Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Chương 564
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô lại gửi thêm vài emoji thú vị cho anh.
“Đến nước ngoài rồi, tín hiệu ở đây không tốt lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ không nhắn tin hay gọi điện được bởi vì không có tín hiệu, em không cần lo lắng cho anh.”
“Ừ, em biết rồi.”
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Ôn Khanh Mộ không kìm được mà cong khóe miệng, sau đó tắt điện thoại đi.
Lúc quay vào nhà, Mục Chỉ Huyên đã đến phòng khách.
“Tiểu Mộ, con đi đường vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng ta đều cần tỉnh táo, rồi nói chuyện này sau.”
Trên khuôn mặt của Mục Chỉ Huyên thoáng nét buồn hiu.
Ôn Khanh Mộ bắt đầu hối hận vì lời nói của mình.
“Tiểu Mộ, mẹ biết những năm qua con sống rất cực khổ, là mẹ có lỗi với con.”
“Mẹ, thật ra con… không có ý đó, con không nên trách bố và mẹ.”
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bố con đang bực, hai bố con cứ tránh nói chuyện thì hơn. Con nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lên tầng.
Buổi tối.
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo trò chuyện với nhau trong phòng, họ và Ôn Khanh Mộ không giống nhau, họ là ma cà rồng chân chính nên không cần ngủ.
“Anh có cảm thấy chúng ta quá hà khắc với Tiểu Mộ rồi không?” Rốt cuộc Mục Chỉ Huyên là phụ nữ, dễ mềm lòng.
“Em đừng vì vài câu nói của nó mà cảm thấy có lỗi với nó. Quả thật chúng ta không nên sinh nó ra, nhưng nếu đã sinh ra thì phải chịu trách nhiệm với nó!”
Ôn Hạo ôm vợ mình vào lòng.
Không phải là ông ấy không biết Mục Chỉ Huyên nghĩ gì, họ nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, cho nên họ hiểu rõ đối phương.
“Nhưng mà em cảm thấy đúng như Tiểu Mộ nói, như thế là quá tàn nhẫn với thằng bé. Thằng bé vĩnh viễn không thể sống một cuộc sống của loài người, cũng không thể sống như ma cà rồng, cảm giác kẹp ở giữa vô cùng khó chịu.”
Nước mắt của Mục Chỉ Huyên rơi lã chã, bà còn nhớ khi Ôn Khanh Mộ còn nhỏ, vào mỗi đêm trăng tròn, bà phải nhìn con trai mình chịu đựng những cơn dằn vặt, chỉ muốn chịu thay anh.
“Đừng nghĩ nhiều, việc đã đến nước này chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.”
Ôn Hạo khẽ hôn lên giữa mày của Mục Chỉ Huyên.
“Huyên Huyên, em có hối hận vì đã theo anh không?”
Mục Chỉ Huyên rời khỏi lồng ngực Ôn Hạo, nhìn ông ấy với đôi mắt đẫm lệ.
Bà lắc đầu.
“Không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Bây giờ em chỉ muốn tìm cách nào có thể giải trừ phong ấn của Tiểu Mộ, để nó trở thành con người hoặc ma cà rồng đều được, chỉ cần đừng bị kẹp ở giữa chịu tội.”
Mục Chỉ Huyên thờ dài thườn thượt.
“Khoảng thời gian trước anh có gặp người của gia tộc Butt, em còn nhớ Daisy của gia tộc đó không?”
Mục Chỉ Huyên suy nghĩ cẩn thận.
“Em còn nhớ, chính là cô nàng tên Daisy tóc vàng, trông rất đẹp, nghe nói khi còn là con người, cô ấy là thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt, sau đó gia tộc sa sút, vốn dĩ định tự sát nhưng kết quả là bị người của gia tộc Butt biến thành ma cà rồng.”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Cô lại gửi thêm vài emoji thú vị cho anh.
“Đến nước ngoài rồi, tín hiệu ở đây không tốt lắm. Thỉnh thoảng anh sẽ không nhắn tin hay gọi điện được bởi vì không có tín hiệu, em không cần lo lắng cho anh.”
“Ừ, em biết rồi.”
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Ôn Khanh Mộ không kìm được mà cong khóe miệng, sau đó tắt điện thoại đi.
Lúc quay vào nhà, Mục Chỉ Huyên đã đến phòng khách.
“Tiểu Mộ, con đi đường vất vả, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chúng ta đều cần tỉnh táo, rồi nói chuyện này sau.”
Trên khuôn mặt của Mục Chỉ Huyên thoáng nét buồn hiu.
Ôn Khanh Mộ bắt đầu hối hận vì lời nói của mình.
“Tiểu Mộ, mẹ biết những năm qua con sống rất cực khổ, là mẹ có lỗi với con.”
“Mẹ, thật ra con… không có ý đó, con không nên trách bố và mẹ.”
“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ bố con đang bực, hai bố con cứ tránh nói chuyện thì hơn. Con nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lên tầng.
Buổi tối.
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo trò chuyện với nhau trong phòng, họ và Ôn Khanh Mộ không giống nhau, họ là ma cà rồng chân chính nên không cần ngủ.
“Anh có cảm thấy chúng ta quá hà khắc với Tiểu Mộ rồi không?” Rốt cuộc Mục Chỉ Huyên là phụ nữ, dễ mềm lòng.
“Em đừng vì vài câu nói của nó mà cảm thấy có lỗi với nó. Quả thật chúng ta không nên sinh nó ra, nhưng nếu đã sinh ra thì phải chịu trách nhiệm với nó!”
Ôn Hạo ôm vợ mình vào lòng.
Không phải là ông ấy không biết Mục Chỉ Huyên nghĩ gì, họ nương tựa lẫn nhau bao nhiêu năm nay, cho nên họ hiểu rõ đối phương.
“Nhưng mà em cảm thấy đúng như Tiểu Mộ nói, như thế là quá tàn nhẫn với thằng bé. Thằng bé vĩnh viễn không thể sống một cuộc sống của loài người, cũng không thể sống như ma cà rồng, cảm giác kẹp ở giữa vô cùng khó chịu.”
Nước mắt của Mục Chỉ Huyên rơi lã chã, bà còn nhớ khi Ôn Khanh Mộ còn nhỏ, vào mỗi đêm trăng tròn, bà phải nhìn con trai mình chịu đựng những cơn dằn vặt, chỉ muốn chịu thay anh.
“Đừng nghĩ nhiều, việc đã đến nước này chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.”
Ôn Hạo khẽ hôn lên giữa mày của Mục Chỉ Huyên.
“Huyên Huyên, em có hối hận vì đã theo anh không?”
Mục Chỉ Huyên rời khỏi lồng ngực Ôn Hạo, nhìn ông ấy với đôi mắt đẫm lệ.
Bà lắc đầu.
“Không, anh cũng đừng nghĩ nhiều. Bây giờ em chỉ muốn tìm cách nào có thể giải trừ phong ấn của Tiểu Mộ, để nó trở thành con người hoặc ma cà rồng đều được, chỉ cần đừng bị kẹp ở giữa chịu tội.”
Mục Chỉ Huyên thờ dài thườn thượt.
“Khoảng thời gian trước anh có gặp người của gia tộc Butt, em còn nhớ Daisy của gia tộc đó không?”
Mục Chỉ Huyên suy nghĩ cẩn thận.
“Em còn nhớ, chính là cô nàng tên Daisy tóc vàng, trông rất đẹp, nghe nói khi còn là con người, cô ấy là thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt, sau đó gia tộc sa sút, vốn dĩ định tự sát nhưng kết quả là bị người của gia tộc Butt biến thành ma cà rồng.”
“Đúng vậy, chính là cô ấy.”
Bình luận facebook