Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Chương 81 Tầng tám khách sạn là phòng tích hợp, là phòng tốt nhất của khách sạn.
Các nhân vật quan trọng đều ở tầng này.
Hiện giờ đã là nửa đêm, phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi, trong khách sạn cực kì yên tĩnh, mọi người bận rộn cả ngày, tối đến đương nhiên sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Ôn Khanh Mộ đi thang máy lên thẳng tầng tám, thang máy từ từ mở ra.
Vì lần đầu tới, Ôn Khanh Mộ không biết rõ cấu tạo trong khách sạn, vừa ra khỏi thang máy liền thấy phòng đối diện là 810, anh đã sai Doãn Cẩn nghe ngóng, Tô Lạc Ly ở phòng 816.
Đây là đối diện thang máy, ngoài phòng 810, Ôn Khanh Mộ thật sự không biết 816 đi hướng nào, chỉ đành đi về phía trước xem.
Anh rẽ trái, lúc thấy phòng 809, cuối cũng cũng biết lẽ ra phòng 816 ở phía bên phải, vì thế, liền quay lại.
Lúc vừa tới thang máy, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Tiêu Mạch Nhiên và trợ lý Hạ Liên mặt mày mệt mỏi đi ra.
Hôm nay cảnh quay của cô khá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là cảnh đêm, vì thế mới quay tới giờ này.
Tiêu Mạch Nhiên vừa ngước mắt thấy Ôn Khanh Mộ, liền ngây người.
Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây.
Cũng ngây người.
“A Khanh..”
Tiêu Mạch Nhiên vừa rồi mặt mày còn mệt mỏi, lúc thấy Ôn Khanh Mộ liền tràn đầy sức sống!
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!
“Sao anh lại tới đây?” Tiêu Mạch Nhiên liền ra khỏi thang máy, đứng trước mặt Ôn Khanh Mộ.
TÀ… Tôi…”
Không đợi Ôn Khanh Mộ giải thích, Tiêu Mạch Nhiên nhìn theo hướng Ôn Khanh Mộ đi tới, liền chắc chản là Ôn Khanh Mộ tới tìm mình, chắc là không tìm thấy, giờ đang chuẩn bị rời đi.
“Anh đến phòng tôi rồi sao? Anh nên báo trước với tôi một tiếng, hôm nay tôi có cảnh quay đêm, giờ mới về”
Hạ Liên cũng biết hai người khó khăn lắm mới gặp mặt, vì thế vội vàng nói.
“Chủ tịch Ôn, mau vào thôi, gần đây chị Mạch Nhiên bận như thế, hai người hiếm khi có cơ hội gặp mặt”
Nói rồi, Hạ Liên đi thẳng về phía trước, chuẩn bị mở cửa.
Tiêu Mạch Nhiên cũng nở nụ cười dịu dàng với Ôn Khanh Mộ.
“Đi thôi”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày, chắc chắn là tên nhóc thối Dạ Bân kia chưa nói chuyện anh đã kết hôn với Tiêu Mạch Nhiên, cái tên nhóc thối này!
Nhưng giờ anh cũng không thoái thác được, chỉ đành đến phòng Tiêu Mạch Nhiên một chuyến.
Phòng 808.
Ôn Khanh Mộ ngồi lên sofa, Tiêu Mạch Nhiên vội vàng sai Hạ Liên chuẩn bị chút đồ ăn và đồ uống.
Hạ Liên mở tủ lạnh, xong rồi!
Trong tủ lạnh giờ không còn gì cả, chỉ còn hộp bánh quy mà Tô Lạc Ly tặng và vài chai nước khoáng.
Mấy ngày nay vì Tiêu Mạch Nhiên đang giảm cân, nên trong tủ lạnh của bọn họ cũng không có gì ăn.
Nếu ngôi sao nữ giảm cân, đó là chuyện cực kì đáng sợ, đừng nói là không ăn đồ ăn vặt, đến nước ngọt cũng không được chạm vào, mấy ngày nay, Tiêu Mạch Nhiên đều chỉ uống nước khoáng.
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ đến, không thể đến hụm nước cũng không cho chứ?
Hạ Liên liền lấy hai chai nước khoáng, tiện tay cầm theo hộp bánh quy của Tô Lạc Ly.
Có còn hơn không, đúng chứ?
Hạ Liên lúng túng đặt chai nước và hộp bánh quy lên bàn.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn, mặt cũng hơi lúng túng.
Nhưng chẳng mấy chốc, mặt cô liền khôi phục nụ cười dịu dàng.
“Hiện giờ chúng tôi ở đoàn phim rất vất vả, cũng không có gì để mời anh”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn hộp bánh quy, nói tiếp: “Hộp bánh này khá ngon, đây là Tô Lạc Ly của đoàn phim tặng tôi, nói là tự tay mình làm”
“Tô Lạc Ly?” Ôn Khanh Mộ liền phấn chấn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm hộp bánh quy, trên từng miếng bánh đều có quả mâm xôi khô, cực kì đáng yêu.
Anh tiện tay cầm lấy một miếng.
“Đúng vậy, là vai nữ thứ phụ trong “Yên hồng thiên hạ, là một cô bé khá lanh lợi, cũng là nghệ sĩ của Tinh Hoàng chúng ta, xuất không tồi, nếu được, công ty có thể coi trọng bồi dưỡng”
Tiêu Mạch Nhiên vẫn không quên nâng đỡ Tô Lạc Ly một chút.
Trong lòng cô cũng đang nghĩ, hiện giờ lời mình nói có lẽ cũng có chút trọng lượng.
“Ừ, có thể suy xét”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười, đưa bánh quy lên miệng cắn một miếng.
Xốp giòn ngọt…
Rất ngon.
Không ngờ cô bé kia nấu ăn tốt, làm đồ ăn nhẹ cũng giỏi.
“A Khanh, hôm nay anh tới…”
Ôn Khanh Mộ liền đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi”
“À… Nếu đã đến rồi..”
Vốn Tiêu Mạch Nhiên muốn giữ Ôn Khanh Mộ lại, nhưng thấy giờ đã là nửa đêm, cô là thân con gái, nếu giữ một người đàn ông ở lại thì hơi cởi mở quá.
“Cũng tốt, mỗi ngày anh đều làm việc rất mệt mỏi, vậy về nghỉ ngơi sớm đi”
Ôn Khanh Mộ hạ tầm mắt nhìn hộp bánh quy, tiện tay nhấc lên.
“Hộp bánh này khá ngon, có thể tặng tôi không?”
Tiêu Mạch Nhiên cũng ngạc nhiên, thời gian cô quen biết Ôn Khanh Mộ cũng không ngắn, trước giờ chưa từng thấy Ôn Khanh Mộ để ý đến đồ ăn vặt gì.
“Được, anh thích ăn thì cầm lấy đi”
“Vậy thì cảm ơn”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ cầm hộp bánh quy, lập tức rời đi.
Tiêu Mạch Nhiên thấy Ôn Khanh Mộ rời đi, mỉm cười.
Hạ Liên thấy Ôn Khanh Mộ đi rồi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Chị Mạch Nhiên, chủ tịch Ôn quá chu đáo, đêm rồi còn đến thăm chị, xem ra chủ tịch Ôn qcũng rất thích chị nha”
“Đừng nói linh tỉnh”
“Em nói sự thật mà!”
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Ôn Khanh Mộ sải bước ra ngoài, vốn định đi tìm Tô Lạc Ly, kết quả cánh cửa phòng bên cạnh Tô Lạc Ly mở ra.
Mục Nhiễm Tranh thò đầu ra ngoài.
Nửa đêm, anh hơi đói, gọi đồ ăn ngoài, không ngờ còn chưa đưa tới.
Vì đây là Diêm Thành, phần lớn người ở tại Diêm Thành đều là diễn viên và nhân viên đoàn phim, thời gian làm việc của họ sẽ rất muộn, thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, vì thế cửa hàng bên này đều mở cửa 24/7.
Mục Nhiễm Tranh vừa thò đầu ra liền thấy Ôn Khanh Mộ đi từ phía bên kia tới.
Bên đó là phòng của Tiêu Mạch Nhiên!
Lẽ nào chú đến thăm Tiêu Mạch Nhiên?
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ.
Mục Nhiễm Tranh đang định quay về, liền bị Ôn Khanh Mộ phát hiện.
ˆCh… Chú…
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Mục Nhiễm Tranh, không nói hai lời liền vào trong phòng.
“Chú, cái này, nửa đêm tìm cháu có việc sao?” Mục Nhiễm Tranh liền lắp bắp nói.
“Không có chuyện gì”
Không có chuyện gì thì chú đến làm chỉ?
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh bị đả kích nặng nề.
“Nửa đêm canh ba rồi chú, cháu vừa gọi đồ ăn ngoài, hay là chú… cùng nhau…”
Ôn Khanh Mộ căn bản không để ý đến Mục Nhiễm Tranh, ánh mắt lướt một lượt rồi nhìn anh.
Mục Nhiễm Tranh liền đứng thẳng đừ, vừa cúi đầu liền thấy hộp bánh quy trong tay Ôn Khanh Mộ.
Hộp bánh quy này là do Tô Lạc Ly làm, anh nhận ra.
“Có bánh quy sao?”
“À… cái đó… không, không có!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức phủ nhận, bánh quy Tô Lạc Ly tặng cho anh, anh không nỡ ăn.
Không thể để người đàn ông này lấy đi được!
Các nhân vật quan trọng đều ở tầng này.
Hiện giờ đã là nửa đêm, phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi, trong khách sạn cực kì yên tĩnh, mọi người bận rộn cả ngày, tối đến đương nhiên sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Ôn Khanh Mộ đi thang máy lên thẳng tầng tám, thang máy từ từ mở ra.
Vì lần đầu tới, Ôn Khanh Mộ không biết rõ cấu tạo trong khách sạn, vừa ra khỏi thang máy liền thấy phòng đối diện là 810, anh đã sai Doãn Cẩn nghe ngóng, Tô Lạc Ly ở phòng 816.
Đây là đối diện thang máy, ngoài phòng 810, Ôn Khanh Mộ thật sự không biết 816 đi hướng nào, chỉ đành đi về phía trước xem.
Anh rẽ trái, lúc thấy phòng 809, cuối cũng cũng biết lẽ ra phòng 816 ở phía bên phải, vì thế, liền quay lại.
Lúc vừa tới thang máy, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Tiêu Mạch Nhiên và trợ lý Hạ Liên mặt mày mệt mỏi đi ra.
Hôm nay cảnh quay của cô khá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là cảnh đêm, vì thế mới quay tới giờ này.
Tiêu Mạch Nhiên vừa ngước mắt thấy Ôn Khanh Mộ, liền ngây người.
Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Mạch Nhiên ở đây.
Cũng ngây người.
“A Khanh..”
Tiêu Mạch Nhiên vừa rồi mặt mày còn mệt mỏi, lúc thấy Ôn Khanh Mộ liền tràn đầy sức sống!
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!
“Sao anh lại tới đây?” Tiêu Mạch Nhiên liền ra khỏi thang máy, đứng trước mặt Ôn Khanh Mộ.
TÀ… Tôi…”
Không đợi Ôn Khanh Mộ giải thích, Tiêu Mạch Nhiên nhìn theo hướng Ôn Khanh Mộ đi tới, liền chắc chản là Ôn Khanh Mộ tới tìm mình, chắc là không tìm thấy, giờ đang chuẩn bị rời đi.
“Anh đến phòng tôi rồi sao? Anh nên báo trước với tôi một tiếng, hôm nay tôi có cảnh quay đêm, giờ mới về”
Hạ Liên cũng biết hai người khó khăn lắm mới gặp mặt, vì thế vội vàng nói.
“Chủ tịch Ôn, mau vào thôi, gần đây chị Mạch Nhiên bận như thế, hai người hiếm khi có cơ hội gặp mặt”
Nói rồi, Hạ Liên đi thẳng về phía trước, chuẩn bị mở cửa.
Tiêu Mạch Nhiên cũng nở nụ cười dịu dàng với Ôn Khanh Mộ.
“Đi thôi”
Ôn Khanh Mộ nhíu mày, chắc chắn là tên nhóc thối Dạ Bân kia chưa nói chuyện anh đã kết hôn với Tiêu Mạch Nhiên, cái tên nhóc thối này!
Nhưng giờ anh cũng không thoái thác được, chỉ đành đến phòng Tiêu Mạch Nhiên một chuyến.
Phòng 808.
Ôn Khanh Mộ ngồi lên sofa, Tiêu Mạch Nhiên vội vàng sai Hạ Liên chuẩn bị chút đồ ăn và đồ uống.
Hạ Liên mở tủ lạnh, xong rồi!
Trong tủ lạnh giờ không còn gì cả, chỉ còn hộp bánh quy mà Tô Lạc Ly tặng và vài chai nước khoáng.
Mấy ngày nay vì Tiêu Mạch Nhiên đang giảm cân, nên trong tủ lạnh của bọn họ cũng không có gì ăn.
Nếu ngôi sao nữ giảm cân, đó là chuyện cực kì đáng sợ, đừng nói là không ăn đồ ăn vặt, đến nước ngọt cũng không được chạm vào, mấy ngày nay, Tiêu Mạch Nhiên đều chỉ uống nước khoáng.
Thế nhưng, Ôn Khanh Mộ đến, không thể đến hụm nước cũng không cho chứ?
Hạ Liên liền lấy hai chai nước khoáng, tiện tay cầm theo hộp bánh quy của Tô Lạc Ly.
Có còn hơn không, đúng chứ?
Hạ Liên lúng túng đặt chai nước và hộp bánh quy lên bàn.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn, mặt cũng hơi lúng túng.
Nhưng chẳng mấy chốc, mặt cô liền khôi phục nụ cười dịu dàng.
“Hiện giờ chúng tôi ở đoàn phim rất vất vả, cũng không có gì để mời anh”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn hộp bánh quy, nói tiếp: “Hộp bánh này khá ngon, đây là Tô Lạc Ly của đoàn phim tặng tôi, nói là tự tay mình làm”
“Tô Lạc Ly?” Ôn Khanh Mộ liền phấn chấn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm hộp bánh quy, trên từng miếng bánh đều có quả mâm xôi khô, cực kì đáng yêu.
Anh tiện tay cầm lấy một miếng.
“Đúng vậy, là vai nữ thứ phụ trong “Yên hồng thiên hạ, là một cô bé khá lanh lợi, cũng là nghệ sĩ của Tinh Hoàng chúng ta, xuất không tồi, nếu được, công ty có thể coi trọng bồi dưỡng”
Tiêu Mạch Nhiên vẫn không quên nâng đỡ Tô Lạc Ly một chút.
Trong lòng cô cũng đang nghĩ, hiện giờ lời mình nói có lẽ cũng có chút trọng lượng.
“Ừ, có thể suy xét”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười, đưa bánh quy lên miệng cắn một miếng.
Xốp giòn ngọt…
Rất ngon.
Không ngờ cô bé kia nấu ăn tốt, làm đồ ăn nhẹ cũng giỏi.
“A Khanh, hôm nay anh tới…”
Ôn Khanh Mộ liền đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi”
“À… Nếu đã đến rồi..”
Vốn Tiêu Mạch Nhiên muốn giữ Ôn Khanh Mộ lại, nhưng thấy giờ đã là nửa đêm, cô là thân con gái, nếu giữ một người đàn ông ở lại thì hơi cởi mở quá.
“Cũng tốt, mỗi ngày anh đều làm việc rất mệt mỏi, vậy về nghỉ ngơi sớm đi”
Ôn Khanh Mộ hạ tầm mắt nhìn hộp bánh quy, tiện tay nhấc lên.
“Hộp bánh này khá ngon, có thể tặng tôi không?”
Tiêu Mạch Nhiên cũng ngạc nhiên, thời gian cô quen biết Ôn Khanh Mộ cũng không ngắn, trước giờ chưa từng thấy Ôn Khanh Mộ để ý đến đồ ăn vặt gì.
“Được, anh thích ăn thì cầm lấy đi”
“Vậy thì cảm ơn”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ cầm hộp bánh quy, lập tức rời đi.
Tiêu Mạch Nhiên thấy Ôn Khanh Mộ rời đi, mỉm cười.
Hạ Liên thấy Ôn Khanh Mộ đi rồi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Chị Mạch Nhiên, chủ tịch Ôn quá chu đáo, đêm rồi còn đến thăm chị, xem ra chủ tịch Ôn qcũng rất thích chị nha”
“Đừng nói linh tỉnh”
“Em nói sự thật mà!”
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Ôn Khanh Mộ sải bước ra ngoài, vốn định đi tìm Tô Lạc Ly, kết quả cánh cửa phòng bên cạnh Tô Lạc Ly mở ra.
Mục Nhiễm Tranh thò đầu ra ngoài.
Nửa đêm, anh hơi đói, gọi đồ ăn ngoài, không ngờ còn chưa đưa tới.
Vì đây là Diêm Thành, phần lớn người ở tại Diêm Thành đều là diễn viên và nhân viên đoàn phim, thời gian làm việc của họ sẽ rất muộn, thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, vì thế cửa hàng bên này đều mở cửa 24/7.
Mục Nhiễm Tranh vừa thò đầu ra liền thấy Ôn Khanh Mộ đi từ phía bên kia tới.
Bên đó là phòng của Tiêu Mạch Nhiên!
Lẽ nào chú đến thăm Tiêu Mạch Nhiên?
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ.
Mục Nhiễm Tranh đang định quay về, liền bị Ôn Khanh Mộ phát hiện.
ˆCh… Chú…
Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Mục Nhiễm Tranh, không nói hai lời liền vào trong phòng.
“Chú, cái này, nửa đêm tìm cháu có việc sao?” Mục Nhiễm Tranh liền lắp bắp nói.
“Không có chuyện gì”
Không có chuyện gì thì chú đến làm chỉ?
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh bị đả kích nặng nề.
“Nửa đêm canh ba rồi chú, cháu vừa gọi đồ ăn ngoài, hay là chú… cùng nhau…”
Ôn Khanh Mộ căn bản không để ý đến Mục Nhiễm Tranh, ánh mắt lướt một lượt rồi nhìn anh.
Mục Nhiễm Tranh liền đứng thẳng đừ, vừa cúi đầu liền thấy hộp bánh quy trong tay Ôn Khanh Mộ.
Hộp bánh quy này là do Tô Lạc Ly làm, anh nhận ra.
“Có bánh quy sao?”
“À… cái đó… không, không có!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức phủ nhận, bánh quy Tô Lạc Ly tặng cho anh, anh không nỡ ăn.
Không thể để người đàn ông này lấy đi được!
Bình luận facebook