Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1450
Chương 1450
Sau bữa tối, Ôn Khanh Mộ lập tức dùng uy quyền của mình để ra lệnh cho hai cậu con trai trở về phòng trẻ con, người giúp việc sẽ phụ trách việc trông nom chúng. Sau khi bị ăn đòn mấy lần, Tam Tam đã bắt đầu nghe lời Ôn Khanh Mộ.
Sau khi “xử” được hai cậu con trai, Ôn Khanh Mộ lập tức dẫn Tô Lạc Ly về phòng ngủ và khóa trái cửa lại.
Đứng trước cửa sổ, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, đã hơn ba tuần trôi qua kể từ lần gặp mặt trước, anh đã muốn đến nỗi sắp không chịu được rồi.
“Sao em lại gầy đi rồi?” Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt ve gương mặt Tô Lạc Ly.
Thời gian gần đây Tô Lạc Ly luôn uể oải vì đang mang thai nên cô ăn uống không được ngon miệng cho lắm, cộng thêm nhiệm vụ đóng phim trong đoàn phim khá vất vả nên quả thực cô có gầy đi.
“Gầy ở đâu? Sao em không thấy vậy?”
Ôn Khanh Mộ khẽ véo eo Tô Lạc Ly, “Dù trên người em chỉ mất một lạng thịt thì anh cũng có thể sờ thấy được. Lần trước anh đến gặp em thì em vẫn chưa như thế này!”
“Anh bớt khoa trương lại đi!”
“Không tin?”
Ôn Khanh Mộ lập tức bế ngang người Tô Lạc Ly lên. Trước đây khi được anh bế như vậy, Tô Lạc Ly không sợ hãi chút nào, nhưng bây giờ cô biết trong bụng mình đã có bé cưng, thế là cô giữ chặt Ôn Khanh Mộ vì sợ mình sẽ bị ngã.
“Bốn lăm cân tám, khi em đi là bốn bảy cân rưỡi, có lẽ lần trước anh đến tìm em là bốn bảy cân, sai số không phẩy một cân.”
Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ôn Khanh Mộ.
“Em đang xem anh nghiêm túc nói linh tinh!”
“Sao em lại không tin?” Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly lên cân, có một cái cân điện tử được đặt trên sàn của căn phòng.
Tô Lạc Ly đứng lên cân, cúi đầu nhìn con số trên đó: bốn lăm phẩy tám.
Sau đó cô nhìn Ôn Khanh Mộ bằng vẻ mặt khó tin, “Anh đoán mò à?”
Ôn Khanh Mộ khẽ vỗ một cái lên trán Tô Lạc Ly, “Không tin thì thôi!”
Nói xong, anh lại bế Tô Lạc Ly xuống khỏi bàn cân, “Không được gầy hơn nữa, anh ra lệnh cho em trong vòng hai ngày phải tăng cân bằng với số cân đã bị tụt!”
Tô Lạc Ly ôm eo Ôn Khanh Mộ, “Trong vòng hai ngày là không thể nào, nhưng trong tương lai gần, có thể em sẽ trở thành một người mập, sợ rằng khi đó anh sẽ chê em.”
“Người mập? Em ư? Con gái chưa tới năm mươi cân không phải ngực phẳng thì cũng là lùn, em lại vừa lùn vừa ngực phẳng, sao có thể trở thành người mập được?”
Chỉ mấy câu đã khiến Tô Lạc Ly chịu đả kích đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!
“Vẫn có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
Trong mắt Tô Lạc Ly bắt đầu lóe lên sự bất an, không biết khi nghe thấy tin mình có thai, Ôn Khanh Mộ sẽ có biểu cảm gì.
Thấy Tô Lạc Ly vẫn không lên tiếng, Ôn Khanh Mộ kéo cô chuẩn bị lên giường, “Được rồi, cần gì phải quan tâm em mập hay gầy chứ, mập lên cũng được, khi sờ mới thấy mềm mại!”
“Này này!” Tô Lạc Ly vội vàng gạt tay Ôn Khanh Mộ ra.
Sau bữa tối, Ôn Khanh Mộ lập tức dùng uy quyền của mình để ra lệnh cho hai cậu con trai trở về phòng trẻ con, người giúp việc sẽ phụ trách việc trông nom chúng. Sau khi bị ăn đòn mấy lần, Tam Tam đã bắt đầu nghe lời Ôn Khanh Mộ.
Sau khi “xử” được hai cậu con trai, Ôn Khanh Mộ lập tức dẫn Tô Lạc Ly về phòng ngủ và khóa trái cửa lại.
Đứng trước cửa sổ, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, đã hơn ba tuần trôi qua kể từ lần gặp mặt trước, anh đã muốn đến nỗi sắp không chịu được rồi.
“Sao em lại gầy đi rồi?” Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt ve gương mặt Tô Lạc Ly.
Thời gian gần đây Tô Lạc Ly luôn uể oải vì đang mang thai nên cô ăn uống không được ngon miệng cho lắm, cộng thêm nhiệm vụ đóng phim trong đoàn phim khá vất vả nên quả thực cô có gầy đi.
“Gầy ở đâu? Sao em không thấy vậy?”
Ôn Khanh Mộ khẽ véo eo Tô Lạc Ly, “Dù trên người em chỉ mất một lạng thịt thì anh cũng có thể sờ thấy được. Lần trước anh đến gặp em thì em vẫn chưa như thế này!”
“Anh bớt khoa trương lại đi!”
“Không tin?”
Ôn Khanh Mộ lập tức bế ngang người Tô Lạc Ly lên. Trước đây khi được anh bế như vậy, Tô Lạc Ly không sợ hãi chút nào, nhưng bây giờ cô biết trong bụng mình đã có bé cưng, thế là cô giữ chặt Ôn Khanh Mộ vì sợ mình sẽ bị ngã.
“Bốn lăm cân tám, khi em đi là bốn bảy cân rưỡi, có lẽ lần trước anh đến tìm em là bốn bảy cân, sai số không phẩy một cân.”
Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ôn Khanh Mộ.
“Em đang xem anh nghiêm túc nói linh tinh!”
“Sao em lại không tin?” Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly lên cân, có một cái cân điện tử được đặt trên sàn của căn phòng.
Tô Lạc Ly đứng lên cân, cúi đầu nhìn con số trên đó: bốn lăm phẩy tám.
Sau đó cô nhìn Ôn Khanh Mộ bằng vẻ mặt khó tin, “Anh đoán mò à?”
Ôn Khanh Mộ khẽ vỗ một cái lên trán Tô Lạc Ly, “Không tin thì thôi!”
Nói xong, anh lại bế Tô Lạc Ly xuống khỏi bàn cân, “Không được gầy hơn nữa, anh ra lệnh cho em trong vòng hai ngày phải tăng cân bằng với số cân đã bị tụt!”
Tô Lạc Ly ôm eo Ôn Khanh Mộ, “Trong vòng hai ngày là không thể nào, nhưng trong tương lai gần, có thể em sẽ trở thành một người mập, sợ rằng khi đó anh sẽ chê em.”
“Người mập? Em ư? Con gái chưa tới năm mươi cân không phải ngực phẳng thì cũng là lùn, em lại vừa lùn vừa ngực phẳng, sao có thể trở thành người mập được?”
Chỉ mấy câu đã khiến Tô Lạc Ly chịu đả kích đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!
“Vẫn có biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
Trong mắt Tô Lạc Ly bắt đầu lóe lên sự bất an, không biết khi nghe thấy tin mình có thai, Ôn Khanh Mộ sẽ có biểu cảm gì.
Thấy Tô Lạc Ly vẫn không lên tiếng, Ôn Khanh Mộ kéo cô chuẩn bị lên giường, “Được rồi, cần gì phải quan tâm em mập hay gầy chứ, mập lên cũng được, khi sờ mới thấy mềm mại!”
“Này này!” Tô Lạc Ly vội vàng gạt tay Ôn Khanh Mộ ra.
Bình luận facebook