Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1512
Chương 1512
Nghe thấy tên Tiểu Thất, Ôn Khanh Mộ kéo tay Tam Tam ngồi xuống cạnh mình.
“Nhớ em trai rồi à?”
“Không nhớ. Lần này ra ngoài không đưa em ấy theo chắc chắn em ấy rất giận, vậy nên con muốn mang quà về cho em.”
“Tam Tam vẫn rất có lương tâm nha!” Tô Kiêm Mặc bước tới.
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn Tam Tam lần đầu tiên có sự cưng chiều, trước đây ánh mắt thế này chỉ thuộc về một mình Tô Lạc Ly, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con.
“Có muốn chơi thêm một lát nữa không?”
Tam Tam ngáp dài, ban ngày đã chơi cả buổi, tối đến lại chơi thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng sức lực cậu nhóc cũng cạn kiệt.
“Con buồn ngủ rồi, con muốn về ngủ.”
“Chơi thêm một lúc nữa đi.” Giọng điệu Ôn Khanh Mộ rất nhẹ nhàng.
Tam Tam vẫn lắc đầu: “Con buồn ngủ rồi.”
“Vậy được rồi, chúng ta về ngủ thôi.”
Tô Kiêm Mặc duỗi eo, cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc.
“Cậu ơi, ngày mai chúng ta lại chơi nha!” Trước khi về phòng, Tam Tam vẫn không quên hẹn Tô Kiêm Mặc.
Ôn Khanh Mộ đưa Tam Tam về phòng, dù cậu bé đã rất buồn ngủ nhưng anh vẫn đánh răng cho cậu rồi mới để cậu lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Tam Tam thức dậy, trong tay vẫn đang cầm đom đóm mình bắt được, cậu cảm thấy người mình lắc lư, xung quanh toàn sương mù, cậu dụi mắt thì thấy mình đang nằm trên lưng Ôn Khanh Mộ.
“Bố?”
“Con dậy rồi à?”
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đi tìm mẹ.”
Mấy ngày nay cậu nhóc chơi hăng quá, quên cả Tô Lạc Ly.
“Nếu buồn ngủ thì con có thể ngủ thêm lát nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
“Con không ngủ nữa, lát nữa con sẽ đưa đom đóm cho mẹ, tối nay lại bắt thêm cho Tiểu Thất sau.” Tam Tam nhìn chiếc túi trong tay, đom đóm đều đang nghỉ ngơi cả rồi.
Đột nhiên Daisy xuất hiện trước mặt hai người, Ôn Khanh Mộ dừng bước.
“Cô Daisy? Cô cũng đi tìm mẹ cháu à?”
Daisy phớt lờ Tam Tam: “Quả nhiên anh vẫn làm theo lời Butt.”
“Nếu không thì sao? Tôi còn lựa chọn nào khác à?”
Daisy nhìn Tam Tam trên lưng Ôn Khanh Mộ: “Anh thật sự nỡ à, đây là con trai ruột anh đấy.”
“Tôi không còn cách nào khác.”
Không hiểu vì sao Daisy lại có chút xúc động khi thấy vẻ mặt kiên định và không nỡ của Ôn Khanh Mộ.
“Có thể con cáo già gian xảo Butt sẽ giở trò, em đi nghe ngóng giúp anh trước.” Daisy nói xong thì lập tức rời đi.
Nghe thấy tên Tiểu Thất, Ôn Khanh Mộ kéo tay Tam Tam ngồi xuống cạnh mình.
“Nhớ em trai rồi à?”
“Không nhớ. Lần này ra ngoài không đưa em ấy theo chắc chắn em ấy rất giận, vậy nên con muốn mang quà về cho em.”
“Tam Tam vẫn rất có lương tâm nha!” Tô Kiêm Mặc bước tới.
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn Tam Tam lần đầu tiên có sự cưng chiều, trước đây ánh mắt thế này chỉ thuộc về một mình Tô Lạc Ly, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con.
“Có muốn chơi thêm một lát nữa không?”
Tam Tam ngáp dài, ban ngày đã chơi cả buổi, tối đến lại chơi thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng sức lực cậu nhóc cũng cạn kiệt.
“Con buồn ngủ rồi, con muốn về ngủ.”
“Chơi thêm một lúc nữa đi.” Giọng điệu Ôn Khanh Mộ rất nhẹ nhàng.
Tam Tam vẫn lắc đầu: “Con buồn ngủ rồi.”
“Vậy được rồi, chúng ta về ngủ thôi.”
Tô Kiêm Mặc duỗi eo, cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc.
“Cậu ơi, ngày mai chúng ta lại chơi nha!” Trước khi về phòng, Tam Tam vẫn không quên hẹn Tô Kiêm Mặc.
Ôn Khanh Mộ đưa Tam Tam về phòng, dù cậu bé đã rất buồn ngủ nhưng anh vẫn đánh răng cho cậu rồi mới để cậu lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau Tam Tam thức dậy, trong tay vẫn đang cầm đom đóm mình bắt được, cậu cảm thấy người mình lắc lư, xung quanh toàn sương mù, cậu dụi mắt thì thấy mình đang nằm trên lưng Ôn Khanh Mộ.
“Bố?”
“Con dậy rồi à?”
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Đi tìm mẹ.”
Mấy ngày nay cậu nhóc chơi hăng quá, quên cả Tô Lạc Ly.
“Nếu buồn ngủ thì con có thể ngủ thêm lát nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
“Con không ngủ nữa, lát nữa con sẽ đưa đom đóm cho mẹ, tối nay lại bắt thêm cho Tiểu Thất sau.” Tam Tam nhìn chiếc túi trong tay, đom đóm đều đang nghỉ ngơi cả rồi.
Đột nhiên Daisy xuất hiện trước mặt hai người, Ôn Khanh Mộ dừng bước.
“Cô Daisy? Cô cũng đi tìm mẹ cháu à?”
Daisy phớt lờ Tam Tam: “Quả nhiên anh vẫn làm theo lời Butt.”
“Nếu không thì sao? Tôi còn lựa chọn nào khác à?”
Daisy nhìn Tam Tam trên lưng Ôn Khanh Mộ: “Anh thật sự nỡ à, đây là con trai ruột anh đấy.”
“Tôi không còn cách nào khác.”
Không hiểu vì sao Daisy lại có chút xúc động khi thấy vẻ mặt kiên định và không nỡ của Ôn Khanh Mộ.
“Có thể con cáo già gian xảo Butt sẽ giở trò, em đi nghe ngóng giúp anh trước.” Daisy nói xong thì lập tức rời đi.
Bình luận facebook