“Không đưa!” Cô hừ một tiếng, vuốt ve tay Lương Phi Phàm, giấu điện thoại ra sau lưng, quên mất gương mặt đang bị anh bóp chặt: “Tên khốn này… anh làm đau tôi rồi…. Tôi không trả điện thoại cho anh nữa… Ai biết anh… có ý đồ gì? Anh… anh là ai?”
Lương Phi Phàm xác nhận người phụ nữ này thật sự uống say rồi, anh cũng không có kinh nghiệm gì để ứng phó với cô, cho nên anh nhếch môi, lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó gõ tay vào ghế lái, trực tiếp hạ lệnh: “Lái về khách sạn!”
Anh vừa nói xong, vừa rút ra một điếu thuốc, khói mờ bốc lên, che đi nét mặt của anh, sau làn khói mịt mù, dung mạo tuấn tú của anh trắng bệch.
Anh cố gắng nhịn, bởi vì anh biết cô đã uống quá nhiều, anh có nói thêm nữa cũng vô dụng, cho nên không thèm để ý nữa.
Nhưng Bạch Lộ không chịu an phận, cô thấy anh dựa vào cửa xe hút thuốc, cô lại nhào tới lần nữa.
Lần này, cô to gan hơn, trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trên môi anh, nhanh chóng đưa lên miệng mình.
Lương Phi Phàm phát hiện điếu thuốc trên môi biến mất, anh kinh ngạc quay lại, thấy Bạch Lộ đang cười híp mắt, đôi môi đỏ mọng của cô ngậm lấy điếu thuốc kia.
“Khụ khụ…” Cô học theo dáng vẻ của anh, hít một hơi, một giây sau, cô ho kịch liệt, cô nhanh chóng ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ xe, phàn nàn: “Tôi còn tưởng thứ gì ngon… Sặc như vậy… Thật khó ăn…”
Lúc cô nói chuyện, tay hơi quệt qua miệng, đôi mắt to tròn mang theo vẻ ngơ ngác. Dung mạo của cô vốn không tệ, giờ phút này càng tăng thêm vài phần quyến rũ, cộng thêm dáng vẻ oan ức của cô khiến cho cô càng đáng yêu hơn…
Lương Phi Phàm nhớ tới bộ dạng nghiêm túc thường ngày của cô, mỗi lần bị người khác nghi ngờ năng lực thì lập tức phản bác, nhưng giờ phút này cô lại giống như một đứa trẻ, thích đoạt đồ của người khác, còn có dáng vẻ đương nhiên như vậy. Nhưng kì lạ là, anh thấy cô như vậy, lo lắng trong lòng anh cũng vơi đi hơn nửa.
“Thư kí Bạch, cô biết cô đang làm gì không?” Nhiệt độ trong xe như bị giảm xuống, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Thấy rõ toi là ai không?”
“Anh là ai?” Bạch Lộ nhào về phía anh, hai tay túm vào cổ áo sơ mi của anh, gương mặt xích lại gần, dường như đang cố gắng nhìn anh cẩn thận, trong miệng còn lẩm bẩm: “Dung mạo… cũng rất đẹp trai…”
Lương Phi Phàm không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, cho nên anh có chút bó tay với cô.
Anh gỡ đôi tay đang vuốt ve mặt anh của cô ra, giọng điệu lạnh lùng: “Thư kí Bạch, tốt nhất cô nên tỉnh táo một chút, nếu không khi cô tỉnh lại cô sẽ hối hận vì hành động của mình!”
“Hối hận?”
Nói gì với người say cũng đều là vô nghĩa, Bạch Lộ mơ mơ màng màng chỉ nghe được hai chữ “hối hận”, cô cảm thấy hai chữ này hình như có tính uy hiếp với cô.
Đúng vậy, hối hận!
Cô rất hối hận, hối hận vì sao lại tin tưởng Lương Tịnh Tiêu như vậy, cô hối hận vì sao lại giới thiệu Lương Tịnh Tiêu cho Hướng Long Cẩm, cô hối hận, cô vẫn luôn hối hận, quan hệ của bọn họ tốt đẹp như vậy từ bao giờ? Khi cô biết được thì bọn họ đã có con rồi, như vậy thì ước hẹn trước đây của cô và Hướng Long Cẩm còn tính không? Có phải anh ta đã sớm lén lút lên giường cùng Lương Tịnh Tiêu hay không?
Đó là người bạn tốt nhất của cô, nhưng cô ta lại phản bội lại tình bạn vài chục năm của bọn họ.
Cô rất đau lòng, rất hối hận.
“Đúng vậy, tôi rất hối hận, rất hối hận… Lương Tịnh Tiêu… Lương Tịnh Tiêu… cái gì cũng có, vì sao cô còn muốn tranh giành với tôi?” Chuyện đau lòng nhất của cô đã bị khơi ra, lúc tỉnh táo thì cô không dám khóc lóc, nhưng giờ phút này, cô làm gì còn chút lý trí nào, chỉ có tình cảm làm chủ đạo mà thôi.
Cô tím lấy cổ áo sơ mi của Lương Phi Phàm, mất khống chế, mạnh mẽ lắc anh, vừa lắc vừa nói: “Tôi vẫn luôn hối hận… nhưng trên thế giới này có thuốc hối hận không? Có không? Anh… vì sao? Vì sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Tôi có chỗ nào không tốt?”
“Ngực của tôi nhỏ hơn ngực cô ta đúng không?”
“Hay là chân tôi to hơn chân cô ta? Ngoại trừ là một thiên kim tiểu thư ra thì cô ta cũng đâu có gì đặc biệt… Dáng dấp của tôi không hề thua kém cô ta… Vì sao phải phản bội tôi… Tôi có chỗ nào không tốt chứ?”
Thật ra cô nói rất lộn xộn. vừa nói còn vừa khóc thút thít, Lương Phi Phàm nghe được cái gì mà ngực lớn chân nhỏ, sắc mặt đã tái xanh lại. Chưa kể cả người cô đầy mùi rượu, nước mắt nước mũi tèm nhem, vô cùng khó coi…
Mặc dù anh không bị bệnh thích sạch sẽ, nhưng anh cũng ghét những kẻ uống say không khống chế được bản thân mình.
Giờ phút này, anh càng hối hận hơn Bạch Lộ!
Sớm biết tửu lượng cô kém như vậy thì anh đã không mang theo cô tới. EC nhiều nhân viên như vậy, anh tùy tiện mang theo một người phụ nữ khác thì cũng mạnh hơn cô gấp trăm lần.
Đúng là đáng ghét!
Anh không muốn ứng phó với cô, cả người cô đều là mùi rượu, dạ dày của anh lại vốn không thoải mái, cho nên lúc này anh vô cùng khó chịu, trực tiếp bảo tài xế dừng xe lại, kéo Bạch Lộ, ném cô ra khỏi xe.
“Tỉnh táo lại cho tôi!” Anh đẩy cô vào một thân cây, Lương Phi Phàm dùng một tay xốc nách cô, một tay vuốt ve gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Lộ, cô còn như vậy nữa thì tôi sẽ trực tiếp vứt bỏ cô ngoài đường!”
Bạch Lộ vốn nghĩ đến việc Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm phản bội cô, giờ phút này lại nghe được hai chữ “vứt bỏ” trong miệng Lương Phi Phàm, cô càng điên cuồng hơn.
Cô không muốn bị vứt bỏ!
Vì sao tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ cô?
“Đừng… đừng vứt bỏ tôi…” Theo bản năng, Bạch Lộ dang tay ra, liều mạng nhào tới, ôm chặt Lương Phi Phàm, chui vào trong ngực anh: “Tại sao phải vứt bỏ tôi, tôi có chỗ nào không tốt? Anh nói đi, tôi sửa lại là được… Anh đừng vứt bỏ tôi, đừng không quan tâm đến tôi…”
Lương Phi Phàm không vui, nhíu chặt mày, anh đưa tay muốn đẩy người phụ nữ trong ngực ra, nhưng lại bất ngờ phát hiện, thân thể của cô đang run lẩy bẩy.
Lực đạo mạnh mẽ như vậy, dường như thật sự sợ hãi anh lại đột nhiên biến mất.
Anh gặp cô mấy lần, có lúc cô vô cùng chật vật, có lúc lại rất quật cường, khi bị người khác nghi ngờ thì lập tức phản bác lại, còn dám thề son sắt nói mình có thể làm tốt tất cả mọi chuyện…
Nhưng không ngờ, cô cũng có lúc bất lực như vậy…
Anh không tiếp tục đẩy cô ra nữa. Lương Phi Phàm hít sâu một hơi, giữ chặt gáy cô, chuẩn bị kéo cô ra khỏi ngực, nhưng không ngờ khi anh vừa cúi xuống thì Bạch Lộ ở trong lòng anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lương Phi Phàm chưa kịp phản ứng thì cổ của anh đã bị người khác ôm lấy, sau đó kéo đầu anh cúi xuống, cuối cùng, môi anh bộ một thứ mềm mại nhanh chóng phủ lên…
Anh nhíu mày, đặt tay lên vai Bạch Lộ, định đẩy cô ra.
Chỉ là Bạch Lộ ôm cổ anh rất chặt, giống như rất sợ bị anh đẩy ra, mà nụ hôn của cô lại càng lúc càng sâu hơn.
Hẳn là cô không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, rõ ràng là cô chủ động nhưng kĩ thuật lại rất vụng về. Cô chỉ dùng môi cô cọ cọ vào môi anh, sau đó cẩn thận đưa lưỡi ra, giống như trêu đùa, lại giống như thăm dò…
Trước giờ Lương Phi Phàm là một người đàn ông giữ mình trong sạch, nhưng anh cũng là một người đàn ông bình thường.
Có phụ nữ chủ động dâng tới cửa thì một người đàn ông bình thường sẽ không từ chối, huống chi, anh phát hiện ra người phụ nữ này quá mức to gan, cô lại dám đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng anh.
Đáng ghét nhất, chính là anh phát hiện ra mùi hương của cô. Cho dù cô đã uống say, nhưng đầu lưỡi cô lại giống như mang theo mùi vị khiến người khác say mê, vừa ngọt vừa mát, giống như…
Mùi vị của một ly kem, khiến cho người ta muốn ngậm trong miệng, không muốn nhả ra.
Đôi môi mềm mại khẽ run nhẹ trong miệng anh giống như sợ hãi, đầu lưỡi vẫn trêu chọc môi anh. Anh không khống chế nổi, khẽ rên một tiếng, bàn tay đang đặt trên vai cô dịch chuyển xuống ngang hông, đè cô lại, lật ngược từ thế bị động thành chủ động.
Vốn chỉ là một nụ hôn vô tình của một người say rượu, nhưng khi Lương Phi Phàm chủ động thì nó lại biến thành một nụ hôn rất sâu…
Bạch Lộ không biết rằng bản thân đã châm ngòi nổ này, cô mơ màng cảm giác được có đầu lưỡi đang mạnh mẽ thăm dò trong miệng cô, cô cũng cảm thấy không quá thoải mái, vì vậy cô nhíu mày lại “Ưm” một tiếng, sau đó sợ hãi mở to mắt.
Trong ánh mắt mơ hồ của cô, dường như cô thấy được một dung nhan lạnh lùng tuấn tú, nhưng cô không phân biệt được người đó là ai, chỉ thấy anh nhắm chặt hai mắt lộ ra hàng mi dài gợi cảm, cô cảm nhận được môi người đàn ông này có vị bạc hà nhàn nhạt và khí tức đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
Anh là ai?
Cô suy nghĩ mông lung, trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện một dung nhan anh tuấn dịu dàng.
Hướng Long Cẩm!
Cô và Hướng Long Cẩm ở cùng nhau vài năm, mặc dù không có tình yêu kinh thiên động địa, nhưng tình cảm của bọn họ lại được tích lũy theo thời gian, có đôi khi hai bọn họ còn ỷ lại vào nhau, muốn quên cũng không quên được…
Tuy bọn họ không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng đã từng nắm tay và hôn môi rất nhiều lần, anh ta cũng đã từng hôn cô như vậy.
Anh ta đã từng nói với cô, cả đời này chỉ yêu một mình cô, nhưng tất cả đều là giả.
Cô hận Hướng Long Cẩm!
“Hướng Long Cẩm, tôi hận anh! Tôi hận anh!” Khi hai người đang hôn nhau, cô đột nhiên lẩm bẩm, sau đó lập tức có người bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Giọng nói này vô cùng lạnh lẽo, truyền thẳng vào trong đầu cô: “Cô vừa kêu tên ai?”
Bình luận facebook