Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1519
Chương 1519
Ôn Khanh Mộ vẫn ở phòng ngủ trước đây của anh, lúc anh mở mắt thì thấy bên cạnh mình không có Tô Lạc Ly.
Cửa mở ra, Mục Chỉ Huyên đi vào thì thấy Ôn Khanh Mộ đang mở mắt.
“Tỉnh rồi à?”
“Ly Ly đâu?”
“Con bé không sao, con bị thương khá nặng, đừng dậy.” Mục Chỉ Huyên đi tới trước giường rót cho Ôn Khanh Mộ một ly nước, “Xương sườn lại gãy rồi, lần này con ngoan ngoãn chút đi.”
“Ly Ly thật sự không sao à?” Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng.
“Sao ngay cả mẹ nói mà con cũng không tin thế? Con bé không sao, đã mời bác sĩ đến khám cho con bé rồi, lúc đầu bụng hơi đau nhưng nghỉ ngơi hai ngày đã ổn rồi.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới yên tâm.
“Người có sao là con trai con đấy.”
Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn Mục Chỉ Huyên: “Thằng bé làm sao?”
“Từ lúc về đã ba ngày ba đêm rồi mà không nói một câu nào, ai nói chuyện với thằng bé nó cũng không trả lời, thằng bé trước đây thông minh là thế mà bây giờ lại trở nên ngờ nghệch như vậy.”
“Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, có thể là bị dọa sợ rồi.”
Mục Chỉ Huyên cười khổ: “Con cũng thật là, không biết bàn bạc với mọi người mà đã đưa Tam Tam đi, may mà không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như xảy ra chuyện thì thế sao? Con thật sự định không cần con trai mình đấy à?”
Giọng Mục Chỉ Huyên hơi oán trách, thấy Ôn Khanh Mộ cả người đầy vết thương nên cũng không muốn nói gì quá đáng.
“Con còn cách gì nữa?”
“Không có cách thì không biết nghĩ cách à? Sao có thể nghĩ đến cách ngu xuẩn như vậy? Mẹ nói cho con biết, nếu lần này Lạc Ly cãi nhau với con thì con phải nhịn cho mẹ, con bé làm ầm lên cũng là điều nên làm thôi!”
Ôn Khanh Mộ không đáp.
“Mẹ nói con có nghe không?”
“Con biết rồi!” Ôn Khanh Mộ không vui.
“Dù sao thì mẹ cũng nói với con, lần này Lạc Ly rất tức giận, con nằm trong phòng ba ngày ba đêm mà con bé không hề đến thăm con đâu.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới để ý: “Vậy cô ấy ở đâu?”
“Con bé với Tam Tam ở trên gác lửng.”
“Tùy!” Ôn Khanh Mộ lật người khiến vết thương đau đớn.
Anh vẫn đang giận đấy! Nhớ đến những lời hôm đó Tô Lạc Ly nói với anh thì anh vô cùng tức giận!
“Giờ đã không có chuyện gì rồi, con xem ba người nhà các con đi, giận hờn cái gì? Đợi con khỏe hơn chút thì đi nói vài dễ nghe với Lạc Ly, con đừng quên Lạc Ly đang mang thai.”
Mục Chỉ Huyên thấy Ôn Khanh Mộ không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa.
Trong căn phòng trên gác lửng, Tam Tam ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh, vẫn luôn ở cùng cậu bé.
Ôn Khanh Mộ vẫn ở phòng ngủ trước đây của anh, lúc anh mở mắt thì thấy bên cạnh mình không có Tô Lạc Ly.
Cửa mở ra, Mục Chỉ Huyên đi vào thì thấy Ôn Khanh Mộ đang mở mắt.
“Tỉnh rồi à?”
“Ly Ly đâu?”
“Con bé không sao, con bị thương khá nặng, đừng dậy.” Mục Chỉ Huyên đi tới trước giường rót cho Ôn Khanh Mộ một ly nước, “Xương sườn lại gãy rồi, lần này con ngoan ngoãn chút đi.”
“Ly Ly thật sự không sao à?” Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng.
“Sao ngay cả mẹ nói mà con cũng không tin thế? Con bé không sao, đã mời bác sĩ đến khám cho con bé rồi, lúc đầu bụng hơi đau nhưng nghỉ ngơi hai ngày đã ổn rồi.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới yên tâm.
“Người có sao là con trai con đấy.”
Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn Mục Chỉ Huyên: “Thằng bé làm sao?”
“Từ lúc về đã ba ngày ba đêm rồi mà không nói một câu nào, ai nói chuyện với thằng bé nó cũng không trả lời, thằng bé trước đây thông minh là thế mà bây giờ lại trở nên ngờ nghệch như vậy.”
“Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, có thể là bị dọa sợ rồi.”
Mục Chỉ Huyên cười khổ: “Con cũng thật là, không biết bàn bạc với mọi người mà đã đưa Tam Tam đi, may mà không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như xảy ra chuyện thì thế sao? Con thật sự định không cần con trai mình đấy à?”
Giọng Mục Chỉ Huyên hơi oán trách, thấy Ôn Khanh Mộ cả người đầy vết thương nên cũng không muốn nói gì quá đáng.
“Con còn cách gì nữa?”
“Không có cách thì không biết nghĩ cách à? Sao có thể nghĩ đến cách ngu xuẩn như vậy? Mẹ nói cho con biết, nếu lần này Lạc Ly cãi nhau với con thì con phải nhịn cho mẹ, con bé làm ầm lên cũng là điều nên làm thôi!”
Ôn Khanh Mộ không đáp.
“Mẹ nói con có nghe không?”
“Con biết rồi!” Ôn Khanh Mộ không vui.
“Dù sao thì mẹ cũng nói với con, lần này Lạc Ly rất tức giận, con nằm trong phòng ba ngày ba đêm mà con bé không hề đến thăm con đâu.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới để ý: “Vậy cô ấy ở đâu?”
“Con bé với Tam Tam ở trên gác lửng.”
“Tùy!” Ôn Khanh Mộ lật người khiến vết thương đau đớn.
Anh vẫn đang giận đấy! Nhớ đến những lời hôm đó Tô Lạc Ly nói với anh thì anh vô cùng tức giận!
“Giờ đã không có chuyện gì rồi, con xem ba người nhà các con đi, giận hờn cái gì? Đợi con khỏe hơn chút thì đi nói vài dễ nghe với Lạc Ly, con đừng quên Lạc Ly đang mang thai.”
Mục Chỉ Huyên thấy Ôn Khanh Mộ không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa.
Trong căn phòng trên gác lửng, Tam Tam ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh, vẫn luôn ở cùng cậu bé.
Bình luận facebook