Lương gia là một danh môn thế tộc, Lương Phi Phàm lại người người thừa kế duy nhất của Lương Kiếm Nam, người đàn ông với thân phận như Lương Phi Phàm, đôi tay đó, không phải là dùng để hầu hạ cho người khác.
“hmm, a Phàm à, con ngồi xuống trước đã.”
Về mặt này, suy nghĩ của Lương Vô Mình hoàn toàn đồng nhất với Lương Kiếm Nam, nhưng đúng là có thể nhìn thấy rõ, cháu trai của ông quả thật là vô cùng xem trọng cô gái có tên Bạch Lộ đó, bằng không thì cũng sẽ không đến mức trước mặt ông làm ra hành động như vậy.
Lương Vô Minh trong lòng ngấm ngầm đánh giá về việc này một lúc, vẫn là lựa chọn mở lời trước: “Bà Tần, tôi xưng hô như vậy, hy vọng cô không để ý, tôi là một quân nhân, cả đời chinh chiến, nói câu khó nghe chính là loại người thô kệch quê mùa, hoàn toàn không biết cách ăn nói, cho nên hôm nay ở trước mặt mọi người, có việc gì, mọi người cứ nói thẳng ra, có được không?”
Ngữ khí của Lương Vô Minh vô cùng ôn hòa, thái độ cũng hoàn toàn tôn trọng người đối diện, Tần Trân Hi vội vàng gật đầu: “Lương lão, ông không cần phải khách khí như vậy, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Bạch Lộ, phận làm cha làm mẹ, đều hy vọng con cái của mình có thể sống cuộc sống hạnh phúc hơn mình. Tôi biết Lương Phi Phàm là một đứa trẻ rất rốt, cho nên tôi cũng vô cùng an tâm.”
Lương Vô Minh như đang suy nghĩ điều gì đó, gật gật đầu, đưa tay ra chạm vào ly trà trước mặt mình, tiếp tục nói: “Tôi muốn trước khi quyết định hôn sự của Bạch Lộ và a Phàm nói mấy câu, những lời này đều là lời nói tận đáy lòng của lão già này.”
“Lương lão, ông muốn nói gì cứ việc nói.”
Lương Vô Minh nhìn thoáng qua Lương Phi Phàm, lại đem tầm mắt nhìn hướng về phía Bạch Lộ, cuối cùng mới mở lời: “A Phàm, những lời này ông đã suy nghĩ rất nhiều, ông biết rằng khi ông nói ra những lời này, con chưa chắc đã đồng tình, nhưng đây chính là giới hạn cuối cùng của ông.”
“Ông nội….”
Lương Phi Phàm mấp mé cánh môi, vừa muốn nói gì đó, liền thấy Lương Vô Minh đưa tay ra, ra hiệu anh đừng nhiều lời.
Bạch Lộ không biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một tia bất an, cô luôn cảm thấy thái độ của Lương Vô Minh ngày hôm nay, hoàn toàn khác hẳn so với lần gặp mặt trước.
Nếu như nói lúc trước cảm giác mà Lương Vô Minh mang đến cho cô là một người ông ôn hòa bình dị và dễ gần gũi, vậy thì Lương Vô Minh lúc này đây….. lại khiến cho cô cảm thấy ông là một người vô cùng khó gần, ngay cả ngữ điệu hiện tại của ông, cũng giống như đây là một cuộc đàm phán vậy……
Xung quanh người của Lương Vô Minh như dựng lên một bức tường vô hình, khiến cho người khác hoàn toàn không thể nào tiếp cận được. Cho dù lời nói của ông có vẻ như vô cùng hàm súc cùng tôn trọng người khác, nhưng Bạch Lộ quả thật là đã cảm nhận ra được.
Bạch Lộ cảm thấy vô cùng bất an, hai tay đặt dưới bàn theo bản năng mà bấu lại, mười ngón tay xiết chặt vào nhau, đôi môi anh đào khẽ mím.
Bỗng một bàn tay to lớn lẵng lặng đặt lên đôi bàn tay đang nắm chặt vào nhau của cô, Bạch Lộ bỗng giật nảy mình, vô thức quay mặt lại, Lương Phi Phàm đang nhìn chằm chằm về phía Lương Vô Minh, đáy mắt của anh lãnh đạm, có lẽ cảm nhận dược ánh mắt của Bạch Lộ, cho nên bàn tay đang nắm chặt tay cô khẽ gia tăng lực đạo.
Đúng vậy, còn có anh ở đây mà, tất thảy đều có anh lo liệu, cô không cần phải lo lắng quá nhiều.
Lương Vô Minh hoàn toàn không phát hiện được hành động của Bạch Lộ cùng Lương Phi Phàm, ông trầm ngâm trong chốc lát, liền mở miệng nói: “Tôi nghĩ rằng bà Tần có lẽ cũng biết, việc giữa cháu nội tôi A Phàm và Bạch Lộ, tôi hoàn toàn không có suy nghĩ phải môn đăng hộ đối gì cả, cũng không phản đối bọn trẻ tự do yêu dương. Nhưng tôi nghĩ, mọi người đều biết, Lương gia dù sao đi nữa cũng là một danh gia thế tộc, hôn sự của a Phàm, tuy rằng là hôn sự của một mình A Phàm, nhưng đồng thời cũng không phải là hôn sự của một mình A Phàm, a Phàm chính là đại diện cho tất cả người của gia tộc họ Lương.”
Tần Trân Hi khi nghe Lương Vô Minh nói những lời này, hoàn toàn không chút bất ngờ, bà cũng tán đồng mà gật đầu, hơn nữa còn trực tiếp nói: “Lưỡng lão, tôi biết rằng thân phận của Lương gia không phải tầm thường, tôi cũng hiểu rõ sự e ngại của ông, chỉ cần là việc tôi và Bạch Lộ có thể chấp nhận, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp. Cho nên ông có lời gì muốn nói, cứ thẳng thắn nói ra. Nếu như hôm nay đã gặp mặt như vậy, vốn dĩ chính là muốn hiểu rõ vấn đề này, ông cứ trực tiếp đi vào vấn đề chính là được.”
Lông mày trắng xóa của Lương Vô Minh khẽ nhếch lên, trong lòng âm thầm tán dương người phụ nữ trước mặt này.
Kỳ thật, ông hoàn toàn không thể phủ nhận, trước khi việc của chiếc CD đó bị đưa ra ngoài ánh sáng, ông vô cùng yêu thích Bạch Lộ, chẳng trách trên người cô luôn có một loại khí chất lãnh đạm ưu nhã như vậy, hóa ra là được di truyền từ mẹ cô.
“Được, nếu như bà Tần đã nói như vậy, lão già này cũng không quanh co nữa. Tôi hoàn toàn không phản đối việc Bạch Lộ cùng Lương Phi Phàm kết hôn, dù sao thì Bạch Lộ hiện tại cũng đã mang thai, nhưng bởi vì lúc trước xảy ra một vài việc, tuy rằng a Phàm cũng đã cực lực cam đoan với tôi, chân tướng sự việc nhật định hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Lộ. Chỉ là tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy câu “không có lửa làm sao có khói” vẫn là có chút đạo lý, cho nên, tại đây, tôi muốn đưa ra một yêu cầu.”
Ánh mắt của Lương Vô Minh chậm rãi mà lướt qua khuôn mặt của từng người xung quanh, đến cuối cùng mời từ từ mở miệng. Từng câu từng chữ, giống như một mũi dao, mà tàn nhẫn đâm vào lồng ngực của Bạch Lộ-----
Ông nói: “Tôi đồng ý hôn sự giữa a Phàm và Bạch Lộ, tôi chỉ có một điều kiện duy nhất chính là, hiện tại Bạch Lộ đã mang thai ba tháng, vậy thì đợi đến khi bảy tháng, tôi hy vọng Bạch Lộ có thể đồng ý đi đến bệnh viện rút nước ối, xét nghiệm DNA, tất nhiên, điều tôi muốn biết chính là, đứa bé trong bụng của Bạch Lộ, có thật sự là của Lương gia hay không, nếu như kết quả xét nghiệm DNA không có vấn đề gì, vậy thì từ nay về sau, tôi nhất định sẽ không bạc đãi Bạch Lộ, những việc phát sinh lúc trước, tôi sẽ hoàn toàn không nhắc đến nữa, nhưng nếu kết quả DNA có vấn đề, vậy thì Bạch Lộ phải tay trắng mà rời khỏi Lương gia, còn về đứa trẻ trong bụng của cô, cũng nhất định phải phá bỏ, đến lúc đó, người của Lương gia sẽ tuyên bố với bên ngoài việc Bạch Lộ cùng a Phàm ly hôn.”
Bạch Lộ sắc mặt tái nhợt, cả người có chút không khống chế được mà bật người đứng dậy---
Lương Phi Phàm đồng thời giữ chặt vai của Bạch Lộ, nhanh hơn cô một bước mà bật người lên.
Ánh mắt của Lương Phi Phàm âm trầm, vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt anh tuấn lúc này đây tựa hồ như không chút cảm xúc, nhưng nơi khóe mắt đã bộc lộ rõ ràng cảm xúc của Lương Phi Phàm lúc này.
“Ông nội, ông có biết là mình đang nói gì không?”
Lương Vô Minh từ sớm đã đoán ra được Lương Phi Phàm sẽ có biểu hiện này, ông không chút giận dữ, vô cùng bình tĩnh mà gật đầu: “Ông đương nhiên biết rõ mình đang nói điều gì, a Phàm, quyết định này của ông, cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi. Ông biết nói ra những lời này, đối với Bạch Lộ vô cùng bất công, nhưng nếu như..... ông chỉ nói là nếu như, đứa trẻ trong bụng của Bạch Lộ, quả thật không phải là của con, vậy thì cuối cùng, kẻ bị bất công trong chuyện này sẽ là ai? Ông lúc này chính là tiên lễ hậu binh, nếu như sau bảy tháng, đã chắc chắn rằng đứa bé trong bụng của Bạch Lộ là cốt nhục của Lương gia, vậy thì ông nhất định sẽ bù đắp những tổn hại mà ngày hôm nay Bạch Lộ đã phải gánh chịu.”
“Con đã nói qua, đứa trẻ này, con chắc chắn chính là của con!” Ngữ khí của Lương Phi Phàm càng âm trầm đi vài phần, từng câu từng chữ đều toát lên sự tức giận, trong con ngươi sâu hun hút đó, chính là một sự giận dữ mà thân là trưởng bối như Lương Vô Minh cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Lương Phi Phàm nghiến răng nghiến lời, từng chữ từng chữ được bật ra: “Ông tại sao còn nói những lời như vậy? Ông có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con không? Bảy tháng sau xét nghiệm DNA? Con nói muốn xét nghiệp DNA khi nào chứ?”
Lương Kiếm Nam cùng Lí Đường Lâm từ đầu đến cuối đều chỉ ngồi một bên, không có bất kỳ phát biểu nào, Lí Đường Lâm bắt đầu từ lúc nãy, sắc mắt đã có chút nhợt nhạt, thỉnh thoảng liền hướng ánh mắt về phía khuôn mặt của Tần Trân Hi, cho đến khi Tần Trân hi cảm giác được mà nhìn lại, liền lập tức hướng ánh mắt về phía khác, không có ai để ý đến, từ khi vào bàn đến nay, Lí Đường Lâm liên tục uống nước, đến bây giờ đã uống đến ba ly.
Mà Lương Kiếm Nam, có lẽ đã đoán người Lương Vô Minh nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, hiện nay nghe những lời Lương Vô Minh vừa nói, ông liền hoàn toàn có thể yên tâm.
Các việc trọng đại của Lương gia, đại đa số đều là do Lương Vô Minh quyết định, Lương Vô Minh vô cùng xem trọng quan niệm đạo đức, đoạn clip lúc trước của Bạch Lộ, Lương Vô Minh nhất định không thể nhắm mắt cho qua, việc quan trọng như vậy, ông nhất định sẽ vô cùng cẩn thận.
“Con không cần phải nổi giận, trước khi nói đều này, ông cũng đã có nói rõ, việc này không liên quan đến con, nhưng liên quan đến Lương gia.” Lương Vô Minh nhìn về phía Lương Phi Phàm: “Trừ khi con không phải là cháu trai của Lương Vô Minh ông, không phải là con cháu của Lương gia, vậy thì con liền có thể thích làm gì thì làm, nhưng bây giờ, thì không thể được!”
“Ông nội, ông....”
“Rất xin lỗi, tôi có vài lời muốn nói,”
Tần Trân Hi bỗng nhiên ngắt lời của Lương Phi Phàm, bà chậm rãi đứng lên, khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn thẳng về hướng Lương Vô Minh: “Tôi vốn dĩ là một y tá, tôi biết rõ việc sau bảy tháng, có thể rút nước ối mà xét nghiệp DNA, phương pháp này vô cùng chính xác, nhưng Lương lão, tôi muốn hỏi một chút, ông có chắc bản thân biết chính xác được độ nguy hiểm khi rút nước ối không?”
Lương Vô Minh ho nhẹ một tiếng, đáy mắt cũng theo đó mà lóe lên một tia sáng: “... Tôi, đương nhiên là biết rõ.”
“Nếu như Lương lão đã biết, vậy thì ông có bao giờ nghĩ đến, vạn nhất đứa bé trong bụng Bạch Lộ quả thật là cốt nhục của Lương gia ông, lúc đó, ông cũng đã có kết quả mà mình mong muốn, nhưng đứa trẻ lại xảy ra việc ngoài ý muốn, ông đã bao giờ nghĩ đến những việc này chưa?”
Rút nước ối, tất nhiên có độ nguy hiểm nhất định, Lương Vô Minh đương nhiên hiểu rõ nên mới nói ra điều kiện này.
Không sai, đích thật là có khả năng dẫn đến việc thai nhi tử vong, nhưng.... từ đầu đến cuối ông đều cho rằng, một gia tộc như Lương gia, tuyệt đối không thể xảy ra việc ô nhục như giúp người khác nuôi con thế này được!
“Đây là biện pháp duy nhất.”Lương Vô Minh khẽ thở dài một hơi, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi biết rằng yêu cầu của tôi, mọi người nhất thời có thể khó mà tiếp nhận, nhưng bản thân tôi cũng có những việc mà tôi vô cùng quan tâm, cho nên tôi hy vọng mọi người có thể phối hợp.”
“Nếu như chúng tôi không phối hợp thì sao?” Tần Trân Hi không chút nghỉ ngợi, liền tiếp tục nói: “Lương lão, ông cũng là người từng trãi, tôi cũng là người từng trãi, ông lo lắng cho cháu trai của mình không có gì là sai, nhưng tôi cũng sẽ lo lắng cho con gái của mình, dựa vào cái gì mà bắt Bạch Lộ phải gánh chịu những hậu quả nghiêm trọng như vậy? Đầu tiên nói về việc ông hoài nghi đứa trẻ trong bụng Bạch Lộ, đối với chúng tôi mà nói, có phải là không tôn trọng hay không, hơn nữa, đứa trẻ trong bụng bạch lộ, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng một sinh linh bé nhỏ như vậy lại là một lỗi lầm gì, tại sao lại để một đứa trẻ vẫn còn chưa kịp đến thế giới này đã phải gánh chịu tất cả? Nếu như theo cách nói của ông, vậy thì nếu như là cốt nhục của Lương gia ông, liền có thể ăn sung mặc sướng, hưởng thụ tất cả, nhưng nếu như không phải, vậy thì mạng như cỏ rác, vừa thành hình đã liền bị bóp chết, đều không có vấn đề gì sao?”
Lương Vô Minh hoàn toàn không nghĩ đến, Tần Trân Hi nhìn có vẻ như là một phụ nữ diu dàng điềm tĩnh, lúc mở miệng, lại có thể sắc bén đến như vậy, khiến lão già như ông, cơ hồ một chút thể diện cũng không còn.
Trên mặt Lương Vô Minh thoáng qua một chút lúng túng, trong nhất thời không biết phải phản bác lại lời của Tần Trân Hi như thế nào.
Lương Kiếm Nam ngồi ở một bên, vô cùng tự nhiên mà đứng ra nói giúp Lương Vô Minh. Ông không phải là Lương Vô Mình, từ lúc bắt đầu đã cảm thấy Bạch Lộ không thuận mắt, lúc này đây nghe cách Tần Trân Hi nói chuyện, ngang tàn phách lối đến như vậy, trong lòng càng bất mãn, lúc mở miệng tiếp lời, ngữ khí vô cùng sắc bén.
Bình luận facebook