• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu Full dịch (9 Viewers)

  • Chương 56

Những lúc như vậy, hắn còn tưởng cho dù cô không kiếm cớ tống tiền, cũng sẽ bắt hắn đưa cô đi bệnh viện …

Thế mà cô ta, lại bảo mình đi?

Cô bảo hắn đi, hắn lại càng không muốn đi.

Nhíu mày, Sở Úy Dạ ung dung quan sát những động tác nhỏ của cô, nhưng lại không lên tiếng, cũng không có bất kỳ hành động nào cả, trong lòng hắn hết sức hiếu kỳ --

Người phụ nữ này, khi nào cô ta sẽ mở miệng cầu xin mình đây?

Bạch Lộ cứ thế nằm sấp dưới mặt đất một cách thảm hại, tư thế đó chắc chắn là không đẹp đẽ gì, bản thân lại đứng dậy không được, vậy mà người gây chuyện ở bên cạnh đây, chỉ ngồi không đó mà nhìn, trên môi hắn kèm theo nụ cười trêu đùa, nhưng không chịu giơ tay giúp mình.

Tên Sở Úy Dạ này!

Hèn chi lúc trước đã nghe người ta bảo, thiếu gia của tập đoàn Viễn Đông, hành sự không phô trương, nhưng thủ đoạn độc ác.

Nghe nói hắn ngồi được vào vị trí hiện tại của Viễn Đông, là do giẫm đập chính anh trai ruột của mình mà lên.

Người như vậy, Bạch Lộ nghĩ là mình quả thật đấu không lại.

Chỉ là, đấu không lại là một chuyện, nhưng bắt cô mở miệng cầu xin hắn, dựa vào đâu?

Hôm nay cô đã chịu đủ uất ức rồi, cớ sao ngay cả người không quen biết cũng có thể tìm đến để ức hiếp cô?

Thời nay những người đàn ông có tiền có quyền, có lẽ đều thích dùng tư thế như vậy để nhìn chính mình trèo lên đầu những người khác…

Càng nghĩ càng thấy tức tối, Bạch Lộ ra sức cắn môi. Trông Sở Úy Dạ nhất quyết không mở lời trước, cuối cùng cô chịu hết nổi, “Sở thiếu gia, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy không hay chút nào chứ? Anh cũng là người nổi tiếng, làm như vậy ở ngoài đường, không sợ bị người khác đưa tin sao?”

Sở Úy Dạ hơi nhíu mày, đối với việc cô nhận ra hắn, hắn không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn nhếch môi, để lộ một nụ cười đầy tà khí, “Hóa ra vị tiểu thư này, quen biết tôi.”

Bạch Lộ cũng chẳng có ý định che giấu điều gì, cô thẳng thắn nói: “Phải, tôi biết anh. Sở thiếu gia, nhân vật lớn như anh đây ở thành phố A này e là không có mấy ai không biết. Cho nên anh tốt nhất không nên chắn trước mặt tôi, tôi sẽ không vì chuyện này mà đòi tiền anh, cũng không cần anh phải đưa tôi đến bệnh viện, chỉ làm phiền anh, mau chóng rời khỏi đây, nên làm gì thì đi làm đi.”

Sở Úy Dạ nheo đôi mắt lại trong vô thức, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt hắn, thú vị hơn nhiều.

Ban nãy cô ta nói gì?

Bảo hắn nên làm gì thì đi làm đi à?

Hơ, từ nhỏ đến lớn, câu nói này, dường như hắn chưa từng nghe qua.

Nhất là nó được thốt ra từ miệng một người phụ nữ, Sở Úy Dạ đương nhiên cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ khẽ răng lúc Bạch Lộ nói chuyện –

Người phụ nữ này, cũng bướng thật.

Nhưng mà thôi, cứ ngồi xổm như vậy, quả thật không đẹp mắt cho lắm, người qua đường nhìn thấy, còn tưởng mình đang ức hiếp cô ta.

“Tôi sợ là tôi đi rồi, đến lúc đó cô sẽ hối hận.” Sở Úy Dạ mở miệng nói, rồi nhìn Bạch Lộ với bộ dạng nửa cười nửa không cười, cuối cùng hắn giơ tay ra với cô, “Nào, tôi dìu cô đứng lên, đưa cô đến bệnh viện.”

“Không cần.” Bạch Lộ một mạch từ chối, không cần suy nghĩ, “Tôi có thể tự đến bệnh viện.”

Sở Úy Dạ nhíu cao chân mày, “Này cô, cô biết tôi, nhưng tôi lại không biết cô, làm sao tôi biết được lát nữa quay lưng lại cô có tìm đến nhà báo tung tin bảo là xe của tôi tông vào cô không? Tuy rằng trách nhiệm của sự cố này không ở tôi, nhưng tôi cũng không muốn để lại nỗi lo về sau. Đứng dậy đi, đừng kiêu kì nữa, tôi đưa cô đến bệnh viện chứ không nuốt sống cô đâu.”

Người này nói chuyện thật khó nghe!

Cô sẽ quay lưng đi mách hắn một vố sao? Có cần thiết không?

Bạch Lộ lạnh mặt, nhưng cũng hiểu là nếu mình tiếp tục từ chối, thật sự sẽ kiêu kì như lời hắn nói!

Thôi, dẫu sao mình cũng không đứng dậy được.

Cô do dự một lúc, rồi đưa tay ra, Sở Úy Dạ dìu cô, hai người cùng đứng lên, tài xế thấy vậy bèn chạy tới, dìu Bạch Lộ lên xe, lúc này Sở Úy Dạ mới lên tiếng dặn dò, “Lão Trương, đến bệnh viện một chuyến.”

Xe lăn bánh dần về trước, Bạch Lộ hơi thấp thỏm ngồi ở hàng ghế phía sau xe, bên cạnh là Sở Úy Dạ đang ngồi, hắn tuy từ lúc lên xe chưa mở miệng nói câu nào, nhưng cô vẫn cảm nhận được áp lực lớn đang đè lên mình.

Cuối cùng đã chịu đựng được tới bệnh viện, Bạch Lộ vội vàng xuống xe, cổ chân hơi đau, nhưng chắc là chưa gãy xương, nên ngồi trên xe một lúc cô đã thấy ổn, đầu gối chỉ bị xước da, băng bó lại là được.

“Cần tôi đưa cô vào trong không?” Sở Úy Dạ thấy người phụ nữ này vội vã xuống xe, bèn hạ kiếng xe xuống, ung dung nhìn cô, dường như không có chút thành ý nào cả.

Bạch Lộ nhếch môi, cô cũng chẳng cần thành ý của hắn, “Không cần, tôi đã ổn.”

Sở Úy Dạ nhíu mày theo thói quen, một mạch đóng cửa kiếng xe lại rồi bảo Lão Trương lái xe đi.

Quay lưng lại, phát hiện trên chỗ mà ban nãy cô ngồi, có một cái túi xách màu xám.

Có lẽ là lúc nãy cô quên mang đi.

Sở Úy Dạ giơ ngón tay thon dài móc túi xách đó lên, môi vuốt lên một đường cong, lát sau hắn mới mở túi xách ra, trong đó quả nhiên có không ít giấy tờ tùy thân, hắn tùy ý cầm một cái, nheo mắt nhìn những từ được viết trên đó –

Bạch Lộ.

Cô ta tên là Bạch Lộ sao?

Hắn, ghi nhớ rồi.

Đến bệnh viện Bạch Lộ mới phát hiện ra túi xách của mình không biết đã bị để quên ở bên đường, hay là để quên trên xe của Sở Úy Dạ.

Cô ngồi trên băng ghế dài của bệnh viện, suy nghĩ nửa ngày trời cũng không thể chắc chắn.

Haizz, đúng thật là nhà dột lại gặp mưa dầm!

Chuyện phiền não này đến chuyện phiền não khác, một phút cũng không cho cô nghỉ ngơi!

Dẫu sao thì ban nãy tiền được rút từ ngân hàng ra cô đều để trong túi áo rồi, chỉ là trong túi xách có rất nhiều giấy tờ tùy thân, còn chứng minh thư này nọ nữa, nếu mất sẽ khá phiền phức.

Nhưng mà muốn quay lại tìm, cũng phải giải quyết xong vết thương ở chân cái đã.

Đợi khi xử lý xong vết thương, cô bắt một chiếc xe ở trước cửa bệnh viện, về nhà, thay một bộ đồ khác.

Bụng đói kêu rột rột, Bạch Lộ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, cảm thấy hôm nay mình xui xẻo quá đi mất.

Nghĩ đến túi xách mình đánh rơi mất, cô lại thấy sốt ruột, nhưng túi xách đó hiện giờ đang ở đâu cơ chứ?

Cô nên trực tiếp đi báo cảnh sát? Hay là thử đi tìm Sở Úy Dạ?

Đi tìm gặp Sở Úy Dạ có đường đột quá không? Lỡ như túi xách của cô rơi ở bên đường, lúc đó hắn có cho rằng mình đang cố tình tiếp cận hắn không?

Lúc cô đang nằm trên sofa suy qua tính lại, chuông cửa của căn hộ bỗng reo lên.

Lúc này ai lại đến tìm cô?

Bạch Lộ nhanh chóng mang dép vào, bởi vì vết thương trên đầu gối, nên cô phải cẩn thận lúc bước đi.

Mở cửa ra, Bạch Lộ sững người.

“Điện thoại của cô đâu? Tôi gọi điện cho cô, tại sao không nghe?” Thân hình cao ráo của Lương Phi Phàm đứng ngay trước cửa nhà cô, một tay khoác chiếc áo khoác của bộ đồ vest, một tay tì lên cánh cửa sắt mà cô chưa mở ra, nét mặt anh lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, “Mở cửa.”

Anh … anh ta sao lại đến tìm mình?

Không đúng, sao anh ta … anh ta lại đến tìm mình?

Chẳng phải cô đã từ chức rồi sao? Hơn nữa anh ta đã tất toán tiền lương cho mình rồi không phải sao? Vậy cũng có nghĩa là anh ta đã chấp nhận đơn từ chức của cô, hơn nữa anh ta còn cho thêm cô hai tháng tiền lương …

Vừa nghĩ đến hai tháng tiền lương dư ra đó, cơn giận ẩn giấu trong đáy lòng cô lại sôi sục.

Bạch Lộ không mở cánh cửa sắt, giọng nói của cô vẫn khá lễ phép, chỉ là có hơi xa lánh, “Lương tổng, có việc gì sao?”

Lương Phi Phàm cau mày lại, giơ hai ngón tay gõ vào cánh cửa sắt, “Đúng, có việc, có phải cô nên mở cửa ra trước không? Tôi không quen cách một cánh cửa sắt để nói chuyện với người khác.”

“Thế nhưng tôi cũng không có thói quen tùy tiện mời một người lạ vào nhà.”

Dẫu sao đã không còn là nhân viên của anh nữa, cô không cần thiết phải sợ anh ta, muốn nói gì thì nói, đây là nhà cô.

Cô không muốn mời anh vào nhà, tại sao phải mở cửa?

Trong lòng Bạch Lộ nghĩ như lẽ đương nhiên, nhưng Lương Phi Phàm lại rất tức giận!

Bây giờ anh đang bị chặn ngoài cửa ư?

Người đàn bà này ... càng ngày càng to gna!

“Thư ký Bạch, tôi là người lạ?”

“Anh Lương, tôi đã không còn là thư ký của anh.” Bạch Lộ ngẩn cao cổ, từng lời từng lời nói: “Anh Lương, tốt hơn hết anh nên gọi tôi là cô Bạch!”

Lương Phi Phàm bị một câu nói chặn ngay tại họng, môi anh mím chặt lại, độ cong trên môi đã hạ thấp xuống, “Cô vẫn còn đang giận dỗi tôi?”

Trái tim Bạch Lộ thình thịch một cái.

Giận dỗi?

Cô đang giận dỗi với anh?

Nực cười, đương nhiên không!

Cái đó chỉ có người yêu với nhau mới có, cô và anh ta là gì? Cấp trên và cấp dưới, cô có tư cách gì giận dỗi với anh …

“Anh Lương hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không phải đang giận dỗi với anh, tôi cũng không có tư cách để giận dỗi với anh.” Bạch Lộ nhớ ra điều gì, bèn đưa tay lấy từ trong túi quần ra hai tháng tiền lương đã rút từ thẻ ngân hàng ban nãy, một xấp tiền dày, nắm trong lòng bàn tay có hơi đau, cô thò tay qua khỏi khe hở của cánh cửa sắt, “Đây là tiền lương ec trả cho tôi, nhưng tôi nghĩ các anh đã tính nhầm rồi, đây là tiền dư ra, tôi không thể nhận, nếu như anh Lương đã tìm tới đây, vậy tôi trực tiếp trả cho anh.”

Tay của cô móc trên khe hỡ của cánh cửa sắt, cô ra sức đưa xấp tiền đó đến trước mặt Lương Phi Phàm.

Lương Phi Phàm cảm thấy vầng thái dương của mình nhói lên, không dám tin nhìn vào cánh tay đang thò ra từ khe hỡ của cánh cửa, trên bàn tay đó còn đang nắm không ít tiền.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh tối sầm lại, hơi ấm trong lời nói của anh cũng hạ thấp dần, “Cô làm vậy là ý gì?”

“Câu này không phải nên để tôi hỏi anh Lương sao?” Lúc trước nói chuyện ở trước mặt anh, cô hoặc là cung kính lễ phép, hoặc là mặt đầy e thẹn, còn bây giờ cứ như trở thành một người khác, bản lĩnh mỉa mai châm chọc không kém chút nào, “Hôm qua tôi từ chức, mà hôm nay trên tài khoản lại dư ra một số tiền, tôi nghĩ là anh Lương đây quả thật biết chăm sóc nhân viên, hôm nay ngày 25, mà anh đã trả hết lương cả tháng cho tôi, tôi thật sự rất cảm kích anh. Thế nhưng 2 tháng lương dư ra đó, tôi nghĩ là bên phòng tài vụ đã nhầm lẫn rồi, anh Lương quay về nên xác thực lại với họ. Tiền, tôi sẽ không nhận thêm, bây giờ trả lại cho anh.”

Vừa nói, cô vừa xoay cổ tay, gợi ý anh mau chóng cầm tiền và đi.

Lương Phi Phàm chưa từng tức giận như vậy trước mặt một người phụ nữ.

Trên thực tế, thế giới này người có thể khiến anh dễ dàng tức giận cũng khá ít ỏi, thế nhưng Bạch Lộ …

Anh tức quá hóa cười, “Tôi không có thói quen giơ tay lấy tiền từ một người phụ nữ. Cô muốn trả phần tiền dư ra đúng không? Rất đơn giản, cô chuyển trực tiếp khoản tiền này vào tài khoản của ec là được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom