Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
Bạch Lộ xuống máy bay, vừa bật điện thoại lên thì có cuộc gọi tới.
Cô nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, mặc dù không được lưu trong danh bạ nhưng chuỗi số kia lại vô cùng quen thuộc.
Môi khẽ cong lên dịu dàng, Bạch Lộ vừa đi về phía cổng ra vừa bấm nhận nghe cuộc gọi. Giọng Lương Phi Phàm trầm thấp: “Đến rồi sao?”
“Đến rồi, vừa mới xuống máy bay, anh canh đúng giờ thật.”
Cô đi tới cửa ra của sân bay, tiện tay vẫy một chiếc xe, nói địa chỉ nơi đến rồi hướng vào điện thoại nói với Lương Phi Phàm ở đầu bên kia: “Bây giờ em đang đi về, lát nữa đến nhà em sẽ gọi lại cho anh.”
Điện thoại còn chưa kịp ngắt thì cô nghe thấy Lương Phi Phàm ho nhẹ một tiếng: “Chờ một chút.”
“Không thấy nhớ anh sao?” Giọng đàn ông ấm áp xuyên qua sóng điện thoại truyền tới tai cô đầy êm ái: “Em mới rời xa anh được 3 giờ mà anh không có cách nào chuyên tâm làm việc, làm sao bây giờ?”
Bạch Lộ: “...”
Mặt cô thoáng đỏ, may ngồi ở phía sau xe, tài xế còn đang mở nhạc, cô nhỏ giọng: “Anh lớn chưa? Mới vừa dứt sữa sao?”
“Ừ, anh có chút nhớ, hay là ngày mai anh tới thành phố C để ăn một chút…”
Mặt Bạch Lộ càng đỏ hơn, Lương Phi Phàm bây giờ càng ngày càng bậy bạ, nhất là khi ở trên giường lại nói không biết ngượng mồm khiến cô tim đập mặt đỏ, anh càng nói lại càng hăng say.
Nhưng cô không thể phủ nhận, dường như cô cũng không ghét Lương Phi Phàm nói những lời này.
Quả thật... khi yêu một người thì bất kỳ hành động hay lợi nói nào của anh cũng sẽ thành chuyện đương nhiên, hơn nữa cô cũng phải thừa nhận điều đó khiến tim cô đập nhanh hơn.
“... Không đứng đắn.”
Bạch Lộ đưa tay che quanh điện thoại để lời không vang xa, rõ ràng lời mang theo mấy phần chỉ trích nhưng từ đôi môi mềm mại của cô, lại bởi vì cô tận lực noi snhor xuống khiến người nghe vào chỉ cảm thấy mấy phần hờn dỗi: “Anh gọi điện thoại chỉ để ba hoa với em như vậy sao? Em sắp đến nhà, không nói với anh nữa.”
“Bảo bối, nếu bây giờ em cúp điện thoại thì anh sẽ lập tức bay tới thành phố C.”
“Khi ở trên máy bay có nhớ anh không?”
Bạch Lộ thật đúng cho tới bây giờ cũng không biết được người đàn ông như Lương Phi Phàm sẽ nói ra những lời sến súa như vậy, hết lần này tới lần khác khiến tim cô đập thình thịch, thật ra thì trong lòng có một giọng nói vẫn đang vang lên… Mày muốn nghe đến nhường nào…
“Sao? Có nhớ không?”
Bạch Lộ không biết làm sao, thật ra dĩ nhiên cô có nhớ. Đại khái sau lần gặp này bao nhiêu hiềm khích giữa hai người đã không còn cho nên lần này tách ra giống như thật sự rất khó chia lìa.
Cô cầm điện thoại, khi giọng bên kia từ tốn nhưng nhiều cảm xúc truyền đến khiến trái tim cô nóng bỏng.
Nhớ, dĩ nhiên nhớ.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, môi khẽ cong lên, rốt cuộc nói: “Nhớ…”
Người đàn ông thân là Tổng giám đốc Lương thị đang ở thành phố A, nghe được từ ‘nhớ’ đơn giản vậy liền khẽ cong môi lên, Quan Triều vừa tiến vào thấy cảnh này không khỏi xúc động… Thứ gọi là tình yêu này thật là thần kỳ.
“Anh cũng rất nhớ em.”
“...”
“Em đến nhà rồi.”
Xe taxi ngừng lại, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu một cái thấy nữ hành khách ngồi ở phía sau đang gọi điện, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, cũng không thúc giục Bạch Lộ xuống xe nhưng Bạch Lộ vẫn thấy lúng túng, cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Tối muộn em sẽ gọi cho anh. Em xuống xe đã.” Đọc tại gacsach . com để ủng hộ Sant các bạn nhé
“Chúng ta…”
Lương Phi Phàm nói chưa dứt thì Bạch Lộ đã vội vàng cúp điện thoại, khi cô trả tiền, người tài xế trung niên kia nhìn cô đầy thâm ý, cười cười rồi nói: “Tiểu cô nương, là bạn trai gọi điện đi? Ha ha, loại ngọt ngào này nhớ năm đó khi tôi còn trẻ cũng từng trải qua. Hồi đó cũng là theo đuổi cô gái mình thích, hận không được một ngày 24 giờ dính chung một chỗ, chỉ cần vừa chia tay liền gọi điện. Có điều hồi đó chúng tôi chưa có điện thoại di động như bây giờ, hồi đó chúng tôi đều phải chạy tới buồng điện thoại gọi điện, cho dù buổi tối giá rét ở nguyên trong buồng điện thoại một đêm cũng thấy ngọt ngào…”
Bạch Lộ nghe người tài xế lẩm bẩm, cảm giác lúng túng ban nãy giảm đi không ít.
Tình yêu có trăm ngàn dáng vẻ nhưng mỗi loại dáng vẻ ở trong mắt người người đang yêu đều là đẹp nhất.
Cô nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, mặc dù không được lưu trong danh bạ nhưng chuỗi số kia lại vô cùng quen thuộc.
Môi khẽ cong lên dịu dàng, Bạch Lộ vừa đi về phía cổng ra vừa bấm nhận nghe cuộc gọi. Giọng Lương Phi Phàm trầm thấp: “Đến rồi sao?”
“Đến rồi, vừa mới xuống máy bay, anh canh đúng giờ thật.”
Cô đi tới cửa ra của sân bay, tiện tay vẫy một chiếc xe, nói địa chỉ nơi đến rồi hướng vào điện thoại nói với Lương Phi Phàm ở đầu bên kia: “Bây giờ em đang đi về, lát nữa đến nhà em sẽ gọi lại cho anh.”
Điện thoại còn chưa kịp ngắt thì cô nghe thấy Lương Phi Phàm ho nhẹ một tiếng: “Chờ một chút.”
“Không thấy nhớ anh sao?” Giọng đàn ông ấm áp xuyên qua sóng điện thoại truyền tới tai cô đầy êm ái: “Em mới rời xa anh được 3 giờ mà anh không có cách nào chuyên tâm làm việc, làm sao bây giờ?”
Bạch Lộ: “...”
Mặt cô thoáng đỏ, may ngồi ở phía sau xe, tài xế còn đang mở nhạc, cô nhỏ giọng: “Anh lớn chưa? Mới vừa dứt sữa sao?”
“Ừ, anh có chút nhớ, hay là ngày mai anh tới thành phố C để ăn một chút…”
Mặt Bạch Lộ càng đỏ hơn, Lương Phi Phàm bây giờ càng ngày càng bậy bạ, nhất là khi ở trên giường lại nói không biết ngượng mồm khiến cô tim đập mặt đỏ, anh càng nói lại càng hăng say.
Nhưng cô không thể phủ nhận, dường như cô cũng không ghét Lương Phi Phàm nói những lời này.
Quả thật... khi yêu một người thì bất kỳ hành động hay lợi nói nào của anh cũng sẽ thành chuyện đương nhiên, hơn nữa cô cũng phải thừa nhận điều đó khiến tim cô đập nhanh hơn.
“... Không đứng đắn.”
Bạch Lộ đưa tay che quanh điện thoại để lời không vang xa, rõ ràng lời mang theo mấy phần chỉ trích nhưng từ đôi môi mềm mại của cô, lại bởi vì cô tận lực noi snhor xuống khiến người nghe vào chỉ cảm thấy mấy phần hờn dỗi: “Anh gọi điện thoại chỉ để ba hoa với em như vậy sao? Em sắp đến nhà, không nói với anh nữa.”
“Bảo bối, nếu bây giờ em cúp điện thoại thì anh sẽ lập tức bay tới thành phố C.”
“Khi ở trên máy bay có nhớ anh không?”
Bạch Lộ thật đúng cho tới bây giờ cũng không biết được người đàn ông như Lương Phi Phàm sẽ nói ra những lời sến súa như vậy, hết lần này tới lần khác khiến tim cô đập thình thịch, thật ra thì trong lòng có một giọng nói vẫn đang vang lên… Mày muốn nghe đến nhường nào…
“Sao? Có nhớ không?”
Bạch Lộ không biết làm sao, thật ra dĩ nhiên cô có nhớ. Đại khái sau lần gặp này bao nhiêu hiềm khích giữa hai người đã không còn cho nên lần này tách ra giống như thật sự rất khó chia lìa.
Cô cầm điện thoại, khi giọng bên kia từ tốn nhưng nhiều cảm xúc truyền đến khiến trái tim cô nóng bỏng.
Nhớ, dĩ nhiên nhớ.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, môi khẽ cong lên, rốt cuộc nói: “Nhớ…”
Người đàn ông thân là Tổng giám đốc Lương thị đang ở thành phố A, nghe được từ ‘nhớ’ đơn giản vậy liền khẽ cong môi lên, Quan Triều vừa tiến vào thấy cảnh này không khỏi xúc động… Thứ gọi là tình yêu này thật là thần kỳ.
“Anh cũng rất nhớ em.”
“...”
“Em đến nhà rồi.”
Xe taxi ngừng lại, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu một cái thấy nữ hành khách ngồi ở phía sau đang gọi điện, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, cũng không thúc giục Bạch Lộ xuống xe nhưng Bạch Lộ vẫn thấy lúng túng, cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: “Tối muộn em sẽ gọi cho anh. Em xuống xe đã.” Đọc tại gacsach . com để ủng hộ Sant các bạn nhé
“Chúng ta…”
Lương Phi Phàm nói chưa dứt thì Bạch Lộ đã vội vàng cúp điện thoại, khi cô trả tiền, người tài xế trung niên kia nhìn cô đầy thâm ý, cười cười rồi nói: “Tiểu cô nương, là bạn trai gọi điện đi? Ha ha, loại ngọt ngào này nhớ năm đó khi tôi còn trẻ cũng từng trải qua. Hồi đó cũng là theo đuổi cô gái mình thích, hận không được một ngày 24 giờ dính chung một chỗ, chỉ cần vừa chia tay liền gọi điện. Có điều hồi đó chúng tôi chưa có điện thoại di động như bây giờ, hồi đó chúng tôi đều phải chạy tới buồng điện thoại gọi điện, cho dù buổi tối giá rét ở nguyên trong buồng điện thoại một đêm cũng thấy ngọt ngào…”
Bạch Lộ nghe người tài xế lẩm bẩm, cảm giác lúng túng ban nãy giảm đi không ít.
Tình yêu có trăm ngàn dáng vẻ nhưng mỗi loại dáng vẻ ở trong mắt người người đang yêu đều là đẹp nhất.
Bình luận facebook