Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488
Chương 488
Nhưng mẹ cô chưa từng cho cô xem tấm ảnh đen trắng đó, cho đến một lần cô lại thấy mẹ mình vừa cầm tấm ảnh đó vừa lén lau nước mắt.
Cô bèn đi về phía trước muốn xem bức ảnh đó, nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào bức ảnh đó.
Mẹ cô lập tức nổi giận xé bức ảnh đó, cuối cùng chỉ còn lại một góc của mẹ cô, phần còn lại đều bị xé thành mảnh nhỏ và ném vào thùng rác.
Tô Lạc Ly có ấn tượng rất sâu sắc về nửa bức ảnh còn lại.
Chính là bức ảnh gia đình này.
Dù chưa từng nhìn thấy bức ảnh nguyên vẹn nhưng cô đã từng thấy góc ảnh của mẹ.
Cùng một bộ quần áo, cùng kiểu tóc, tư thế và cả nụ cười.
“Cháu gái, có lẽ bây giờ cháu tin cậu rồi chứ?”
Tô Lạc Ly cảm thấy không thể tin được.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Chẳng lẽ cho tới nay mẹ cháu cũng chưa từng nhắc với cháu về nhà bố mẹ đẻ của bà ấy ư?”
Ánh mắt Tô Lạc Ly có chút mờ mịt.
“Mẹ cháu mất từ rất sớm, lúc đó cháu còn nhỏ nên rất nhiều chuyện đều không nhớ. Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói rằng ông bà ngoại rất thương bà ấy, chứ không nói gì khác.”
Hoắc Vũ Long thở dài một hơi.
“Người chị này của cậu đúng là quá ngốc.”
“Tại sao mẹ cháu lại bỏ nhà đi?”
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Vũ Long chợt cười khẩy một tiếng.
“Vậy thì phải hỏi cái người gọi là bố của cháu!”
Tô Lạc Ly không nói mà chỉ yên lặng chờ đợi.
“Năm đó bố cháu chẳng qua chỉ giao rượu đến cho nhà cậu, không ngờ lại để ông ta tán tỉnh được chị gái cậu, nhưng về sau nhà cậu mới biết chuyện này. Cậu chỉ nhớ rằng bỗng một ngày, chị gái cậu về nhà và nói muốn kết hôn, khi đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học.”
Tô Lạc Ly không ngắt lời Hoắc Vũ Long, cô có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt Hoắc Vũ Long.
“Nhà cậu là dòng dõi thư hương nên đương nhiên không thể cho phép làm những chuyện như vậy. Không ngờ chị gái cậu lại nói rằng mình đã có thai, lúc đó bố cậu rất tức giận. Vào những năm đó, không chồng mà chửa là chuyện mà nhà cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
“Có thai?”
Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng!
“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?”
Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận.
“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị.”
“Đứa trẻ… mất rồi ư?”
Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu.
“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lắm.”
“Thảo nào…”
Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh.
Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ mình rất nhiều.
Nhưng mẹ cô chưa từng cho cô xem tấm ảnh đen trắng đó, cho đến một lần cô lại thấy mẹ mình vừa cầm tấm ảnh đó vừa lén lau nước mắt.
Cô bèn đi về phía trước muốn xem bức ảnh đó, nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào bức ảnh đó.
Mẹ cô lập tức nổi giận xé bức ảnh đó, cuối cùng chỉ còn lại một góc của mẹ cô, phần còn lại đều bị xé thành mảnh nhỏ và ném vào thùng rác.
Tô Lạc Ly có ấn tượng rất sâu sắc về nửa bức ảnh còn lại.
Chính là bức ảnh gia đình này.
Dù chưa từng nhìn thấy bức ảnh nguyên vẹn nhưng cô đã từng thấy góc ảnh của mẹ.
Cùng một bộ quần áo, cùng kiểu tóc, tư thế và cả nụ cười.
“Cháu gái, có lẽ bây giờ cháu tin cậu rồi chứ?”
Tô Lạc Ly cảm thấy không thể tin được.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Chẳng lẽ cho tới nay mẹ cháu cũng chưa từng nhắc với cháu về nhà bố mẹ đẻ của bà ấy ư?”
Ánh mắt Tô Lạc Ly có chút mờ mịt.
“Mẹ cháu mất từ rất sớm, lúc đó cháu còn nhỏ nên rất nhiều chuyện đều không nhớ. Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói rằng ông bà ngoại rất thương bà ấy, chứ không nói gì khác.”
Hoắc Vũ Long thở dài một hơi.
“Người chị này của cậu đúng là quá ngốc.”
“Tại sao mẹ cháu lại bỏ nhà đi?”
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Vũ Long chợt cười khẩy một tiếng.
“Vậy thì phải hỏi cái người gọi là bố của cháu!”
Tô Lạc Ly không nói mà chỉ yên lặng chờ đợi.
“Năm đó bố cháu chẳng qua chỉ giao rượu đến cho nhà cậu, không ngờ lại để ông ta tán tỉnh được chị gái cậu, nhưng về sau nhà cậu mới biết chuyện này. Cậu chỉ nhớ rằng bỗng một ngày, chị gái cậu về nhà và nói muốn kết hôn, khi đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học.”
Tô Lạc Ly không ngắt lời Hoắc Vũ Long, cô có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt Hoắc Vũ Long.
“Nhà cậu là dòng dõi thư hương nên đương nhiên không thể cho phép làm những chuyện như vậy. Không ngờ chị gái cậu lại nói rằng mình đã có thai, lúc đó bố cậu rất tức giận. Vào những năm đó, không chồng mà chửa là chuyện mà nhà cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
“Có thai?”
Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng!
“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?”
Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận.
“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị.”
“Đứa trẻ… mất rồi ư?”
Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu.
“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lắm.”
“Thảo nào…”
Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh.
Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ mình rất nhiều.
Bình luận facebook