Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133 8
Chương 1338
“Sáu tuổi thì sao? Không phải bố còn lớn hơn dì Lam đến mười tuổi à…” Lê Thấm Thấm lẩm bẩm một câu.
Nhưng Lê Hán Giang lại nghe được tiếng lẩm bẩm này.
“Con thì biết cái gì?”
Bởi vì ông ta lớn hơn người vợ bây giờ mười tuổi nên mới không muốn con gái mình lấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cô ta quá nhiều.
Trong ấn tượng của Lê Hán Giang, đàn ông có tiền có thế đều sẽ tìm những người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nhưng con gái mình lại khác. Con gái mình là cành vàng lá ngọc, phải tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, không thể chênh lệch quá ba tuổi.
Mà Lê Thấm Thấm mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, Mục Nhiễm Tranh đã hai mươi sáu tuổi.
Trong mắt ông ta, chênh lệch tuổi tác như vậy không thích hợp.
“Bố cho con biết, Lê Thấm Thấm, bố sẽ lập tức đưa con ra nước ngoài! Sau này con không được có bất kỳ liên hệ nào với Mục Nhiễm Tranh nữa!” Lê Hán Giang hét lên với Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm vừa định phản đối, Ôn Lam đã vội vàng kéo cô ta lại.
“Thấm Thấm, con tạm thời nghe lời bố con nói đi.” Ôn Lam kéo Lê Thấm Thấm về phòng ngủ, “Bây giờ bố con đang nóng, con càng chống đối thì ông ấy lại càng giận hơn thôi. Chờ qua vài ngày nữa ông ấy hết giận, dì sẽ nói giúp con.”
“Ông ấy đúng là vô lý!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống giường.
“Con bình tĩnh đi, dì đi xem bố con thế nào.”
Ôn Lam nói xong lại đi ra ngoài.
Lê Thấm Thấm ngồi trên giường một lát thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo, không ngờ là Mục Nhiễm Tranh gửi tin nhắn tới!
Cô ta lập tức mở ra.
“Ngày mai cô có thời gian tới nhà tôi một chuyến không?”
Lê Thấm Thấm cuối cùng cũng chờ được tin nhắn của Mục Nhiễm Tranh! Mấy ngày qua cô ta đã gửi bao nhiêu tin nhắn nhưng không ngờ anh không hề trả lời, trái lại bảo cô ta tới nhà anh?
Cậu ta thà đánh cược sự nghiệp của bản thân cũng muốn giúp con xuất bản quyển sách này!
Lời Lê Hán Giang nói vang vọng trong đầu cô ta. Chẳng lẽ Mục Nhiễm Tranh thích mình thật?
Lê Thấm Thấm bất giác cong môi. Vậy anh ấy hẹn mình tới nhà anh ấy chắc chắn phải có việc, không chừng là tỏ tình?
“Được, mười giờ sáng mai, không gặp không về.”
Lê Thấm Thấm nhanh chóng nhắn tin lại, tim bất giác đập rộn ràng!
Sau khi hẹn thời gian với Mục Nhiễm Tranh, tối đó Lê Thấm Thấm tự nhiên mất ngủ.
Cô ta lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, còn có chút hưng phấn, khóe miệng lúc nào cũng cong lên.
Cô ta dường như đã có thể đoán được Mục Nhiễm Tranh sắp tỏ tình với mình.
Tối hôm đó, Lê Thấm Thấm nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được tới khi trời sáng. Cô ta lập tức bật dậy, chạy về phía phòng để quần áo của mình.
Lê Thấm Thấm là cô chủ danh giá, tất nhiên cũng có rất nhiều quần áo. Cô ta đi qua đi lại trong phòng để quần áo bắt đầu tìm kiếm một bộ có thể mặc vào ngày hôm nay.
“Sáu tuổi thì sao? Không phải bố còn lớn hơn dì Lam đến mười tuổi à…” Lê Thấm Thấm lẩm bẩm một câu.
Nhưng Lê Hán Giang lại nghe được tiếng lẩm bẩm này.
“Con thì biết cái gì?”
Bởi vì ông ta lớn hơn người vợ bây giờ mười tuổi nên mới không muốn con gái mình lấy một người đàn ông lớn tuổi hơn cô ta quá nhiều.
Trong ấn tượng của Lê Hán Giang, đàn ông có tiền có thế đều sẽ tìm những người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều nhưng con gái mình lại khác. Con gái mình là cành vàng lá ngọc, phải tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối, không thể chênh lệch quá ba tuổi.
Mà Lê Thấm Thấm mới qua sinh nhật hai mươi tuổi, Mục Nhiễm Tranh đã hai mươi sáu tuổi.
Trong mắt ông ta, chênh lệch tuổi tác như vậy không thích hợp.
“Bố cho con biết, Lê Thấm Thấm, bố sẽ lập tức đưa con ra nước ngoài! Sau này con không được có bất kỳ liên hệ nào với Mục Nhiễm Tranh nữa!” Lê Hán Giang hét lên với Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm vừa định phản đối, Ôn Lam đã vội vàng kéo cô ta lại.
“Thấm Thấm, con tạm thời nghe lời bố con nói đi.” Ôn Lam kéo Lê Thấm Thấm về phòng ngủ, “Bây giờ bố con đang nóng, con càng chống đối thì ông ấy lại càng giận hơn thôi. Chờ qua vài ngày nữa ông ấy hết giận, dì sẽ nói giúp con.”
“Ông ấy đúng là vô lý!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống giường.
“Con bình tĩnh đi, dì đi xem bố con thế nào.”
Ôn Lam nói xong lại đi ra ngoài.
Lê Thấm Thấm ngồi trên giường một lát thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo, không ngờ là Mục Nhiễm Tranh gửi tin nhắn tới!
Cô ta lập tức mở ra.
“Ngày mai cô có thời gian tới nhà tôi một chuyến không?”
Lê Thấm Thấm cuối cùng cũng chờ được tin nhắn của Mục Nhiễm Tranh! Mấy ngày qua cô ta đã gửi bao nhiêu tin nhắn nhưng không ngờ anh không hề trả lời, trái lại bảo cô ta tới nhà anh?
Cậu ta thà đánh cược sự nghiệp của bản thân cũng muốn giúp con xuất bản quyển sách này!
Lời Lê Hán Giang nói vang vọng trong đầu cô ta. Chẳng lẽ Mục Nhiễm Tranh thích mình thật?
Lê Thấm Thấm bất giác cong môi. Vậy anh ấy hẹn mình tới nhà anh ấy chắc chắn phải có việc, không chừng là tỏ tình?
“Được, mười giờ sáng mai, không gặp không về.”
Lê Thấm Thấm nhanh chóng nhắn tin lại, tim bất giác đập rộn ràng!
Sau khi hẹn thời gian với Mục Nhiễm Tranh, tối đó Lê Thấm Thấm tự nhiên mất ngủ.
Cô ta lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, còn có chút hưng phấn, khóe miệng lúc nào cũng cong lên.
Cô ta dường như đã có thể đoán được Mục Nhiễm Tranh sắp tỏ tình với mình.
Tối hôm đó, Lê Thấm Thấm nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được tới khi trời sáng. Cô ta lập tức bật dậy, chạy về phía phòng để quần áo của mình.
Lê Thấm Thấm là cô chủ danh giá, tất nhiên cũng có rất nhiều quần áo. Cô ta đi qua đi lại trong phòng để quần áo bắt đầu tìm kiếm một bộ có thể mặc vào ngày hôm nay.
Bình luận facebook