Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 545
Chương 545
Đêm nay dù vẫn ôm Tô Lạc Ly như mọi khi nhưng anh không tài nào ngủ được.
Người phụ nữ trong ngực ngủ say, nhưng tim anh như bị xé rách ra thành nhiều mảnh.
Anh vốn tưởng rằng Tô Lạc Ly rất yêu anh, thậm chí có thể mặc kệ anh là sinh vật gì.
Nhưng chỉ một cuộc thăm dò bằng một bộ phim đã cho anh biết tình yêu Tô Lạc Ly dành cho anh chỉ giới hạn trong điều kiện anh là một con người.
Thực ra anh nên nghĩ đến kết cục này từ lâu rồi, nghĩ kỹ lại, bản chất Tô Lạc Ly là người phụ nữ rất truyền thống.
Cô không thích những thứ hư vô.
…
Học viện Mỹ thuật.
Hôm nay ở giảng đường vẫn có một tiết học đại cương.
Mục Nhất Hân vừa vào giảng đường liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trông thấy Tô Kiêm Mặc thì lập tức vui vẻ chạy tới, ngồi bên cạnh Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc vừa quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Mục Nhất Hân.
Tô Kiêm Mặc nhíu mày, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
Điều khiến Mục Nhất Hân vui vẻ là, lần này Tô Kiêm Mặc không bỏ đi luôn.
Từ khi Tô Kiêm Mặc ra viện đến bây giờ, Mục Nhất Hân nhiều lần muốn tiếp cận cậu, nhưng Tô Kiêm Mặc lại không nói với cô một câu nào.
Đây là lần hiếm hoi cậu không bỏ đi.
Chuông vào học reo lên.
Tô Kiêm Mặc đứng dậy, đi ra ngoài từ đường khác, ngồi xuống chỗ khác cách xa Mục Nhất Hân.
“Haizz!”
Mục Nhất Hân đang định đứng dậy đi theo thì thầy giáo vào lớp.
“Được rồi, trật tự nào, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học!”
Mục Nhất Hân đành ảo não giậm chân một cái rồi ngồi xuống.
Thảo nào ban nãy Tô Kiêm Mặc không bỏ đi, hóa ra là cậu muốn tìm thời cơ thích hợp, như vậy Mục Nhất Hân sẽ không thể bám theo.
Mục Nhất Hân đưa mắt nhìn về phía Tô Kiêm Mặc, bắt đầu tiết học với vẻ bất đắc dĩ.
Cô chơi game cả tiết, cuối cùng tiết học cũng kết thúc.
Khi sắp tan học, Mục Nhất Hân đã nhìn chằm chằm Tô Kiêm Mặc.
Hai người như thể đang đấu trí.
Thầy giáo vừa nói tan học, Tô Kiêm Mặc lập tức đứng dậy đi ra cửa phòng học, Mục Nhất Hân thấy thế lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc đi rất nhanh, bởi vì khá đông người nên cậu vẫn duy trì được khoảng cách nhất định với Mục Nhất Hân.
Đến khi ra khỏi khu vực giảng đường, Tô Kiêm Mặc bước càng nhanh hơn.
Mục Nhất Hân chạy suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Tô Kiêm Mặc!
“Tô Kiêm Mặc!” Mục Nhất Hân ôm bụng thở hồng hộc.
“Cậu có chuyện gì?” Tô Kiêm Mặc vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý định để ý tới Mục Nhất Hân.
Nhưng bước chân cậu rõ ràng đã chậm lại.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Sao cậu cứ trốn tránh tôi mãi thế?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không hề trốn tránh cậu.”
Giọng điệu của Tô Kiêm Mặc vô cùng lãnh đạm.
Đêm nay dù vẫn ôm Tô Lạc Ly như mọi khi nhưng anh không tài nào ngủ được.
Người phụ nữ trong ngực ngủ say, nhưng tim anh như bị xé rách ra thành nhiều mảnh.
Anh vốn tưởng rằng Tô Lạc Ly rất yêu anh, thậm chí có thể mặc kệ anh là sinh vật gì.
Nhưng chỉ một cuộc thăm dò bằng một bộ phim đã cho anh biết tình yêu Tô Lạc Ly dành cho anh chỉ giới hạn trong điều kiện anh là một con người.
Thực ra anh nên nghĩ đến kết cục này từ lâu rồi, nghĩ kỹ lại, bản chất Tô Lạc Ly là người phụ nữ rất truyền thống.
Cô không thích những thứ hư vô.
…
Học viện Mỹ thuật.
Hôm nay ở giảng đường vẫn có một tiết học đại cương.
Mục Nhất Hân vừa vào giảng đường liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trông thấy Tô Kiêm Mặc thì lập tức vui vẻ chạy tới, ngồi bên cạnh Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc vừa quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Mục Nhất Hân.
Tô Kiêm Mặc nhíu mày, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.
Điều khiến Mục Nhất Hân vui vẻ là, lần này Tô Kiêm Mặc không bỏ đi luôn.
Từ khi Tô Kiêm Mặc ra viện đến bây giờ, Mục Nhất Hân nhiều lần muốn tiếp cận cậu, nhưng Tô Kiêm Mặc lại không nói với cô một câu nào.
Đây là lần hiếm hoi cậu không bỏ đi.
Chuông vào học reo lên.
Tô Kiêm Mặc đứng dậy, đi ra ngoài từ đường khác, ngồi xuống chỗ khác cách xa Mục Nhất Hân.
“Haizz!”
Mục Nhất Hân đang định đứng dậy đi theo thì thầy giáo vào lớp.
“Được rồi, trật tự nào, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học!”
Mục Nhất Hân đành ảo não giậm chân một cái rồi ngồi xuống.
Thảo nào ban nãy Tô Kiêm Mặc không bỏ đi, hóa ra là cậu muốn tìm thời cơ thích hợp, như vậy Mục Nhất Hân sẽ không thể bám theo.
Mục Nhất Hân đưa mắt nhìn về phía Tô Kiêm Mặc, bắt đầu tiết học với vẻ bất đắc dĩ.
Cô chơi game cả tiết, cuối cùng tiết học cũng kết thúc.
Khi sắp tan học, Mục Nhất Hân đã nhìn chằm chằm Tô Kiêm Mặc.
Hai người như thể đang đấu trí.
Thầy giáo vừa nói tan học, Tô Kiêm Mặc lập tức đứng dậy đi ra cửa phòng học, Mục Nhất Hân thấy thế lập tức thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng đuổi theo Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc đi rất nhanh, bởi vì khá đông người nên cậu vẫn duy trì được khoảng cách nhất định với Mục Nhất Hân.
Đến khi ra khỏi khu vực giảng đường, Tô Kiêm Mặc bước càng nhanh hơn.
Mục Nhất Hân chạy suốt cả quãng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp Tô Kiêm Mặc!
“Tô Kiêm Mặc!” Mục Nhất Hân ôm bụng thở hồng hộc.
“Cậu có chuyện gì?” Tô Kiêm Mặc vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề có ý định để ý tới Mục Nhất Hân.
Nhưng bước chân cậu rõ ràng đã chậm lại.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Sao cậu cứ trốn tránh tôi mãi thế?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không hề trốn tránh cậu.”
Giọng điệu của Tô Kiêm Mặc vô cùng lãnh đạm.
Bình luận facebook