Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Chương 170
“Tôi chỉ bảo sếp Trương của Điện ảnh Thiên Thắng dành tỷ suất lên sóng siêu cao cho phim điện ảnh của cô vào tối qua thôi”
“Anh bảo ông ta cho, ông ta liền cho sao? Không phải anh lại bồi thường chứ?” Tô Lạc Ly vẫn không tin.
“Tôi nói với ông ta, nếu trong vòng một tuần mà số tiền ông ta lỗ tối qua còn không thu lại được, tôi đền cho ông †a gấp mười lần”
Tô Lạc Ly trợn tròn mắt, đứng dậy.
“Mười lần? Anh đùa gì thế? Tiền của anh cũng không phải rơi từ trên trời xuống, mười lần, đó là bao nhiêu tiền chứ?”
Vào kỳ nghỉ dài hoàng kim như này, nếu theo suất chiếu bình thường, ít nhất một ngày cũng phải hai ba trăm triệu, đền gấp mười lần, chẳng phải là hai đến ba tỷ sao?
Phải biết là Ôn Khanh Mộ mua lại Quốc tế Tinh Hoàng cũng chỉ có ba tỷ!
“Sao thế? Tiếc tiền của nhà chúng ta?”
Nhà chúng ta..
Mặc dù không thể ước lượng được giá trị của Ôn Khanh Mộ, nhưng số tài sản đứng tên anh nhiều không đếm hết, thế nhưng trước giờ Tô Lạc Ly chưa từng nghĩ, những thứ này có quan hệ gì với cô.
Về mặt pháp luật, là vợ của anh, nếu bọn họ ly hôn, Tô Lạc Ly sẽ được chia một số tài sản lớn, nếu như cô muốn tranh.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Đây là lần đầu tiên, tự Ôn Khanh Mộ nói ra.
Bỗng khiến Tô Lạc Ly cảm thấy, hai người họ là một.
“Rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế?”
Nếu thật sự bồi thường nhiều tiền như thế, vậy không bằng trực tiếp mua phòng vé còn rẻ hơn!
“Cô yên tâm đi, không phải bồi thường đâu, đến lúc đó ông ta còn phải cảm ơn tôi”
“Sao có thể chứ? Tôi vừa xem phòng vé của “Hoa nở” chỉ có một trăm triệu, tỷ suất lên sóng của những phim khác quá ít, tổng lại cũng mới có năm mươi triệu, nhưng kỳ nghỉ dài ít nhất cũng phải được ba trăm triệu, kết quả tối qua chỉ có một trăm năm mươi triệu, bồi thường gấp mười lần, anh phải bồi thường bao nhiêu chứ?”
“Tôi đã nói là không phải bồi thường thì sẽ không phải bồi thường, thời gian một tuần, chắc chắn ông ta sẽ kiếm lại được”
“Sao có thể chứ?”
Tô Lạc Ly lại hỏi câu này lần nữa.
Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười.
“Cô không có tự tin về phim của mình như thế sao?”
Tô Lạc Ly sững sờ.
Cô quả là một người không quá tự tin.
Ôn Khanh Mộ duỗi tay nhéo bên mặt không bị thương của Tô Lạc Ly.
“Yên tâm, sẽ không phải bồi thường đâu”
Mặc dù Ôn Khanh Mộ nhấn mạnh sẽ không phải bồi thường lần nữa, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cực kỳ thấp thỏm.
Kỳ nghỉ dài kết thúc, rạp chiếu phim sẽ vắng vẻ vài ngày, vừa khéo một tuần này của Ôn Khanh Mộ lại có một nửa nằm trong những ngày vắng vẻ này.
Sao có thể không phải bồi thường được chứ?
Cô chỉ có thể mở weibo, chọn vài tấm ảnh đẹp chụp trong quá trình quay phim, quảng cáo một chút, cố hết sức đỡ khoản bồi thường.
Buổi chiều, Tô Lạc Ly vẫn nghỉ ngơi như thường.
Mấy ngày nay, thời gian cô ngủ khá nhiều.
Điện thoại đặt trên đầu giường bỗng reo lên.
Ôn Khanh Mộ liền đi tới, vốn định tắt đi cho cô, nhưng thấy người hiển thị trên màn hình, lại không nhịn được mà ấn nghe!
“Lạc Ly! Tối nay tôi có thời gian! Chúng ta đến rạp chiếu phim xem phim đi! Khó khăn lắm ông đây mới có thời gian xem phim với cô, cô mà dám từ chối, thì quá thiếu nghĩa khí đó!”
Ôn Khanh Mộ vẫn chưa mở miệng, Mục Nhiễm Tranh đã ríu ra ríu rít nói một tràng.
“Cô ấy đang ngủ”
Nghe thấy giọng nói của Ôn Khanh Mộ, Mục Nhiễm Tranh liền ngây người.
“Ch…Chú”
“Hai ngày nay thím cháu không được khoẻ, không đi xem phim với cháu được”
“Vâng, vậy cháu ngắt máy đây.” Mục Nhiễm Tranh lập tức ngắt máy.
Có cần lần nào cũng nhắc nhở anh mấy chữ “ thím của cháu” này không chứ?
Có biết trong lòng anh đang nhỏ máu không?
‘Vừa khéo, lúc này Tô Lạc Ly đã tỉnh, thấy Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại của mình, dường như đang nghe máy.
“ Điện thoại của ai thế?”
Ôn Khanh Mộ đưa máy cho Tô Lạc Ly.
“Cháu trai.”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền quay lại chỗ ngồi của mình.
“Anh ấy tìm tôi làm gì?” Tô Lạc Ly bật dậy, Mục Nhiễm Tranh tìm cô lúc này, chắc là muốn hẹn cô đi xem phim, trước khi khi quay phim, hai người đã hẹn rồi.
“Xem phim, tôi bảo cô không khỏe, từ chị Ôn Khanh Mộ cực kỳ không vui, nói.
Tô Lạc Ly liền xuống giường.
“Sao anh lại từ chối thay tôi chứ, tôi luôn muốn đi xem phim, anh từ chối anh ấy, ai đi xem với tôi chứ?
Tô Lạc Ly vừa cúi đầu liền thấy Ôn Khanh Mộ đang cầm điện thoại, ngón tay trực tiếp mở trang đặt vé xem phim.
“Anh thật sự muốn… đi xem phim… cùng tôi?”
“Không được sao?”
Chỉ trong mấy giây, Ôn Khanh Mộ đã chọn xong chỗ ngồi, màn hình hiển thị đã đặt vé thành công!
“Á… Cái đó… Được”
Thế nhưng, trong ấn tượng của Tô Lạc Ly, ông chủ lớn không nhiễm khói bụi thế gian như Ôn Khanh Mộ, anh toàn đến những nơi sang trọng, nơi như rạp chiếu phim quá không…. sang trọng, anh muốn đi sao?
Hơn nữa, nhiều người như thế.
Tối đến, hai người vẫn đến rạp chiếu phim.
Trên mặt Tô Lạc Ly còn dán băng gạc, chắc là rất khó có người nhận ra, nhưng để an toàn, cô vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai.
‘Vốn Ôn Khanh Mộ không lo lắng những thứ này, nhưng anh vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai, mũ đôi với Tô Lạc Ly!
‘Vừa vào rạp chiếu phim, Tô Lạc Ly phát hiện mày của Ôn Khanh Mộ luôn nhíu chặt.
Từ chuyện anh không biết mua bỏng ngô và coca, Tô Lạc Ly liền biết người đàn ông này lần đầu tiên đến rạp chiếu phim!
Tô Lạc Ly vô thức liếc qua tên và xếp hạng các phim điện ảnh trên màn hình, vượt ngoài dự đoán, suất chiếu của “Âm thanh hoa nở’ lại không ít.
Đây là có chuyện gì thế? Điện ảnh Thiên Thắng thật sự không sợ lỗ?
Mua bỏng ngô và hai cốc coca, Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ liền vào phòng chiếu số 1.
Nhưng ở đây lại không có ai.
Tô Lạc Ly không khỏi hơi nản lòng, không có ai cả, bộ phim này thật sự chán đến thế sao?
Lúc bộ phim bắt đầu chiếu, cô nhìn trái nhìn phải, vẫn không có ail “Đừng nhìn nữa, tôi đã bao hết vé rồi: “Hả?”
Tô Lạc Ly quay đầu lại nhìn Ôn Khanh Mộ: “Đã, đã, đã bao rồi?”
Nhưng rõ ràng cô thấy Ôn Khanh Mộ chỉ mua có hai vé.
Thật ra, Ôn Khanh Mộ đã sai Doãn Cẩn làm, anh vừa kích động liền đồng ý đi xem phim, trong lòng hơi hối hận, liền bảo Doãn Cẩn làm chuyện này, đảm bảo cả phòng chiếu chỉ có hai người bọn họ.
“Ừ, nhiều người, sợ phiền phức”
Tô Lạc Ly thật sự khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn không sửa được tính xấu tư bản của anh!
‘Vẫn không nhiễm khói bụi thế gian…
Tô Lạc Ly cũng không nói gì nữa, đưa coca cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhíu mày: “Cái gì đây?”
“Coca đó, anh chưa từng uống coca sao?”
Hỏi xong câu này, Tô Lạc Ly phát hiện ra, có khả năng.
anh thật sự chưa từng uống coca.
“Bao nhiêu tiền một cốc?”
“Đây là combo, hai cốc coca thêm một hộp bỏng ngô là bốn mươi đồng.”
“Vậy một cốc này cũng chỉ mười đồng nhỉ? Ai cho cô uống thứ này?”
“Thích uống thì uống, không uống thì thôi!”
Tô Lạc Ly vừa định thu lại, Ôn Khanh Mộ liền giằng lấy, ngậm ống hút vào miệng.
Thế nhưng, phim chiếu chưa được bao lâu, Tô Lạc Ly đã phát hiện, đi xem phim cùng Ôn Khanh Mộ, quả thật là quyết định sai lầm nhất của cô!
“Tôi chỉ bảo sếp Trương của Điện ảnh Thiên Thắng dành tỷ suất lên sóng siêu cao cho phim điện ảnh của cô vào tối qua thôi”
“Anh bảo ông ta cho, ông ta liền cho sao? Không phải anh lại bồi thường chứ?” Tô Lạc Ly vẫn không tin.
“Tôi nói với ông ta, nếu trong vòng một tuần mà số tiền ông ta lỗ tối qua còn không thu lại được, tôi đền cho ông †a gấp mười lần”
Tô Lạc Ly trợn tròn mắt, đứng dậy.
“Mười lần? Anh đùa gì thế? Tiền của anh cũng không phải rơi từ trên trời xuống, mười lần, đó là bao nhiêu tiền chứ?”
Vào kỳ nghỉ dài hoàng kim như này, nếu theo suất chiếu bình thường, ít nhất một ngày cũng phải hai ba trăm triệu, đền gấp mười lần, chẳng phải là hai đến ba tỷ sao?
Phải biết là Ôn Khanh Mộ mua lại Quốc tế Tinh Hoàng cũng chỉ có ba tỷ!
“Sao thế? Tiếc tiền của nhà chúng ta?”
Nhà chúng ta..
Mặc dù không thể ước lượng được giá trị của Ôn Khanh Mộ, nhưng số tài sản đứng tên anh nhiều không đếm hết, thế nhưng trước giờ Tô Lạc Ly chưa từng nghĩ, những thứ này có quan hệ gì với cô.
Về mặt pháp luật, là vợ của anh, nếu bọn họ ly hôn, Tô Lạc Ly sẽ được chia một số tài sản lớn, nếu như cô muốn tranh.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Đây là lần đầu tiên, tự Ôn Khanh Mộ nói ra.
Bỗng khiến Tô Lạc Ly cảm thấy, hai người họ là một.
“Rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế?”
Nếu thật sự bồi thường nhiều tiền như thế, vậy không bằng trực tiếp mua phòng vé còn rẻ hơn!
“Cô yên tâm đi, không phải bồi thường đâu, đến lúc đó ông ta còn phải cảm ơn tôi”
“Sao có thể chứ? Tôi vừa xem phòng vé của “Hoa nở” chỉ có một trăm triệu, tỷ suất lên sóng của những phim khác quá ít, tổng lại cũng mới có năm mươi triệu, nhưng kỳ nghỉ dài ít nhất cũng phải được ba trăm triệu, kết quả tối qua chỉ có một trăm năm mươi triệu, bồi thường gấp mười lần, anh phải bồi thường bao nhiêu chứ?”
“Tôi đã nói là không phải bồi thường thì sẽ không phải bồi thường, thời gian một tuần, chắc chắn ông ta sẽ kiếm lại được”
“Sao có thể chứ?”
Tô Lạc Ly lại hỏi câu này lần nữa.
Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười.
“Cô không có tự tin về phim của mình như thế sao?”
Tô Lạc Ly sững sờ.
Cô quả là một người không quá tự tin.
Ôn Khanh Mộ duỗi tay nhéo bên mặt không bị thương của Tô Lạc Ly.
“Yên tâm, sẽ không phải bồi thường đâu”
Mặc dù Ôn Khanh Mộ nhấn mạnh sẽ không phải bồi thường lần nữa, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cực kỳ thấp thỏm.
Kỳ nghỉ dài kết thúc, rạp chiếu phim sẽ vắng vẻ vài ngày, vừa khéo một tuần này của Ôn Khanh Mộ lại có một nửa nằm trong những ngày vắng vẻ này.
Sao có thể không phải bồi thường được chứ?
Cô chỉ có thể mở weibo, chọn vài tấm ảnh đẹp chụp trong quá trình quay phim, quảng cáo một chút, cố hết sức đỡ khoản bồi thường.
Buổi chiều, Tô Lạc Ly vẫn nghỉ ngơi như thường.
Mấy ngày nay, thời gian cô ngủ khá nhiều.
Điện thoại đặt trên đầu giường bỗng reo lên.
Ôn Khanh Mộ liền đi tới, vốn định tắt đi cho cô, nhưng thấy người hiển thị trên màn hình, lại không nhịn được mà ấn nghe!
“Lạc Ly! Tối nay tôi có thời gian! Chúng ta đến rạp chiếu phim xem phim đi! Khó khăn lắm ông đây mới có thời gian xem phim với cô, cô mà dám từ chối, thì quá thiếu nghĩa khí đó!”
Ôn Khanh Mộ vẫn chưa mở miệng, Mục Nhiễm Tranh đã ríu ra ríu rít nói một tràng.
“Cô ấy đang ngủ”
Nghe thấy giọng nói của Ôn Khanh Mộ, Mục Nhiễm Tranh liền ngây người.
“Ch…Chú”
“Hai ngày nay thím cháu không được khoẻ, không đi xem phim với cháu được”
“Vâng, vậy cháu ngắt máy đây.” Mục Nhiễm Tranh lập tức ngắt máy.
Có cần lần nào cũng nhắc nhở anh mấy chữ “ thím của cháu” này không chứ?
Có biết trong lòng anh đang nhỏ máu không?
‘Vừa khéo, lúc này Tô Lạc Ly đã tỉnh, thấy Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại của mình, dường như đang nghe máy.
“ Điện thoại của ai thế?”
Ôn Khanh Mộ đưa máy cho Tô Lạc Ly.
“Cháu trai.”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền quay lại chỗ ngồi của mình.
“Anh ấy tìm tôi làm gì?” Tô Lạc Ly bật dậy, Mục Nhiễm Tranh tìm cô lúc này, chắc là muốn hẹn cô đi xem phim, trước khi khi quay phim, hai người đã hẹn rồi.
“Xem phim, tôi bảo cô không khỏe, từ chị Ôn Khanh Mộ cực kỳ không vui, nói.
Tô Lạc Ly liền xuống giường.
“Sao anh lại từ chối thay tôi chứ, tôi luôn muốn đi xem phim, anh từ chối anh ấy, ai đi xem với tôi chứ?
Tô Lạc Ly vừa cúi đầu liền thấy Ôn Khanh Mộ đang cầm điện thoại, ngón tay trực tiếp mở trang đặt vé xem phim.
“Anh thật sự muốn… đi xem phim… cùng tôi?”
“Không được sao?”
Chỉ trong mấy giây, Ôn Khanh Mộ đã chọn xong chỗ ngồi, màn hình hiển thị đã đặt vé thành công!
“Á… Cái đó… Được”
Thế nhưng, trong ấn tượng của Tô Lạc Ly, ông chủ lớn không nhiễm khói bụi thế gian như Ôn Khanh Mộ, anh toàn đến những nơi sang trọng, nơi như rạp chiếu phim quá không…. sang trọng, anh muốn đi sao?
Hơn nữa, nhiều người như thế.
Tối đến, hai người vẫn đến rạp chiếu phim.
Trên mặt Tô Lạc Ly còn dán băng gạc, chắc là rất khó có người nhận ra, nhưng để an toàn, cô vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai.
‘Vốn Ôn Khanh Mộ không lo lắng những thứ này, nhưng anh vẫn đội một chiếc mũ lưỡi trai, mũ đôi với Tô Lạc Ly!
‘Vừa vào rạp chiếu phim, Tô Lạc Ly phát hiện mày của Ôn Khanh Mộ luôn nhíu chặt.
Từ chuyện anh không biết mua bỏng ngô và coca, Tô Lạc Ly liền biết người đàn ông này lần đầu tiên đến rạp chiếu phim!
Tô Lạc Ly vô thức liếc qua tên và xếp hạng các phim điện ảnh trên màn hình, vượt ngoài dự đoán, suất chiếu của “Âm thanh hoa nở’ lại không ít.
Đây là có chuyện gì thế? Điện ảnh Thiên Thắng thật sự không sợ lỗ?
Mua bỏng ngô và hai cốc coca, Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ liền vào phòng chiếu số 1.
Nhưng ở đây lại không có ai.
Tô Lạc Ly không khỏi hơi nản lòng, không có ai cả, bộ phim này thật sự chán đến thế sao?
Lúc bộ phim bắt đầu chiếu, cô nhìn trái nhìn phải, vẫn không có ail “Đừng nhìn nữa, tôi đã bao hết vé rồi: “Hả?”
Tô Lạc Ly quay đầu lại nhìn Ôn Khanh Mộ: “Đã, đã, đã bao rồi?”
Nhưng rõ ràng cô thấy Ôn Khanh Mộ chỉ mua có hai vé.
Thật ra, Ôn Khanh Mộ đã sai Doãn Cẩn làm, anh vừa kích động liền đồng ý đi xem phim, trong lòng hơi hối hận, liền bảo Doãn Cẩn làm chuyện này, đảm bảo cả phòng chiếu chỉ có hai người bọn họ.
“Ừ, nhiều người, sợ phiền phức”
Tô Lạc Ly thật sự khóc không ra nước mắt, quả nhiên vẫn không sửa được tính xấu tư bản của anh!
‘Vẫn không nhiễm khói bụi thế gian…
Tô Lạc Ly cũng không nói gì nữa, đưa coca cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhíu mày: “Cái gì đây?”
“Coca đó, anh chưa từng uống coca sao?”
Hỏi xong câu này, Tô Lạc Ly phát hiện ra, có khả năng.
anh thật sự chưa từng uống coca.
“Bao nhiêu tiền một cốc?”
“Đây là combo, hai cốc coca thêm một hộp bỏng ngô là bốn mươi đồng.”
“Vậy một cốc này cũng chỉ mười đồng nhỉ? Ai cho cô uống thứ này?”
“Thích uống thì uống, không uống thì thôi!”
Tô Lạc Ly vừa định thu lại, Ôn Khanh Mộ liền giằng lấy, ngậm ống hút vào miệng.
Thế nhưng, phim chiếu chưa được bao lâu, Tô Lạc Ly đã phát hiện, đi xem phim cùng Ôn Khanh Mộ, quả thật là quyết định sai lầm nhất của cô!
Bình luận facebook