Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533
Chương 533
Vừa rồi còn nịnh nọt, giờ lại biến thành hung dữ rồi.
Lật mặt cũng nhanh quá đấy.
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn rất bình thản.
“Cô có nói với cô ấy tôi là ai không?”
“Ai thèm quan tâm cô là ai? Dù sao thì cô Tiêu đã nói không quen thì có nghĩa là không quen! Cô còn không đi thì chúng tôi gọi người đến đấy nhé.”
Mấy người giúp việc ai cũng nhe nanh múa vuốt, như muốn nuốt sống Tô Lạc Ly.
“Này này này, các cô làm gì thế?” Lê Hoa đi vừa vào cửa thì thấy mấy người giúp việc vây quanh Tô Lạc Ly, còn không chút kiêng dè gì mà mắng nhiếc cô.
Mấy cô gái đi cùng với Lê Hoa chắc cũng là người giúp việc ở đây, quần áo đều giống nhau.
“Chẳng làm gì cả, người phụ nữ này chạy vào đây, chúng tôi đang định đuổi cô ta đi thôi. Bảo vệ bây giờ đúng là không đáng tin gì cả, ai cũng để cho vào. Lê Hoa, cô về lúc nào thế?”
Lúc trước Lê Hoa cũng là giúp việc ở đây, cho nên phần lớn người giúp việc ở đây đều quen với Lê Hoa.
“Đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Còn đuổi mợ ấy ra ngoài, đây là mợ chủ của chúng ta đấy!” Lê Hoa lập tức đi tới trước Tô Lạc Ly.
Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười.
Tiếng cười khiến Lê Hoa có hơi không hiểu mô tê gì.
“Các cô cười gì chứ?”
“Lê Hoa, cô đừng đùa, sao cô ta có thể là mợ chủ của chúng ta được? Cô Tiêu ở trên lầu mới là mợ chủ tương lai của chúng ta!”
“Đúng đấy Lê Hoa, lát nữa tôi đưa cô đi gặp cô Tiêu.”
“Cô Tiêu xinh đẹp lại có khí chất, thế mới xứng với cậu chủ của chúng ta chứ.”
“Chính xác, cô xem quần áo cô ta mặc tầm thường như thế, có chỗ nào là so được với đầu ngón tay của cô Tiêu đâu.”
Mấy người giúp việc đều khinh thường Tô Lạc Ly.
Lê Hoa vừa nghe thế thì cuống cuồng.
“Các cô nói vớ va vớ vẩn gì thế? Tiêu Mạch Nhiên không phải mợ chủ, người trước mắt đây mới là mợ chủ! Tôi là người được đưa đi để chăm sóc mợ chủ đấy, còn cả dì Phương nữa.”
Mấy người giúp việc nghe thế thì càng cười vui vẻ hơn.
“Lê Hoa, cô học nói dối từ khi nào thế? Nếu thật sự có mợ chủ thì cũng phải ở đây chứ, ở đây sang trọng khí thế biết bao nhiêu.”
“Đúng đấy, làm gì có chuyện giấu mợ chủ ở bên ngoài, người thứ ba mới giấu ở bên ngoài chứ.”
“Các cô…”
Lê Hoa tức đến không nói nên lời.
Tô Lạc Ly vỗ tay Lê Hoa, tỏ ý bảo cô ấy đừng lo.
“Mợ chủ, mợ xem những người này… Quay về tôi nhất định sẽ nói với cậu chủ, xem cậu chủ xử lý các cô thế nào!”
“Bỏ đi Lê Hoa, chúng ta về thôi.”
Tô Lạc Ly không tức, cô kéo Lê Hoa đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại.
“Tôi mang đến cho cô Tiêu vài thực phẩm bồi bổ, phiền các cô đưa cho cô ấy.”
Tô Lạc Ly không ngờ mình đến hoa viên Crystal lại không được chào đón thế này.
Cô cũng không muốn làm khó người giúp việc ở đây cho nên chỉ đành rời đi.
“Mợ chủ, chúng ta đi thế này ấm ức quá đi mất.”
“Không sao, dù gì thì tôi đến để tặng chút đồ thôi, không có gì đâu, về thôi.”
Vừa rồi còn nịnh nọt, giờ lại biến thành hung dữ rồi.
Lật mặt cũng nhanh quá đấy.
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn rất bình thản.
“Cô có nói với cô ấy tôi là ai không?”
“Ai thèm quan tâm cô là ai? Dù sao thì cô Tiêu đã nói không quen thì có nghĩa là không quen! Cô còn không đi thì chúng tôi gọi người đến đấy nhé.”
Mấy người giúp việc ai cũng nhe nanh múa vuốt, như muốn nuốt sống Tô Lạc Ly.
“Này này này, các cô làm gì thế?” Lê Hoa đi vừa vào cửa thì thấy mấy người giúp việc vây quanh Tô Lạc Ly, còn không chút kiêng dè gì mà mắng nhiếc cô.
Mấy cô gái đi cùng với Lê Hoa chắc cũng là người giúp việc ở đây, quần áo đều giống nhau.
“Chẳng làm gì cả, người phụ nữ này chạy vào đây, chúng tôi đang định đuổi cô ta đi thôi. Bảo vệ bây giờ đúng là không đáng tin gì cả, ai cũng để cho vào. Lê Hoa, cô về lúc nào thế?”
Lúc trước Lê Hoa cũng là giúp việc ở đây, cho nên phần lớn người giúp việc ở đây đều quen với Lê Hoa.
“Đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Còn đuổi mợ ấy ra ngoài, đây là mợ chủ của chúng ta đấy!” Lê Hoa lập tức đi tới trước Tô Lạc Ly.
Mấy người giúp việc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười.
Tiếng cười khiến Lê Hoa có hơi không hiểu mô tê gì.
“Các cô cười gì chứ?”
“Lê Hoa, cô đừng đùa, sao cô ta có thể là mợ chủ của chúng ta được? Cô Tiêu ở trên lầu mới là mợ chủ tương lai của chúng ta!”
“Đúng đấy Lê Hoa, lát nữa tôi đưa cô đi gặp cô Tiêu.”
“Cô Tiêu xinh đẹp lại có khí chất, thế mới xứng với cậu chủ của chúng ta chứ.”
“Chính xác, cô xem quần áo cô ta mặc tầm thường như thế, có chỗ nào là so được với đầu ngón tay của cô Tiêu đâu.”
Mấy người giúp việc đều khinh thường Tô Lạc Ly.
Lê Hoa vừa nghe thế thì cuống cuồng.
“Các cô nói vớ va vớ vẩn gì thế? Tiêu Mạch Nhiên không phải mợ chủ, người trước mắt đây mới là mợ chủ! Tôi là người được đưa đi để chăm sóc mợ chủ đấy, còn cả dì Phương nữa.”
Mấy người giúp việc nghe thế thì càng cười vui vẻ hơn.
“Lê Hoa, cô học nói dối từ khi nào thế? Nếu thật sự có mợ chủ thì cũng phải ở đây chứ, ở đây sang trọng khí thế biết bao nhiêu.”
“Đúng đấy, làm gì có chuyện giấu mợ chủ ở bên ngoài, người thứ ba mới giấu ở bên ngoài chứ.”
“Các cô…”
Lê Hoa tức đến không nói nên lời.
Tô Lạc Ly vỗ tay Lê Hoa, tỏ ý bảo cô ấy đừng lo.
“Mợ chủ, mợ xem những người này… Quay về tôi nhất định sẽ nói với cậu chủ, xem cậu chủ xử lý các cô thế nào!”
“Bỏ đi Lê Hoa, chúng ta về thôi.”
Tô Lạc Ly không tức, cô kéo Lê Hoa đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại.
“Tôi mang đến cho cô Tiêu vài thực phẩm bồi bổ, phiền các cô đưa cho cô ấy.”
Tô Lạc Ly không ngờ mình đến hoa viên Crystal lại không được chào đón thế này.
Cô cũng không muốn làm khó người giúp việc ở đây cho nên chỉ đành rời đi.
“Mợ chủ, chúng ta đi thế này ấm ức quá đi mất.”
“Không sao, dù gì thì tôi đến để tặng chút đồ thôi, không có gì đâu, về thôi.”
Bình luận facebook