Sao cô lại có thể cười thản nhiên với mình như thế?
Rõ ràng người thua là cô, tại sao cô vẫn tỏ ra cao ngạo trước mặt mình như vậy?
Lương Tịnh Tiêu đưa tay vuốt tóc, nói bằng giọng kiên định: “Bạch Lộ, tôi biết cô không phục, tôi cũng biết bản thân có nói thế nào thì cô cũng không chịu rời đi. Nhưng hôm nay tôi vẫn đặt lời nói này ở đây, nhất định cô phải rời khỏi EC. Tôi biết anh trai tôi khá che chở cho cô, nhưng vô dụng thôi. Vị trí này không phải của cô, dù cô có mặt dày đi theo anh tôi thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ bị người khác thay thế, cô có hiểu không? Đến lúc đó thì cũng mất mặt như nhau cả, không bằng từ chức ngay bây giờ đi.”
Trái tim Bạch Lộ hơi rung lên, khuôn mặt vẫn không có gì khác thường, giọng nói cũng bình tĩnh: “Vậy sao? Thế đợi đến lúc đó rồi nói, nếu tôi làm việc có gì không ổn, Lương tổng muốn đuổi tôi thì tôi cũng không oán hận gì cả.”
“Bạch Lộ, tại sao cô lại không nghe lọt chứ?” Nhìn bộ dạng cứng đầu không nghe ai nói của cô, ngọn lửa trong lòng Lương Tịnh Tiêu càng bừng lên, cô ta nhìn vào bờ môi mỏng hoàn mỹ của Bạch Lộ, ánh mắt lạnh lẽo như sao trời mùa đông: “Người như cô chẳng lẽ còn mơ tưởng đến với anh tôi sao? Đừng nằm mơ nữa! Cô không nghĩ xem thân phận của cô là gì, cả thân thể không sạch sẽ của cô nữa, đừng nói là anh tôi, cho dù là Long Cẩm mà trước kia từng ở bên cô cũng chưa chắc đã thèm nhìn cô lấy một cái!”
Bạch Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh nhạt đột nhiên trở nên sắc nhọn: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói thân thể không sạch sẽ…” Lương Tịnh Tiêu bỗng ngậm miệng lại, bởi vì rốt cuộc cô ta cũng nhận ra mình tức giận quá nên đã nói ra điều gì, sắc mặt hơi mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, chột dạ chuyển đề tài: “… Cô, chẳng phải cô nghe thấy rồi sao? Dù sao với thân phận của cô là không thể nào bay lên đầu cành làm phượng hoàng được, tôi biết cô không phục, tôi nói sẽ cho cô tiền để bồi thường…”
“Điều tôi muốn nghe không phải những lời này.”
Câu nói vừa rồi của Bạch Lộ, cô nghe thấy rõ ràng!
Cô ta nói, thân thể không sạch sẽ của cô!
Thân thể không sạch sẽ!
Sao Bạch Lộ có thể quên được? Trước khi cô còn chưa trở mặt hoàn toàn, Lương Tịnh Tiêu còn nói bóng nói gió hỏi cô rằng mối quan hệ của cô và Hướng Long Cẩm đi tới đâu rồi. Khi đó Bạch Lộ thực sự coi cô ta là bạn thân, vậy nên moi tim moi phổi với cô ta, bộc bạch hết với cô ta.
“Mối quan hệ của mình và Long Cẩm chỉ là cầm tay, đi ăn thôi, từng hôn nhau rồi, nhưng chưa tới bước cuối cùng.” Lúc cô nói câu nói này, có vẻ như Lương Tịnh Tiêu còn không thể tin nổi, cô nói vô cùng tự tin: “Long Cẩm không phải loại đàn ông đó, mình muốn giữ lại những gì tốt đẹp nhất tới đêm tân hôn, mặc dù mình không phải kiểu người quá mức cổ hủ, nhưng mình cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà mình có thể tặng cho chồng tương lai của mình.”
Sao có thể quên cho được?
Mới mấy tháng trước thôi… Rõ ràng cô đã nói như vậy.
Nói cách khác, Lương Tịnh Tiêu phải biết rõ Bạch Lộ cô là còn trinh.
Nhưng vừa rồi cô ta đã nói gì, cô ta nói “thân thể không sạch sẽ của cô”…
Vì sao cô ta có thể khẳng định như thế. Quá rõ ràng, chắc chắn cô ta biết điều gì đó, bởi vì quả thực hai tháng trước cô đã đánh mất lần đầu tiên mà cô từng cẩn thận giữ gìn.
Nhưng sao Lương Tịnh Tiêu lại biết chuyện đó?
“Cái gì mà điều cô muốn nghe không phải những lời này, tôi không biết cô đang nói gì!” Lương Tịnh Tiêu biết Bạch Lộ không ngu, hơn nữa cô ta còn để lỡ miệng, nếu lôi thôi thêm nữa thì sợ rằng Bạch Lộ sẽ biết gì đó. Cô ta vội vàng đứng lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi đặt lời phản đối của tôi ở đây, cô tự nghĩ cho kĩ đi. Tôi khuyên cô nên nghe lời tôi, rời khỏi EC là tốt nhất cho cô rồi ---- A, cô làm cái gì đấy?”
Cô ta còn chưa nói xong, Bạch Lộ cũng không thể chờ được nữa mà đứng lên, kéo mạnh cổ tay của cô ta lại.
Vẻ mặt bình tĩnh, ung dung đã biến mất, ánh mắt của Bạch Lộ sắc bén, giọng nói ép buộc: “Lương Tịnh Tiêu, tôi muốn cô lặp lại những gì cô vừa nói một lần nữa! Đừng có giả vờ giả vịt, cô biết gì đó đúng không?”
“Cô, cô buông tay ra! Tôi không biết cô đang nói cái gì, cài gì mà biết gì đó? Tôi chẳng biết gì cả!” Lương Tịnh Tiêu không chịu thừa nhận, còn không ngừng giãy giụa: “Bạch Lộ, cô làm gì vậy? Cô buông tôi ra, nghe thấy không? Nếu không tôi sẽ gọi người tới, đến lúc đó bảo vệ vào rồi thì tôi sẽ nói cô đánh tôi! Tôi xem cô có còn ở đây được nữa không!”
Cô ta hất bụng lên theo bản năng: “Tôi đang có thai đấy, cô mau buông tôi ra!”
Bạch Lộ chỉ bỏ ngoài tai: “Lương Tịnh Tiêu, đừng có đánh trống lảng, có phải chuyện hai tháng trước có liên quan tới cô không?”
“Cái gì? Cô đang nói gì?” Huyệt thái dương của Lương Tịnh Tiêu nhảy lên thình thịch, chỉ cảm thấy không được ổn.
Cô ta vẫn biết đầu óc của Bạch Lộ rất nhanh nhạy, rất thông minh, nhưng lại không ngờ rằng đến lúc này mà suy nghĩ của Bạch Lộ còn rõ ràng như thế. Cô ta mới chỉ nói lỡ một câu, Bạch Lộ đã liên tưởng tới chuyện của hai tháng trước mau như thế…
“Lương Tịnh Tiêu! Tôi vẫn luôn coi cô như bạn thân, cho dù cô đoạt người yêu của tôi, và quả thực tôi cũng từng oán hận, những tôi chưa từng nghĩ sẽ tranh giành gì với cô. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Nếu cô thực sự biết chuyện xảy ra với tôi hai tháng trước, tôi mong cô có thể nói cho tôi biết!”
Câu nói cuối cùng còn mang theo sự van nài.
Đương nhiên cô muốn biết người đàn ông của hai tháng trước là ai, hiện tại cô chẳng có chút manh mối nào, cô còn đang mang thai, cô lại hoàn toàn không biết bố đứa bé là ai. Hai hôm nay cô đã phải nhận áp lực quá lớn, nếu không phải công việc có thể khiến cô tạm thời quên đi đứa bé còn chưa thành hình trong bụng, cô cũng không biết mình sẽ thế nào.
Nhưng lúc này cô bỗng nhìn thấy hi vọng, Lương Tịnh Tiêu… Có thể cô ta biết người đàn ông đó là ai, sao cô có thể buông tay được?
“Lương Tịnh Tiêu, cô nói cho tôi đi, rốt cuộc người đó là ai?”
Lúc này Bạch Lộ còn chưa nghĩ tới trường hợp xấu nhất, cô chỉ cho rằng Lương Tịnh Tiêu đã nhìn thấy cái gì thôi, không thể ngờ rằng chuyện trong đêm đó là do Lương Tịnh Tiêu tự tay sắp đặt.
“Cái gì mà người đó? Bạch Lộ cô phát điên à? Tôi không biết cô đang nói gì, cô mau buông tay tôi ra, cô có nghe thấy không?” Lương Tịnh Tiêu có tật giật mình, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Bạch Lộ vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô ta không chịu thả ra, Lương Tịnh Tiêu sốt ruột muốn dùng lực giãy ra, kết quả lại quá đà, không cận thận đụng vào một góc bàn. Thấy cô ta sắp đập vào, Bạch Lộ vội buông ra, nhưng lại đúng lúc một người thả một người ngã, khiến Lương Tịnh Tiêu hoàn toàn mất thăng bằng, cả người đổ về phía sau----
“A.. Không…!”
Lương Tịnh Tiêu hét lên, sắc mặt Bạch Lộ biến đổi, lúc này cô không kịp nghĩ gì nữa, chỉ muốn bước lên kéo cô ta lại, nhưng chỉ bắt được một góc áo của cô ta. Nhưng chính bản thân cô cũng không thoát khỏi, chân cô bị trẹo, một tay đập mạnh vào ghế, mu bàn tay cô bị rách da, máu chảy ra ngoài, đau tới mức cô hít vào một hơi.
“Xảy ra chuyện gì rồi?!”
Giọng nói của một người đàn ông bỗng vọng vào từ ngoài cửa, là giám đốc Lý Đình Thận đi ngang qua phòng tiếp khách, nghê được tiếng động trong phòng mới đẩy cửa ra thì thấy hai người phụ nữ cùng ngã dưới đất, Lương Tịnh Tiêu còn đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
“Cô ta.. Cô ta đẩy tôi…” Lương Tịnh Tiêu ôm bụng, một tay chỉ vào Bạch Lộ, sắc mặt cô ta hơi tái đí: “Mau lên, mau đưa tôi tới… bệnh viện. Con tôi… Con tôi không thể có chuyện gì được…”
Sắc mặt của Lý Đình Thận rất khó coi, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt chất vấn: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Bạch Lộ thấy thật chua xót, hình như cô không đẩy cô ta tới mức như thế mà?
Kỳ thực vừa rồi cô không ngờ sẽ lại biến thành như vậy, hơn nữa cô cũng chỉ là không cẩn thận thôi…
Nhưng trong tình huống như thế này, Lương Tịnh Tiêu không lợi dụng nó để đả kích cô thì cũng thật có lỗi với trí thông mình của cô ta.
Bạch Lộ mím môi, giấu bàn tay bị thương ra đằng sau, cô rũ mắt xuống: “Giám đốc Lý, nên đưa Lương tiểu thư tới bệnh viện trước thì hơn.”
Lý Đình Thận cũng chỉ là một giám đốc mà thôi, chuyện như thế này, anh ta làm được nhiêu đây đã là “lập công rồi”, đương nhiên sẽ không hỏi quá nhiều vào lúc này để lãng phí thời gian. Anh ta lập tức ôm Lương Tịnh Tiêu lên, còn khéo léo nói một câu: “Lương tiểu thư, mạo phạm rồi, với tình hình lúc này của cô thì không thể động đậy tùy tiện được, tôi ôm cô xuống dưới, đưa cô tới bệnh viện ngay lập tức.”
Lương Tịnh Tiêu nắm lấy cổ áo của Lý Đình Thận, nói một chữ ngừng một chữ: “… Sai người, báo cho anh tôi…”
“Lương tiểu thư yên tâm, nhất định tôi sẽ báo cho Lương tổng, tôi đưa cô tới bệnh viện trước.”
Trái tim của Bạch Lộ trầm xuống.
Cô biết mục đích của Lương Tịnh Tiêu là gì, vốn dĩ cô ta muốn để cô phải rời khỏi đây, lúc này chính là một cơ hội tốt. Tới khi đó cô ta chỉ cần nhỏ mấy giọt nước mắt trước mặt Lương Phi Phàm, nói nghiêm trọng hơn một chút là cô sẽ phải gánh tội danh “giết người không thành”.”
Cô cắn môi, nhìn Lý Đình Thận ôm Lương Tịnh Tiêu ra khỏi phòng tiếp khách, nghĩ một lát rồi nhấc chân lên đi theo.
Dù thế nào thì cô cũng không thể trốn tránh được. Bây giờ còn chưa biết Lương Tịnh Tiêu có khỏi làm sao hay không, ít nhất cô phải theo tới bệnh viện xác nhận tình hình của cô ta.
Nhưng mà, chân cô cũng đau quá, có vẻ như không thể đi bộ được.
Bạch Lộ gắng chịu cơn đau nơi mắt cá chân để bước đi, sau đó bước từng bước về phía cửa thang máy.
Chân trái của Bạch Lộ bị trẹo, nhưng chân ga là chân phải nên cô vấn lái xe được.
Sau khi đỗ xe, cô phát hiện ra xe của Lương Phi Phàm cũng dừng lại trước cửa bệnh viện.
Quan Triều lái xe tới. Anh cung kính mở cửa xe ra, người đàn ông nhã nhặn hơn người đó bước ra từ ghế sau, sau đó sải bước tới cửa bệnh viện.
Bình luận facebook