Diệp Tử Kiệt thấy sắc mặt Lương Kiếm Nam trắng bệch như tờ giấy vậy, ở trên thương trường thủ đoạn lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Vô gian không thương, chiêu số không cần biết đê tiện hay là quang minh, chỉ cần nắm trong tay được nhược điểm trí mạng của đối thủ, như vậy, hết thảy tất cả đối với mình mà nói, cuối cùng vẫn là sáng suốt nhất.
"Nghe nói con gái chú sắp đám cưới." ông ta thoải mái mà cười cười, "Chúc mừng, con gái tôi và Tĩnh Tiêu nhà chú cũng coi như là bạn tốt, đến lúc đó người nhất định sẽ đến, không bằng làm cái song hỷ lâm môn đi, Lương lão đệ, đến lúc đó tôi sẽ an bài người, trở về việc của con trai chú sẽ do chú sắp xếp, tôi mong là hôm Tĩnh Tiêu kết hôn, thì cũng là ngày tuyên bố hôn sự của Phi Phàm và Lân Lân."
Hắn vui tươi cười hớn hở, đáy mắt lóe ra tinh quang đều là tính toán, hơi lộ ra quang mang tham lam --
"Đến lúc đó, tin tức Diệp thị và Lương thị liên hôn công bố ra ngoài, thị trường chứng khoán nhất định biến động lớn, những hạng mục trước mấy bị dời lại, chúng ta đều có thể cho người bắt đầu tiến hành." Hai tay ông vỗ một cái, tiếp tục mơ mộng về hoằng đồ đại nghiệp của mình, "Chú xem, chúng ta song kiếm hợp bích, nhất định sẽ thiên hạ vô địch, chờ kiếm tiền đi!" ...
Nhà bếp trong biệt thự của Lương Phi Phàm là kiểu mở rộng, anh vừa về tới nhà, liền gặp được một thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn, lúc này đang đứng gần kệ bếp, trên hai chân dài chỉ mặc một chiếc quần dài chín phân, rộng thùng thình, bởi vì nhiệt độ trong phòng là nhiệt độ bình thường, cho nên cô ấy không cảm thấy lạnh chút nào, trên chân mang một đôi dép, trên mình buộc một cái tạp dề.
Thân hình cao lớn của Lương Phi Phàm có chút lười nhác dựa ở cửa phòng bếp, mũi đang ngữi những hương thơm phảng phất bay tới, lông mày giương cao, trong lòng lại là một mảnh mềm mại.
Anh có một loại cảm giác về tới nhà.
Đúng vậy, nơi đây vẫn luôn là chỗ anh ở, tuy rằng anh có rất nhiều sản nghiệp, nhưng nơi anh đến nhiều nhất vẫn là đây, chỉ là trước đây bất kể là ở nơi nào, đều giống như ở khách sạn vậy, mà bây giờ...
Anh rốt cục hiểu, cái gì gọi là nhà.
Có một nữ nhân tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm cho mình, chờ mình về cùng nhau thưởng thức, khi vừa bước vào cửa đã ngữi thấy được mùi thơm thức ăn, thấy hình ảnh nữ nhân mình yêu thích ở phòng bếp bận rộn, cái này -- mới là cuộc sống, đây mới gọi là nhà.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt sau lưng, Bạch Lộ quay mặt lại, quả nhiên là nhìn thấy Lương Phi Phàm đã đứng ở cửa phòng bếp.
Cô mím môi cười, "Anh trở về lúc nào? Sao không lên tiếng."
Lương Phi Phàm hít mũi một cái, "Vừa mới." Đến gần bên cô nhìn về phiá trước, "Đang làm cái gì? Rất thơm."
"Thật sao?" bên cạnh tay của Bạch Lộ vẫn đặt một quyển tạp chí nấu ăn, cô chỉ chỉ hình ảnh canh gà trong đó, đối với Lương Phi Phàm nghịch ngợm thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thực tay nghề của em rất kém cỏi, nhưng hôm nay lúc đang vẽ, đột nhiên muốn uống canh gà, vừa lúc người làm nhà anh đi chợ mua một con gà về, cho nên em theo từng bước hầm canh gà, không biết uống ngon không."
Nói xong, lại không xác định nhìn anh một cái, "Thực sự rất thơm?"
Lương Phi Phàm đưa tay sờ sờ lỗ mũi của cô, "Cái mũi nhỏ của em mất linh rồi? Tự mình ngửi một cái coi thơm không."
"Từ đầu ngửi tới cuối, thì sẽ không cảm thấy thơm bao nhiêu."
"Em một người vô lương tâm, anh còn tưởng rằng em là riêng làm cho anh ăn, thì ra không phải, là cho con trai của anh?" Lương Phi Phàm từ phía sau ôm lấy thân thể của cô, cằm để ở trên bả vai của cô, tiếng nói trầm trầm nghe vào giống như là đang ăn dấm của con mình.
Bạch Lộ xuy xuy cười, ở trong ngực anh loay hoay một cái, "Anh làm sao biết nhất định là con trai? Phi Phàm, em thích con gái, cái này nhất định là con gái."
"Con gái hay con trai anh đều thích."
Lương Phi Phàm tà khí khơi môi, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng mà lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, làm cho cả người cô đều run rẩy, cô la hét nói không nên lộn xộn, nơi này là phòng bếp, trước mặt cô còn có một nồi canh gà, thanh âm của Lương Phi Phàm khàn khàn nói từng chữ rõ ràng: "Chỉ cần là em sinh, anh đều thích. Thế nhưng anh hy vọng là con trai, nói như vậy, anh có thể chuyên tâm thương một mình em."
Anh ấy rất ít khi đối với mình nói lời ngọt ngào, Lương Phi Phàm là người trầm ổn nội liễm như vậy, cũng không thích hợp nói những lời ngọt ngào.
Thế nhưng càng là đàn ông như vậy, khi anh ấy thâm tình chân thành nhìn mình, nói với mình, lúc anh ấy nói cả đời này chỉ thương một người là mình, không có người nào có thể thờ ơ.
Anh ấy còn là Lương Phi Phàm sao! Bạch Lộ chỉ cảm thấy mình bây giờ, hạnh phúc đến nổi như bay trên mây vậy, quá cao, cao đến nổi cô nghĩ mình sợ sẽ ngã xuống, nếu như rơi xuống mà nói, có bị tan xương nát thịt không?
"... Phi Phàm, em..."
Cô mở miệng vừa muốn nói điều gì, di động của Lương Phi Phàm có chút không đúng lúc vang lên, anh thuận thế thả cô ra, bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai của cô, "Coi chừng canh gà, anh nghe điện thoại một chút."
Bạch Lộ gật đầu, trong lúc vô tình đảo qua màn hình điện thoại di động của anh, đúng lúc thấy được tên hiển thị, là Lương Tĩnh Tiêu.
Đại não cô xoay chuyển nhưng thật ra rất nhanh, giơ tay lên nhìn thoáng qua ngày tháng trên đồng hồ, hôm nay là đại hôn của Lương Tĩnh Tiêu và Hướng Long Cẩm --
Hai ngày này cô bị chuyện của mình hành hạ có chút ngày đêm điên đảo, ngày hôm nay chỉ nhớ là đã gọi điện thoại cho mẹ, đại khái nói một chút chuyện ngày hôm qua ở nhà hàng, Tần Trân Hi vẫn luôn là người sáng suốt, tự nhiên sẽ không thực sự lấy con gái ra mà nói, chỉ là căn dặn chính cô cẩn thận một chút, bên bệnh viện còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên Quan Triều đã sớm đưa bà về.
Cả một buổi chiều, cô vùi đầu vào cuộc tranh tài thiết kế, chuyện đại hôn của Lương Tĩnh Tiêu, cô cũng đã sớm ném ra sau ót...
Thế nhưng, em gái của mình kết hôn, Lương Phi Phàm thế nào còn có thời gian ở lúc này trở về?
Hơn nữa, nhìn tây trang trên người anh ấy, là tây trang rất thông thường, cũng không giống như là đi tham gia hôn lễ, hơn nữa còn phải xuất hiện với vai trò anh ruột.
Cô đưa tay giảm nhỏ lửa, trong lúc Lương Phi Phàm nghe điện thoại, cố gắng đi xa ra một ít, nhưng biệt thự này rất nhiều không gian là thông với nhau, cho nên Bạch Lộ đứng ở cửa phòng bếp, là có thể mơ hồ nghe được thanh âm nói điện thoại của anh.
"... Em bây giờ tìm anh cũng vô ích, trước đây đã nói qua với em rồi, chỉ nhờ cái bụng của em, muốn buộc chân một người đàn ông, căn bản là không thể thực hiện được, khi đó anh đã nói em đưa tầm nhìn nhìn về người đàn ông của mình, mà không phải là nhìn người em không nên nhìn..."
"... Tĩnh Tiêu, em tự hỏi lòng, đại ca có phải đã cho em rất nhiều cơ hội?"
...
"Đừng hỏi anh, anh không biết Hướng Long Cẩm ở đâu."
"Tĩnh Tiêu, tâm tình của em có kích động cũng như không, người đàn ông kia hắn không muốn kết hôn, em tỉnh chưa? Trước kia em làm qua cái gì, anh không nói, không có nghĩa là anh cái gì cũng không biết, anh hiện tại muốn nói cho em biết, nếu như không phải bởi vì em là em gái của anh, anh sẽ không đối với em nhân từ như vậy."
"Đây là lần cuối cùng, kết hôn không thành, không quan trọng, em còn là con gái của Lương gia, dưỡng thai cho tốt, đó cũng là cháu của anh, là huyết mạch Lương gia, sau này anh cũng sẽ coi như con mình, sẽ không bạc đãi nó. Em đã là mẹ của một đứa bé, từ nhỏ đã tùy ý làm bậy, hiện tại cũng là lúc nên sửa đổi một chút, coi như là vì đứa con trong bụng, biết chưa?"
Bạch Lộ đứng cách một khoảng không xa nhìn Lương Phi Phàm, biểu tình của anh cầm điện thoại di động nói chuyện rất là bình tĩnh, thế nhưng trong tiếng nói bình tĩnh ấy ẩn chứa bao nhiêu sóng gió cuộn trào mãnh liệt, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Cô nghe không được bên kia Lương Tĩnh Tiêu nói gì, thế nhưng cô đã đoán được, cô ấy chắn không có kết hôn với Hướng Long Cẩm, mà bây giờ nhìn biểu tình của Lương Phi Phàm, cô càng có thể xác định, nhất định là trước đó anh cũng đã biết chuyện này.
Bạch Lộ nhắm mắt nhíu mày, Lương Phi Phàm cúp điện thoại, xoay người trong nháy mắt, đúng lúc thấy cô đang nhíu mày biểu tình ngưng trọng.
Anh bất động thanh sắc nhìn thoáng qua điện thoại di động trong tay, sau đó bỏ vào túi, lúc này mới đi về phía trước, "Nghĩ gì thế? Canh gà của em sắp cạn rồi kìa."
"Em đã giảm nhỏ lửa rồi." Bạch Lộ nhấp mím môi, ấp a ấp úng thực sự không phải phong cách của cô, vả lại lúc nãy cũng đã nghe được, cô cũng không có ý định giấu ở trong lòng, "Em gái anh và Hướng Long Cẩm... không phải hôm nay kết hôn sao? Bọn họ... Không có kết hôn? sao "
Lương Phi Phàm nghĩ đến vừa rồi cô đã nghe được lời của anh, chuyện này cô sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Anh gật đầu, "Sẽ không có hôn lễ nữa."
Mặc dù đã đoán được, thế nhưng nghe Lương Phi Phàm khẳng định như vậy, trong lòng Bạch Lộ vẫn là kinh ngạc, "Vì sao? Vậy "
Lương Phi Phàm nhìn cô một cái, động tác êm ái giúp cô vén một ít tóc ở bên tai, cũng không có ý định giấu diếm, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ.
"Gần đây tâm tình của Hướng Long Cẩm hơi lạ, hắn cũng không muốn cùng Tĩnh Tiêu kết hôn. Không phải hôn lễ ngươi tình ta nguyện, cho dù là bắt hắn lên lễ đường thì có thể thế nào? Sau khi kết hôn bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc, sớm muộn gì đều là kết quả như vậy, cho nên còn không bằng không kết hôn."
Mắt Bạch Lộ chớp chớp.
Lương Phi Phàm nói lời này, cô tự nhiên cũng nghĩ đến ngày đó, lúc Hướng Long Cẩm tìm đến cô, có chút mất khống chế ôm cô nói những lời quá đáng. Khi đó cô cũng không có nghĩ quá nhiều, thế nhưng hôm nay nghĩ lại, kỳ thực sự bất thường của Hướng Long Cẩm chắc là đã sớm có.
Hắn coi đây là cái gì? Biết vậy chẳng làm sao?
Nếu sớm biết rằng sẽ như vậy, khi đó cần gì phải thế?
Nhưng không cần biết Hướng Long Cẩm rốt cuộc là nghĩ gì...
Những thứ này, cũng không có quan hệ gì với cô.
Cô là người chính bản thân lo còn chưa xong, đâu còn thời gian mà lo cho người khác?
"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, những thứ này với em đã không còn quan hệ gì rồi."
Lương Phi Phàm thấy thần sắc của cô hơi có chút hoảng hốt, đưa tay nâng gò má của cô, môi mỏng dán lên cái trán của cô, một nụ hôn trang nghiêm ôn nhu rơi xuống. Sau đó mới ôm cô vào trong ngực của mình, cằm để ở trên vai của cô, tham lam hút cái loại mùi thơm ngát đặc biệt trên người cô, tiếng nói sâu kín, "Bạch lộ, mấy ngày nay ủy khuất cho em, để em chịu đựng nhiều như vậy. Trước đây rất nhiều chuyện, anh không có suy nghĩ chu toàn, những lời xin lỗi không đâu, anh không muốn nói với em, nhưng từ giờ trở đi, tin tưởng anh."
Bạch Lộ không có cách nào chống cự sự ôn nhu như vậy của Lương Phi Phàm.
-- Anh ấy là đang giải thích với mình sao.
Giọng nói tuy là bình tĩnh tự nhiên, thế nhưng cô lại có thể cảm giác được giữa những câu chữ của anh là sự cẩn thận dực dực.
Cũng không có cái gì để cho cô cảm thấy ủy khuất không cam lòng, trên cái thế giới này, có một người đàn ông như vậy, đem mình coi như thứ trân quý nhất, bưng trong lòng bàn tay, cô còn có cái gì không hài lòng?
Bạch Lộ chủ động đưa tay, vòng ngang qua hông cường tráng của anh, đem mặt chôn ở trước ngực anh --
Trên người anh giống như là mang theo một loại độc có thể ăn mòn lòng người, mà cô, biết rất rõ ràng đó là trí mạng nhất, là loại độc ôn nhu nhất, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
"Phi Phàm, cám ơn anh." thanh âm cô rất nhẹ, ôm anh chặt hơn.
Lương Phi Phàm đưa tay vòng qua dưới nách của cô, đem cả người cô ôm lên, tròng mắt nhìn xuống phía dưới, cười khẽ, "Cám ơn anh cái gì?"
"Cảm ơn tất cả."
Cô thuận thế ôm cổ của anh, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là ngước cổ lên, hôn lên một cái, chẳng qua là một cái hôn chuồn chuồn lướt nước, Lương Phi Phàm đương nhiên là không hài lòng, rất nhanh thì đổi bị động làm chủ động, gia tăng thêm độ sâu của cái hôn cô chủ động dâng lên.
Nồi canh gà phía sau bởi vì thời gian hầm không sai biệt lắm, vừa lúc phát ra âm thanh "Phốc phốc", cắt đứt bầu không khí kiều diễm giữa hai người.
Bình luận facebook