-
Chương 72
Lãnh Dương nghe thuộc hạ báo cáo, nói là Thiết Sang Sang đã tẩu thoát.
Lãnh Dương liền tức giận, mắng họ một trận.
“Đúng là một lũ vô dụng.
Cho người lật tung cái thành phố S, cũng phải tìm được Thiết tiểu thư.
Đừng cho Hàn gia biết, kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.”
Lãnh Dương biết Hàn Mạc đang bận thanh lý môn hộ, đám nguời của Ngô gia.
Anh không muốn cô phải vì chuyện của Thiết Sang Sang mà phiền não.
Sau trận mưa đó Kiều Nhi bị sốt cao, cô nằm mê mang trên giường suốt 3 ngày, 3 đêm.
Mạnh Khang chu đáo châm sóc cho Kiều Nhi.
Sáng sớm trước khi về công ty, Mạnh Khang điều đến thăm Kiều Nhi rồi mới đi.
Mạnh Khang ngồi trên ghế, kế bên giường của Kiều Nhi.
Anh nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt yêu thương.
Tay anh nhẹ nhàng vén những sợ tóc rũ xuống trước mặt cô sang một bên.
Mạnh Khang lưu luyến sờ vào khuôn mặt trắng bợt của cô.
“Kiều Nhi, anh nhất định phải có được em.
Anh sẽ cho Mạnh Hùng ném, mùi vị của kẻ thua cuộc.
Anh sẽ đoạt lấy tất cả những gì thuộc về hắn.”
Giọng nói thâm độc của Mạnh Khang vang lên trong căn phòng yên tịnh.
“Cóc cóc cóc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Sam buớc vào anh cung kính khom người trước mặt Mạnh Khang nói.
“Chủ nhân, chúng ta phải về công ty.
Hôm nay có một cuộc hợp quan trọng, với người của Tần gia từ bên Italy bay qua.”
Mạnh Khang đứng lên, anh cẩn thận đấp chăn cho Kiều Nhi, rồi mới cùng Sam đi ra ngoài.
Tiếng xe chạy càng lúc càng xa, lúc này Kiều Nhi mới từ từ mở mắt.
Cô nhìn chung quanh căn phòng, không thấy ai.
Kiều Nhi mới nhẹ nhà bước xuống giường.
Thật ra thì đêm hôm qua Kiều Nhi đã tĩnh lại, cô không muốn cho Mạnh Khang biết.
Kiều Nhi muốn thừa dịp Mạnh Khang không có ở nhà, đi tìm chứng cớ phạm tội của Mạnh Khang để giúp cho Mạnh Hùng.
Kiều Nhi lén lút đi vào thư phòng của Mạnh Khang, trên bàn làm việc đặt những phần văn kiện quan trọng của tập đoàn Mạnh Thị.
Những dự án sắp tới cùng với những cuộc giao dịch của tập đoàn điều ở trong đây.
Kiều Nhi tranh thủ thời gian đọc hết thất cả, vì là luật sư nên chỉ cần những gì cô đọc qua một lần, điều lưu lại rất rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Đọc xong văn kiện Kiều Nhi mở laptop của Mạnh Khang ra, nhưng laptop đã được cài đặt mật mã.
Kiều Nhi nhập tên của Mạnh Khang nhưng không đúng.
Cô nhập vào ngày sinh của anh, nhưng vẫn sai.
Trong lúc cô định thử thêm lần nữa, Kiều Nhi nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô lính quýnh đậy laptop lại, đặt lại chổ cũ.
Kiều Nhi chạy ra mở cửa, cô thò đầu ra ngoài nhưng không thấy ai.
Cô buớc ra kép cửa thư phòng lại, làm bộ như mình bị lạc đường, cô đứng ngơ ngác trên hành lang.
2 cô giúp việc vừa mới đi qua hành làng, khi nhìn thấy Kiều Nhi ngơ ngác đứng đó họ vui mừng chạy tới nói.
“Kiều tiểu thư, cô đã tĩnh lại.”
Kiều Nhi nở một nụ cười dịu dàng rồi gật đầu.
Cô giúp việc vui mừng gọi cho Mạnh Khang hay.
Vừa kết thúc cuộc hợp Mạnh Khang cho Sam hủy bỏ tất cả cuộc hẹn vào buổi chiều để về Mạnh Gia.
Mạnh Khang vui vẻ bước vào cửa chính, anh nhìn thấy Kiều Nhi đang ngồi trên sopha xem phim.
Cảm giác hạnh phúc và ám cúng hiện lên trong lòng anh.
Đúng đây chính là thứ mà anh muốn nhất.
Một người vợ hiền ở nhà chờ anh, khi tan sở về.
Anh mong sau này, ngày nào khi về đến nhà điều nhìn thấy Kiều Nhi.
Cảm giác thiếu thốn tình thương của mẹ, đã kiến trái tim Mạnh Khang trở nên lạnh lùng băng giá.
Nhưng bây giờ Kiều Nhi đã sưởi ấm lại trái tim của anh.
Mạnh Khang vui mừng đi đến ân cần hỏi thâm Kiều Nhi.
“Em vừa tĩnh lại, có thấy chổ nào không khỏe không?”
Kiều Nhi nhìn Mạnh Khang, trong lòng cô cảm giác bất ngờ.
Không ngờ một người độc ác như Mạnh Khang, cũng có mặt dịu dàng như vậy.
Kiều Nhi cười lắc đầu, cặp mắt to tròn của Kiều Nhi nhìn chăm chăm vào Mạnh Khang.
Mạnh Khang cởi bỏ áo khoát đưa cho người giúp việc.
Anh thong thả ngồi xuống ghế sopha bên cạnh Kiều Nhi.
Mạnh Khang nhìn cô giúp việc, trong tích tắc cô giúp việc mang lên một ly trà gừng nóng hỏi.
Mạnh Khang cẩn thận nhận lấy ly trà, anh dịu dàng thổi cho nguội rồi mới đưa cho Kiều Nhi.
Cử chỉ thân mật của Mạnh Khang, làm Kiều Nhi hơi ngượng ngùng.
Trong lòng Kiều Nhi cảm giác bài xích vô cùng.
Chỉ cần Mạnh Khang đến gần cô một chút, là Kiều Nhi liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kiều Nhi cười nhận lấy ly trà, từ trên tay của Mạnh Khang.
“Tuần sau là ngày đính hôn của chúng ta.
Nếu em còn cảm thấy không khỏe, thì anh sẽ dời ngày lại.”
Kiều Nhi nhìn anh, cô cười ngọt ngào nói.
“Không cần, sức khỏe của em không sao.”
Mạnh Khang nghe Kiều Nhi nói vậy trong lòng mở cờ.
Anh không ngờ Kiều Nhi thật sự muốn gã cho anh.
“Được! Vậy anh sẽ chuẩn bị lễ đính hôn.”
Mạnh Khang vừa nói vừa cười một cách sảng khoái.
Mỏi ngày sau khi Mạnh Khang đi làm, Kiều Nhi điều liến đi sung quanh biệt thự Mạnh Gia.
Trong lúc cô vô tình, đi ngang một cái hành lang ở cuối biệt thự.
Kiều Nhi nhìn thấy có 2 người nam giúp việc, đem thức ăn vào trong một căn phòng.
Kiều Nhi nghi ngờ đi theo họ, qua khe cửa Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Quốc, ông vừa được bác sĩ cho xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Kiều Nhi nhớ đến cuộc đối thoại của Mạnh Hùng và Mạnh Khang trong phòng bệnh.
“Không lẽ thuốc giải độc được bỏ trong những món ăn mà họ đang cho bác Mạnh ăn sao?”
Lãnh Dương liền tức giận, mắng họ một trận.
“Đúng là một lũ vô dụng.
Cho người lật tung cái thành phố S, cũng phải tìm được Thiết tiểu thư.
Đừng cho Hàn gia biết, kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.”
Lãnh Dương biết Hàn Mạc đang bận thanh lý môn hộ, đám nguời của Ngô gia.
Anh không muốn cô phải vì chuyện của Thiết Sang Sang mà phiền não.
Sau trận mưa đó Kiều Nhi bị sốt cao, cô nằm mê mang trên giường suốt 3 ngày, 3 đêm.
Mạnh Khang chu đáo châm sóc cho Kiều Nhi.
Sáng sớm trước khi về công ty, Mạnh Khang điều đến thăm Kiều Nhi rồi mới đi.
Mạnh Khang ngồi trên ghế, kế bên giường của Kiều Nhi.
Anh nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt yêu thương.
Tay anh nhẹ nhàng vén những sợ tóc rũ xuống trước mặt cô sang một bên.
Mạnh Khang lưu luyến sờ vào khuôn mặt trắng bợt của cô.
“Kiều Nhi, anh nhất định phải có được em.
Anh sẽ cho Mạnh Hùng ném, mùi vị của kẻ thua cuộc.
Anh sẽ đoạt lấy tất cả những gì thuộc về hắn.”
Giọng nói thâm độc của Mạnh Khang vang lên trong căn phòng yên tịnh.
“Cóc cóc cóc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Sam buớc vào anh cung kính khom người trước mặt Mạnh Khang nói.
“Chủ nhân, chúng ta phải về công ty.
Hôm nay có một cuộc hợp quan trọng, với người của Tần gia từ bên Italy bay qua.”
Mạnh Khang đứng lên, anh cẩn thận đấp chăn cho Kiều Nhi, rồi mới cùng Sam đi ra ngoài.
Tiếng xe chạy càng lúc càng xa, lúc này Kiều Nhi mới từ từ mở mắt.
Cô nhìn chung quanh căn phòng, không thấy ai.
Kiều Nhi mới nhẹ nhà bước xuống giường.
Thật ra thì đêm hôm qua Kiều Nhi đã tĩnh lại, cô không muốn cho Mạnh Khang biết.
Kiều Nhi muốn thừa dịp Mạnh Khang không có ở nhà, đi tìm chứng cớ phạm tội của Mạnh Khang để giúp cho Mạnh Hùng.
Kiều Nhi lén lút đi vào thư phòng của Mạnh Khang, trên bàn làm việc đặt những phần văn kiện quan trọng của tập đoàn Mạnh Thị.
Những dự án sắp tới cùng với những cuộc giao dịch của tập đoàn điều ở trong đây.
Kiều Nhi tranh thủ thời gian đọc hết thất cả, vì là luật sư nên chỉ cần những gì cô đọc qua một lần, điều lưu lại rất rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Đọc xong văn kiện Kiều Nhi mở laptop của Mạnh Khang ra, nhưng laptop đã được cài đặt mật mã.
Kiều Nhi nhập tên của Mạnh Khang nhưng không đúng.
Cô nhập vào ngày sinh của anh, nhưng vẫn sai.
Trong lúc cô định thử thêm lần nữa, Kiều Nhi nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô lính quýnh đậy laptop lại, đặt lại chổ cũ.
Kiều Nhi chạy ra mở cửa, cô thò đầu ra ngoài nhưng không thấy ai.
Cô buớc ra kép cửa thư phòng lại, làm bộ như mình bị lạc đường, cô đứng ngơ ngác trên hành lang.
2 cô giúp việc vừa mới đi qua hành làng, khi nhìn thấy Kiều Nhi ngơ ngác đứng đó họ vui mừng chạy tới nói.
“Kiều tiểu thư, cô đã tĩnh lại.”
Kiều Nhi nở một nụ cười dịu dàng rồi gật đầu.
Cô giúp việc vui mừng gọi cho Mạnh Khang hay.
Vừa kết thúc cuộc hợp Mạnh Khang cho Sam hủy bỏ tất cả cuộc hẹn vào buổi chiều để về Mạnh Gia.
Mạnh Khang vui vẻ bước vào cửa chính, anh nhìn thấy Kiều Nhi đang ngồi trên sopha xem phim.
Cảm giác hạnh phúc và ám cúng hiện lên trong lòng anh.
Đúng đây chính là thứ mà anh muốn nhất.
Một người vợ hiền ở nhà chờ anh, khi tan sở về.
Anh mong sau này, ngày nào khi về đến nhà điều nhìn thấy Kiều Nhi.
Cảm giác thiếu thốn tình thương của mẹ, đã kiến trái tim Mạnh Khang trở nên lạnh lùng băng giá.
Nhưng bây giờ Kiều Nhi đã sưởi ấm lại trái tim của anh.
Mạnh Khang vui mừng đi đến ân cần hỏi thâm Kiều Nhi.
“Em vừa tĩnh lại, có thấy chổ nào không khỏe không?”
Kiều Nhi nhìn Mạnh Khang, trong lòng cô cảm giác bất ngờ.
Không ngờ một người độc ác như Mạnh Khang, cũng có mặt dịu dàng như vậy.
Kiều Nhi cười lắc đầu, cặp mắt to tròn của Kiều Nhi nhìn chăm chăm vào Mạnh Khang.
Mạnh Khang cởi bỏ áo khoát đưa cho người giúp việc.
Anh thong thả ngồi xuống ghế sopha bên cạnh Kiều Nhi.
Mạnh Khang nhìn cô giúp việc, trong tích tắc cô giúp việc mang lên một ly trà gừng nóng hỏi.
Mạnh Khang cẩn thận nhận lấy ly trà, anh dịu dàng thổi cho nguội rồi mới đưa cho Kiều Nhi.
Cử chỉ thân mật của Mạnh Khang, làm Kiều Nhi hơi ngượng ngùng.
Trong lòng Kiều Nhi cảm giác bài xích vô cùng.
Chỉ cần Mạnh Khang đến gần cô một chút, là Kiều Nhi liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kiều Nhi cười nhận lấy ly trà, từ trên tay của Mạnh Khang.
“Tuần sau là ngày đính hôn của chúng ta.
Nếu em còn cảm thấy không khỏe, thì anh sẽ dời ngày lại.”
Kiều Nhi nhìn anh, cô cười ngọt ngào nói.
“Không cần, sức khỏe của em không sao.”
Mạnh Khang nghe Kiều Nhi nói vậy trong lòng mở cờ.
Anh không ngờ Kiều Nhi thật sự muốn gã cho anh.
“Được! Vậy anh sẽ chuẩn bị lễ đính hôn.”
Mạnh Khang vừa nói vừa cười một cách sảng khoái.
Mỏi ngày sau khi Mạnh Khang đi làm, Kiều Nhi điều liến đi sung quanh biệt thự Mạnh Gia.
Trong lúc cô vô tình, đi ngang một cái hành lang ở cuối biệt thự.
Kiều Nhi nhìn thấy có 2 người nam giúp việc, đem thức ăn vào trong một căn phòng.
Kiều Nhi nghi ngờ đi theo họ, qua khe cửa Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Quốc, ông vừa được bác sĩ cho xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Kiều Nhi nhớ đến cuộc đối thoại của Mạnh Hùng và Mạnh Khang trong phòng bệnh.
“Không lẽ thuốc giải độc được bỏ trong những món ăn mà họ đang cho bác Mạnh ăn sao?”
Bình luận facebook