Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-233
Chương 249
Bạch Lộ cười nhạt, đối với Diệp Lan cô thật sự ngay cả một tia cảm xúc cũng không muốn cho cô ta: “Tôi hy vọng cô có thể biết, Lương Phi Phàm đã từng là của tôi. Cô cho rằng năm đó nếu tôi không chịu ly hôn với anh ấy thì hôm nay cô sẽ có cái danh phận này sao? Diệp Lan, tôi chẳng qua chỉ có tính thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, cô cho rằng tôi thành toàn cho cô sao? Không, không phải tôi tác thành cho các người, tôi chỉ thành toàn cho chính mình. Vị trí này cô mất công nhọc sức, tôi nhường cho cô, nhưng cô không trông được chồng mình thì cũng đừng đi đánh người khác cho hả giận. Cái tát này hôm nay tôi sẽ không tính toán gì, coi như là bị chó cắn một cái, nhưng cô hãy tự để tay lên ngực hỏi xem giữa tôi và cô rốt cuộc là cô có lỗi với tôi nhiều hay tôi có lỗi với cô nhiều?”
“...” Mặt Diệp Lan đã nhăn nhó, đôi môi được trang điểm đậm run lẩy bẩy. Bạch Lộ nhìn thấy trong đáy mắt cô ta đang ngưng tụ tất cả tức giận, oán hận giống như sắp sửa nổ tung vậy.
Chẳng qua tất cả những thứ này đối với Bạch Lộ mà nói đều không có tác dụng gì.
Cô sẽ không sợ Diệp Lan, cũng không cần kiêng dè tâm tình của cô ta. Giống như lời cô vừa nói, nếu như hôm nay vợ của Lương Phi Phàm là người khác thì cái tát này cô sẽ không lên tiếng, thậm chí còn sẽ cảm thấy mất mặt. Nhưng là Diệp Lan cô ta thì cô lại sẽ cảm thấy chuyện lên giường với Lương Phi Phàm tối qua sẽ không có bất kỳ áy náy nào.
…
Cô lui về sau một bước, đưa tay, rầm một cái đóng cửa phòng, sau đó tựa người vào cửa.
Diệp Lan bị tiếng đóng cửa làm cho hết hồn, giật mình kịp phản ứng lại mới phát hiện mình bị nhốt bên ngoài. Cô giận tới sắc mặt đã hoàn toàn biến đổi, đưa tay vừa muốn gõ cửa nhưng khi giơ lên không trung liền dừng lại.
Ánh mắt tàn bạo hiện lên vài tia hung ác, túi xách trong tay cô đã bị bóp chặt tới biến dạng. Một giây kế tiếp cô xoay người đi về phía thang máy.
…
Không được, không thể không chút hình tượng đối cứng với cô ta như vậy được.
Diệp Lan cau mày, khi đứng ở cửa thang máy nhìn những con số trên ô vuông kia cô vẫn không ngừng suy nghĩ… Nếu như hôm nay ở thành phố C thì lớn chuyện rồi, đến lúc đó không chừng sẽ kinh động truyền thông, nếu như bị người tuồn ra chuyện kết hôn trước kia của Bạch Lộ và Lương Phi Phàm vậy thì cô sẽ thành cái gì?
Không được, hôm nay là cô lén nhận được tin tức mới phóng như bay tới, đại khái đúng thật là giận quá mất khôn, mở cửa một cái đã hung hãn tát cho cô ta một cái nhưng không ngờ con tiện nhân Bạch Lộ này miệng lưỡi lại lanh lẹ, lại vẫn có thể khiến mình á khẩu không nói gì được.
Có điều không sao cả…
Bạch Lộ…
Mày chờ đấy…
Thang máy vừa mở cửa, Diệp Lan đạp đôi giày cao gót bảy phân vênh váo tự đắc đi vào. Nhưng cửa thang máy vừa đóng toàn thân cô run một cái, thân thể theo bản năng co lại, cô cũng di chuyển tới góc thang máy. Một giây kế tiếp mũi cô hít hít một cái, ánh mắt trở nên có chút trống rỗng.
Cô hốt hoảng đưa tay tìm thứ gì đó trong túi xách của mình, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức đưa tới camera trong thang máy…
Tay Diệp Lan kéo khóa túi xách đột nhiên ngừng một lát, sau đó hết sức cẩn thận đưa túi xách của mình ra sau lưng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ngày càng không ổn, hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt cũng tái nhợt.
Thang máy còn chưa kịp tới hầm để xe cô đã không chờ đợi kịp mà chạy ra ngoài. Nơi này là lầu hai, cô vội vã chạy về phía cầu thang, đẩy cửa ra, cầu thang có chút tối tăm, cô ngắm nhìn xung quanh nhưng vẫn phát hiện một chiếc máy quay ở góc. Diệp Lan dậm chân, mím môi, bước nhanh đi xuống lầu dưới…
Bạch Lộ ngồi ở trên ghế sa lon, tay cầm điện thoại của mình, ngón tay trắng nõn không ngừng hoạt động trên điện thoại. Dãy số của Lương Phi Phàm thật ra cô đã xóa đi, có điều có một số thứ cho dù đã xóa đi nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ.
Cho tới bây giờ cũng sẽ không quên.
Cô muốn gọi điện cho Lương Phi Phàm, dãy số của anh liền tự động xuất hiện trong đầu cô.
Lòng Bạch Lộ mềm nhũn nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Diệp Lan liền cảm thấy má trái mình đau chưa đủ, ngay cả trán cũng đau không chịu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui cô lại bỏ điện thoại xuống, chạy vào phòng vệ sinh soi gương một chút, quả nhiên gò má đã sưng lên, trán cũng bị trầy da. Tự nhiên trong lòng có chút phiền não.
Cô cũng không biết tại sao mình phải như vậy, lúc đó cô có thể nói với Diệp Lan như vậy nhưng cô vẫn không cách nào thuyết phục mình. Cô đột nhiên cảm thấy mình rất dơ, cảm thấy Lương Phi Phàm càng bẩn.
Tại sao anh ta sau khi chạm vào người đàn bà như Diệp Lan lại có thể chạm vào mình? Cô từ đầu đến cuối cũng không tin Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan kết hôn hơn một năm mà anh không chạm vào cô ta…
Trong đầu rối bời, không có quần áo để mặc, cũng không biết mình nên làm gì. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ Lương Phi Phàm?
Không được, cô đã nói với Ôn Chiêu Nhân buổi chiều sẽ đi họp. Bạch Lộ cắn môi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi cho Lương Phi Phàm.
Dãy số của anh không thay đổi, điện thoại rất nhanh liền gọi được. Chuông vang chưa được hai tiếng thì đã có người nghe, giọng đàn ông trầm thấp bên kia thông qua điện thoại truyền tới tai cô lại có mấy phần hấp dẫn, còn mang theo mấy phần dịu dàng: “Đã dậy chưa? Anh bên này có chút việc phải xử lý cho nên rời khách sạn sớm. Có muốn ăn gì không? Anh sợ em ngủ cho nên không bảo người đánh thức em, em tỉnh rồi anh sẽ cho người sắp xếp…”
“Lương Phi Phàm, bảo người mang quần áo tới cho tôi!” Bạch Lộ ngắt lời anh, giọng có chút không tốt.
Lương Phi Phàm tất nhiên không biết Diệp Lan đã tới tìm cô, anh cho rằng tâm tình cô không tốt là bởi vì chuyện tối hôm qua nên không chút nào tức giận, nói: “Anh sẽ bảo người mang quần áo cho em, có điều hôm nay em không cần đi làm, anh biết em mệt mỏi…”
‘Tút’ một tiếng, Bạch Lộ bên ngày đã ngắt điện thoại.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bạch Lộ cười nhạt, đối với Diệp Lan cô thật sự ngay cả một tia cảm xúc cũng không muốn cho cô ta: “Tôi hy vọng cô có thể biết, Lương Phi Phàm đã từng là của tôi. Cô cho rằng năm đó nếu tôi không chịu ly hôn với anh ấy thì hôm nay cô sẽ có cái danh phận này sao? Diệp Lan, tôi chẳng qua chỉ có tính thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, cô cho rằng tôi thành toàn cho cô sao? Không, không phải tôi tác thành cho các người, tôi chỉ thành toàn cho chính mình. Vị trí này cô mất công nhọc sức, tôi nhường cho cô, nhưng cô không trông được chồng mình thì cũng đừng đi đánh người khác cho hả giận. Cái tát này hôm nay tôi sẽ không tính toán gì, coi như là bị chó cắn một cái, nhưng cô hãy tự để tay lên ngực hỏi xem giữa tôi và cô rốt cuộc là cô có lỗi với tôi nhiều hay tôi có lỗi với cô nhiều?”
“...” Mặt Diệp Lan đã nhăn nhó, đôi môi được trang điểm đậm run lẩy bẩy. Bạch Lộ nhìn thấy trong đáy mắt cô ta đang ngưng tụ tất cả tức giận, oán hận giống như sắp sửa nổ tung vậy.
Chẳng qua tất cả những thứ này đối với Bạch Lộ mà nói đều không có tác dụng gì.
Cô sẽ không sợ Diệp Lan, cũng không cần kiêng dè tâm tình của cô ta. Giống như lời cô vừa nói, nếu như hôm nay vợ của Lương Phi Phàm là người khác thì cái tát này cô sẽ không lên tiếng, thậm chí còn sẽ cảm thấy mất mặt. Nhưng là Diệp Lan cô ta thì cô lại sẽ cảm thấy chuyện lên giường với Lương Phi Phàm tối qua sẽ không có bất kỳ áy náy nào.
…
Cô lui về sau một bước, đưa tay, rầm một cái đóng cửa phòng, sau đó tựa người vào cửa.
Diệp Lan bị tiếng đóng cửa làm cho hết hồn, giật mình kịp phản ứng lại mới phát hiện mình bị nhốt bên ngoài. Cô giận tới sắc mặt đã hoàn toàn biến đổi, đưa tay vừa muốn gõ cửa nhưng khi giơ lên không trung liền dừng lại.
Ánh mắt tàn bạo hiện lên vài tia hung ác, túi xách trong tay cô đã bị bóp chặt tới biến dạng. Một giây kế tiếp cô xoay người đi về phía thang máy.
…
Không được, không thể không chút hình tượng đối cứng với cô ta như vậy được.
Diệp Lan cau mày, khi đứng ở cửa thang máy nhìn những con số trên ô vuông kia cô vẫn không ngừng suy nghĩ… Nếu như hôm nay ở thành phố C thì lớn chuyện rồi, đến lúc đó không chừng sẽ kinh động truyền thông, nếu như bị người tuồn ra chuyện kết hôn trước kia của Bạch Lộ và Lương Phi Phàm vậy thì cô sẽ thành cái gì?
Không được, hôm nay là cô lén nhận được tin tức mới phóng như bay tới, đại khái đúng thật là giận quá mất khôn, mở cửa một cái đã hung hãn tát cho cô ta một cái nhưng không ngờ con tiện nhân Bạch Lộ này miệng lưỡi lại lanh lẹ, lại vẫn có thể khiến mình á khẩu không nói gì được.
Có điều không sao cả…
Bạch Lộ…
Mày chờ đấy…
Thang máy vừa mở cửa, Diệp Lan đạp đôi giày cao gót bảy phân vênh váo tự đắc đi vào. Nhưng cửa thang máy vừa đóng toàn thân cô run một cái, thân thể theo bản năng co lại, cô cũng di chuyển tới góc thang máy. Một giây kế tiếp mũi cô hít hít một cái, ánh mắt trở nên có chút trống rỗng.
Cô hốt hoảng đưa tay tìm thứ gì đó trong túi xách của mình, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lập tức đưa tới camera trong thang máy…
Tay Diệp Lan kéo khóa túi xách đột nhiên ngừng một lát, sau đó hết sức cẩn thận đưa túi xách của mình ra sau lưng, nhưng lúc này vẻ mặt cô ngày càng không ổn, hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt cũng tái nhợt.
Thang máy còn chưa kịp tới hầm để xe cô đã không chờ đợi kịp mà chạy ra ngoài. Nơi này là lầu hai, cô vội vã chạy về phía cầu thang, đẩy cửa ra, cầu thang có chút tối tăm, cô ngắm nhìn xung quanh nhưng vẫn phát hiện một chiếc máy quay ở góc. Diệp Lan dậm chân, mím môi, bước nhanh đi xuống lầu dưới…
Bạch Lộ ngồi ở trên ghế sa lon, tay cầm điện thoại của mình, ngón tay trắng nõn không ngừng hoạt động trên điện thoại. Dãy số của Lương Phi Phàm thật ra cô đã xóa đi, có điều có một số thứ cho dù đã xóa đi nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ.
Cho tới bây giờ cũng sẽ không quên.
Cô muốn gọi điện cho Lương Phi Phàm, dãy số của anh liền tự động xuất hiện trong đầu cô.
Lòng Bạch Lộ mềm nhũn nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Diệp Lan liền cảm thấy má trái mình đau chưa đủ, ngay cả trán cũng đau không chịu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui cô lại bỏ điện thoại xuống, chạy vào phòng vệ sinh soi gương một chút, quả nhiên gò má đã sưng lên, trán cũng bị trầy da. Tự nhiên trong lòng có chút phiền não.
Cô cũng không biết tại sao mình phải như vậy, lúc đó cô có thể nói với Diệp Lan như vậy nhưng cô vẫn không cách nào thuyết phục mình. Cô đột nhiên cảm thấy mình rất dơ, cảm thấy Lương Phi Phàm càng bẩn.
Tại sao anh ta sau khi chạm vào người đàn bà như Diệp Lan lại có thể chạm vào mình? Cô từ đầu đến cuối cũng không tin Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan kết hôn hơn một năm mà anh không chạm vào cô ta…
Trong đầu rối bời, không có quần áo để mặc, cũng không biết mình nên làm gì. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ Lương Phi Phàm?
Không được, cô đã nói với Ôn Chiêu Nhân buổi chiều sẽ đi họp. Bạch Lộ cắn môi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi cho Lương Phi Phàm.
Dãy số của anh không thay đổi, điện thoại rất nhanh liền gọi được. Chuông vang chưa được hai tiếng thì đã có người nghe, giọng đàn ông trầm thấp bên kia thông qua điện thoại truyền tới tai cô lại có mấy phần hấp dẫn, còn mang theo mấy phần dịu dàng: “Đã dậy chưa? Anh bên này có chút việc phải xử lý cho nên rời khách sạn sớm. Có muốn ăn gì không? Anh sợ em ngủ cho nên không bảo người đánh thức em, em tỉnh rồi anh sẽ cho người sắp xếp…”
“Lương Phi Phàm, bảo người mang quần áo tới cho tôi!” Bạch Lộ ngắt lời anh, giọng có chút không tốt.
Lương Phi Phàm tất nhiên không biết Diệp Lan đã tới tìm cô, anh cho rằng tâm tình cô không tốt là bởi vì chuyện tối hôm qua nên không chút nào tức giận, nói: “Anh sẽ bảo người mang quần áo cho em, có điều hôm nay em không cần đi làm, anh biết em mệt mỏi…”
‘Tút’ một tiếng, Bạch Lộ bên ngày đã ngắt điện thoại.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook