Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561
Chương 561
Trong khoảng thời gian này, Tô Lạc Ly ở nhà, khó khăn lắm hai người họ mới được đoàn tụ, vậy mà anh lại phải công tác, điều này cũng có nghĩa là họ phải chia xa.
“Em không giận, đi công tác là điều hết sức bình thường mà. Anh đi đâu?”
“Đi Pháp.”
“Bao lâu?”
“Có lẽ là một tuần, tạm thời chưa xác định được, tối nay anh phải đi rồi.”
“A, gấp thế à? Vậy em chuẩn bị hành lý giúp anh.”
Tô Lạc Ly không hề nghi ngờ, cũng không tức giận, quả thật làm cho Ôn Khanh Mộ khá là ngạc nhiên.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Ôn Khanh Mộ hôn thật mạnh lên trán Tô Lạc Ly.
“Chờ anh trở về, phải ngoan đấy.”
Tô Lạc Ly cười nhẹ.
Lần nào cũng là Ôn Khanh Mộ tiễn cô đi, rốt cuộc hôm nay cũng đảo ngược.
“Anh phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, đừng để bị bệnh, đừng liều mạng làm việc để về sớm, biết chưa?”
Tô Lạc Ly dặn dò cẩn thận.
“Được, anh biết rồi.”
“Đồ ăn trên máy bay không ngon nên em có làm bánh nhân đậu đỏ cho anh, anh mang theo ăn trên đường, đợi xuống máy bay rồi ăn uống cẩn thận.”
“Được rồi, còn gì nữa?” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt dịu dàng.
“Hết rồi.”
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên và hôn mạnh lên môi cô một cái.
Sau đó anh lên xe đến sân bay.
Trên thực tế, đây chỉ là hành vi đánh lừa người khác thôi, mục đích thật sự của anh chỉ có một mình anh biết.
Love Valley.
Trong một tòa biệt thự nhỏ nằm sâu trong rừng rậm, giờ đây bầu không khí lặng ngắt.
Ôn Khanh Mộ ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi thấp đầu.
Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên ngồi đối diện anh, vẻ mặt họ đều cực kỳ nghiêm túc.
“Những gì mẹ con nói đều là thật sao?”
Hồi lâu, rốt cuộc Ôn Hạo lên tiếng.
“Vâng.”
“Càn quấy!” Ôn Hạo tức giận quát.
Ôn Khanh Mộ gãi đầu chán nản.
“Thì có gì đâu ạ? Con cảm thấy như thế tốt mà, con cũng đâu thể độc thân cả đời được, nhất định con sẽ phải lấy vợ sinh con thôi.”
Ôn Khanh Mộ rung chân, tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Tiểu Mộ, việc này tuyệt đối không thể được. Đâu phải con không biết thân phận của mình, lỡ như bị cô gái kia phát hiện thì hết đường cứu vãn.”
Mục Chỉ Huyên nói năng dịu dàng hơn Ôn Hạo nhiều.
“Vậy thì sao chứ? Chẳng phải trước kia khi yêu bố, mãi đến lúc sau mẹ mới biết ba là ma cà rồng hay sao?”
Khi nói đến nửa câu sau, giọng của Ôn Khanh Mộ nhỏ đi hẳn.
Trong khoảng thời gian này, Tô Lạc Ly ở nhà, khó khăn lắm hai người họ mới được đoàn tụ, vậy mà anh lại phải công tác, điều này cũng có nghĩa là họ phải chia xa.
“Em không giận, đi công tác là điều hết sức bình thường mà. Anh đi đâu?”
“Đi Pháp.”
“Bao lâu?”
“Có lẽ là một tuần, tạm thời chưa xác định được, tối nay anh phải đi rồi.”
“A, gấp thế à? Vậy em chuẩn bị hành lý giúp anh.”
Tô Lạc Ly không hề nghi ngờ, cũng không tức giận, quả thật làm cho Ôn Khanh Mộ khá là ngạc nhiên.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, Ôn Khanh Mộ hôn thật mạnh lên trán Tô Lạc Ly.
“Chờ anh trở về, phải ngoan đấy.”
Tô Lạc Ly cười nhẹ.
Lần nào cũng là Ôn Khanh Mộ tiễn cô đi, rốt cuộc hôm nay cũng đảo ngược.
“Anh phải ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, đừng để bị bệnh, đừng liều mạng làm việc để về sớm, biết chưa?”
Tô Lạc Ly dặn dò cẩn thận.
“Được, anh biết rồi.”
“Đồ ăn trên máy bay không ngon nên em có làm bánh nhân đậu đỏ cho anh, anh mang theo ăn trên đường, đợi xuống máy bay rồi ăn uống cẩn thận.”
“Được rồi, còn gì nữa?” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt dịu dàng.
“Hết rồi.”
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên và hôn mạnh lên môi cô một cái.
Sau đó anh lên xe đến sân bay.
Trên thực tế, đây chỉ là hành vi đánh lừa người khác thôi, mục đích thật sự của anh chỉ có một mình anh biết.
Love Valley.
Trong một tòa biệt thự nhỏ nằm sâu trong rừng rậm, giờ đây bầu không khí lặng ngắt.
Ôn Khanh Mộ ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi thấp đầu.
Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên ngồi đối diện anh, vẻ mặt họ đều cực kỳ nghiêm túc.
“Những gì mẹ con nói đều là thật sao?”
Hồi lâu, rốt cuộc Ôn Hạo lên tiếng.
“Vâng.”
“Càn quấy!” Ôn Hạo tức giận quát.
Ôn Khanh Mộ gãi đầu chán nản.
“Thì có gì đâu ạ? Con cảm thấy như thế tốt mà, con cũng đâu thể độc thân cả đời được, nhất định con sẽ phải lấy vợ sinh con thôi.”
Ôn Khanh Mộ rung chân, tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Tiểu Mộ, việc này tuyệt đối không thể được. Đâu phải con không biết thân phận của mình, lỡ như bị cô gái kia phát hiện thì hết đường cứu vãn.”
Mục Chỉ Huyên nói năng dịu dàng hơn Ôn Hạo nhiều.
“Vậy thì sao chứ? Chẳng phải trước kia khi yêu bố, mãi đến lúc sau mẹ mới biết ba là ma cà rồng hay sao?”
Khi nói đến nửa câu sau, giọng của Ôn Khanh Mộ nhỏ đi hẳn.
Bình luận facebook