Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1456
Chương 1456
Tô Lạc Ly xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt Ôn Khanh Mộ, “Lần sau anh có thể đừng như vậy được không? Có thể ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng được không? Anh có biết khi nhìn thấy anh thế này, em rất đau lòng hay không?”
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly và khẽ cười, vẫn biết đau lòng cho anh thì chứng tỏ người phụ nữ của anh vẫn yêu anh nhất.
“Vậy lúc đánh anh, em không đau lòng à? Em xem, đến bây giờ mặt anh vẫn còn đau đây này!”
Đã ba ngày trôi qua rồi, sức lực của cô có thể lớn đến mức nào chứ?
“Làm sao có thể?” Tô Lạc Ly vừa nức nở vừa nói.
“Không tin thì em nhìn đi, có phải vẫn còn dấu tay của em không?” Ôn Khanh Mộ cố ý dán sát mặt vào Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cẩn thận nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn thấy dấu tay của mình nằm ở chỗ nào.
“Còn không mau thổi cho anh đi.” Trong giọng điệu của Ôn Khanh Mộ mang theo chút vẻ làm nũng.
Tô Lạc Ly ghé sát lại gần mặt Ôn Khanh Mộ, ai ngờ anh lại đột nhiên nhúc nhích khiến môi Tô Lạc Ly hôn lên mặt anh.
“Ba ngày không gặp mà em đã nôn nóng muốn hôn anh như vậy rồi à?” Ôn Khanh Mộ cố ý trêu cô.
Tô Lạc Ly giơ nắm đấm ra đấm vào lồng ngực Ôn Khanh Mộ, “Đồ đáng ghét!”
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, “Anh cho em hôn này, đừng khóc nữa được không?”
Tô Lạc Ly mím môi cười, gật đầu, “Vậy anh hứa với em là sau này không được ngược đãi bản thân như vậy nữa, lúc nào cũng phải ăn ngon ngủ ngon.”
“Được, anh hứa với em.”
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly một cách cưng chiều, ba ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Nhưng họ vẫn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt, Tô Lạc Ly biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.
“Chồng à, em quyết định rồi, mấy ngày nữa anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật đi. Làm phẫu thuật xong anh phải ở nhà chăm sóc em cho tốt, ai bảo lúc đó anh không biết lấy bao cao su cơ, đều tại anh hết!”
Tô Lạc Ly cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe không quá khổ sở.
Thứ sắp bỏ là cốt nhục máu mủ của mình, làm sao cô có thể không đau lòng cho được?
Nhưng cô không muốn để Ôn Khanh Mộ cảm thấy mình rất đau khổ, bởi vì như vậy anh cũng sẽ không dễ chịu.
Sau khi Tô Lạc Ly nói xong, Ôn Khanh Mộ cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn đến mức Tô Lạc Ly thấy hơi sợ hãi. Cô sờ mặt mình, “Làm sao vậy? Anh đang nhìn gì vậy?”
Tay Ôn Khanh Mộ xoa lên mặt Tô Lạc Ly, rồi lại xuôi theo má cô mà sờ xuống dưới, cho đến tận phần bụng dưới của cô thì dừng lại, anh nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn.
“Chúng ta giữ cái thai lại đi.”
Tô Lạc Ly thậm chí còn nghi ngờ rằng tai mình đã nghe nhầm, lúc định thần lại, cô vẫn lắc đầu.
Ôn Khanh Mộ có thể vì cô mà có một chút xíu do dự như vậy là cô đã rất cảm động rồi.
“Chúng ta vẫn nên bỏ nó đi, em không muốn ngày nào anh cũng phải sống trong ác mộng, em sẽ rất khó chịu.”
Tô Lạc Ly xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt Ôn Khanh Mộ, “Lần sau anh có thể đừng như vậy được không? Có thể ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng được không? Anh có biết khi nhìn thấy anh thế này, em rất đau lòng hay không?”
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly và khẽ cười, vẫn biết đau lòng cho anh thì chứng tỏ người phụ nữ của anh vẫn yêu anh nhất.
“Vậy lúc đánh anh, em không đau lòng à? Em xem, đến bây giờ mặt anh vẫn còn đau đây này!”
Đã ba ngày trôi qua rồi, sức lực của cô có thể lớn đến mức nào chứ?
“Làm sao có thể?” Tô Lạc Ly vừa nức nở vừa nói.
“Không tin thì em nhìn đi, có phải vẫn còn dấu tay của em không?” Ôn Khanh Mộ cố ý dán sát mặt vào Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly cẩn thận nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn thấy dấu tay của mình nằm ở chỗ nào.
“Còn không mau thổi cho anh đi.” Trong giọng điệu của Ôn Khanh Mộ mang theo chút vẻ làm nũng.
Tô Lạc Ly ghé sát lại gần mặt Ôn Khanh Mộ, ai ngờ anh lại đột nhiên nhúc nhích khiến môi Tô Lạc Ly hôn lên mặt anh.
“Ba ngày không gặp mà em đã nôn nóng muốn hôn anh như vậy rồi à?” Ôn Khanh Mộ cố ý trêu cô.
Tô Lạc Ly giơ nắm đấm ra đấm vào lồng ngực Ôn Khanh Mộ, “Đồ đáng ghét!”
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, “Anh cho em hôn này, đừng khóc nữa được không?”
Tô Lạc Ly mím môi cười, gật đầu, “Vậy anh hứa với em là sau này không được ngược đãi bản thân như vậy nữa, lúc nào cũng phải ăn ngon ngủ ngon.”
“Được, anh hứa với em.”
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly một cách cưng chiều, ba ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.
Nhưng họ vẫn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt, Tô Lạc Ly biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.
“Chồng à, em quyết định rồi, mấy ngày nữa anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật đi. Làm phẫu thuật xong anh phải ở nhà chăm sóc em cho tốt, ai bảo lúc đó anh không biết lấy bao cao su cơ, đều tại anh hết!”
Tô Lạc Ly cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe không quá khổ sở.
Thứ sắp bỏ là cốt nhục máu mủ của mình, làm sao cô có thể không đau lòng cho được?
Nhưng cô không muốn để Ôn Khanh Mộ cảm thấy mình rất đau khổ, bởi vì như vậy anh cũng sẽ không dễ chịu.
Sau khi Tô Lạc Ly nói xong, Ôn Khanh Mộ cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn đến mức Tô Lạc Ly thấy hơi sợ hãi. Cô sờ mặt mình, “Làm sao vậy? Anh đang nhìn gì vậy?”
Tay Ôn Khanh Mộ xoa lên mặt Tô Lạc Ly, rồi lại xuôi theo má cô mà sờ xuống dưới, cho đến tận phần bụng dưới của cô thì dừng lại, anh nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn.
“Chúng ta giữ cái thai lại đi.”
Tô Lạc Ly thậm chí còn nghi ngờ rằng tai mình đã nghe nhầm, lúc định thần lại, cô vẫn lắc đầu.
Ôn Khanh Mộ có thể vì cô mà có một chút xíu do dự như vậy là cô đã rất cảm động rồi.
“Chúng ta vẫn nên bỏ nó đi, em không muốn ngày nào anh cũng phải sống trong ác mộng, em sẽ rất khó chịu.”
Bình luận facebook