Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138 8
Chương 1388
Hôm nay sau khi Mục Nhiễm Tranh lên lớp xong thì thay bộ quần áo trông có vẻ nghiêm túc nhưng lại không mặc vest.
Mặc vest đến trường cảm giác như mình bỗng già đi, trong trường đầy ắp bầu không khí thanh xuân, anh không mong người khác nghĩ anh và Lê Thấm Thấm lại chênh lệch tuổi tác nhiều đến vậy.
Sau đó anh đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt, dù lúc khó khăn nhất anh vẫn không bán hoặc cầm chiếc nhẫn này.
Sau khi sửa soạn xong, Mục Nhiễm Tranh lái thẳng đến trường của Lê Thấm Thấm, họ hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy anh đến sớm mười phút, cũng được, mười phút đủ để anh chuẩn bị lời thoại cho mình.
Tối nay Mục Nhiễm Tranh đã đặt nhà hàng trước rồi.
“Hey!” Chất giọng lanh lảnh cởi mở của Lê Thấm Thấm truyền đến.
Mục Nhiễm Tranh cố hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại nhưng nụ cười của anh lập tức tắt ngúm.
Chỉ thấy Lê Thấm Thấm dắt tay một chàng trai trông rất thân mật, chàng trai đó cao gầy trông rất thanh tú, đeo kính màu đen, toát ra hơi thở học thức.
“Đây là…”
“Để em giới thiệu hai người nhé, anh ấy là Mục Nhiễm Tranh, là… người bạn trong nước của em. Cậu ấy là Cao Soái, là bạn du học sinh bên trường em và cũng là… Bạn trai của em.”
Khi nghe Lê Thấm Thấm nói ra chữ bạn trai, Mục Nhiễm Tranh cảm giác tim mình chợt hẫng đi một nhịp.
“Xin chào, hân hạnh được gặp cậu.” Mục Nhiễm Tranh vẫn lịch sự vươn tay ra.
Chàng trai tên Cao Soái cũng vươn tay ra, lúc còn ở trong nước, anh ấy là mọt sách, không theo đuổi idol nên chỉ thấy cái tên Mục Nhiễm Tranh này quen tai chứ không hề nghĩ anh là người nổi tiếng nào đó.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi, đi ăn chung đi.” Mục Nhiễm Tranh chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Anh lái xe, hai người ngồi sau nói cười vui vẻ, Mục Nhiễm Tranh cảm giác mình giống hệt không khí.
Thoáng chốc đã đến nhà hàng, ba người ngồi chung, Lê Thấm Thấm và Cao Soái ngồi cạnh nhau còn Mục Nhiễm Tranh ngồi đối diện.
Bữa ăn không tránh được hơi gượng gạo, Mục Nhiễm Tranh lập tức từ nam chính trở thành người dư thừa, thậm chí còn thành bóng đèn. Anh ăn cơm một cách thanh lịch, thỉnh thoảng tán gẫu với họ vài câu.
“Hai người trò chuyện đi, em đi vệ sinh.” Lê Thấm Thấm bỗng đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trên bàn ăn chỉ còn hai lại người đàn ông nên không khí bỗng trở nên hơi kì lạ.
Cao Soái tiếp tục ăn cơm.
Mục Nhiễm Tranh ho khan một tiếng: “Cao Soái đúng không?”
“Ừm, tên tôi là Cao Soái.” Cao Soái ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, trả lời.
“Cậu và Thấm Thấm quen nhau lâu chưa?”
Cao Soái chỉnh mắt kính trên mũi: “Chúng tôi cùng đến đây du học, khoảng nửa năm rồi.”
“Cũng khá lâu đấy, bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”
Hôm nay sau khi Mục Nhiễm Tranh lên lớp xong thì thay bộ quần áo trông có vẻ nghiêm túc nhưng lại không mặc vest.
Mặc vest đến trường cảm giác như mình bỗng già đi, trong trường đầy ắp bầu không khí thanh xuân, anh không mong người khác nghĩ anh và Lê Thấm Thấm lại chênh lệch tuổi tác nhiều đến vậy.
Sau đó anh đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt, dù lúc khó khăn nhất anh vẫn không bán hoặc cầm chiếc nhẫn này.
Sau khi sửa soạn xong, Mục Nhiễm Tranh lái thẳng đến trường của Lê Thấm Thấm, họ hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Mục Nhiễm Tranh nhìn đồng hồ thấy anh đến sớm mười phút, cũng được, mười phút đủ để anh chuẩn bị lời thoại cho mình.
Tối nay Mục Nhiễm Tranh đã đặt nhà hàng trước rồi.
“Hey!” Chất giọng lanh lảnh cởi mở của Lê Thấm Thấm truyền đến.
Mục Nhiễm Tranh cố hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại nhưng nụ cười của anh lập tức tắt ngúm.
Chỉ thấy Lê Thấm Thấm dắt tay một chàng trai trông rất thân mật, chàng trai đó cao gầy trông rất thanh tú, đeo kính màu đen, toát ra hơi thở học thức.
“Đây là…”
“Để em giới thiệu hai người nhé, anh ấy là Mục Nhiễm Tranh, là… người bạn trong nước của em. Cậu ấy là Cao Soái, là bạn du học sinh bên trường em và cũng là… Bạn trai của em.”
Khi nghe Lê Thấm Thấm nói ra chữ bạn trai, Mục Nhiễm Tranh cảm giác tim mình chợt hẫng đi một nhịp.
“Xin chào, hân hạnh được gặp cậu.” Mục Nhiễm Tranh vẫn lịch sự vươn tay ra.
Chàng trai tên Cao Soái cũng vươn tay ra, lúc còn ở trong nước, anh ấy là mọt sách, không theo đuổi idol nên chỉ thấy cái tên Mục Nhiễm Tranh này quen tai chứ không hề nghĩ anh là người nổi tiếng nào đó.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh đã đặt nhà hàng rồi, đi ăn chung đi.” Mục Nhiễm Tranh chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Anh lái xe, hai người ngồi sau nói cười vui vẻ, Mục Nhiễm Tranh cảm giác mình giống hệt không khí.
Thoáng chốc đã đến nhà hàng, ba người ngồi chung, Lê Thấm Thấm và Cao Soái ngồi cạnh nhau còn Mục Nhiễm Tranh ngồi đối diện.
Bữa ăn không tránh được hơi gượng gạo, Mục Nhiễm Tranh lập tức từ nam chính trở thành người dư thừa, thậm chí còn thành bóng đèn. Anh ăn cơm một cách thanh lịch, thỉnh thoảng tán gẫu với họ vài câu.
“Hai người trò chuyện đi, em đi vệ sinh.” Lê Thấm Thấm bỗng đứng lên đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trên bàn ăn chỉ còn hai lại người đàn ông nên không khí bỗng trở nên hơi kì lạ.
Cao Soái tiếp tục ăn cơm.
Mục Nhiễm Tranh ho khan một tiếng: “Cao Soái đúng không?”
“Ừm, tên tôi là Cao Soái.” Cao Soái ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, trả lời.
“Cậu và Thấm Thấm quen nhau lâu chưa?”
Cao Soái chỉnh mắt kính trên mũi: “Chúng tôi cùng đến đây du học, khoảng nửa năm rồi.”
“Cũng khá lâu đấy, bắt đầu hẹn hò từ khi nào?”
Bình luận facebook