Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 522
Chương 522
Nhóm người đến khách sạn gần sân bay, tất cả mọi người đều vào ở, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vệ sĩ mua thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường, cắn răng rên hừ hừ.
“Tiểu Kiệt, em cởi áo ra đi, chị bôi thuốc giúp em.”
Hoắc Tư Kiệt cắn môi thấy hơi ngại.
“Chị họ, không hay lắm nhỉ?”
“Có gì đâu mà không hay, chị là chị họ em mà, sao hả, em vẫn thấy ngại à? Cởi ra nhanh đi, cẩn thận chút.”
Hoắc Tư Kiệt cởi áo ra một cách thật cẩn thận.
Toàn bộ phần lưng lộ ra trước mặt Tô Lạc Ly.
Từng vết roi đan xen ngang dọc, chỉ có vài vết là còn đang rỉ máu nhưng toàn bộ phần lưng đã sưng lên hết rồi.
Lòng Tô Lạc Ly khó chịu.
“Bố em quá tàn nhẫn!”
“Mới thế đã tàn nhẫn à?” Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh khinh thưởng cực kỳ.
“Vậy mà chưa tàn nhẫn nữa à?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.
“Có cậu nhóc nào mà lúc nhỏ không bị đánh? Bố anh còn đánh ghê hơn thế này nhiều!”
Ôn Khanh Mộ không đồng ý.
Đây là lần đâu tiên nghe Ôn Khanh Mộ nhắc đến bố mình.
“Lúc anh còn nhỏ bố anh cũng đánh anh à?”
“Đúng rồi, chuyện này có gì lạ đâu?”
Tô Lạc Ly thích thú nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Vậy sau này nếu chúng ta có con trai thì sao, liệu anh có đánh thằng bé không?”
“Không nghe lời thì đương nhiên phải đánh rồi! Khó khăn lắm mới được làm bố, phải đòi lại phần nợ lúc trước chứ!”
Ôn Khanh Mộ hừ nhẹ một tiếng.
Dường như anh nói mà chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Tô Lạc Ly cười xuỳ.
“Vậy nếu là con gái thì sao?”
“Sinh con gái… Lúc đó hẵng bàn.”
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường bất lực, cậu đã đến thế này rồi mà hai người này lại thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái!
Hoàn toàn xem cậu như không khí!
Phần lưng đau rát làm Hoắc Tư Kiệt hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này mới thu hút lại sự chú ý của Tô Lạc Ly.
“Tiểu Kiệt, em cố chịu đựng nhé, chị bôi thuốc giúp em.”
Tô Lạc Ly lập tức mở chai thuốc ra.
Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến: “Để anh!”
Sao anh có thể chấp nhận chuyện Tô Lạc Ly bôi thuốc cho một người đàn ông để trần nửa thân trên?
“Anh mạnh tay lắm, để em làm thì hơn.”
Tô Lạc Ly không hề quan tâm đến cảm xúc của Ôn Khanh Mộ, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.
Nhóm người đến khách sạn gần sân bay, tất cả mọi người đều vào ở, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vệ sĩ mua thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường, cắn răng rên hừ hừ.
“Tiểu Kiệt, em cởi áo ra đi, chị bôi thuốc giúp em.”
Hoắc Tư Kiệt cắn môi thấy hơi ngại.
“Chị họ, không hay lắm nhỉ?”
“Có gì đâu mà không hay, chị là chị họ em mà, sao hả, em vẫn thấy ngại à? Cởi ra nhanh đi, cẩn thận chút.”
Hoắc Tư Kiệt cởi áo ra một cách thật cẩn thận.
Toàn bộ phần lưng lộ ra trước mặt Tô Lạc Ly.
Từng vết roi đan xen ngang dọc, chỉ có vài vết là còn đang rỉ máu nhưng toàn bộ phần lưng đã sưng lên hết rồi.
Lòng Tô Lạc Ly khó chịu.
“Bố em quá tàn nhẫn!”
“Mới thế đã tàn nhẫn à?” Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh khinh thưởng cực kỳ.
“Vậy mà chưa tàn nhẫn nữa à?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.
“Có cậu nhóc nào mà lúc nhỏ không bị đánh? Bố anh còn đánh ghê hơn thế này nhiều!”
Ôn Khanh Mộ không đồng ý.
Đây là lần đâu tiên nghe Ôn Khanh Mộ nhắc đến bố mình.
“Lúc anh còn nhỏ bố anh cũng đánh anh à?”
“Đúng rồi, chuyện này có gì lạ đâu?”
Tô Lạc Ly thích thú nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Vậy sau này nếu chúng ta có con trai thì sao, liệu anh có đánh thằng bé không?”
“Không nghe lời thì đương nhiên phải đánh rồi! Khó khăn lắm mới được làm bố, phải đòi lại phần nợ lúc trước chứ!”
Ôn Khanh Mộ hừ nhẹ một tiếng.
Dường như anh nói mà chưa kịp suy nghĩ rõ ràng.
Tô Lạc Ly cười xuỳ.
“Vậy nếu là con gái thì sao?”
“Sinh con gái… Lúc đó hẵng bàn.”
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường bất lực, cậu đã đến thế này rồi mà hai người này lại thảo luận chuyện sinh con trai hay con gái!
Hoàn toàn xem cậu như không khí!
Phần lưng đau rát làm Hoắc Tư Kiệt hừ nhẹ một tiếng.
Lúc này mới thu hút lại sự chú ý của Tô Lạc Ly.
“Tiểu Kiệt, em cố chịu đựng nhé, chị bôi thuốc giúp em.”
Tô Lạc Ly lập tức mở chai thuốc ra.
Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến: “Để anh!”
Sao anh có thể chấp nhận chuyện Tô Lạc Ly bôi thuốc cho một người đàn ông để trần nửa thân trên?
“Anh mạnh tay lắm, để em làm thì hơn.”
Tô Lạc Ly không hề quan tâm đến cảm xúc của Ôn Khanh Mộ, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.
Bình luận facebook