Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-239
Chương 255
Mắt Bạch Lộ lóe lên một cái, tránh tầm mắt của anh, cũng không muốn ở cùng phòng với anh nên cô liền cầm chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, đứng lên định đi về phòng làm việc của mình.
Nhưng cô mới vừa dợm bước thì Lương Phi Phàm đã bước nhanh tới, ngăn trước mặt cô: “Thấy anh liền rời đi, định đi đâu?”
“Lương tổng, tôi không phải nhân viên của anh, tại sao tôi phải báo cáo tôi đi đâu với anh?” Bạch Lộ nhanh miệng phản bác lại: “Phiền Lương tổng nhường đường một chút.”
“Bạch Lộ, đem áo trên tay em ném đi.”
Ánh mắt sắc bén của Lương Phi Phàm rơi vào chiếc áo vest đàn ông trên tay cô, sắc mặt âm trầm, không chút nào che giấu sự nhỏ mọn của mình: “Anh không thích em cầm áo của người đàn ông khác.”
“...”
Bạch Lộ cảm thấy anh thật bệnh.
Anh ta quản sao?
Cô cố tình ôm chiếc áo vào ngực mình, khiêu khích nhìn người đàn ông càng ngày càng mờ mịt trước mắt, tức giận nói: “Lương tổng, anh quản ngày quản đất cũng không can thiệp được tôi làm gì. Phiền anh tránh ra!”
“Em chắc chắn?”
Lương Phi Phàm đưa tay kéo cổ tay cô, cậy sức rút mạnh chiếc áo trong tay cô ra sau đó ném mạnh lên trên bàn, đem ép Bạch Lộ vào góc tường. Thân thể cường tráng của anh đè lên cô, ngón tay thon dài nhưng hết sức êm ái mơn trớn mặt cô, đáy mắt tràn ngập sương mù nhưng cũng có đau lòng. Anh nhịn xuống thở dài một cái, lần nữa mở miệng đã mang sự nhượng bộ: “Đừng khiến anh tức giận. Anh không biết Diệp Lan sẽ tới, là anh sơ sót. Bạch Lộ, em muốn thế nào cũng được, nhưng đừng như vậy đối với anh…”
“Vậy anh hy vọng tôi đối với anh thế nào?”
“...”
“Anh hy vọng tôi là tình nhân bí mật của anh sao?” Bạch Lộ nhếch môi không né tránh vấn đề này nữa, cô nghiêm túc nói: “Lương Phi Phàm, đừng có ép tôi, anh hẳn biết tôi không thích nhất cái gì. Tôi… thật sự không muốn mình phải khổ sở như vậy. Anh biết tôi tại sao khi trở về lại không về thành phố A mà tới thành phố C này không? Bởi vì tôi vĩnh viễn muốn tránh anh, nếu hơn một năm trước lựa chọn của anh quan trọng hơn tôi vậy thì bây giờ cũng không cần tiếp tục khổ sở dây dưa. Tôi không muốn biết trong lòng anh có tôi hay không. Tôi cũng không muốn biết anh đối với Diệp gia, đối với Diệp Lan, đối với vợ anh bây giờ có phải là thật hay chỉ là một đám cưới thuần túy buôn bán, ít nhất với tôi mà nói từ hơn một năm trước chúng ta đã buông tay nhau. Hôn nhân đúng là không phải điều quan trọng nhất của cuộc sống, nhưng hôn nhân rất thiêng liêng, tôi sẽ không đại độ chúc phúc cho anh cùng Diệp Lan bạc đầu giai lão, nhưng ít nhất tôi cũng không chịu ấm ức thiệt thòi còn lén lén lút lút với anh. Anh yêu cầu như vậy thật có lỗi với tôi, anh biết không?”
…
Lương Phi Phàm khẽ mím môi, anh nhận ra Bạch Lộ đang nói với anh từng từ đều rất nghiêm túc, sự nghiêm túc này khiến anh sợ, sợ lần nữa sẽ mất cô.
Nếu như nói lúc trước không thể xác định được lúc này cô còn một lòng kiên định với anh không, nhưng sau khi nghe Sở Úy Dạ nói nhưng lời đó anh có thể xác định.
Bởi vì xác định cho nên anh càng muốn nắm cô.
“Có những việc anh cảm thấy là một thằng đàn ông tự mình đi giải quyết là được, cho nên hơn một năm trước anh mới để mất em. Bây giờ anh không muốn lại một lần nữa khiến em khổ sở rơi lệ. Bạch Lộ, những gì anh cam đoan với em một điều anh cũng không làm được, nhưng anh muốn ít nhất để cho em biết tại sao năm đó anh lại kiên định như vậy. Còn có, cuộc hôn nhân thứ hai này rốt cuộc như thế nào, anh muốn cho em xem một chút, em muốn xem không?”
Cuộc hôn nhân thứ hai, đó không phải là cuộc hôn nhân hơn một năm trước cô thành toàn cho anh sao? Cô còn cần gì xem?
Cho dù cuộc hôn nhân đó không chịu nổi thì cũng là hôn nhân, với một người đàn ông mà nói, nhất là với người đàn ông như Lương Phi Phàm, hôn nhân có lẽ không phải là quan trọng nhất, nhưng với phụ nữ như Bạch Lộ mà nói, trước sau cô đều cho rằng hôn nhân rất quan trọng.
Chuyện này cô không cách nào thoát được cảm giác của mình, giống như là tín ngưỡng của một người vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mắt Bạch Lộ lóe lên một cái, tránh tầm mắt của anh, cũng không muốn ở cùng phòng với anh nên cô liền cầm chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, đứng lên định đi về phòng làm việc của mình.
Nhưng cô mới vừa dợm bước thì Lương Phi Phàm đã bước nhanh tới, ngăn trước mặt cô: “Thấy anh liền rời đi, định đi đâu?”
“Lương tổng, tôi không phải nhân viên của anh, tại sao tôi phải báo cáo tôi đi đâu với anh?” Bạch Lộ nhanh miệng phản bác lại: “Phiền Lương tổng nhường đường một chút.”
“Bạch Lộ, đem áo trên tay em ném đi.”
Ánh mắt sắc bén của Lương Phi Phàm rơi vào chiếc áo vest đàn ông trên tay cô, sắc mặt âm trầm, không chút nào che giấu sự nhỏ mọn của mình: “Anh không thích em cầm áo của người đàn ông khác.”
“...”
Bạch Lộ cảm thấy anh thật bệnh.
Anh ta quản sao?
Cô cố tình ôm chiếc áo vào ngực mình, khiêu khích nhìn người đàn ông càng ngày càng mờ mịt trước mắt, tức giận nói: “Lương tổng, anh quản ngày quản đất cũng không can thiệp được tôi làm gì. Phiền anh tránh ra!”
“Em chắc chắn?”
Lương Phi Phàm đưa tay kéo cổ tay cô, cậy sức rút mạnh chiếc áo trong tay cô ra sau đó ném mạnh lên trên bàn, đem ép Bạch Lộ vào góc tường. Thân thể cường tráng của anh đè lên cô, ngón tay thon dài nhưng hết sức êm ái mơn trớn mặt cô, đáy mắt tràn ngập sương mù nhưng cũng có đau lòng. Anh nhịn xuống thở dài một cái, lần nữa mở miệng đã mang sự nhượng bộ: “Đừng khiến anh tức giận. Anh không biết Diệp Lan sẽ tới, là anh sơ sót. Bạch Lộ, em muốn thế nào cũng được, nhưng đừng như vậy đối với anh…”
“Vậy anh hy vọng tôi đối với anh thế nào?”
“...”
“Anh hy vọng tôi là tình nhân bí mật của anh sao?” Bạch Lộ nhếch môi không né tránh vấn đề này nữa, cô nghiêm túc nói: “Lương Phi Phàm, đừng có ép tôi, anh hẳn biết tôi không thích nhất cái gì. Tôi… thật sự không muốn mình phải khổ sở như vậy. Anh biết tôi tại sao khi trở về lại không về thành phố A mà tới thành phố C này không? Bởi vì tôi vĩnh viễn muốn tránh anh, nếu hơn một năm trước lựa chọn của anh quan trọng hơn tôi vậy thì bây giờ cũng không cần tiếp tục khổ sở dây dưa. Tôi không muốn biết trong lòng anh có tôi hay không. Tôi cũng không muốn biết anh đối với Diệp gia, đối với Diệp Lan, đối với vợ anh bây giờ có phải là thật hay chỉ là một đám cưới thuần túy buôn bán, ít nhất với tôi mà nói từ hơn một năm trước chúng ta đã buông tay nhau. Hôn nhân đúng là không phải điều quan trọng nhất của cuộc sống, nhưng hôn nhân rất thiêng liêng, tôi sẽ không đại độ chúc phúc cho anh cùng Diệp Lan bạc đầu giai lão, nhưng ít nhất tôi cũng không chịu ấm ức thiệt thòi còn lén lén lút lút với anh. Anh yêu cầu như vậy thật có lỗi với tôi, anh biết không?”
…
Lương Phi Phàm khẽ mím môi, anh nhận ra Bạch Lộ đang nói với anh từng từ đều rất nghiêm túc, sự nghiêm túc này khiến anh sợ, sợ lần nữa sẽ mất cô.
Nếu như nói lúc trước không thể xác định được lúc này cô còn một lòng kiên định với anh không, nhưng sau khi nghe Sở Úy Dạ nói nhưng lời đó anh có thể xác định.
Bởi vì xác định cho nên anh càng muốn nắm cô.
“Có những việc anh cảm thấy là một thằng đàn ông tự mình đi giải quyết là được, cho nên hơn một năm trước anh mới để mất em. Bây giờ anh không muốn lại một lần nữa khiến em khổ sở rơi lệ. Bạch Lộ, những gì anh cam đoan với em một điều anh cũng không làm được, nhưng anh muốn ít nhất để cho em biết tại sao năm đó anh lại kiên định như vậy. Còn có, cuộc hôn nhân thứ hai này rốt cuộc như thế nào, anh muốn cho em xem một chút, em muốn xem không?”
Cuộc hôn nhân thứ hai, đó không phải là cuộc hôn nhân hơn một năm trước cô thành toàn cho anh sao? Cô còn cần gì xem?
Cho dù cuộc hôn nhân đó không chịu nổi thì cũng là hôn nhân, với một người đàn ông mà nói, nhất là với người đàn ông như Lương Phi Phàm, hôn nhân có lẽ không phải là quan trọng nhất, nhưng với phụ nữ như Bạch Lộ mà nói, trước sau cô đều cho rằng hôn nhân rất quan trọng.
Chuyện này cô không cách nào thoát được cảm giác của mình, giống như là tín ngưỡng của một người vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook