Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327
Diệp Lan buông kim tiêm xuống sàn nhà, khẽ rên một tiếng. Cô nằm trên ghế sa lon với bộ dáng uể oải, đại khái qua hơn mười phút mới chậm rãi tỉnh táo lại, vừa ‘hưởng thụ’ qua, tinh thần của cô không tệ lắm. Cô nhìn sự hỗn loạn trong phòng, nhíu mi từ từ đứng dậy, môt tay day huyệt thái dương một tay mở khóa căn phòng. Khi cửa phòng vừa mở liền phát hiện ở cửa có hai người đàn ông mặc áo đen.
“Tiêu thư!”
“Các ngươi đứng ở đây làm gì?”
Diệp Lan dường như muốn phát điên, đã là ngày thứ mấy? Cô mỗi ngày đều bị giam ở trong căn phòng này, cô sắp phát điên rồi. Nhìn hai gã đàn ông trước mặt đầy oán hận, cô chỉ cảm thấy ngay cả hơi thở cũng nặng nề, xua xua tay, không nhịn được nói: “Tất cả cút đi cho ta, các ngươi bây giờ dám giam giữ ta sao?”
“Tiểu thư, thật xin lỗi, là lão gia bảo chúng tôi trông chừng tiểu thư.”
“...”
Lại là những lời này, Diệp Lan gật đầu một cái, đưa tay móc điện thoại trong túi người đàn ông đứng trước mặt. Người đàn ông kia không dám cử động nhưng trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng của bị làm khó. Diệp Lan sao có thể chú ý tới cảm giác của anh ta, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho Diệp Tử Kiệt. Trước khi bên kia có người nghe máy, cô nói với những người này: “Nghe cho kỹ, bổn tiểu thư bây giờ muốn đi ra ngoài, các ngươi không phải không dám làm trái lời ba ta sao? Vậy thì tự ta nói với ông ấy!”
“...”
Thật ra thì Diệp Lan không phải là không có điện thoại của mình để gọi cho Diệp Tử Kiệt, chẳng qua Diệp Tử Kiệt bên kia đại khái biết mục đích của cô nên nếu thấy cô gọi sẽ không nghe mà tắt điện thoại, lần này là điện thoại của vệ sĩ, chưa vang được hai tiếng Diệp Tử Kiệt đã nghe máy, còn tưởng rằng con gái xảy ra chuyện gì, vừa nghe giọng Diệp Lan ông liền thấy nhức đầu.
“Ba, con mặc kệ ba cho người canh chừng con là ý gì, con muốn đi ra ngoài!”
“Tiểu Lan, bên ngoài bây giờ đang gió bão, con không thể ra ngoài…”
“Con mặc kệ!”
Diệp Lan vừa mới tiêm thuốc phiện xong, toàn thân lộ ra thần thái sáng láng khác thường, ngay cả con ngươi cũng có chút trong suốt thái quá giống như một người sắp chết, mỗi lời nói đều rất có khí phách: “Ba có thể cứ nhốt con như vậy sao? Ba, con đã bị nhốt ở nhà quá lâu, con nghe nói Lương Phi Phàm đã đưa đơn ly dị cho con phải không? Vậy thỏa thuận trước kia đâu? Ba, con sẽ không ký đơn ly dị với anh ấy, nhất định là con hồ ly tinh kia… Con phải đi tới thành phố C cho nó một trận.”
“Con không cần phải tới thành phố C…”
Diệp Tử Kiệt còn chưa nói xong thì Diệp Lan đã kêu lớn: “Tại sao không cần tới thành phố C? Ba, con phải đi thành phố C đánh cho nó một trận, con muốn thu thập cô ta…”
“Ba sẽ giúp con thu thập!”
Diệp Tử Kiệt nhỏ giọng xuống: “Chuyện này con đừng xía vào, ba sẽ không để con bị ấm ức. Những gì bây giờ con phải chịu đựng, ba sẽ đòi lại cho con. Nhưng Tiểu Lan, con ngoan ngoãn nghe lời ba, được không? Đừng ra cửa, bên phía cảnh sát người ta cũng nói với ba, gần đây phía cảnh sát điều tra rất nghiêm khắc, con đi ra ngoại lỡ như bị bắt… Ba sẽ không giúp được con nữa, con biết không? Ba chỉ có một mình con, liều mạng cũng muốn bảo vệ con bình an.”
“Ba, ba nói… có phải là Bạch Lộ đã ở thành phố A? Cô ta đang ở đâu? Ba bắt cô ta rồi sao?”
Diệp Lan căn bản không để ý tới những lời khuyên bảo của Diệp Tử Kiệt, tất cả tâm tư đều đặt lên người Bạch Lộ, vừa nghe thấy ba nói sẽ không để mình chịu ấm ức là ánh mắt cô lóe lên đầy vẻ âm độc: “Quá tốt! Ba, con biết ba đối với con tốt nhất. Ba nói cho con, Bạch Lộ đang ở đâu? Con muốn đích thân thu thập cô ta…”
“Con bây giờ không thể ra cửa!”
Diệp Tử Kiệt hận không thể quát lên: “Tiểu Lan, con nghe lời ba, con cho rằng muốn bắt Bạch Lộ rất đơn giản sao? Lương Phi Phàm bên kia chính là không dễ đối phó, con ở nhà, nơi nào cũng không được đi, nếu như con có động tĩnh gì sẽ rất dễ dàng cho Lương Phi Phàm tìm ra manh mối. Con nghe lời…”
Diệp Tử Kiệt lại thì thầm mấy câu nhưng lúc này Diệp Lan một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng trước khi cúp điện thoại cô chỉ qua loa lấy lệ nói ‘dạ’ một tiếng.
Quay lại phòng nhưng trong lòng cô đang tính toán một chuyện khác…
Bạch Lộ lúc này hẳn đã ở trong tay bên mình, Lương Phi Phàm không phải muốn ly dị với mình sao? Anh ta muốn ly dị với mình chính là vì để cưới Bạch Lộ đúng không?
Tại vì mình hút thuốc phiện, anh ấy chê mình không sạch sẽ sao? Anh ấy mang những chứng cớ kia để ly dị với mình…
Diệp Lan nắm chặt vạt áo, trên mặt lộ vẻ ác độc. Nếu như tất cả những điều này cũng xảy ra đối với Bạch Lộ, đến lúc đó cô lại vô cùng có hứng thú muốn xem Lương Phi Phàm có phải vẫn sẽ không chùn bước ôm cô ta không chịu buông tay…
Nếu Bạch Lan cô đời này không cách nào có được, như vậy cô cũng sẽ khiến Bạch Lộ không có được.
Người đáng sợ nhất không phải là người thấy người khác đứng cao hơn mình sẽ thấy ngưỡng mộ hoặc ghe tỵ, suy nghĩ có một ngày nhất định mình cũng phải leo lên đứng cao như vậy. Mà người đáng sợ nhất chính là người thấy kẻ khác ưu tú hơn mình liền tính toán âm độc tìm cách kéo người kia xuống, cùng mình… chìm vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!
- --
Sant: 23 tết rồi nè, mọi người chuẩn bị tết tới đâu rồi
“Tiêu thư!”
“Các ngươi đứng ở đây làm gì?”
Diệp Lan dường như muốn phát điên, đã là ngày thứ mấy? Cô mỗi ngày đều bị giam ở trong căn phòng này, cô sắp phát điên rồi. Nhìn hai gã đàn ông trước mặt đầy oán hận, cô chỉ cảm thấy ngay cả hơi thở cũng nặng nề, xua xua tay, không nhịn được nói: “Tất cả cút đi cho ta, các ngươi bây giờ dám giam giữ ta sao?”
“Tiểu thư, thật xin lỗi, là lão gia bảo chúng tôi trông chừng tiểu thư.”
“...”
Lại là những lời này, Diệp Lan gật đầu một cái, đưa tay móc điện thoại trong túi người đàn ông đứng trước mặt. Người đàn ông kia không dám cử động nhưng trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng của bị làm khó. Diệp Lan sao có thể chú ý tới cảm giác của anh ta, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho Diệp Tử Kiệt. Trước khi bên kia có người nghe máy, cô nói với những người này: “Nghe cho kỹ, bổn tiểu thư bây giờ muốn đi ra ngoài, các ngươi không phải không dám làm trái lời ba ta sao? Vậy thì tự ta nói với ông ấy!”
“...”
Thật ra thì Diệp Lan không phải là không có điện thoại của mình để gọi cho Diệp Tử Kiệt, chẳng qua Diệp Tử Kiệt bên kia đại khái biết mục đích của cô nên nếu thấy cô gọi sẽ không nghe mà tắt điện thoại, lần này là điện thoại của vệ sĩ, chưa vang được hai tiếng Diệp Tử Kiệt đã nghe máy, còn tưởng rằng con gái xảy ra chuyện gì, vừa nghe giọng Diệp Lan ông liền thấy nhức đầu.
“Ba, con mặc kệ ba cho người canh chừng con là ý gì, con muốn đi ra ngoài!”
“Tiểu Lan, bên ngoài bây giờ đang gió bão, con không thể ra ngoài…”
“Con mặc kệ!”
Diệp Lan vừa mới tiêm thuốc phiện xong, toàn thân lộ ra thần thái sáng láng khác thường, ngay cả con ngươi cũng có chút trong suốt thái quá giống như một người sắp chết, mỗi lời nói đều rất có khí phách: “Ba có thể cứ nhốt con như vậy sao? Ba, con đã bị nhốt ở nhà quá lâu, con nghe nói Lương Phi Phàm đã đưa đơn ly dị cho con phải không? Vậy thỏa thuận trước kia đâu? Ba, con sẽ không ký đơn ly dị với anh ấy, nhất định là con hồ ly tinh kia… Con phải đi tới thành phố C cho nó một trận.”
“Con không cần phải tới thành phố C…”
Diệp Tử Kiệt còn chưa nói xong thì Diệp Lan đã kêu lớn: “Tại sao không cần tới thành phố C? Ba, con phải đi thành phố C đánh cho nó một trận, con muốn thu thập cô ta…”
“Ba sẽ giúp con thu thập!”
Diệp Tử Kiệt nhỏ giọng xuống: “Chuyện này con đừng xía vào, ba sẽ không để con bị ấm ức. Những gì bây giờ con phải chịu đựng, ba sẽ đòi lại cho con. Nhưng Tiểu Lan, con ngoan ngoãn nghe lời ba, được không? Đừng ra cửa, bên phía cảnh sát người ta cũng nói với ba, gần đây phía cảnh sát điều tra rất nghiêm khắc, con đi ra ngoại lỡ như bị bắt… Ba sẽ không giúp được con nữa, con biết không? Ba chỉ có một mình con, liều mạng cũng muốn bảo vệ con bình an.”
“Ba, ba nói… có phải là Bạch Lộ đã ở thành phố A? Cô ta đang ở đâu? Ba bắt cô ta rồi sao?”
Diệp Lan căn bản không để ý tới những lời khuyên bảo của Diệp Tử Kiệt, tất cả tâm tư đều đặt lên người Bạch Lộ, vừa nghe thấy ba nói sẽ không để mình chịu ấm ức là ánh mắt cô lóe lên đầy vẻ âm độc: “Quá tốt! Ba, con biết ba đối với con tốt nhất. Ba nói cho con, Bạch Lộ đang ở đâu? Con muốn đích thân thu thập cô ta…”
“Con bây giờ không thể ra cửa!”
Diệp Tử Kiệt hận không thể quát lên: “Tiểu Lan, con nghe lời ba, con cho rằng muốn bắt Bạch Lộ rất đơn giản sao? Lương Phi Phàm bên kia chính là không dễ đối phó, con ở nhà, nơi nào cũng không được đi, nếu như con có động tĩnh gì sẽ rất dễ dàng cho Lương Phi Phàm tìm ra manh mối. Con nghe lời…”
Diệp Tử Kiệt lại thì thầm mấy câu nhưng lúc này Diệp Lan một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng trước khi cúp điện thoại cô chỉ qua loa lấy lệ nói ‘dạ’ một tiếng.
Quay lại phòng nhưng trong lòng cô đang tính toán một chuyện khác…
Bạch Lộ lúc này hẳn đã ở trong tay bên mình, Lương Phi Phàm không phải muốn ly dị với mình sao? Anh ta muốn ly dị với mình chính là vì để cưới Bạch Lộ đúng không?
Tại vì mình hút thuốc phiện, anh ấy chê mình không sạch sẽ sao? Anh ấy mang những chứng cớ kia để ly dị với mình…
Diệp Lan nắm chặt vạt áo, trên mặt lộ vẻ ác độc. Nếu như tất cả những điều này cũng xảy ra đối với Bạch Lộ, đến lúc đó cô lại vô cùng có hứng thú muốn xem Lương Phi Phàm có phải vẫn sẽ không chùn bước ôm cô ta không chịu buông tay…
Nếu Bạch Lan cô đời này không cách nào có được, như vậy cô cũng sẽ khiến Bạch Lộ không có được.
Người đáng sợ nhất không phải là người thấy người khác đứng cao hơn mình sẽ thấy ngưỡng mộ hoặc ghe tỵ, suy nghĩ có một ngày nhất định mình cũng phải leo lên đứng cao như vậy. Mà người đáng sợ nhất chính là người thấy kẻ khác ưu tú hơn mình liền tính toán âm độc tìm cách kéo người kia xuống, cùng mình… chìm vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!
- --
Sant: 23 tết rồi nè, mọi người chuẩn bị tết tới đâu rồi
Bình luận facebook