Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chương 181
Liền tù tì năm ngày, Ôn Khanh Mộ không về nhà ăn cơm, thậm chí còn có hai ngày không về nhà ngủ.
Tô Lạc Ly hỏi anh có phải rất bận không, Ôn Khanh Mộ chỉ bảo ừ.
Nhưng rõ ràng Tô Lạc Ly ngửi thấy mùi rượu trên người anh, còn có mùi nước hoa Trong lòng Tô Lạc Ly hiểu rõ, người đàn ông như Ôn Khanh Mộ không thể thiếu việc tiếp khách, trong buổi tiếp khách, uống rượu là rất bình thường, dính mùi nước hoa càng bình thường hơn.
Vì thế, Tô Lạc Ly cũng không nghĩ nhiều.
Ngày mai cô đã phải tham gia đoàn phim quay phim rồi.
“Ngày mai tôi phải theo đoàn quay phim rồi, tối nay làm ít món ngon, cùng nhau ăn bữa cơm nhá?”
Rất lâu sau, Tô Lạc Ly cũng không nhận được tin trả lời của Ôn Khanh Mộ.
Dì Phương đi tới.
“Phu nhân, tối nay cô nấu ăn, hay là tôi nấu?”
“À… Cái đó à…”
Đang nói, điện thoại của Tô Lạc Ly reo lên, cô lập tức lấy ra xem.
“Không về ăn đâu, tối có hẹn.”
Tô Lạc Ly khẽ thở dài.
“Dì Phương, dì nấu đi, tùy tiện nấu gì đó là được, không muốn ăn”
“Vâng, phu nhân.”
Dì Phương thấy được hình như Tô Lạc Ly không vui, từ sau khi ở bệnh viện về, mỗi tối Ôn Khanh Mộ đều về rất sớm, đặc biệt là sau khi Tô Lạc Ly bắt đầu nấu cơm, hai người rất thân mật, nhưng mấy ngày nay, không những.
Ôn Khanh Mộ không về ăn cơm, tối còn về rất muộn, thậm chí còn có lúc cả đêm không về.
“Phu nhân, ông chủ rất bận, lúc trước khi tôi phục vụ bên hoa viên Crystal, ông chủ đều như này, khi bận liền trực tiếp ở khách sạn, hoặc là dứt khoát ngủ ở phòng làm việc, khoảng thời gian trước, vì chăm sóc cho phu nhân, chắc là cậu ấy tích dồn không ít công việc”
Tô Lạc Ly cười với dì Phương, khoảng thời gian trước, vì chăm sóc cô, chắc là anh chậm trễ không ít việc, vì thế, hiện giờ bận cũng có thể hiểu được.
“Phu nhân, đừng để trong lòng.”
“Tôi biết rồi, dì Phương.”
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ lại mãi vẫn chưa về.
Rõ ràng cô đã nói với anh, ngày mai cô phải tham gia đoàn phim, vì sao anh còn chưa quay về chứ?
Tối đến, Tô Lạc Ly lại gửi vài tin nhắn cho anh, hỏi anh lúc nào thì về, kết quả, tin tức như đá chìm đáy biển.
Thậm chí cô còn gọi điện cho anh, anh cũng không nghe máy.
Tức giận, Tô Lạc Ly trực tiếp đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện chỗ trống bên cạnh giường không có chút nếp nhăn nào.
Tối qua anh không hề quay về.
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót, cho.
dù có bận hơn nữa, mai cô phải đi rồi, về nhà một chuyến khó đến thế sao?
Cô khẽ thở dài, xách hành lý rời đi.
Phim mới của đạo diễn Nghiêm Kha – “Chuyến đi lãng mạn” tổ chức khai máy ở thành phố Z, sau đó liền bắt đầu quay.
Từ cái tên có thể thấy, bộ phim điện ảnh này viết về câu chuyện trong một chuyến du lịch, Biên Lãng là một tên ất thích tiểu thuyết trộm chưa từng trộm đồ, anh ta kiếm hiệp, luôn sống trong thế anh hùng dân gian thời hiện đại.
m hiệp, tự xưng là Còn Thẩm Mạn là một cô gái nông thôn, muốn học được chút bản lĩnh ở trong thành phố, cơ duyên trùng hị à quen được Biên Lãng rất giỏi chém gió, thoáng cái liền bị Biên Lãng làm rung rinh, một lòng muốn học chút bản lĩnh từ anh.
Biên Lãng quyết định dẫn Thẩm Mạn xông pha giang hồ, kết quả dây vào án ăn trộm đồ cổ, vì thế dẫn đến một câu chuyện dở khóc dở cười.
Người diễn vai nam chính của “Chuyến đi lãng mạn” – Biên Lãng chính là người được gọi là lão làng trong giới – Hình Triều Dương, năm nay Hình Triều Dương đã ba sáu tuổi, ra mắt đã khoảng mười năm, diễn xuất tốt, cũng coi như diễn viên lão làng.
Vì vấn đề lịch trình, hiện giờ Hình Triều Dương còn chưa tham gia đoàn phim, nội dung quay bây giờ đều là cảnh cá nhân của Tô Lạc Ly.
Nếu đã quay câu chuyện trong chuyến du lịch, thì không thể tránh khỏi vấn đề chọn cảnh, lại thêm trước giờ Nghiêm Kha chọn cảnh có một không hai, lần này lại quay câu chuyện trong chuyến du lịch, chọn cảnh lại càng nhiều thêm.
Tô Lạc Ly trực tiếp đi theo đoàn phim đến thôn làng ở thành phố M cách đây hơn một nghìn cây số.
Câu chuyện cô ở nông thôn phải quay ở đây.
Tín hiệu trong thôn không tốt, điện thoại của Tô Lạc Ly luôn ở trạng thái không có tín hiệu.
Là trợ lý kiêm vệ sĩ của Tô Lạc Ly, đương nhiên Lục Uy Nhiên cũng đi theo cô, vào sống trong thôn làng.
Điều kiện trong thôn có hạn, đoàn phim đều phải ở trong nhà của người dân.
Tô Lạc Ly và Lục Uy Nhiên ở cùng một phòng.
Tối đến dừng quay, Tô Lạc Ly nhìn chiếc điện thoại không có tín hiệu của mình.
“Uy Nhiên, tôi ra ngoài một lát, cô ngủ trước đi.”
“Lạc Ly, chủ tịch Ôn đã dặn dò, tôi không được rời cô một ly”
“ở đây không sao đâu, đều là thôn làng, có thể có nguy hiểm gì chứ, cô ngủ đi.”
Mấy ngày nay đi theo Tô Lạc Ly, Lục Uy Nhiên cũng đã hiểu đại khái tính cách của cô.
“Lạc Ly, cô muốn gọi điện thoại cho chủ tịch Ôn sao?”
Tô Lạc Ly cười lúng túng.
“Không có gì mà phải ngại, chỗ cối giã trong làng kia, tín hiệu tốt hơn một chút, có lẽ là các cột sóng khá gần.”
“Ồ, được, cảm ơn”
Tô Lạc Ly mặc áo khoác rồi trực tiếp ra ngoài, ngồi bên cạnh cối giã.
Quả nhiên tín hiệu ở đây mạnh hơn một chút, vì không có tín hiệu, cô cũng không có cách nào lên mạng, người khác gửi tin nhắn cho cô, đương nhiên cũng không nhận được.
Cô mở wechat, vốn tưởng là Ôn Khanh Mộ sẽ nhán tin cho cô, kết quả không có tin tức gì.
“Có lẽ là hơi chậm.”
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly quyết định chờ một lúc, nhưng chờ suốt mười phút, vẫn không có.
Trước kia là Ôn Khanh Mộ luôn trách cô không gửi tin nhắn, giờ thì hay rồi, là cô mỏi mắt chờ Ôn Khanh Mộ gửi tin nhắn.
Cô đã đi một tuần rồi, đến một tin nhắn của anh cũng không có, thế này không phải rất kỳ lạ sao?
Cô không nhịn được, gọi điện cho. Ôn Khanh Mộ.
Khi nhận được cuộc gọi, Ôn Khanh Mộ đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ, ôm chiếc gối Tô Lạc Ly từng nằm ngủ.
Anh nhớ cô, anh nhớ món ăn cô nấu, nhớ mùi hương trên cơ thể cô, nhớ tất cả mọi thứ của cô, tất cả mọi thứ.
Anh đã muốn gửi tin nhắn cho cô vô số lần, nhưng vẫn nhịn được.
Khi thấy cuộc gọi đến, trong đầu Ôn Khanh Mộ không hề suy nghĩ, liền chuẩn bị nghe máy.
Thế nhưng, khi tay anh sắp chạm vào điện thoại, bỗng dừng lại.
Cuộc điện thoại này, anh không thể nghe.
Anh nhất định phải ngắt máy.
Anh dân lòng, ngắt điện thoại.
Tô Lạc Ly nhìn cuộc gọi bị ngắt máy, hơi hoảng hồn.
Còn cho rằng bị mất tín hiệu, ngay khi cô đang định gọi lại, tin nhắn của Ôn Khanh Mộ tới.
“Bận”
Một chữ, chỉ có một chữ.
Nhìn con chữ lạnh băng kia, đáy lòng Tô Lạc Ly càng thêm lạnh giá.
“Hất xì…”
Giờ trời đã lạnh, Tô Lạc Ly không nhịn được mà hắt xì một cái.
“Vậy anh bận đi, trời lạnh rồi, chú ý mặc thêm quần áo, đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi.”
Gửi xong chỗ này, Tô Lạc Ly liền vội vàng chạy về chỗ cô ở.
Mang theo một cỗ khí lạnh vào phòng, sắc mặt cô không dễ nhìn.
Lục Uy Nhiên đã nằm xuống, thấy biểu cảm của Tô Lạc Ly liền biết, cuộc điện thoại này chắc chắn không thuận lợi.
Cô ta giả vờ đã ngủ, không nói gì với Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng trèo lên giường, cũng chìm vào giấc ngủ.
Hai người này cũng không biết có chuyện gì, bỗng nhiên quan hệ căng thẳng như này.
Lục Uy Nhiên thầm nghĩ, đây có lẽ là cơ hội tốt của cô ta.
Liền tù tì năm ngày, Ôn Khanh Mộ không về nhà ăn cơm, thậm chí còn có hai ngày không về nhà ngủ.
Tô Lạc Ly hỏi anh có phải rất bận không, Ôn Khanh Mộ chỉ bảo ừ.
Nhưng rõ ràng Tô Lạc Ly ngửi thấy mùi rượu trên người anh, còn có mùi nước hoa Trong lòng Tô Lạc Ly hiểu rõ, người đàn ông như Ôn Khanh Mộ không thể thiếu việc tiếp khách, trong buổi tiếp khách, uống rượu là rất bình thường, dính mùi nước hoa càng bình thường hơn.
Vì thế, Tô Lạc Ly cũng không nghĩ nhiều.
Ngày mai cô đã phải tham gia đoàn phim quay phim rồi.
“Ngày mai tôi phải theo đoàn quay phim rồi, tối nay làm ít món ngon, cùng nhau ăn bữa cơm nhá?”
Rất lâu sau, Tô Lạc Ly cũng không nhận được tin trả lời của Ôn Khanh Mộ.
Dì Phương đi tới.
“Phu nhân, tối nay cô nấu ăn, hay là tôi nấu?”
“À… Cái đó à…”
Đang nói, điện thoại của Tô Lạc Ly reo lên, cô lập tức lấy ra xem.
“Không về ăn đâu, tối có hẹn.”
Tô Lạc Ly khẽ thở dài.
“Dì Phương, dì nấu đi, tùy tiện nấu gì đó là được, không muốn ăn”
“Vâng, phu nhân.”
Dì Phương thấy được hình như Tô Lạc Ly không vui, từ sau khi ở bệnh viện về, mỗi tối Ôn Khanh Mộ đều về rất sớm, đặc biệt là sau khi Tô Lạc Ly bắt đầu nấu cơm, hai người rất thân mật, nhưng mấy ngày nay, không những.
Ôn Khanh Mộ không về ăn cơm, tối còn về rất muộn, thậm chí còn có lúc cả đêm không về.
“Phu nhân, ông chủ rất bận, lúc trước khi tôi phục vụ bên hoa viên Crystal, ông chủ đều như này, khi bận liền trực tiếp ở khách sạn, hoặc là dứt khoát ngủ ở phòng làm việc, khoảng thời gian trước, vì chăm sóc cho phu nhân, chắc là cậu ấy tích dồn không ít công việc”
Tô Lạc Ly cười với dì Phương, khoảng thời gian trước, vì chăm sóc cô, chắc là anh chậm trễ không ít việc, vì thế, hiện giờ bận cũng có thể hiểu được.
“Phu nhân, đừng để trong lòng.”
“Tôi biết rồi, dì Phương.”
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ lại mãi vẫn chưa về.
Rõ ràng cô đã nói với anh, ngày mai cô phải tham gia đoàn phim, vì sao anh còn chưa quay về chứ?
Tối đến, Tô Lạc Ly lại gửi vài tin nhắn cho anh, hỏi anh lúc nào thì về, kết quả, tin tức như đá chìm đáy biển.
Thậm chí cô còn gọi điện cho anh, anh cũng không nghe máy.
Tức giận, Tô Lạc Ly trực tiếp đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện chỗ trống bên cạnh giường không có chút nếp nhăn nào.
Tối qua anh không hề quay về.
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót, cho.
dù có bận hơn nữa, mai cô phải đi rồi, về nhà một chuyến khó đến thế sao?
Cô khẽ thở dài, xách hành lý rời đi.
Phim mới của đạo diễn Nghiêm Kha – “Chuyến đi lãng mạn” tổ chức khai máy ở thành phố Z, sau đó liền bắt đầu quay.
Từ cái tên có thể thấy, bộ phim điện ảnh này viết về câu chuyện trong một chuyến du lịch, Biên Lãng là một tên ất thích tiểu thuyết trộm chưa từng trộm đồ, anh ta kiếm hiệp, luôn sống trong thế anh hùng dân gian thời hiện đại.
m hiệp, tự xưng là Còn Thẩm Mạn là một cô gái nông thôn, muốn học được chút bản lĩnh ở trong thành phố, cơ duyên trùng hị à quen được Biên Lãng rất giỏi chém gió, thoáng cái liền bị Biên Lãng làm rung rinh, một lòng muốn học chút bản lĩnh từ anh.
Biên Lãng quyết định dẫn Thẩm Mạn xông pha giang hồ, kết quả dây vào án ăn trộm đồ cổ, vì thế dẫn đến một câu chuyện dở khóc dở cười.
Người diễn vai nam chính của “Chuyến đi lãng mạn” – Biên Lãng chính là người được gọi là lão làng trong giới – Hình Triều Dương, năm nay Hình Triều Dương đã ba sáu tuổi, ra mắt đã khoảng mười năm, diễn xuất tốt, cũng coi như diễn viên lão làng.
Vì vấn đề lịch trình, hiện giờ Hình Triều Dương còn chưa tham gia đoàn phim, nội dung quay bây giờ đều là cảnh cá nhân của Tô Lạc Ly.
Nếu đã quay câu chuyện trong chuyến du lịch, thì không thể tránh khỏi vấn đề chọn cảnh, lại thêm trước giờ Nghiêm Kha chọn cảnh có một không hai, lần này lại quay câu chuyện trong chuyến du lịch, chọn cảnh lại càng nhiều thêm.
Tô Lạc Ly trực tiếp đi theo đoàn phim đến thôn làng ở thành phố M cách đây hơn một nghìn cây số.
Câu chuyện cô ở nông thôn phải quay ở đây.
Tín hiệu trong thôn không tốt, điện thoại của Tô Lạc Ly luôn ở trạng thái không có tín hiệu.
Là trợ lý kiêm vệ sĩ của Tô Lạc Ly, đương nhiên Lục Uy Nhiên cũng đi theo cô, vào sống trong thôn làng.
Điều kiện trong thôn có hạn, đoàn phim đều phải ở trong nhà của người dân.
Tô Lạc Ly và Lục Uy Nhiên ở cùng một phòng.
Tối đến dừng quay, Tô Lạc Ly nhìn chiếc điện thoại không có tín hiệu của mình.
“Uy Nhiên, tôi ra ngoài một lát, cô ngủ trước đi.”
“Lạc Ly, chủ tịch Ôn đã dặn dò, tôi không được rời cô một ly”
“ở đây không sao đâu, đều là thôn làng, có thể có nguy hiểm gì chứ, cô ngủ đi.”
Mấy ngày nay đi theo Tô Lạc Ly, Lục Uy Nhiên cũng đã hiểu đại khái tính cách của cô.
“Lạc Ly, cô muốn gọi điện thoại cho chủ tịch Ôn sao?”
Tô Lạc Ly cười lúng túng.
“Không có gì mà phải ngại, chỗ cối giã trong làng kia, tín hiệu tốt hơn một chút, có lẽ là các cột sóng khá gần.”
“Ồ, được, cảm ơn”
Tô Lạc Ly mặc áo khoác rồi trực tiếp ra ngoài, ngồi bên cạnh cối giã.
Quả nhiên tín hiệu ở đây mạnh hơn một chút, vì không có tín hiệu, cô cũng không có cách nào lên mạng, người khác gửi tin nhắn cho cô, đương nhiên cũng không nhận được.
Cô mở wechat, vốn tưởng là Ôn Khanh Mộ sẽ nhán tin cho cô, kết quả không có tin tức gì.
“Có lẽ là hơi chậm.”
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Ly quyết định chờ một lúc, nhưng chờ suốt mười phút, vẫn không có.
Trước kia là Ôn Khanh Mộ luôn trách cô không gửi tin nhắn, giờ thì hay rồi, là cô mỏi mắt chờ Ôn Khanh Mộ gửi tin nhắn.
Cô đã đi một tuần rồi, đến một tin nhắn của anh cũng không có, thế này không phải rất kỳ lạ sao?
Cô không nhịn được, gọi điện cho. Ôn Khanh Mộ.
Khi nhận được cuộc gọi, Ôn Khanh Mộ đang nằm trên giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ, ôm chiếc gối Tô Lạc Ly từng nằm ngủ.
Anh nhớ cô, anh nhớ món ăn cô nấu, nhớ mùi hương trên cơ thể cô, nhớ tất cả mọi thứ của cô, tất cả mọi thứ.
Anh đã muốn gửi tin nhắn cho cô vô số lần, nhưng vẫn nhịn được.
Khi thấy cuộc gọi đến, trong đầu Ôn Khanh Mộ không hề suy nghĩ, liền chuẩn bị nghe máy.
Thế nhưng, khi tay anh sắp chạm vào điện thoại, bỗng dừng lại.
Cuộc điện thoại này, anh không thể nghe.
Anh nhất định phải ngắt máy.
Anh dân lòng, ngắt điện thoại.
Tô Lạc Ly nhìn cuộc gọi bị ngắt máy, hơi hoảng hồn.
Còn cho rằng bị mất tín hiệu, ngay khi cô đang định gọi lại, tin nhắn của Ôn Khanh Mộ tới.
“Bận”
Một chữ, chỉ có một chữ.
Nhìn con chữ lạnh băng kia, đáy lòng Tô Lạc Ly càng thêm lạnh giá.
“Hất xì…”
Giờ trời đã lạnh, Tô Lạc Ly không nhịn được mà hắt xì một cái.
“Vậy anh bận đi, trời lạnh rồi, chú ý mặc thêm quần áo, đừng để mệt quá, chú ý nghỉ ngơi.”
Gửi xong chỗ này, Tô Lạc Ly liền vội vàng chạy về chỗ cô ở.
Mang theo một cỗ khí lạnh vào phòng, sắc mặt cô không dễ nhìn.
Lục Uy Nhiên đã nằm xuống, thấy biểu cảm của Tô Lạc Ly liền biết, cuộc điện thoại này chắc chắn không thuận lợi.
Cô ta giả vờ đã ngủ, không nói gì với Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng trèo lên giường, cũng chìm vào giấc ngủ.
Hai người này cũng không biết có chuyện gì, bỗng nhiên quan hệ căng thẳng như này.
Lục Uy Nhiên thầm nghĩ, đây có lẽ là cơ hội tốt của cô ta.
Bình luận facebook