“Tới thành phố D có thu hoạch gì không?”
Lương Kiếm Nam kéo ghế ra ngồi xuống, tiện tay chỉ Lương Phi Phàm ngồi vào chiếc ghế trước mặt, “Con có biết nếu dừng tất cả hợp đồng với Diệp Thị thì Lương Thị sẽ gặp phải nguy cơ gì không?”
Diệp Thị và Lương Thị trước giờ đều có quan hệ rất thân thiết.
Giờ chỉ vì một Bạch Lộ mà hai nhà trở mặt nhau. Diệp Tử Kiệt là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, chỉ dựa vào một chữ “gian” từng bước, từng bước củng cố địa vị của Diệp Thị.
Thêm vào đó, Diệp Thị không phải công ty mới thành lập mà bám rễ đã lâu, không phải chỉ gió thổi cỏ lay là có thể ảnh hưởng, lần này làm to chuyện, Diệp Thị tuy có tổn thất nhưng nhưng chắc chắn không nhiều bằng Lương Thị vừa trải qua cuộc đấu tranh nội bộ nhiều năm.
“Khó khăn của Lương Thị con đều biết rõ, nhưng con thấy chuyện này chẳng có chỗ nào không tốt cả.”
Lương Phi Phàm hút một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, giữa khói thuốc, gương mặt anh như được phủ một tầng sương mù, “Nhiều năm nay, tuy Diệp Thị có nhiều dự án hợp tác cùng chúng ta nhưng bố cũng biết mà, lần nào Diệp Thị cũng đều kiếm được món hời lớn. Trong khi đó, Lương Thị chúng ta không hề thua kém gì Diệp Thị, cần gì cứ phải hợp tác với bọn họ? Cần gì cứ phải hi sinh để người ta chiếm hết cái lợi vào người?”
Mắt Lương Kiếm Nam lóe sáng, khẽ ho một tiếng, “...Bố nói rồi, chú Diệp đã từng giúp con, tuy là nói thương trường như chiến trường, nên đặt lợi ích lên đầu nhưng làm người cũng không thể quá đáng.”
“Không ngờ bố cũng có suy nghĩ “báo đáp ơn nghĩa của người khác gấp trăm gấp ngàn lần đấy.”
Lương Phi Phàm khá bất ngờ, anh nheo mắt, tiếp tục hút thuốc, động tác vừa lưu loát vừa thanh nhã, giọng nói không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, “Hừ, con không nhìn ra được tên cáo già đặt lợi ích lên đầu Diệp Tử Kiệt đó lại chịu giúp đỡ bố đấy.”
“Con nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lương Kiếm Nam rất khó coi, “Chẳng lẽ bố lừa con? Được, cứ coi như con không thích Diệp Tử Kiệt đi, vậy Diệp Lân thì sao? Con bé thật lòng thật dạ với con, con còn có gì không vừa ý? Với tình hình loạn trong giặc ngoài này, nếu chúng ta cố tình đối đầu với Diệp Thị thì người chịu thiệt chỉ có chúng ta mà thôi!”
“Bố không tin con?” Lương Phi Phàm bình tĩnh hỏi, không định giải thích thêm. Anh đứng dậy, “Những dự án hợp tác cùng Diệp Thị đều vì lí do cá nhân của con mà ngừng thi công, nhưng Lương Thị không phải chỉ hợp tác với mỗi mình Diệp Thị. Con nói rồi, chuyện này để con giải quyết.”
Anh dứt khoát dập tắt điếu thuốc vứt vào trong gạt tàn, nhẫn trên tay anh ánh lên tia sáng chói mắt, Lương Kiếm Nam vẫn chưa hoa mắt, ông nhìn thấy rất rõ ràng, mặt trắng bệch, đứng bật dậy chỉ vào chiếc nhẫn vô danh trên tay anh: “...Nhẫn này...nhẫn này là sao?”
Anh vốn không có ý định giấu diếm chuyện kết hôn với Bạch Lộ, nếu Lương Kiếm Nam đã nhìn thấy thì anh cứ mượn nước đẩy thuyền thôi.
“Sự thật đúng như bố nghĩ.” Anh không trốn tránh dơ tay, “Con kết hôn rồi.”
Lương Kiếm Nam tức đến nỗi mặt trắng bệch, ông vỗ mạnh xuống bàn, gầm lớn, “Thằng con bất hiếu này! Mày có biết mày đang nói cái gì không? Mày dám...giấu diếm cả nhà đi cưới một con đàn bà có lí lịch không rõ ràng về nhà? Mày đủ lông đủ cánh rồi nên không coi tao ra gì cả phải không...”
“Bố đừng kích động như vậy.”
Việc Lương Kiếm Nam tức giận cũng không nằm ngoài dự đoán của Lương Phi Phàm, lúc tự ý kết hôn với Bạch Lộ anh đã tính toán kĩ khó khăn bản thân sẽ gặp phải rồi, trong đó Lương Kiếm Nam chỉ là một ải nho nhỏ, không phải vấn đề gì lớn cả.
“Bạch Lộ có xuất thân đàng hoàng, con đã nói với bố rất nhiều lần rồi nhưng bố không quan tâm.” Giọng nói của anh cũng hạ thấp vài phần, khuôn mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt, “Con đã từng nói sẽ không thỏa hiệp chuyện này, bây giờ con chỉ báo với bố muộn hơn mà thôi.”
“Mày...mày...” Lương Kiếm Nam tức đến mức hất đổ tất cả đồ đạc và tài liệu trên bàn xuống đất, “Cái thằng bất hiếu...mày là thằng bất hiếu...”
“Ông chủ, có chuyện gì vậy?!”
Quản gia nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng liền đẩy cửa chạy vào, phòng đọc sách vô cùng lộn xộn. Quản gia rất hiểu tính cách của Lương Kiếm Nam, dù có tức giận thế nào chăng nữa cũng không hất tài liệu trên bàn xuống đất bao giờ. Ông vội chạy lên đỡ lấy ông chủ đang lảo đảo sắp ngã, “...Ông chủ sao vậy? Đừng tức giận, sức khỏe của ông chủ cả năm nay đều không tốt, đừng giày vò bản thân ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Quản gia nhìn Lương Phi Phàm, cậy vào việc bản thân đã ở nhà họ Lương nhiều năm, “Ông chủ, cậu chủ trẻ người non dạ, có chuyện gì cứ từ từ bàn bạc...”
Lương Phi Phàm không ở đó thêm một giây một phút nào nữa, anh nhíu mày đi thẳng ra cửa.
Tại lối rẽ cầu thang, Lí Đường Lâm vừa nghe tin đang vội vã chạy tới, đụng phải Lương Phi Phàm liền túm lấy anh hỏi: “Con cãi nhau với bố à? Phi Phàm, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mẹ nghe thấy trong phòng có tiếng đồ đạc rơi vỡ...”
Ngón tay anh hơi động, bà sờ thấy chiếc nhẫn trên tay anh, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng cực.
“Phi Phàm, con...sao con...” Lí Đường Lâm đã hiểu lí do chồng bà tức giận, chiếc nhẫn này chính là chứng cứ con trai và Bạch Lộ trộm bọn họ tự ý kết hôn.
Cả người bà lung lay như sắp đổ, mặt mày trắng bệch, “...Phi Phàm, con còn chưa nói gì với gia đình mà đã...tự ý...con có từng nghĩ tới bố mẹ và ông nội không?”
“Con có nghĩ nên mới mới đuea Bạch Lộ tới gặp mọi người, nhưng họ lại không hề kiêng kị suy nghĩ của con.”
Lương Phi Phàm cho rằng, mẹ là người duy nhất chấp nhận chuyện của anh và Bạch Lộ, bà giật mình vì anh chưa nói với gia đình thôi.
Anh khẽ nhếch miệng, nghĩ nghĩ rồi vẫn mở miệng, “Chuyện cũng đã làm rồi, mẹ không cần lo đâu, con sẽ tự với ông.”
Ai mà biết ldh lại nắm chặt tay Lương Phi Phàm, vẻ mặt hiền hòa trở nên lạnh lùng, bà lắc đầu nói: “Không được! Phi Phàm, mẹ không đồng ý chuyện con kết hôn với Bạch Lộ!”
Lương Phi Phàm nhíu mày, “Mẹ nói gì vậy? Không phải mẹ rất thích Bạch Lộ sao?”
“Mẹ...”
Lúc này Lí Đường Lâm mới nhận ra mình thể hiện cảm xúc hơi quá, Lí Đường Lâm úp mở một hồi mới từ từ nói: “Bố và ông con vốn phản đối chuyện này, cho dù mẹ đồng ý cũng vô dụng. Con nhìn xem bố con tức thế nào rồi? Nếu ông mà biết, xem ông có bị con làm cho tức chết không?”
Lương Phi Phàm không muốn nói nhiều thêm nữa, cũng không nghi ngờ gì nhiều, chỉ nói, “Con sẽ nói chuyện với ông, mẹ động viên bố giúp con, con còn có chút việc phải làm, xin phép mẹ.”
“Phi Phàm...”
“Bà chủ ơi có điện thoại.”
Lí Đường Lâm còn muốn nói gì đó nhưng người giúp việc đã cầm điện thoại của bà vội vàng chạy tới, bà vừa nhìn tên người gọi liền cẩn thận đi về phía phòng mình...
Đóng cửa phòng, Lí Đường Lâm kéo rèm cửa sổ lại mới ấn nút nhận điện thoại.
“Nói đi, chuyện tôi bảo cậu điều tra tiến hành thế nào rồi?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng cung kính của đàn ông, “Bà Lương, tôi đã điều tra rõ ràng theo lời bà căn dặn rồi. Đúng như bà nghi ngờ, chồng của tth đúng là Bạch Vân, ông ấy kết hôn vào 25 năm trước, Bạch Lộ là con gái duy nhất của hai vợ chồng họ, lúc Bạch Lộ lên 5 thì Bạch Vân gặp chuyện ngoài ý muốn rồi qua đời.”
Lí Đường Lâm biến sắc, không ai biết bà tuy đứng một mình trong căn phòng này nhưng lòng lại hướng về quá khứ...
Bà vẫn luôn đợi một ngày ông nhìn thấy vẻ đẹp của bản thân, đợi một ngày nhìn thấy ông hối hận vì đã bỏ rơi bà nhưng không ngờ ông lại ra đi vội vàng như thế...
Đôi môi Lí Đường Lâm run rẩy, giọng nói cũng không che dấu nổi cảm xúc của bà, “...Sao lại chết?”
“...xin lỗi bà, tôi vẫn chưa điều tra rõ lí do.”
Lí Đường Lâm nắm chặt tay, khàn giọng hỏi: “Sao...sao có thể không tra ra? Tài liệu về ông ấy tôi đều giao cả cho cậu rồi mà!”
“Tôi đã diêud tra rồi nhưng những tài liệu có liên quan tới Bạch Vân năm đó hình như bị người xóa sạch rồi.”
...
Bạch Vân, Bạch Vân...
Lí Đường Lâm cúp máy, ngơ ngác ngồi trên giường, bà không dám tin người đàn ông đó cứ vậy mà chết đi, hơn nữa còn chết được nhiều năm rồi.
25 năm trước ông đã kết hôn rồi, tính ra thì lần bọn họ gặp nhau ông đã có vợ rồi...
Lí Đường Lâm bật cười, trong căn phòng u ám, nước mắt bà cứ không ngừng lăn xuống gò má...
Bà từng nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng ông còn sống trên thế giới này, bọn họ còn cơ hội gặp lại...
Bao nhiêu năm nay, bà vẫn luôn tưởng tượng đến một ngày đứng trước mặt và nói với ông, bà là bà chủ nhà họ Lương. Bà có con trai là Lương Phi Phàm, có chồng là Lương Kiếm Nam. Còn Bạch Vân ông thì có cái gì?
...
Ông chẳng có gì cả vì ông đã không còn trên đời này nữa rồi.
Mà tính toán của bà bao nhiêu năm nay hóa ra chỉ như một giấc mơ.
Bình luận facebook