Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 489
Chương 489
“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả. Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu.”
Trong lòng Tô Lạc Ly cảm thấy rất đau buồn.
Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình.
Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà.
“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng.”
“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thây xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!”
Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.
“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên…”
Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lạc Ly cũng rưng rưng nước mắt.
Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Hoắc Vũ Long lau nước mắt.
“Lạc Ly à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.”
Tô Lạc Ly không hiểu những gì Hoắc Vũ Long nói cho lắm.
“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!”
Nghe thấy câu ‘cô cả’, Tô Lạc Ly lại có chút không thoải mái.
Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.
Tô Lạc Ly chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Ôn Khanh Mộ không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ?
Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.
“Điện thoại đâu?”
Tô Lạc Ly xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.
“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả ạ.”
Tô Lạc Ly đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Lạc Ly! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”
Tô Lạc Ly nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sở Nhuận Chi.
Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình!
Nhà họ Hoắc?
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S!
Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao?
Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi.”
“Đều đã qua rồi…” Tô Lạc Ly nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.
“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả. Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu.”
Trong lòng Tô Lạc Ly cảm thấy rất đau buồn.
Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình.
Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà.
“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng.”
“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thây xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!”
Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.
“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên…”
Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lạc Ly cũng rưng rưng nước mắt.
Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Hoắc Vũ Long lau nước mắt.
“Lạc Ly à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.”
Tô Lạc Ly không hiểu những gì Hoắc Vũ Long nói cho lắm.
“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!”
Nghe thấy câu ‘cô cả’, Tô Lạc Ly lại có chút không thoải mái.
Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.
Tô Lạc Ly chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Ôn Khanh Mộ không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ?
Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.
“Điện thoại đâu?”
Tô Lạc Ly xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.
“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả ạ.”
Tô Lạc Ly đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Lạc Ly! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”
Tô Lạc Ly nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sở Nhuận Chi.
Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình!
Nhà họ Hoắc?
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S!
Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao?
Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi.”
“Đều đã qua rồi…” Tô Lạc Ly nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.