Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Chương 58
Lúc này họ đang ngồi trong phòng riêng, vừa nói chuyện vừa ăn tối. Đường Hoan ngồi bên cạnh Đoạn Kim Thần và lắng nghe Đoạn Kim Thần nói chuyện với Anderson.
Mặc dù trình độ của cô không cao lắm, nhưng cô cũng biết một chút tiếng anh. Mặc dù cô không hiểu hết lời của họ, nhưng cô cũng hiểu được bảy tám phần.
Đoạn Kim Thần muốn gia nhập thương hiệu trang phục của công ty họ, anh muốn ký kết hợp đồng với họ.
Khi bữa tối tiến hành được một nửa, điện thoại của Đoạn Kim Thần reo lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đường Hoan vô thức nhìn vào điện thoại của Đoạn Kim Thần, bởi vì cách hơi xa nên cô không nhìn rõ.
Anh gật đầu tỏ ý với Anderson rồi nghe điện thoại.
Đường Hoan nhìn thấy sắc mặt Đoạn Kim Thần thay đổi, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn, sau đó cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô với vẻ mặt khó xử.
Đang định mở miệng, nhưng lời vẫn chưa nói ra, Đoạn Kim Thần đã quay người chạy ra khỏi phòng.
“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan kinh ngạc hét lên, cô muốn gọi anh lại, nhưng trong chớp mắt, anh đã biến mất.
Anderson thấy vậy liền lên tiếng: “Cô Đường Hoan”
Đường Hoan dừng bước và quay đầu nhìn ông ta: “Uh, thật xin lỗi, anh ấy…”
Đường Hoan nhất thời không biết nên nói thế nào, Đoạn Kim Thần đột nhiên chạy đi mà không nói lời nào, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là cuộc gọi gì mà quan trọng đến nỗi anh ấy không quan tâm đến chuyện đàm phán hợp đồng.
Trong đầu cô bất giác nhớ đến câu nói “Anh Kim Thần” sáng nay, lẽ nào là Lương Phỉ Phỉ đã sang Mỹ rồi?
Với nhận thức này khiến Đường Hoan càng cảm thấy khó chịu, nếu như đã dẫn theo người phụ nữ khác đi, tại sao còn dẫn cô đến đây? Thấy cô giống một con ngốc rất vui sao?
“Không sao, cô Đường.” Anderson đột nhiên nói một câu tiếng trung không mấy lưu loát.
Đường Hoan sững sờ, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Anderson, anh biết nói tiếng trung sao?”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, không biết cô Đường có hứng thú ra ngoài đi dạo với tôi không?
“Không cần đâu, ông Anderson, bây giờ đã quá muộn rồi, tôi muốn đi về” Bây giờ cô không có chút tâm trạng nào.
“Cô Đường, hãy để tôi đưa cô về, tôi rất ngưỡng mộ phụ nữ Trung Quốc” Anderson đột nhiên mở miệng nói ra câu này.
“Cảm ơn anh, không cần đâu”
Nói xong, Đường Hoan cũng không nhìn sắc mặt của Anderson mà cầm lấy túi đứng dậy đi ra ngoài.
Đẳng sau, đôi mắt của Anderson sáng lên và nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Đường Hoan, sau đó anh ta rút điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Khi đi ra đến cửa khách sạn, một cơn gió lạnh thổi đến, cô xoa xoa cánh tay mình.
Đoạn Kim Thần chết tiệt, lại bỏ rơi cô giữa đường, đã bao nhiêu lần rồi chứ?
Đường Hoan tức giận, cô nghiến răng, trong lòng cực kỳ khó chịu liền mắng Đoạn Kim Thần một hồi.
“Đoạn Kim Thần chết tiệt, Đoạn Kim Thần thối tha, đưa tôi đến đây rồi lại bỏ rơi tôi một mình! Nếu như anh đã đưa Lương.
Phi Phỉ đến, tại sao còn dẫn theo tôi, nếu như đã dẫn tôi đến rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!” Đường Hoan vừa chửi vừa rút điện thoại ra gọi cho La Vưu Phi, cô không để ý rằng một chiếc xe đang đi đến gần cô.
Chiếc xe dừng lại cách Đường Hoan không xa, mấy người nhìn Đường Hoan rồi nhìn xuống bức ảnh trên điện thoại. Sau khi xác nhận cô chính là người họ đang tìm kiếm, họ trao đổi ánh mắt với nhau và sải bước về phía cô.
Đường Hoan đang tìm số điện thoại của La Vưu Phi, cô chưa kịp quay số gọi thì đột nhiên bị người kéo tay lại.
Tiếng hét của Đường Hoan vẫn chưa kịp phát ra ngoài đã bị người bịp miệng lại, một mùi vị gay mũi xộc thẳng vào mũi cô.
Nhìn vào sự xuất hiện bất ngờ của một vài người đàn ông mặc đồ đen, trong đầu Đường Hoan lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng người này là ai? Tại sao lại muốn bắt cô? Đây là lân đầu tiên cô đến Mỹ, cô còn chưa đắc tội với ai?
Ý thức ngày càng mờ nhạt, điện thoại đã rơi xuống đất, cuối cùng hai mắt cô nhắm lại và ngất đi, cô bị người ta kéo lên xe như một con gà.
Có lẽ mấy người mặc đồ đen sợ rằng ở lại lâu sẽ bị người khác nghỉ ngờ nên nhất thời không phát hiện điện thoại của Đường Hoan đã bị rơi xuống đất.
Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, trong lòng anh luôn cảm thấy lo lắng, sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh gọi điện đến phòng khách sạn nhưng không có ai bắt máy, anh liền gọi cho chị gái tiếp ở quầy lễ tân và hỏi Đường Hoan đã về chưa.
Chị gái đó nói, sau khi anh và Đường Hoan rời khỏi thì vẫn chưa về, sự lo lắng trong lòng càng tăng lên, đôi mày anh nhíu chặt lại.
Quay trở lại phòng riêng vừa nấy, nhân viên nói với anh Đường Hoan đã về từ lâu rồi.
Cuối cùng anh đành phải đi về, anh gọi cho Đường Hoan nhưng cô không bắt máy.
“Xin lỗi…thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời Anh bẻ lái vô lăng một cách tức giận, trong khi giảm tốc độ của xe, anh quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng Đường Hoan và tiếp tục gọi điện thoại cho cô.
Khi đi qua ngã tư, ngay lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại và gọi điện cho Đường Hoan một lần nữa.
Đột nhiên trong bóng tối, anh vô tình lướt qua một tia sáng, khi anh nhìn kỹ lại thì đó là một chiếc điện thoại bị rơi dưới đất, anh nhanh chóng xuống xe.
Khi anh nhặt chiếc điện thoại lên, vừa vặn nhìn thấy ba chữ đang hiện trên màn hình: “Đoạn Kim Thần”
Đây là điện thoại của Đường Hoan, chết tiệt, anh lấy điện thoại ra và trực tiếp gọi cho người trợ lý người Mỹ.
“Cậu lập tức kiểm tra cho tôi camera lối ra vào ở khách sạn Colo, còn cả hành tung của Đường Hoan sau khi cô ấy rời khỏi, một khi có tin tức hãy gọi ngay cho tôi.
“Vâng”
Lúc này họ đang ngồi trong phòng riêng, vừa nói chuyện vừa ăn tối. Đường Hoan ngồi bên cạnh Đoạn Kim Thần và lắng nghe Đoạn Kim Thần nói chuyện với Anderson.
Mặc dù trình độ của cô không cao lắm, nhưng cô cũng biết một chút tiếng anh. Mặc dù cô không hiểu hết lời của họ, nhưng cô cũng hiểu được bảy tám phần.
Đoạn Kim Thần muốn gia nhập thương hiệu trang phục của công ty họ, anh muốn ký kết hợp đồng với họ.
Khi bữa tối tiến hành được một nửa, điện thoại của Đoạn Kim Thần reo lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đường Hoan vô thức nhìn vào điện thoại của Đoạn Kim Thần, bởi vì cách hơi xa nên cô không nhìn rõ.
Anh gật đầu tỏ ý với Anderson rồi nghe điện thoại.
Đường Hoan nhìn thấy sắc mặt Đoạn Kim Thần thay đổi, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn, sau đó cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô với vẻ mặt khó xử.
Đang định mở miệng, nhưng lời vẫn chưa nói ra, Đoạn Kim Thần đã quay người chạy ra khỏi phòng.
“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan kinh ngạc hét lên, cô muốn gọi anh lại, nhưng trong chớp mắt, anh đã biến mất.
Anderson thấy vậy liền lên tiếng: “Cô Đường Hoan”
Đường Hoan dừng bước và quay đầu nhìn ông ta: “Uh, thật xin lỗi, anh ấy…”
Đường Hoan nhất thời không biết nên nói thế nào, Đoạn Kim Thần đột nhiên chạy đi mà không nói lời nào, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là cuộc gọi gì mà quan trọng đến nỗi anh ấy không quan tâm đến chuyện đàm phán hợp đồng.
Trong đầu cô bất giác nhớ đến câu nói “Anh Kim Thần” sáng nay, lẽ nào là Lương Phỉ Phỉ đã sang Mỹ rồi?
Với nhận thức này khiến Đường Hoan càng cảm thấy khó chịu, nếu như đã dẫn theo người phụ nữ khác đi, tại sao còn dẫn cô đến đây? Thấy cô giống một con ngốc rất vui sao?
“Không sao, cô Đường.” Anderson đột nhiên nói một câu tiếng trung không mấy lưu loát.
Đường Hoan sững sờ, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Anderson, anh biết nói tiếng trung sao?”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, không biết cô Đường có hứng thú ra ngoài đi dạo với tôi không?
“Không cần đâu, ông Anderson, bây giờ đã quá muộn rồi, tôi muốn đi về” Bây giờ cô không có chút tâm trạng nào.
“Cô Đường, hãy để tôi đưa cô về, tôi rất ngưỡng mộ phụ nữ Trung Quốc” Anderson đột nhiên mở miệng nói ra câu này.
“Cảm ơn anh, không cần đâu”
Nói xong, Đường Hoan cũng không nhìn sắc mặt của Anderson mà cầm lấy túi đứng dậy đi ra ngoài.
Đẳng sau, đôi mắt của Anderson sáng lên và nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Đường Hoan, sau đó anh ta rút điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Khi đi ra đến cửa khách sạn, một cơn gió lạnh thổi đến, cô xoa xoa cánh tay mình.
Đoạn Kim Thần chết tiệt, lại bỏ rơi cô giữa đường, đã bao nhiêu lần rồi chứ?
Đường Hoan tức giận, cô nghiến răng, trong lòng cực kỳ khó chịu liền mắng Đoạn Kim Thần một hồi.
“Đoạn Kim Thần chết tiệt, Đoạn Kim Thần thối tha, đưa tôi đến đây rồi lại bỏ rơi tôi một mình! Nếu như anh đã đưa Lương.
Phi Phỉ đến, tại sao còn dẫn theo tôi, nếu như đã dẫn tôi đến rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!” Đường Hoan vừa chửi vừa rút điện thoại ra gọi cho La Vưu Phi, cô không để ý rằng một chiếc xe đang đi đến gần cô.
Chiếc xe dừng lại cách Đường Hoan không xa, mấy người nhìn Đường Hoan rồi nhìn xuống bức ảnh trên điện thoại. Sau khi xác nhận cô chính là người họ đang tìm kiếm, họ trao đổi ánh mắt với nhau và sải bước về phía cô.
Đường Hoan đang tìm số điện thoại của La Vưu Phi, cô chưa kịp quay số gọi thì đột nhiên bị người kéo tay lại.
Tiếng hét của Đường Hoan vẫn chưa kịp phát ra ngoài đã bị người bịp miệng lại, một mùi vị gay mũi xộc thẳng vào mũi cô.
Nhìn vào sự xuất hiện bất ngờ của một vài người đàn ông mặc đồ đen, trong đầu Đường Hoan lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng người này là ai? Tại sao lại muốn bắt cô? Đây là lân đầu tiên cô đến Mỹ, cô còn chưa đắc tội với ai?
Ý thức ngày càng mờ nhạt, điện thoại đã rơi xuống đất, cuối cùng hai mắt cô nhắm lại và ngất đi, cô bị người ta kéo lên xe như một con gà.
Có lẽ mấy người mặc đồ đen sợ rằng ở lại lâu sẽ bị người khác nghỉ ngờ nên nhất thời không phát hiện điện thoại của Đường Hoan đã bị rơi xuống đất.
Sau khi Đoạn Kim Thần rời đi, trong lòng anh luôn cảm thấy lo lắng, sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh gọi điện đến phòng khách sạn nhưng không có ai bắt máy, anh liền gọi cho chị gái tiếp ở quầy lễ tân và hỏi Đường Hoan đã về chưa.
Chị gái đó nói, sau khi anh và Đường Hoan rời khỏi thì vẫn chưa về, sự lo lắng trong lòng càng tăng lên, đôi mày anh nhíu chặt lại.
Quay trở lại phòng riêng vừa nấy, nhân viên nói với anh Đường Hoan đã về từ lâu rồi.
Cuối cùng anh đành phải đi về, anh gọi cho Đường Hoan nhưng cô không bắt máy.
“Xin lỗi…thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời Anh bẻ lái vô lăng một cách tức giận, trong khi giảm tốc độ của xe, anh quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng Đường Hoan và tiếp tục gọi điện thoại cho cô.
Khi đi qua ngã tư, ngay lúc đèn đỏ, anh dừng xe lại và gọi điện cho Đường Hoan một lần nữa.
Đột nhiên trong bóng tối, anh vô tình lướt qua một tia sáng, khi anh nhìn kỹ lại thì đó là một chiếc điện thoại bị rơi dưới đất, anh nhanh chóng xuống xe.
Khi anh nhặt chiếc điện thoại lên, vừa vặn nhìn thấy ba chữ đang hiện trên màn hình: “Đoạn Kim Thần”
Đây là điện thoại của Đường Hoan, chết tiệt, anh lấy điện thoại ra và trực tiếp gọi cho người trợ lý người Mỹ.
“Cậu lập tức kiểm tra cho tôi camera lối ra vào ở khách sạn Colo, còn cả hành tung của Đường Hoan sau khi cô ấy rời khỏi, một khi có tin tức hãy gọi ngay cho tôi.
“Vâng”
Bình luận facebook