• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu Full dịch (19 Viewers)

  • Chương 148

“Anh trả lời em đi.”

Anh không nói lời nào, Bạch Lộ hơi mất khống chế kéo ống tay áo anh, dùng lực lay người anh, vùng bụng nhỏ truyền đến một trận co thắt, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, lúc này lại cố ý xem nhẹ cơn đau đó, chỉ muốn hỏi rõ ràng, rốt cuộc là vì sao.

“... Phi Phàm, tại sao anh không trả lời em? Anh trả lời em đi... Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Anh nói em nghe...”

Không thì sao đột nhiên anh lại trở nên như thế, nhất định là... xảy ra chuyện gì đó, đúng, Lương Phi Phàm của cô sẽ không có lý do gì mà đối xử với cô như vậy, nhất định là như thế.

“... Phi Phàm...”

“Không xảy ra chuyện gì cả.”

Lương Phi Phàm trở tay cầm lấy cổ tay cô lần nữa, cảm nhận được lòng bàn tay cô lạnh ngắt, ác khí trên vùng trán của anh cũng dần dần tiêu tan, tuy giọng nói không còn lạnh lùng cứng ngắc như vừa rồi nữa nhưng vẫn lộ ra vài phần lãnh đạm hững hờ: “Bạch Lộ, không có chuyện gì cả, anh muốn em đi Sga là vì tốt cho em, cơ hội tốt như thế, anh không muốn em bỏ lỡ.”

“Nhưng em không muốn đi!” Bạch Lộ lắc đầu, đáy mắt thể hiện sự không đồng tình: “Tại sao anh lại thấy như thế là tốt cho em? Chẳng lẽ anh và em còn chưa nói rõ với nhau ư? Em không đi trước, em nói rồi, em không muốn đi! Anh biết, em không muốn xa anh, gì mà Sga, căn bản em không quan tâm, em chỉ muốn ở bên cạnh anh...”

“Đừng ngang bướng, Bạch Lộ.” “Là em ngang bướng ư? Không phải, là anh quá tự chủ trương rồi, nếu như em không muốn đi, cho dù anh có đưa em lên trời thì lại làm sao chứ? Phi Phàm, anh không phải là người như thế... xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Anh nói rồi, không hề xảy ra chuyện gì.”

Lương Phi Phàm nhíu mày, càng nắm chặt cổ tay cô, anh nhìn vào đáy mắt có quá nhiều ưu tư phiền muộn của cô, phức tạp khó phân, u sâu khó thấu. Bạch Lộ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đó, vẻ mặt đau buồn, nhưng mà anh vẫn nhẫn tâm như thế: “Chuyện này, anh đã quyết định rồi, sau khi suy nghĩ thận trọng anh đã quyết định. Bạch Lộ, thời gian một năm rưỡi, sga sẽ khiến em trở nên càng có tương lai hơn...”

Tương lai gặp phải quỷ - năm chữ này như thể ở trong cổ họng rồi, Bạch Lộ thật sự rất muốn nói lên, nhưng mà không còn sức lực nữa...

Chiếc cúp vẫn luôn bị kéo trong tay “bang” lên một tiếng, rơi xuống mặt đất, trước mắt cô tối sầm, bờ môi nhợt nhạt run lên, cả người mềm nhũn bổ nhoài về phía trước rồi cứ thế ngã xuống.

Lương Phi Phàm đột nhiên biến sắc, tay cũng run theo, anh ôm chặt lấy cơ thể Bạch Lộ, mở miệng, giọng nói trầm thấp rõ ràng là đang run: “... Bạch Lộ? Bạch Lộ em tỉnh đi, em làm sao thế Bạch Lộ? Bạch Lộ...”

Anh khom lưng bế người cô lên, bước nhanh tới xe của mình.

Chiếc xe gần ngay trước mặt, anh lại phát hiện hình như mình đi rất lâu mới tới cạnh cửa xe. Tài xế nhìn thấy Lương Phi Phàm bế Bạch Lộ đi tới, vội vã xuống xe mở cửa, sau khi anh bước lên xe liền bảo đi bệnh viện.

Một tiếng sau.

Cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ cung kính gật đầu với người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng trước mặt nói: “... Tuy đứa bé đã ổn định rồi nhưng bởi vì tâm trạng của thai phụ tương đối căng thẳng, trước đó cũng có thể đã nhận phải sự kích động, mới có dấu hiệu ngất xỉu. Bây giờ đứa bé đã không sao rồi, sau này vẫn là nên để thai phụ có được tâm trạng thoải mái, không được kích động cô ấy, giữ được tâm trạng vui vẻ là điều rất quan trọng.”

...

Trong phòng bệnh, Bạch Lộ đã tỉnh, thẩn thờ nằm trên giường, ánh mắt khô khốc trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu.

Lúc Lương Phi Phàm đẩy cửa bước vào, bộ dạng của cô vẫn cứ như thế.

Anh khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường cô, ngồi xuống, với tay nắm lấy tay cô, cô không nhúc nhích mà để anh tùy ý nắm lấy tay mình, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.

Hai người đều không lên tiếng, Lương Phi Phàm vẫn cứ chau mày, nhìn gò má cứng đờ nhưng lại bướng bỉnh của cô, ngón tay anh dừng lại, nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay cô, cuối cùng rốt cuộc cũng lên tiếng: “... Đừng giận nữa, nhé?”

“...?”

Không có âm thanh, người phụ nữ trên giường vẫn cứ bướng bỉnh không biến sắc, chỉ là viền mắt hơi ửng đỏ kia lại rơi vào tận cùng đáy mắt của Lương Phi Phàm.

Ấn đường anh lộ vẻ đau tiếc, giơ tay ôm lấy cô từ trên giường, đặt vào trong lòng mình, cô mềm nhũn úp mặt vào, vẫn là không có một chút sức lực nào, giọng nói của Lương Phi Phàm rất trầm, thì thầm bên tai cô, biết rằng cô nhất định có thể nghe thấy.

“Bạch Lộ, đừng giận nữa, anh không bàn bạc với em, là lỗi của anh, nhưng mà chuyện này... Anh đã cân nhắc thận trọng rồi, là có lợi cho em. Em biết đấy, Sga không phải ai cũng có thể bước vào, có lẽ bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn nữa. Anh hứa với em, mỗi tuần sẽ bay qua để thăm em được không? Một năm rưỡi rất nhanh, lúc em sinh bảo bối, anh sẽ ở bên cạnh em.”

“...?”

“Bạch Lộ...”

“... Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của em không?”

Im lặng hồi lâu, Lương Phi Phàm dường như cho rằng người phụ nữ nằm trong lòng đã ngủ rồi, thế mà cô lại lên tiếng, giọng nói buồn tẻ, khiến anh càng thêm đau lòng: “Anh cứ thích tự ý giúp em quyết định như vậy sao? Rõ ràng là sau khi chúng ta bàn bạc đã nói rồi, đây là anh đang dành sự bất ngờ cho em sao? Lương Phi Phàm, em không phải là kẻ ngốc, em có thể cảm nhận được, mỗi một lời mỗi một hành động của anh em đều cảm nhận được. Sao anh lại đối xử với em như vậy?”

“... Bạch Lộ.”

“Anh muốn để em đi Sga đúng không? Anh muốn để em đi chứ gì? Được, em đi! Em sẽ đi!”

Cô vùng vẫy trong lòng anh, thực ra không phải là sức lực rất mạnh mẽ, chỉ là Lương Phi Phàm lại không dám miễn cường cô nữa, bởi vì sợ cô sẽ lại bị kích động, bây giờ cô không thể chịu sự đả kích nào nữa.

Nhìn cô nằm trên giường quay lưng lại với mình, Lương Phi Phàm cũng biết, cô là đang cáu kỉnh với mình, anh nhịn sự than thở xuống, ngồi cạnh giường, vẫn luôn nhìn cô. Chiếc điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, lúc này anh mới cúi người giúp cô kéo chăn lên.

“Em nghỉ ngơi thật tốt trước đã, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

...?

Trong giây phút cửa phòng bệnh đóng lại, Bạch Lộ khép chặt đôi mi, chống hai tay từ trên giường rồi ngồi lên, cô cắn môi, hơi tức giận nhìn về phía cửa phòng đã đóng chặt kia, trong lòng trào lên sự uất ức và không cam tâm.

Cô không phải là kẻ ngốc, cô có thể cảm nhận được, cái gọi là “cân nhắc thận trọng” mà Lương Phi Phàm nói, căn bản chính là “Bạo quân độc tài”!

Nếu như thật sự anh ấy nhất định để mình đi Sga, anh ấy sớm nói với mình là được, vì sao rõ ràng là trước đó đã hứa với mình là không phải đi, bây giờ quay người, lại dùng cách quyết liệt như vậy, phải đẩy mình ra ngoài như thế sao?

... Không, từ trước đến giờ Phi Phàm không phải là người như vậy, anh ấy sẽ không không để ý tới nguyện vọng của mình, anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó với phóng viên...

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bàn tay đặt lên bụng nhỏ của mình, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh trong hội trường khách sạn hồi trước, ánh mắt anh lạnh lùng nghiêm nghị, trên trán cũng đều là ác khí...

Có phải là thật sự đã xảy ra chuyện gì mà mình không hay biết?...

Lương Phi Phàm đi tới hành lang mới nghe điện thoại.

“Điều tra thế nào rồi?”

“Lương tổng, chuyện anh bảo tôi đi điều tra, tôi đều đã tra rồi, nhưng mà... không điều tra được gì cả. Tôi chỉ điều tra được chuyện hai mươi mấy năm trước Bạch Vân cưới Tần Trân Hy, cuộc sống sinh hoạt của họ cũng rất bình thường, căn bản là không có gì đặc biệt cả. Sau khi Lương phu nhân sinh, tình cảm vợ chồng họ cũng rất tốt. À, đúng rồi, tôi điều tra được một chuyện, chính là Bạch Vân trước đây cũng là một kiến trúc sư.”

Lương Phi Phàm chau mày: “... Thiết kế kiến trúc?”

“Vâng, nhưng mà danh tính không lớn, hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, cho nên người trong phạm vi này cơ bản đều đã quên đi sự tồn tại của Bạch Vân. Tuy bây giờ danh tiếng của Lương phu nhân rất lớn nhưng cũng không có ai đào bới về chuyện của bố cô ấy.”

“Ông ấy có tác phẩm gì không?” “Chuyện này chưa điều tra được, những chuyện trước đây của Bạch Vân, rất nhiều đều đã bị người ta dồn tận lực xóa sạch, trong thời gian ngắn như vậy, không tìm được tư liệu cụ thể như thế.”

Lương Phi Phàm giơ tay ấn lên cửa sổ hành lang, lực ngón tay mạnh dần, anh trầm giọng, nói: “Tiếp tục điều tra.”

...?

Cất điện thoại, Lương Phi Phàm cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng, vì thế rút một điếu thuốc ra, nhưng mà vừa nghĩ là đang ở bệnh viện, điều thuốc ngậm trong miệng, cuối cùng vẫn là không châm lửa. Anh cứ đứng như thế, ánh mắt sâu thẳm, nhìn về phía cách đó không xa, gương mặt tuấn tú, vẻ mặt bí hiểm khó lường...

Lúc Diệp Lân tỉnh giấc ngủ trưa, người giúp việc đã đứng đợi ở cửa phòng, vừa thấy cô mở cửa ra, vội vã cung cung kính kính cúi đầu: “Cô chủ, cô tỉnh dậy rồi? Dưới lầu có người tới tìm cô chủ.”

Diệp Lân tiện tay chơi đùa chiếc áo ngủ tơ tằm của mình: “Ai muốn gặp tôi?”

“Là bác sĩ Trương của bênh viện, đã đứng đợi cô hai tiếng dưới lầu rồi.”

Bệnh viện? Đôi mày thanh tú của Diệp Lân khẽ động, đoán chừng là phía bên nhà họ Lương có động tĩnh gì rồi, cô khuất tay: “Bảo bác sĩ Trương lên đây.”

Bác sĩ Trương rất nhanh đã lên tới, Diệp Lân đã thay một bộ đồ ở nhà, tư thái ưu nhã ngồi trên ghế sô pha, giơ tay chỉ về vị trí đối diện, dịu dàng mỉm cười, nói: “Bác sĩ Trương, thật ngại quá, tôi có thói quen ngủ trưa, để ông chờ lâu rồi, ngồi đi.”

“Cô Diệp khách sáo rồi, là tôi tới đột ngột, nhưng mà đúng là có chuyện quan trọng muốn nói với cô Diệp.”

“Ồ? Nói nghe xem.”

Diệp Lân ưu nhã ngồi bắt chéo đôi chân thon dài, kéo chiếc áo ngủ sang một bên, trên mặt vẫn là lộ ra nụ cười hoàn toàn kín kẽ kia.

Bác sĩ Trương nói: “Lúc trước cô Diệp bảo tôi trông chừng tình hình bên phía nhà họ Lương, cho nên tôi vẫn luôn bảo người theo dõi. Nhưng mà sáng nay Bạch Lộ kia lại được người ta đưa vào, tôi đã nghe ngóng được, cô ấy là bị ngất xỉu vì tâm trạng kích động nên mới được đưa vào, nhưng mà trước mắt mẹ con đều bình an.”

“Vẫn ở bệnh viện?” Diệp Lân tô móng tay màu xanh ngọc rồi lướt nhẹ qua chân mày của mình.

“Vẫn ở đó.”

“Phải nằm viện?”

“Thực ra tình hình của cô ấy cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mà chắc là Lương thiếu cậu ấy... cho nên yêu cầu nằm viện để quan sát, nhưng mà tôi đã xem bệnh tình của cô ấy, tâm trạng của cô ấy có chút suy sụp...”

Diệp Lân nhíu cao mày, sau một lát mới nói: “Vậy thì bác sĩ Trương, làm phiền ông một chút, bỏ chút công sức, khiến cô ta ở lại bệnh viện thêm hai ngày đi.”

“Cô Diệp, có dặn dò gì?”

Diệp Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt rồi đột nhiên mỉm cười: “Bác sĩ Trương, mấy năm nay ông vẫn luôn làm việc tận tụy cho nhà họ Diệp chúng tôi, lòng tốt của ông, tôi sẽ nhớ kỹ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom