Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Chương 130 Khi thấy người đàn ông kia, Tô Lạc Ly hoàn toàn ngây người.
Người đàn ông đối diện mặc áo khoác ngoài màu xám, cổ áo dựng cao, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. .. „an Bên dưới đôi mày-kiếm chếch hình chữ V, là đôi mắt sâu u ám, tt im, lạnh lẽo, sâu không lường được, cô mãi mãi sẽ không hiểu được sâu trong đôi mắt kia là gì.
Làn da màu bánh mật khiến anh càng thêm phần rắn rỏi.
Nếu không phải dưới đuôi mắt trái có một vết sẹo nhạt, ngũ quan của người đàn ông này không chê vào đâu được.
Khác với khí chất vương giả bẩm sinh trên người Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này tỏa ra khí chất cô độc một mình, giống như hiệp khách hành tẩu giang hồ ngày xưa.
Giản Ngọc.
“Bạn gái thân yêu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau” Khóe môi bên trái của người đàn ông nhếch lên yếu ớt.
“Anh… Anh Ngọc, anh, sao anh lại ở đây?”
Tô Lạc Ly vô thức nhìn về phía Ôn Khanh Mộ vừa đi ra nghe điện thoại.
“Không cần nhìn nữa, anh ta không ở đây” Giản Ngọc hơi hất cằm lên.
“Anh Ngọc, anh..”
“Bạn gái thân yêu của anh, gần đây làm người nổi tiếng rồi?” Giản Ngọc không hề để ý đến lời của Tô Lạc Ly.
“Vâng, em ra mắt rồi, vốn em học chuyên ngành biểu diễn mà” Tô Lạc Ly trả lời, coi như đã hơi bình tĩnh lại.
“Chiếc lược anh tặng em đâu?”
“Hả? Cái đó..” Nhất thời Tô Lạc Ly cũng không nhớ ra để chiếc lược ở đâu.
Giản Ngọc nghiêng đầu.
“Ở nhà em, đặt lên bàn rồi”
Giản Ngọc lắc đầu.
Dường như người đàn ông này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, anh luôn có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Được rồi, em cũng không nhớ để ở đâu nữa, chắc là để ở nhà rồi: Câu trả lời này cũng coi như khiến Giản Ngọc thỏa mãn.
“Em yêu, em có biết không? Chiếc lược đó em nên mang theo người, lúc nào cũng mang theo, đó là một chiếc lượt được làm ra từ răng sói đó.”
“Răng sói?” Khó trách hình dáng chiếc lược kia kỳ lạ như thế, hơn nữa có thể nhìn rõ vết hàn dính bên trên.
“Đúng vậy, khi anh đi vào hầm mộ của thủ lĩnh một bộ lạc từ xa xưa ở Nội Mông Cổ, lấy ra từ trong quan tài của phu nhân thủ lĩnh kia đấy”
Tô Lạc Ly trợn to mắt nhìn Giản Ngọc, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Phu nhân kia cứ cầm mãi trong tay, có thể thấy được tầm quan trọng của chiếc lược này đối với phu nhân kia”
Tô Lạc Ly khẽ nuốt ngụm nước bọt.
Biết ngay tên này sẽ không tặng cô thứ gì tốt đẹp mà!
Quả nhiên là đồ của người chết, quay về cô phải vứt ngay đi mới được!
“Em yêu, em phải giữ cẩn thận đấy, tốt nhất là luôn cầm theo người, chiếc lược kia sẽ giúp em tránh tà”
Tô Lạc Ly nhìn Giản Ngọc, cười ngại ngần.
“Anh, anh Ngọc, tin wechat em gửi cho anh lúc trước, anh đọc được chưa? Em… Em kết hôn rồi”
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết rõ còn cố hỏi, đã lâu như vậy rồi, sao có thể không thấy tin nhắn kia chứ, chẳng qua cô muốn nhắc nhở anh một chút mà thôi.
Giản Ngọc không hề để ý đến lời của Tô Lạc Ly chút nào.
“Em yêu, em biết đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý gì không?”
“Hả?”
“Khi lần đầu anh biết đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý này, anh liền nghĩ anh nên tặng em một chiếc lược như nào đây? Sừng bò? Sừng dê? Gỗ đàn hương?”
Giản Ngọc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc Ly.
“Anh mà tặng, đương nhiên phải tặng thứ đặc biệt nhất”
Tô Lạc Ly nhếch khóe miệng, chiếc lược của người chết, đủ đặc biệt.
“Anh Ngọc, em vừa nói..”
“Thật ra, tặng gì không quan trọng, quan trọng là tâm ý của người tặng, em yêu, anh tin rằng em có thể hiểu được tâm ý của anh” Giản Ngọc lại ngắt lời Tô Lạc Ly lần nữa.
“Anh Ngọc, thật ra em..” bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Anh trước chúng ta gặp nhau là khoảng một năm trước, khi em và tên đàn ông tên gì đó kia vừa chia..”
“Giản Ngọc!” Tô Lạc Ly đập mạnh một cái lên bàn, sắc mặt sầm xuống.
Giản Ngọc sững sờ, sau đó khóe miệng từ từ giương lên.
“Sao thế, em yêu?”
“Anh Ngọc, em kết hôn rồi, em biết anh cố ý trốn tránh vấn đề của em, nhưng em vẫn nên nói với anh, em đã kết hôn rồi, nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, thế nhưng, nếu anh còn có ý nghĩ khác về em, vậy thì, xin lỗi”
Tô Lạc Ly lấy hết can đảm nói ra những lời này.
Từ lần đầu gặp Giản Ngọc, cô liền biết Giản Ngọc không phải người bình thường, cô chưa từng nghĩ sẽ dây dưa không dứt với anh.
Giản Ngọc trầm mặc vài giây.
“Em yêu, chúng ta lâu rồi chưa gặp, sao em lại nhãn tâm đoạn tuyệt quan hệ với anh chứ?”
Tô Lạc Ly đối mặt với Giản Ngọc, thật sự không biết nên nói gì, người đàn ông này, mãi mãi cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt anh, giọng điệu nói chuyện của anh dường như cũng không thể phán đoán được.
“Anh Ngọc, hiện giờ em đã là người phụ nữ đã kết hôn rồi, em..”
“Anh ta đối xử tốt với em không?”
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết, “anh ta” trong lời Giản Ngọc là chỉ Ôn Khanh Mộ.
“Rất tốt, anh ấy đối xử với em rất tốt”
“Em rất yêu anh ta?”
Tô Lạc Ly chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Giản Ngọc liền nhếch khóe môi trái lên: “Em yêu, em không nói thật với anh”
Tô Lạc Ly thật sự bội phục, chỉ có một giây mà người đàn ông này có thể vạch trần lời nói dối của cô.
Đúng vậy, cảm giác của cô dành cho Ôn Khanh Mộ hiên giờ, cũng không biết là tình cảm gì, dường như nhiều hơn chính là phải ở lại bên cạnh anh, không có sự lựa chọn nào khác.
“Được rồi, anh Ngọc, em thừa nhận, hiện giờ tình cảm em dành cho anh ấy chưa đến mức yêu hay không yêu, thế nhưng, chúng em đã kết hôn rồi, anh ấy cũng giúp em việc rất lớn, giờ em chỉ muốn cùng anh ấy sinh con, những thứ khác đều không nghĩ nữa, anh cũng biết, em còn có một người em trai…”
Giản Ngọc duỗi ngón trỏ phải, lắc lắc với Tô Lạc Ly.
“Nếu em không yêu anh ta, cho dù có sinh mười đứa con, hai người cũng sẽ không hạnh phúc, em yêu, nếu em muốn rời xa anh ta, anh có thể giúp em”
Giây phút đó, Tô Lạc Ly nhìn vào đôi mắt của Giản Ngọc, vân không nhìn thấu như cũ.
Rời xa Ôn Khanh Mộ?
“Em sinh con là vì em trai em đúng không? Nếu anh nhớ không nhầm, án tử hình bác sĩ phán cho cậu ấy chính là năm nay, em trai em nhất định muốn thấy em sinh em bé, có đúng không?”
Tô Lạc Ly nhíu mày, người đàn ông này luôn giám sát cô sao?
Vì sao tất cả mọi chuyện của cô, anh đều biết chứ?
“Nếu chỉ vì như vậy, em yêu, anh có thể giúp em, rời xa anh ta, anh cũng có thể cùng em sinh con”
“Anh Ngọc, anh sẽ ở đây bao lâu?”
Lần này đổi thành Tô Lạc Ly đổi chủ đề.
“Tạm thời sẽ không rời đi”
Tô Lạc Ly vô cùng ngạc nhiên nhìn Giản Ngọc, trước giờ anh sẽ không ở nơi nào quá một tháng.
Vậy mà lần này lại…
Ngay lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của Ôn Khanh Mộ.
“Đến chút chuyện này cũng không làm được, một đám vô dụng!”
Gay go rồi!
Ôn Khanh Mộ quay lại rồi!
Người đàn ông đối diện mặc áo khoác ngoài màu xám, cổ áo dựng cao, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. .. „an Bên dưới đôi mày-kiếm chếch hình chữ V, là đôi mắt sâu u ám, tt im, lạnh lẽo, sâu không lường được, cô mãi mãi sẽ không hiểu được sâu trong đôi mắt kia là gì.
Làn da màu bánh mật khiến anh càng thêm phần rắn rỏi.
Nếu không phải dưới đuôi mắt trái có một vết sẹo nhạt, ngũ quan của người đàn ông này không chê vào đâu được.
Khác với khí chất vương giả bẩm sinh trên người Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này tỏa ra khí chất cô độc một mình, giống như hiệp khách hành tẩu giang hồ ngày xưa.
Giản Ngọc.
“Bạn gái thân yêu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau” Khóe môi bên trái của người đàn ông nhếch lên yếu ớt.
“Anh… Anh Ngọc, anh, sao anh lại ở đây?”
Tô Lạc Ly vô thức nhìn về phía Ôn Khanh Mộ vừa đi ra nghe điện thoại.
“Không cần nhìn nữa, anh ta không ở đây” Giản Ngọc hơi hất cằm lên.
“Anh Ngọc, anh..”
“Bạn gái thân yêu của anh, gần đây làm người nổi tiếng rồi?” Giản Ngọc không hề để ý đến lời của Tô Lạc Ly.
“Vâng, em ra mắt rồi, vốn em học chuyên ngành biểu diễn mà” Tô Lạc Ly trả lời, coi như đã hơi bình tĩnh lại.
“Chiếc lược anh tặng em đâu?”
“Hả? Cái đó..” Nhất thời Tô Lạc Ly cũng không nhớ ra để chiếc lược ở đâu.
Giản Ngọc nghiêng đầu.
“Ở nhà em, đặt lên bàn rồi”
Giản Ngọc lắc đầu.
Dường như người đàn ông này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, anh luôn có thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ cái gì.
“Được rồi, em cũng không nhớ để ở đâu nữa, chắc là để ở nhà rồi: Câu trả lời này cũng coi như khiến Giản Ngọc thỏa mãn.
“Em yêu, em có biết không? Chiếc lược đó em nên mang theo người, lúc nào cũng mang theo, đó là một chiếc lượt được làm ra từ răng sói đó.”
“Răng sói?” Khó trách hình dáng chiếc lược kia kỳ lạ như thế, hơn nữa có thể nhìn rõ vết hàn dính bên trên.
“Đúng vậy, khi anh đi vào hầm mộ của thủ lĩnh một bộ lạc từ xa xưa ở Nội Mông Cổ, lấy ra từ trong quan tài của phu nhân thủ lĩnh kia đấy”
Tô Lạc Ly trợn to mắt nhìn Giản Ngọc, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
“Phu nhân kia cứ cầm mãi trong tay, có thể thấy được tầm quan trọng của chiếc lược này đối với phu nhân kia”
Tô Lạc Ly khẽ nuốt ngụm nước bọt.
Biết ngay tên này sẽ không tặng cô thứ gì tốt đẹp mà!
Quả nhiên là đồ của người chết, quay về cô phải vứt ngay đi mới được!
“Em yêu, em phải giữ cẩn thận đấy, tốt nhất là luôn cầm theo người, chiếc lược kia sẽ giúp em tránh tà”
Tô Lạc Ly nhìn Giản Ngọc, cười ngại ngần.
“Anh, anh Ngọc, tin wechat em gửi cho anh lúc trước, anh đọc được chưa? Em… Em kết hôn rồi”
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết rõ còn cố hỏi, đã lâu như vậy rồi, sao có thể không thấy tin nhắn kia chứ, chẳng qua cô muốn nhắc nhở anh một chút mà thôi.
Giản Ngọc không hề để ý đến lời của Tô Lạc Ly chút nào.
“Em yêu, em biết đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý gì không?”
“Hả?”
“Khi lần đầu anh biết đàn ông tặng phụ nữ lược là có ý này, anh liền nghĩ anh nên tặng em một chiếc lược như nào đây? Sừng bò? Sừng dê? Gỗ đàn hương?”
Giản Ngọc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc Ly.
“Anh mà tặng, đương nhiên phải tặng thứ đặc biệt nhất”
Tô Lạc Ly nhếch khóe miệng, chiếc lược của người chết, đủ đặc biệt.
“Anh Ngọc, em vừa nói..”
“Thật ra, tặng gì không quan trọng, quan trọng là tâm ý của người tặng, em yêu, anh tin rằng em có thể hiểu được tâm ý của anh” Giản Ngọc lại ngắt lời Tô Lạc Ly lần nữa.
“Anh Ngọc, thật ra em..” bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ? Anh trước chúng ta gặp nhau là khoảng một năm trước, khi em và tên đàn ông tên gì đó kia vừa chia..”
“Giản Ngọc!” Tô Lạc Ly đập mạnh một cái lên bàn, sắc mặt sầm xuống.
Giản Ngọc sững sờ, sau đó khóe miệng từ từ giương lên.
“Sao thế, em yêu?”
“Anh Ngọc, em kết hôn rồi, em biết anh cố ý trốn tránh vấn đề của em, nhưng em vẫn nên nói với anh, em đã kết hôn rồi, nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè, thế nhưng, nếu anh còn có ý nghĩ khác về em, vậy thì, xin lỗi”
Tô Lạc Ly lấy hết can đảm nói ra những lời này.
Từ lần đầu gặp Giản Ngọc, cô liền biết Giản Ngọc không phải người bình thường, cô chưa từng nghĩ sẽ dây dưa không dứt với anh.
Giản Ngọc trầm mặc vài giây.
“Em yêu, chúng ta lâu rồi chưa gặp, sao em lại nhãn tâm đoạn tuyệt quan hệ với anh chứ?”
Tô Lạc Ly đối mặt với Giản Ngọc, thật sự không biết nên nói gì, người đàn ông này, mãi mãi cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt anh, giọng điệu nói chuyện của anh dường như cũng không thể phán đoán được.
“Anh Ngọc, hiện giờ em đã là người phụ nữ đã kết hôn rồi, em..”
“Anh ta đối xử tốt với em không?”
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết, “anh ta” trong lời Giản Ngọc là chỉ Ôn Khanh Mộ.
“Rất tốt, anh ấy đối xử với em rất tốt”
“Em rất yêu anh ta?”
Tô Lạc Ly chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Giản Ngọc liền nhếch khóe môi trái lên: “Em yêu, em không nói thật với anh”
Tô Lạc Ly thật sự bội phục, chỉ có một giây mà người đàn ông này có thể vạch trần lời nói dối của cô.
Đúng vậy, cảm giác của cô dành cho Ôn Khanh Mộ hiên giờ, cũng không biết là tình cảm gì, dường như nhiều hơn chính là phải ở lại bên cạnh anh, không có sự lựa chọn nào khác.
“Được rồi, anh Ngọc, em thừa nhận, hiện giờ tình cảm em dành cho anh ấy chưa đến mức yêu hay không yêu, thế nhưng, chúng em đã kết hôn rồi, anh ấy cũng giúp em việc rất lớn, giờ em chỉ muốn cùng anh ấy sinh con, những thứ khác đều không nghĩ nữa, anh cũng biết, em còn có một người em trai…”
Giản Ngọc duỗi ngón trỏ phải, lắc lắc với Tô Lạc Ly.
“Nếu em không yêu anh ta, cho dù có sinh mười đứa con, hai người cũng sẽ không hạnh phúc, em yêu, nếu em muốn rời xa anh ta, anh có thể giúp em”
Giây phút đó, Tô Lạc Ly nhìn vào đôi mắt của Giản Ngọc, vân không nhìn thấu như cũ.
Rời xa Ôn Khanh Mộ?
“Em sinh con là vì em trai em đúng không? Nếu anh nhớ không nhầm, án tử hình bác sĩ phán cho cậu ấy chính là năm nay, em trai em nhất định muốn thấy em sinh em bé, có đúng không?”
Tô Lạc Ly nhíu mày, người đàn ông này luôn giám sát cô sao?
Vì sao tất cả mọi chuyện của cô, anh đều biết chứ?
“Nếu chỉ vì như vậy, em yêu, anh có thể giúp em, rời xa anh ta, anh cũng có thể cùng em sinh con”
“Anh Ngọc, anh sẽ ở đây bao lâu?”
Lần này đổi thành Tô Lạc Ly đổi chủ đề.
“Tạm thời sẽ không rời đi”
Tô Lạc Ly vô cùng ngạc nhiên nhìn Giản Ngọc, trước giờ anh sẽ không ở nơi nào quá một tháng.
Vậy mà lần này lại…
Ngay lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của Ôn Khanh Mộ.
“Đến chút chuyện này cũng không làm được, một đám vô dụng!”
Gay go rồi!
Ôn Khanh Mộ quay lại rồi!
Bình luận facebook