Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487
Chương 487
Đầu Tô Lạc Ly vẫn còn mơ hồ, cô đang định xuống giường thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Ở trong phòng này à?”
“Đúng vậy, chính là phòng này ạ.”
‘Cạch’ một tiếng, cửa được mở ra.
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng, bộ đồ thoải mái khiến ông toát ra sức hút riêng của một người đàn ông trưởng thành.
Tô Lạc Ly nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới, cô vô thức dựa vào giường.
“Ông là ai, tại sao muốn bắt cóc tôi?”
Có vẻ như đây là một vụ bắt cóc! Có lẽ vấn đề xảy ra trên người lái xe lạ mặt đêm qua!
Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lạc Ly, vành mắt không khỏi ẩm ướt.
Quả nhiên Tô Lạc Ly rất giống người chị gái đã mất của mình!
Ông vẫn còn nhớ hồi chị mình bỏ nhà ra đi cũng trạc tuổi Tô Lạc Ly bây giờ.
Vì vậy ký ức của ông cũng dừng lại ở độ tuổi đó của chị gái!
“Cậu là cậu của cháu, đứa nhỏ ngốc!”
Giọng nói của Hoắc Vũ Long hơi run rẩy.
“Cậu? Ông nhầm rồi, tôi không có cậu!”
Tô Lạc Ly đầy cảnh giác trước người đàn ông trước mặt.
“Cậu chính là cậu của cháu, mẹ cháu tên là Hoắc Vũ Nhu, cậu là cậu của cháu, tên là Hoắc Vũ Long.”
“Ông Hoắc, xin lỗi, ông thật sự nhầm rồi, tên của mẹ tôi không phải Hoắc Vũ Nhu, bà ấy tên là Tô Ngọc, xin ông hãy tha cho tôi.”
Giọng điệu của Tô Lạc Ly rất bình tĩnh, cô cũng nghe ra được từ lời nói của người đàn ông này rằng đây không phải một vụ bắt cóc đơn giản, chắc hẳn là nhận người thân.
Nếu không thì sao cô bị bắt tới đây mà còn nằm ngủ thoải mái trên giường, không bị trói chân tay?
Cảm xúc của Hoắc Vũ Long hơi kích động, ông xoay người đi, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt.
Ông cố gắng hít một hơi để mình bình tĩnh lại.
“Người đâu, mang đồ lại đây!”
Một người giúp việc ôm một chồng gì đó tới và đưa đến trước mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đã nhìn thấy rõ, đó là mấy album ảnh, có thể là đã nhiều năm nên đều là ảnh đen trắng.
“Tên của mẹ cháu không phải Tô Ngọc, đó là tên mà bà ấy đổi sau khi bỏ nhà đi để người nhà không tìm được. Tên thật của bà ấy là Hoắc Vũ Nhu, từng là cô cả nhà họ Hoắc bọn cậu.”
Tô Lạc Ly như thể đang nghe kể chuyện vậy, hoàn toàn không biết lời nói của người đàn ông này đáng tin đến mức nào.
“Cháu gái, nếu cháu không tin thì cứ xem album ảnh trong tay cháu, xem người đó có giống cháu không?”
Tô Lạc Ly cẩn thận mở album ra.
Khi nhìn thấy người trong ảnh, cô vô cùng sợ hãi!
Cô nhanh chóng lật vài trang.
Người trong ảnh đúng là mẹ cô – Tô Ngọc!
Nhà họ Hoắc luôn có thói quen chụp ảnh, vậy nên sau khi trưởng thành, Hoắc Vũ Nhu cũng có không ít ảnh chụp.
“Không, không thể nào!”
Ban đầu Tô Lạc Ly không dám tin, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh!
Đó là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có bốn người và đây cũng là một bức ảnh đen trắng.
Tô Lạc Ly vẫn nhớ cô thường xuyên thấy mẹ cầm một tấm ảnh đen trắng và ngẩn người.
Đầu Tô Lạc Ly vẫn còn mơ hồ, cô đang định xuống giường thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
“Ở trong phòng này à?”
“Đúng vậy, chính là phòng này ạ.”
‘Cạch’ một tiếng, cửa được mở ra.
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng, bộ đồ thoải mái khiến ông toát ra sức hút riêng của một người đàn ông trưởng thành.
Tô Lạc Ly nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới, cô vô thức dựa vào giường.
“Ông là ai, tại sao muốn bắt cóc tôi?”
Có vẻ như đây là một vụ bắt cóc! Có lẽ vấn đề xảy ra trên người lái xe lạ mặt đêm qua!
Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lạc Ly, vành mắt không khỏi ẩm ướt.
Quả nhiên Tô Lạc Ly rất giống người chị gái đã mất của mình!
Ông vẫn còn nhớ hồi chị mình bỏ nhà ra đi cũng trạc tuổi Tô Lạc Ly bây giờ.
Vì vậy ký ức của ông cũng dừng lại ở độ tuổi đó của chị gái!
“Cậu là cậu của cháu, đứa nhỏ ngốc!”
Giọng nói của Hoắc Vũ Long hơi run rẩy.
“Cậu? Ông nhầm rồi, tôi không có cậu!”
Tô Lạc Ly đầy cảnh giác trước người đàn ông trước mặt.
“Cậu chính là cậu của cháu, mẹ cháu tên là Hoắc Vũ Nhu, cậu là cậu của cháu, tên là Hoắc Vũ Long.”
“Ông Hoắc, xin lỗi, ông thật sự nhầm rồi, tên của mẹ tôi không phải Hoắc Vũ Nhu, bà ấy tên là Tô Ngọc, xin ông hãy tha cho tôi.”
Giọng điệu của Tô Lạc Ly rất bình tĩnh, cô cũng nghe ra được từ lời nói của người đàn ông này rằng đây không phải một vụ bắt cóc đơn giản, chắc hẳn là nhận người thân.
Nếu không thì sao cô bị bắt tới đây mà còn nằm ngủ thoải mái trên giường, không bị trói chân tay?
Cảm xúc của Hoắc Vũ Long hơi kích động, ông xoay người đi, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt.
Ông cố gắng hít một hơi để mình bình tĩnh lại.
“Người đâu, mang đồ lại đây!”
Một người giúp việc ôm một chồng gì đó tới và đưa đến trước mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đã nhìn thấy rõ, đó là mấy album ảnh, có thể là đã nhiều năm nên đều là ảnh đen trắng.
“Tên của mẹ cháu không phải Tô Ngọc, đó là tên mà bà ấy đổi sau khi bỏ nhà đi để người nhà không tìm được. Tên thật của bà ấy là Hoắc Vũ Nhu, từng là cô cả nhà họ Hoắc bọn cậu.”
Tô Lạc Ly như thể đang nghe kể chuyện vậy, hoàn toàn không biết lời nói của người đàn ông này đáng tin đến mức nào.
“Cháu gái, nếu cháu không tin thì cứ xem album ảnh trong tay cháu, xem người đó có giống cháu không?”
Tô Lạc Ly cẩn thận mở album ra.
Khi nhìn thấy người trong ảnh, cô vô cùng sợ hãi!
Cô nhanh chóng lật vài trang.
Người trong ảnh đúng là mẹ cô – Tô Ngọc!
Nhà họ Hoắc luôn có thói quen chụp ảnh, vậy nên sau khi trưởng thành, Hoắc Vũ Nhu cũng có không ít ảnh chụp.
“Không, không thể nào!”
Ban đầu Tô Lạc Ly không dám tin, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh!
Đó là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có bốn người và đây cũng là một bức ảnh đen trắng.
Tô Lạc Ly vẫn nhớ cô thường xuyên thấy mẹ cầm một tấm ảnh đen trắng và ngẩn người.