôn ngủ chung một phòng, mỗi người một giường một chăn, vả lại ngủ rất yên bình, hòa thuận.
Tuy nhiên, hôm nay sau khi cô tắm xong và đi lên lầu, Đường Hoan liền phát hiện phòng của Đoạn Kim Thần đã bị khóa từ bên trong.
Cô đứng bên ngoài chần chừ một lúc, giơ tay lên nhưng không dám gõ cửa.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Đường Hoan từ bỏ việc gõ cửa, thay vào đó cô tìm một chiếc chăn và ngủ trên sofa ở phòng khách.
Nhưng sau tất cả, chiếc ghế sofa không thể so sánh với chiếc giường rộng rãi và mềm mại, ngày hôm sau tỉnh dậy, Đường Hoan chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cô vặn vẹo cái cổ cứng nhắc của mình, vừa ngồi dậy từ ghế sofa, đột nhiên sau lưng cô liền xuất hiện một bóng người, cô co rúm người lại một cách cảnh giác.
Đoạn Kim Thần nhìn vẻ sợ hãi của cô, không nhịn được liền ho nhẹ một tiếng và nói: “Đối với em, anh đáng sợ như vậy sao?”
Sau khi cười xong, anh liền đứng thẳng dậy và chỉnh lại cà vạt trên cổ.
Đường Hoan bước xuống từ ghế sofa và luôn cảm thấy cổ mình hơi khó chịu, nhưng cô không dám xoay cổ quá nhiều trước mặt Đoạn Kim Thần.
Nhưng chính vì vậy mà động tác của cô trông cực kỳ khó coi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt không thiện ý ở phía sau mình, Đường Hoan vô thức quay đầu lại, ánh mắt cô vừa hay chạm vào khuôn mặt đang cố nhịn cười của Đoạn Kim Thần.
Cô nhất thời có chút bối rối, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, cô nhìn anh trong bộ vest màu xám và đôi giày da, nhẹ nhàng nói: “Thực ra bộ đồ màu đen hợp với anh hơn màu xám.”
Sau khi nói ra điều này, sắc mặt của Đoạn Kim Thần có chút ảm đạm, vì để đề phòng bất trắc, Đường Hoan vội vàng nói thêm một câu: “Nhưng dáng người và khuôn mặt của anh rất đẹp, cho nên màu xám cũng không xấu.”
Nhìn thấy sắc mặt Đoạn Kim Thần dịu đi đôi chút, Đường Hoan mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lúc lâu không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng rơi vào tình huống xấu hổ.
Đoạn Kim Thần vòng qua sofa đi đến trước mặt cô và đưa tay ra vuốt lại mái tóc rối của cô.
Rồi lại nhìn sang chiếc sofa có chút nhăn nheo, và hỏi với một sự chế nhạo: “Tối qua, em ngủ ở đây sao?”
“Ừm.”
Mặc dù trong lòng Đường Hoan cực kỳ không hài lòng, nhưng cô không dám để lộ quá nhiều trước mặt Đoạn Kim Thần.
Tuy nhiên, Đoạn Kim Thần là một người đàn ông rất chú ý quan sát lời nói và cử chỉ của người khác, chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư của cô, anh mím môi với vẻ thích thú, cười khẩy nói: “Tối qua em đợi ở cửa, tại sao không gõ cửa?”
Đợi ở ngoài cửa….
Nghe thấy câu này, khuôn mặt Đường Hoan nhất thời lộ ta một tia bối rối.
Tiềm thức nhắc nhở cô rằng nhất định không được thừa nhận việc cô đã nán lại ngoài cửa phòng ngủ của anh một lúc lâu.
Với suy nghĩ này, Đường Hoan đã nhanh chóng trả lời: “Tối qua em lên lầu để lấy chút đồ, sợ là anh ngủ rồi, nên mới không muốn làm phiền anh.”
Có lẽ cô cảm thấy câu nói này của mình quá thiếu sức thuyết phục nên đã nhanh chóng nói thêm một câu: “Hơn nữa, em cũng quen ngủ một mình rồi, ngủ trên ghế sofa rất tốt.”
Đoạn Kim Thần chỉ đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào kịch bản lộn xộn của Đường Hoan, sắc mặt anh có chút thay đổi.
Ngay sau đó, anh nhướn mày và mỉm cười: “Nếu như em cảm thấy ghế sofa rất tốt, vậy thì từ hôm nay trở đi em hãy ở đây đi?”
Nói xong câu này, khóe miệng Đoạn Kim Thần cong lên một cách xấu xa, dường như đang chế giễu cô.
Đối với cái hố mình tự đào, cũng chỉ có mình mới có thể lấp nó.
Đường Hoan che đậy sự bất bình trên khuôn mặt, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với Đoạn Kim Thần và ngầng đầu lên một cách khiêu khích: “Anh là chủ nhà, em đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Đoạn Kim Thần nhướn mày, khóe miệng xuất hiện một mụ cười và dường như anh cảm thấy câu nói này rất lọt tai.
Ánh mắt anh đảo hai vòng trên người cô và nở ra một nụ cười có ý tứ sâu xa: “Được, vậy thì sau này em sẽ ngủ ở đây.”
“Rửa mặt xong rồi thì ra ăn sáng cùng anh.”
Nói xong, Đoạn Kim Thần cười một tiếng rồi đi thẳng về phía phòng ăn.
Nhìn vào tấm lưng cao lớn của người đàn ông, còn cả những cử động và biểu cảm vừa nãy của anh ta, Đường Hoan đột nhiên nhận ra mình lại bị người đàn ông này đùa giỡn một vòng!
Tối qua Đoạn Kim Thần cố tình đóng cửa, để xem cô có gõ cửa hay không, còn hôm nay lại đoán đúng cô sẽ sống chết giữ sĩ diện, vì vậy anh đề nghị cho cô ngủ trên ghế sofa!
Bởi vì bản thân không chịu thua và không muốn phơi bày những suy nghĩ bên trong của mình trước mặt Đoạn Kim Thần, cho nên cô mới dễ dàng bị Đoạn Kim Thần trêu chọc một lần nữa.
Ngay từ đầu người đàn ông này đã coi cô như một đối tượng có thể tùy ý trêu đùa, không chỉ mang đến sự sỉ nhục cho cô, mà còn đùa giỡ cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Đường Hoan đã không còn đường để mặc cả nữa rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Đường Hoan đi đến phòng ăn, và phát hiện Đoạn Kim Thần vẫn đang ngồi như một vị Phật ở đối diện, và vẫn chưa động đến bữa sáng ở trên bàn.
Đầy một bụng tức giận, Đường Hoan cố tình kéo ghế thật mạnh rồi ngồi xuống, cô cầm lấy dao và nĩa sắt miếng thịt trên đĩa thành vài phần.
Đôi mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần quét trên người cô, rồi tiện tay cầm cốc sữa trên bàn và uống một ngụm: “Hôm trước, cô ấy bị ốm.”
Đường Hoan nghe thấy điều này, động tác trên tay bỗng dừng lại, nhưng nghĩ lại cũng có thể đoán được, hôm đó Đoạn Kim Thần đột nhiên cúp điện thoại rồi đi mất, có lẽ là vì một người yêu cũ nào đó.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan chỉ lạnh lùng nhếch môi, rồi nhét một miếng thịt xông khói vào miệng, sau khi nuốt xuống mới mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm đó, anh không cần giải thích, em không có hứng thú muốn tìm hiểu.”
Là người yêu cũ cũng được, mà tiểu tam tiểu tứ cũng chẳng sao, cô không hề có hứng thú.
Có lẽ anh đoán ra gì đó từ ánh mắt của Đường Hoan, Đoạn Kim Thần cười khẩy sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Đường Hoan, em là người phụ nữ đầu tiên dám tát vào mặt anh!”
Suy nghĩ kỹ lại, Đoạn Kim Thần cũng chẳng có lý do gì phải nói dối mình, lúc này, trong tâm trí của Đường Hoan đột nhiên lóe lên một cảnh tượng.
Có vẻ như cô đã đánh ai đó khi cô và người đó giằng co.
“Đoạn Kim Thần, tôi thấy kẻ mất trí thực sự chính là anh! Không những anh bị điên, mà cả nhà anh đều bị điên!”
Đột nhiên một câu nói vang lên trong đầu Đường Hoan, cô ngẩn người ra và hơi giật mình nhìn Đoạn Kim Thần, những điều ban đầu cô định nói bất giác bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lúc này, cổng ký ức của Đường Hoan như bị mở tung ra, và tất cả những ký ức về ngày hôm qua nhanh chóng được tái hiện trong tâm trí cô.
Hôm qua cô không chỉ mắng anh, mà còn đánh anh nữa….
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Hoan khẽ rung lên, cô vô thức né tránh ánh mắt không mấy thiện ý của Đoạn Kim Thần.
Nhân lúc tay anh nơi lỏng, cô gục đầu xuống và nhìn vào mặt đất bóng loáng bên dưới: “Hôm qua em uống hơi nhiều, cho nên đã ra tay đánh anh, em xin lỗi.”
Xin lỗi một cách ngắn gọn và nhẹ nhàng, do cô gục đầu xuống nên Đoạn Kim Thần không nhìn thấy rõ biểu hiện của cô.
Anh kéo cô lại gần và vòng tay ôm lấy eo cô, rồi thuận thế dùng hai tay vuốt ve lưng và vai cô, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng.
“Em cho rằng, cái tát ngày hôm qua sẽ kết thúc như thế này sao?”
Câu hỏi của Đoạn Kim Thần đặc biệt nghiêm túc, kéo theo những luồng không khí lạnh xung quanh bao vây lấy cô.
Tư thế này có chút mờ ám, nhưng lúc này cô không hề tìm thấy một chút ham muốn nào trên người anh, mà nhiều hơn là sự hờ hững và lạnh lùng.
Cô cũng nhìn Đoạn Kim Thần, hai người cứ nhìn nhau như đang đối đầu.
Đột nhiên, cô cười khẩy và cắn môi: “Nếu không anh còn muốn thế nào? Lẽ nào muốn em dập đầu quỳ xuống sao?”
Rõ ràng là cô đang nói những lời phản tác dụng.
Nhắc đến ngày hôm qua, điều này không thể không khiến cô nhớ lại những biểu cảm đắc ý của Đường Vãn Tình và Lê Mỹ Mỹ lúc đó, khó khăn lắm mới xóa bỏ được giờ lại dâng trào một lần nữa.
Cô bước lại gần một bước, cơ thể cô và anh dính sát vào nhau, cô nở một nụ cười: “Chưa kể cái tát đó vốn là anh nợ em, không phải sao?”
Tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, cô càng cười rạng rỡ, càng khiến Đoạn Kim Thần không có lý do để hỏi cô.
Đối diện với mồm mép sắc sảo của Đường Hoan, đôi lông mày đang nhíu chặt của Đoạn Kim Thần hơi giãn ra: “Việc đến nước này, mà em vẫn còn dám dùng thái độ này nói chuyện với anh, Đường Hoan, quả nhiên anh không nhìn nhầm em.”
Trong lời nói của anh mang thêm một chút tán thưởng, nhưng sự chế giễu trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Nói xong câu này, Đoạn Kim Thần buông cô ra, sau đó lại lạnh lùng nói ra một câu: “Hãy nhớ những gì mà hôm nay anh nói với em, cũng nên nhớ rõ thân phận hiện tại của em.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lộ ra một sự cảnh cáo không thể từ chối: “Kể từ giây phút em gả cho anh, em nên hiểu rằng, chỉ cần giấy chứng nhận kết hôn vẫn là tên của em và anh, vậy thì tâm lý và sinh lý của em, chỉ có thể thuộc về một mình anh.”
Nghe những lời nói hống hách này, Đường Hoan vô cùng khó chịu, cô đang định mở miệng phản bác, giọng nói của Đoạn Kim Thần lại lạnh lùng vang lên: “Trong thời gian hôn nhân của chúng ta có hiệu lực, anh hy vọng em có thể tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, cho nên, em đừng mong ngóng việc đội mũ xanh lên đầu anh, nếu không em sẽ chết một cách thảm hại, em không tin có thể thử xem.”
Khi Đường Hoan vẫn đang xử lý các câu nói của Đoạn Kim Thần trong não thì Đoạn Kim Thần đã đi qua người cô và đi thẳng lên lầu.
Nhưng lúc này, Đường Hoan liền gọi anh lại: “Này…”
Đoạn Kim Thần một tay bám vào lan can và quay đầu lại: “Sao?”
Đường Hoan nhìn vẻ mặt của Đoạn Kim Thần, vẻ mặt anh ra rất bình thản, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Em muốn hỏi anh, viện phí của bà ngoại em, là anh trả, có đúng không?”
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt Đoạn Kim Thần không hề có chút gợn sóng nào mà vẫn bình tĩnh như thường.
Sau đó, anh nhún vai và cười một cách thờ ơ, cả người dựa vào lan can, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng có thêm một chút lười biếng.
“Phải hay không phải, câu trả lời này đối với em mà nói có quan trọng không?”
Anh nhẹ nhàng thốt ra một câu hỏi, trực tiếp đem gánh nặng ném lại cho Đường Hoan, hơn nữa rất hứng thú chờ đợi phản ứng của cô.
Còn Đường Hoan có vẻ gặp khó khăn với câu hỏi này, cô đang suy nghĩ cẩn thận xem phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Đoạn Kim Thần đã mất kiên nhẫn, sau khi khẽ cười mội tiếng, anh không để ý đến Đường Hoan mà quay người tiếp tục đi lên lầu.
Nhưng những điều khủng khiếp hơn thường ở phía sau.
Kể từ khi cô chuyển đến đây sống cùng Đoạn Kim Thần, cô và người đàn ông đó luôn ngủ chung một phòng, mỗi người một giường một chăn, vả lại ngủ rất yên bình, hòa thuận.
Tuy nhiên, hôm nay sau khi cô tắm xong và đi lên lầu, Đường Hoan liền phát hiện phòng của Đoạn Kim Thần đã bị khóa từ bên trong.
Cô đứng bên ngoài chần chừ một lúc, giơ tay lên nhưng không dám gõ cửa.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Đường Hoan từ bỏ việc gõ cửa, thay vào đó cô tìm một chiếc chăn và ngủ trên sofa ở phòng khách.
Nhưng sau tất cả, chiếc ghế sofa không thể so sánh với chiếc giường rộng rãi và mềm mại, ngày hôm sau tỉnh dậy, Đường Hoan chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cô vặn vẹo cái cổ cứng nhắc của mình, vừa ngồi dậy từ ghế sofa, đột nhiên sau lưng cô liền xuất hiện một bóng người, cô co rúm người lại một cách cảnh giác.
Đoạn Kim Thần nhìn vẻ sợ hãi của cô, không nhịn được liền ho nhẹ một tiếng và nói: “Đối với em, anh đáng sợ như vậy sao?”
Sau khi cười xong, anh liền đứng thẳng dậy và chỉnh lại cà vạt trên cổ.
Đường Hoan bước xuống từ ghế sofa và luôn cảm thấy cổ mình hơi khó chịu, nhưng cô không dám xoay cổ quá nhiều trước mặt Đoạn Kim Thần.
Nhưng chính vì vậy mà động tác của cô trông cực kỳ khó coi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt không thiện ý ở phía sau mình, Đường Hoan vô thức quay đầu lại, ánh mắt cô vừa hay chạm vào khuôn mặt đang cố nhịn cười của Đoạn Kim Thần.
Cô nhất thời có chút bối rối, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, cô nhìn anh trong bộ vest màu xám và đôi giày da, nhẹ nhàng nói: “Thực ra bộ đồ màu đen hợp với anh hơn màu xám.”
Sau khi nói ra điều này, sắc mặt của Đoạn Kim Thần có chút ảm đạm, vì để đề phòng bất trắc, Đường Hoan vội vàng nói thêm một câu: “Nhưng dáng người và khuôn mặt của anh rất đẹp, cho nên màu xám cũng không xấu.”
Nhìn thấy sắc mặt Đoạn Kim Thần dịu đi đôi chút, Đường Hoan mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lúc lâu không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng rơi vào tình huống xấu hổ.
Đoạn Kim Thần vòng qua sofa đi đến trước mặt cô và đưa tay ra vuốt lại mái tóc rối của cô.
Rồi lại nhìn sang chiếc sofa có chút nhăn nheo, và hỏi với một sự chế nhạo: “Tối qua, em ngủ ở đây sao?”
“Ừm.”
Mặc dù trong lòng Đường Hoan cực kỳ không hài lòng, nhưng cô không dám để lộ quá nhiều trước mặt Đoạn Kim Thần.
Tuy nhiên, Đoạn Kim Thần là một người đàn ông rất chú ý quan sát lời nói và cử chỉ của người khác, chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư của cô, anh mím môi với vẻ thích thú, cười khẩy nói: “Tối qua em đợi ở cửa, tại sao không gõ cửa?”
Đợi ở ngoài cửa….
Nghe thấy câu này, khuôn mặt Đường Hoan nhất thời lộ ta một tia bối rối.
Tiềm thức nhắc nhở cô rằng nhất định không được thừa nhận việc cô đã nán lại ngoài cửa phòng ngủ của anh một lúc lâu.
Với suy nghĩ này, Đường Hoan đã nhanh chóng trả lời: “Tối qua em lên lầu để lấy chút đồ, sợ là anh ngủ rồi, nên mới không muốn làm phiền anh.”
Có lẽ cô cảm thấy câu nói này của mình quá thiếu sức thuyết phục nên đã nhanh chóng nói thêm một câu: “Hơn nữa, em cũng quen ngủ một mình rồi, ngủ trên ghế sofa rất tốt.”
Đoạn Kim Thần chỉ đứng ở một bên, nhìn chằm chằm vào kịch bản lộn xộn của Đường Hoan, sắc mặt anh có chút thay đổi.
Ngay sau đó, anh nhướn mày và mỉm cười: “Nếu như em cảm thấy ghế sofa rất tốt, vậy thì từ hôm nay trở đi em hãy ở đây đi?”
Nói xong câu này, khóe miệng Đoạn Kim Thần cong lên một cách xấu xa, dường như đang chế giễu cô.
Đối với cái hố mình tự đào, cũng chỉ có mình mới có thể lấp nó.
Đường Hoan che đậy sự bất bình trên khuôn mặt, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng với Đoạn Kim Thần và ngầng đầu lên một cách khiêu khích: “Anh là chủ nhà, em đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Đoạn Kim Thần nhướn mày, khóe miệng xuất hiện một mụ cười và dường như anh cảm thấy câu nói này rất lọt tai.
Ánh mắt anh đảo hai vòng trên người cô và nở ra một nụ cười có ý tứ sâu xa: “Được, vậy thì sau này em sẽ ngủ ở đây.”
“Rửa mặt xong rồi thì ra ăn sáng cùng anh.”
Nói xong, Đoạn Kim Thần cười một tiếng rồi đi thẳng về phía phòng ăn.
Nhìn vào tấm lưng cao lớn của người đàn ông, còn cả những cử động và biểu cảm vừa nãy của anh ta, Đường Hoan đột nhiên nhận ra mình lại bị người đàn ông này đùa giỡn một vòng!
Tối qua Đoạn Kim Thần cố tình đóng cửa, để xem cô có gõ cửa hay không, còn hôm nay lại đoán đúng cô sẽ sống chết giữ sĩ diện, vì vậy anh đề nghị cho cô ngủ trên ghế sofa!
Bởi vì bản thân không chịu thua và không muốn phơi bày những suy nghĩ bên trong của mình trước mặt Đoạn Kim Thần, cho nên cô mới dễ dàng bị Đoạn Kim Thần trêu chọc một lần nữa.
Ngay từ đầu người đàn ông này đã coi cô như một đối tượng có thể tùy ý trêu đùa, không chỉ mang đến sự sỉ nhục cho cô, mà còn đùa giỡ cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Đường Hoan đã không còn đường để mặc cả nữa rồi.
Sau khi rửa mặt xong, Đường Hoan đi đến phòng ăn, và phát hiện Đoạn Kim Thần vẫn đang ngồi như một vị Phật ở đối diện, và vẫn chưa động đến bữa sáng ở trên bàn.
Đầy một bụng tức giận, Đường Hoan cố tình kéo ghế thật mạnh rồi ngồi xuống, cô cầm lấy dao và nĩa sắt miếng thịt trên đĩa thành vài phần.
Đôi mắt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần quét trên người cô, rồi tiện tay cầm cốc sữa trên bàn và uống một ngụm: “Hôm trước, cô ấy bị ốm.”
Đường Hoan nghe thấy điều này, động tác trên tay bỗng dừng lại, nhưng nghĩ lại cũng có thể đoán được, hôm đó Đoạn Kim Thần đột nhiên cúp điện thoại rồi đi mất, có lẽ là vì một người yêu cũ nào đó.
Nghĩ đến đây, Đường Hoan chỉ lạnh lùng nhếch môi, rồi nhét một miếng thịt xông khói vào miệng, sau khi nuốt xuống mới mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm đó, anh không cần giải thích, em không có hứng thú muốn tìm hiểu.”
Là người yêu cũ cũng được, mà tiểu tam tiểu tứ cũng chẳng sao, cô không hề có hứng thú.
Bình luận facebook