Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
Chương 184
Chiếc áo khoác ngoài này màu xanh nước biển, cô nhìn qua, rõ ràng nhỏ hơn một cỡ so với áo của mình.
Thế nhưng, khóe miệng Tiêu Mạch Nhiên vẫn giương lên, trong lòng vui mừng.
Đàn ông không hiểu kích cỡ của phụ nữ, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Anh có thể nhớ mà đến đón cô, thuận tiện mang theo nói rõ là anh rất có lòng rồi! ..
Ôn Khanh Mộ liếc ñhìn Tiêu Mạch Nhiên, không nói gì.
Anh cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây, Tiêu Mạch Nhiên lại không biết quan hệ của anh và Tô Lạc Ly, nhìn thấy xe của mình, đương nhiên liền cho rằng anh đến đón cô ta.
Loại chuyện này, anh cũng không tiện từ chối, vì thế, liên tương kế tựu kế.
Anh lạnh nhạt Tô Lạc Ly lâu như vậy, dường như cô còn chưa ý thức được vấn đề, không bằng mượn cơ hội này, để tự cô buông tay.
Thế nhưng, bên ngoài mưa to như này…
Ôn Khanh Mộ lái xe đến trước cửa một quán McDonald.
“Cô ngồi trong xe một lát, tôi vào nhà vệ sinh.”
Không chờ Tiêu Mạch Nhiên phản ứng lại, Ôn Khanh Mộ liền trực tiếp mở cửa xe, đi vào trong màn mưa.
Ôn Khanh Mộ đi vào trong quán McDonald, lấy điện thoại ra gọi điện cho Doãn Cẩn.
“Giờ cậu lập tức lái xe đến cổng đài truyền hình, đón phu nhân về nhà”
“Vâng, Chủ tịch Ôn”
“Ngoài ra, nếu cô ấy hỏi chuyện của Tiêu Mạch Nhiên, thì cậu trả lời như này…”
Gọi xong, Ôn Khanh Mộ rời khỏi quán, quay về xe.
Tiêu Mạch Nhiên thấy quần áo của Ôn Khanh Mộ bị ướt, vội vàng lấy giấy thấm trong túi, định lau cho anh.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhấc tay lên, ngăn tay cô lại.
Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy khó xử, cô quên mất Ôn Khanh Mộ ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác.
Cửa đài truyền hình Tô Lạc Ly đứng ở cửa rất lâu rất lâu, cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Đây là cửa sau của đài truyền hình, là cửa đi chuyên dùng cho các ngôi sao, vì thế, căn bản không có ai đến.
Tô Lạc Ly nhìn mưa to bên ngoài, gió lạnh vi vu đập vào người, chiếc áo khoác của Tiêu Mạch Nhiên, mặc dù cô mặc hơi rộng, nhưng quần áo của ngôi sao nữ có thể dày đến mức nào chứ?
Thế nhưng, trái tim cô lại càng lạnh hơn.
Thậm chí Tô Lạc Ly cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.
Cô nên xông tới, nói thẳng với Tiêu Mạch Nhiên, làm phiền cách chồng tôi xa một chút!
Cô mới là vợ của Ôn Khanh Mộ!
Vì sao lại kém cỏi như thế?
Tô Lạc Ly nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt taxi về nhà, vợ lão Trần sắp sinh rồi, khoảng thời gian này cô cho chú ấy nghỉ phép, hôm nay sợ là sẽ không có ai đến đón cô.
Cô xông vào màn mưa, đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe về nhà.
Nhưng giờ này, rất ít taxi qua lại, mà người cần bắt xe lại rất đông, đương nhiên sẽ rất khó bắt xe, hơn nữa giờ đã muộn thế này rồi.
Cả người Tô Lạc Ly ướt sũng, nhưng vẫn không bát được xe.
Ngay khi cô không biết làm sao, một chiếc xe đỗ trước mặt cô.
Doãn Cẩn mở ô xuống xe: “Phu nhân, mau lên xe đi.”
Tô Lạc Ly vừa ngước mắt liền thấy Doãn Cẩn, giật mình, vì quả thật trời mưa quá to, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe.
Trên xe bật máy sưởi, không khí ấm áp ập tới, lúc đầu Tô Lạc Ly run cầm cập, dần dần bình tĩnh lại.
“Là… chủ tịch Ôn bảo anh đến đón tôi sao?”
Doãn Cẩn lái xe, cần gạt nước không ngừng lay động.
“Đúng thế, chủ tịch Ôn có việc không đến được, vì thế nên bảo tôi đến”
Tô Lạc Ly nhếch môi cười khổ.
Anh có việc?
Anh đón Tiêu Mạch Nhiên, đương nhiên là có việc không đến được rồi.
Hiện giờ hai người không biết đã anh anh em em ở xó nào rồi?
Cũng chỉ vì hiện giờ cô chiếm mất vị trí Ôn phu nhân trên mặt pháp luật, anh mới để Doãn Cẩn đến đón cô.
Bản thân hết sức quan tâm săn sóc hồng nhan tri kỷ, nhưng vợ thì cho thư ký.
“Khoảng thời gian này anh ấy rất bận sao?” Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng có thể tìm được người để hỏi tình hình gần đây của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ có bận hay không, Doãn Cẩn rõ như lòng bàn tay.
“Vẫn ổn, khoảng thời gian này không có chuyện gì quan trọng, mọi thứ đều vận hành như thường, không bận lắm”
Mỗi lần cô nhắn wechat cho anh, anh đều chỉ trả lời một chữ: Bận.
Cô còn cho rằng anh bận đến mức không có thời gian đánh nổi hai chữ cơ, thì ra đều chỉ là tìm cớ mà thôi.
Doãn Cẩn nhìn Tô Lạc Ly qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ khốn đốn của Tô Lạc Ly, có vài lời anh quả thật không nói ra nổi.
Phu nhân ơi phu nhân, có vài chuyện, cô đừng hỏi nữa nhé?
Vì Ôn Khanh Mộ đã dặn anh cẩn thận, vấn đề gì nên trả lời thế nào.
Hiện giờ anh đang đọc thoại.
“Gần đây có phải anh ấy…”
Doãn Cẩn thật sự quá đau khổ, đây là vấn đề anh không muốn trả lời nhất, nhưng cũng là vấn đề Ôn Khanh Mộ dặn dò kỹ lưỡng nhất!
“…qua lại rất gần gũi với Tiêu Mạch Nhiên không?”
Tô Lạc Ly lấy hết dũng cảm hỏi thành lời.
Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng, Tô Lạc Ly cảm thấy, Doãn Cẩn hiểu rất rõ chuyện của nhà bọn họ, không có gì không thể nói.
Doãn Cẩn ngây người khá lâu, chuẩn bị cảm xúc của mình.
“Đúng vậy, chủ tịch Ôn và cô Tiêu đã làm bạn nhiều năm rồi: Giọng điệu của Doãn Cẩn rất nhẹ nhàng, dường như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Tô Lạc Ly cười lạnh.
Doãn Gẩn nói tiếp: “Phu nhân, người có thân phận như chủ tịch Ôn, có vài ba hồng nhan tri kỷ là chuyện bình thường, phu nhân rộng lượng như vậy, chác là có thể hiểu chứ?”
Vài ba hồng nhan tri kỷ…
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy gió ấm thổi tới, nhưng trên người vẫn rất lạnh.
Cô nên hiểu sao?
Đúng vậy, Ôn Khanh Mộ có thân phận gì chứ, vốn chính là người mà cô không với tới được, cô có thể chiếm lấy thân phận Ôn phu nhân này, vốn đã coi như lạy trời lạy phật rồi, còn hy vọng anh chung tình với một mình cô sao?
Tô Lạc Ly nhếch khóe môi, cố nặn ra nụ cười.
“Đúng thế, đương nhiên là tôi có thể hiểu”
Doãn Cẩn cũng cười, không nói gì.
Lời mà Ôn Khanh Mộ dạy, coi như anh đã nói xong rồi.
Doãn Cẩn đưa Tô Lạc Ly về khu Rainbow, rồi rời đi.
Tô Lạc Ly vừa vào cửa, dì Phương liền ra đón.
“Phu nhân, cô ướt sũng rồi, mau đi thay quần áo, tắm nước ấm đi, tôi đi đun cho cô bát nước gừng”
Tô Lạc Ly ngây ra như khúc gõ, cởi áo khoác ngoài ra.
“Dì Phương, giặt chiếc áo này cẩn thận, đây là của người khác, tôi phải trả lại.”
“Vâng”
Nói xong, Tô Lạc Ly liền lên tầng như một cái xác không hồn.
Ngâm mình trong nước ấm, Tô Lạc Ly cảm thấy cả cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa.
Cô không biết vì sao bản thân lại buồn như này.
Lúc đầu đã tính xong rồi, quan hệ với anh chẳng qua là đôi bên đều có nhu cầu, nhưng vì sao thấy anh ở cùng người phụ nữ khác cô lại buồn như thế chứ?
Ở nơi khác, Ôn Khanh Mộ đã đưa Tiêu Mạch Nhiên về nhà.
Biệt thự của Tiêu Mạch Nhiên nằm ở khu Diamond, chẳng qua bất động sản đứng tên cô ta cũng không ít, thời gian ở đây cũng không nhiều.
“Vào trong ngồi lát nhé? Anh vừa dính mưa, vào trong uống cốc nước ấm?” Tiêu Mạch Nhiên vui vẻ mời mọc.
Chiếc áo khoác ngoài này màu xanh nước biển, cô nhìn qua, rõ ràng nhỏ hơn một cỡ so với áo của mình.
Thế nhưng, khóe miệng Tiêu Mạch Nhiên vẫn giương lên, trong lòng vui mừng.
Đàn ông không hiểu kích cỡ của phụ nữ, cũng không phải là chuyện to tát gì.
Anh có thể nhớ mà đến đón cô, thuận tiện mang theo nói rõ là anh rất có lòng rồi! ..
Ôn Khanh Mộ liếc ñhìn Tiêu Mạch Nhiên, không nói gì.
Anh cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây, Tiêu Mạch Nhiên lại không biết quan hệ của anh và Tô Lạc Ly, nhìn thấy xe của mình, đương nhiên liền cho rằng anh đến đón cô ta.
Loại chuyện này, anh cũng không tiện từ chối, vì thế, liên tương kế tựu kế.
Anh lạnh nhạt Tô Lạc Ly lâu như vậy, dường như cô còn chưa ý thức được vấn đề, không bằng mượn cơ hội này, để tự cô buông tay.
Thế nhưng, bên ngoài mưa to như này…
Ôn Khanh Mộ lái xe đến trước cửa một quán McDonald.
“Cô ngồi trong xe một lát, tôi vào nhà vệ sinh.”
Không chờ Tiêu Mạch Nhiên phản ứng lại, Ôn Khanh Mộ liền trực tiếp mở cửa xe, đi vào trong màn mưa.
Ôn Khanh Mộ đi vào trong quán McDonald, lấy điện thoại ra gọi điện cho Doãn Cẩn.
“Giờ cậu lập tức lái xe đến cổng đài truyền hình, đón phu nhân về nhà”
“Vâng, Chủ tịch Ôn”
“Ngoài ra, nếu cô ấy hỏi chuyện của Tiêu Mạch Nhiên, thì cậu trả lời như này…”
Gọi xong, Ôn Khanh Mộ rời khỏi quán, quay về xe.
Tiêu Mạch Nhiên thấy quần áo của Ôn Khanh Mộ bị ướt, vội vàng lấy giấy thấm trong túi, định lau cho anh.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhấc tay lên, ngăn tay cô lại.
Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy khó xử, cô quên mất Ôn Khanh Mộ ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác.
Cửa đài truyền hình Tô Lạc Ly đứng ở cửa rất lâu rất lâu, cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Đây là cửa sau của đài truyền hình, là cửa đi chuyên dùng cho các ngôi sao, vì thế, căn bản không có ai đến.
Tô Lạc Ly nhìn mưa to bên ngoài, gió lạnh vi vu đập vào người, chiếc áo khoác của Tiêu Mạch Nhiên, mặc dù cô mặc hơi rộng, nhưng quần áo của ngôi sao nữ có thể dày đến mức nào chứ?
Thế nhưng, trái tim cô lại càng lạnh hơn.
Thậm chí Tô Lạc Ly cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.
Cô nên xông tới, nói thẳng với Tiêu Mạch Nhiên, làm phiền cách chồng tôi xa một chút!
Cô mới là vợ của Ôn Khanh Mộ!
Vì sao lại kém cỏi như thế?
Tô Lạc Ly nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt taxi về nhà, vợ lão Trần sắp sinh rồi, khoảng thời gian này cô cho chú ấy nghỉ phép, hôm nay sợ là sẽ không có ai đến đón cô.
Cô xông vào màn mưa, đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe về nhà.
Nhưng giờ này, rất ít taxi qua lại, mà người cần bắt xe lại rất đông, đương nhiên sẽ rất khó bắt xe, hơn nữa giờ đã muộn thế này rồi.
Cả người Tô Lạc Ly ướt sũng, nhưng vẫn không bát được xe.
Ngay khi cô không biết làm sao, một chiếc xe đỗ trước mặt cô.
Doãn Cẩn mở ô xuống xe: “Phu nhân, mau lên xe đi.”
Tô Lạc Ly vừa ngước mắt liền thấy Doãn Cẩn, giật mình, vì quả thật trời mưa quá to, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe.
Trên xe bật máy sưởi, không khí ấm áp ập tới, lúc đầu Tô Lạc Ly run cầm cập, dần dần bình tĩnh lại.
“Là… chủ tịch Ôn bảo anh đến đón tôi sao?”
Doãn Cẩn lái xe, cần gạt nước không ngừng lay động.
“Đúng thế, chủ tịch Ôn có việc không đến được, vì thế nên bảo tôi đến”
Tô Lạc Ly nhếch môi cười khổ.
Anh có việc?
Anh đón Tiêu Mạch Nhiên, đương nhiên là có việc không đến được rồi.
Hiện giờ hai người không biết đã anh anh em em ở xó nào rồi?
Cũng chỉ vì hiện giờ cô chiếm mất vị trí Ôn phu nhân trên mặt pháp luật, anh mới để Doãn Cẩn đến đón cô.
Bản thân hết sức quan tâm săn sóc hồng nhan tri kỷ, nhưng vợ thì cho thư ký.
“Khoảng thời gian này anh ấy rất bận sao?” Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng có thể tìm được người để hỏi tình hình gần đây của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ có bận hay không, Doãn Cẩn rõ như lòng bàn tay.
“Vẫn ổn, khoảng thời gian này không có chuyện gì quan trọng, mọi thứ đều vận hành như thường, không bận lắm”
Mỗi lần cô nhắn wechat cho anh, anh đều chỉ trả lời một chữ: Bận.
Cô còn cho rằng anh bận đến mức không có thời gian đánh nổi hai chữ cơ, thì ra đều chỉ là tìm cớ mà thôi.
Doãn Cẩn nhìn Tô Lạc Ly qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ khốn đốn của Tô Lạc Ly, có vài lời anh quả thật không nói ra nổi.
Phu nhân ơi phu nhân, có vài chuyện, cô đừng hỏi nữa nhé?
Vì Ôn Khanh Mộ đã dặn anh cẩn thận, vấn đề gì nên trả lời thế nào.
Hiện giờ anh đang đọc thoại.
“Gần đây có phải anh ấy…”
Doãn Cẩn thật sự quá đau khổ, đây là vấn đề anh không muốn trả lời nhất, nhưng cũng là vấn đề Ôn Khanh Mộ dặn dò kỹ lưỡng nhất!
“…qua lại rất gần gũi với Tiêu Mạch Nhiên không?”
Tô Lạc Ly lấy hết dũng cảm hỏi thành lời.
Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng, Tô Lạc Ly cảm thấy, Doãn Cẩn hiểu rất rõ chuyện của nhà bọn họ, không có gì không thể nói.
Doãn Cẩn ngây người khá lâu, chuẩn bị cảm xúc của mình.
“Đúng vậy, chủ tịch Ôn và cô Tiêu đã làm bạn nhiều năm rồi: Giọng điệu của Doãn Cẩn rất nhẹ nhàng, dường như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.
Tô Lạc Ly cười lạnh.
Doãn Gẩn nói tiếp: “Phu nhân, người có thân phận như chủ tịch Ôn, có vài ba hồng nhan tri kỷ là chuyện bình thường, phu nhân rộng lượng như vậy, chác là có thể hiểu chứ?”
Vài ba hồng nhan tri kỷ…
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy gió ấm thổi tới, nhưng trên người vẫn rất lạnh.
Cô nên hiểu sao?
Đúng vậy, Ôn Khanh Mộ có thân phận gì chứ, vốn chính là người mà cô không với tới được, cô có thể chiếm lấy thân phận Ôn phu nhân này, vốn đã coi như lạy trời lạy phật rồi, còn hy vọng anh chung tình với một mình cô sao?
Tô Lạc Ly nhếch khóe môi, cố nặn ra nụ cười.
“Đúng thế, đương nhiên là tôi có thể hiểu”
Doãn Cẩn cũng cười, không nói gì.
Lời mà Ôn Khanh Mộ dạy, coi như anh đã nói xong rồi.
Doãn Cẩn đưa Tô Lạc Ly về khu Rainbow, rồi rời đi.
Tô Lạc Ly vừa vào cửa, dì Phương liền ra đón.
“Phu nhân, cô ướt sũng rồi, mau đi thay quần áo, tắm nước ấm đi, tôi đi đun cho cô bát nước gừng”
Tô Lạc Ly ngây ra như khúc gõ, cởi áo khoác ngoài ra.
“Dì Phương, giặt chiếc áo này cẩn thận, đây là của người khác, tôi phải trả lại.”
“Vâng”
Nói xong, Tô Lạc Ly liền lên tầng như một cái xác không hồn.
Ngâm mình trong nước ấm, Tô Lạc Ly cảm thấy cả cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa.
Cô không biết vì sao bản thân lại buồn như này.
Lúc đầu đã tính xong rồi, quan hệ với anh chẳng qua là đôi bên đều có nhu cầu, nhưng vì sao thấy anh ở cùng người phụ nữ khác cô lại buồn như thế chứ?
Ở nơi khác, Ôn Khanh Mộ đã đưa Tiêu Mạch Nhiên về nhà.
Biệt thự của Tiêu Mạch Nhiên nằm ở khu Diamond, chẳng qua bất động sản đứng tên cô ta cũng không ít, thời gian ở đây cũng không nhiều.
“Vào trong ngồi lát nhé? Anh vừa dính mưa, vào trong uống cốc nước ấm?” Tiêu Mạch Nhiên vui vẻ mời mọc.
Bình luận facebook