Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1140
Chương 1140
Nhưng mà…
“Từ xưa đến nay người làm việc lớn nếu không yêu giang sơn thì phải thích… mỹ nhân? Anh thích… người phụ nữ tôi đem về sao? Phụ nữ đã có gia đình?”
“Anh đối xử với cô ấy như thế nào rồi? Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ không đội trời chung với anh!”
Nhắc đến Hứa Trúc Linh, Diên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
William biết rằng mình đã đúng, cũng không khó để đoán được, dù sao thì anh ta cũng đã vì cô gái kia mà đặt mình vào nguy hiểm.
William nhàn nhã ngồi bên cạnh Diên, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, tuy William tôi làm nhiều chuyện xấu, nhưng mà tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình. Tôi sẽ không động vào trẻ em, phụ nữ, và người già, cô ấy tốt hơn anh nhiều, được ăn ngon ngủ ấm”
“Vậy thì tốt” Diên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.
“Cậu đã khốn khổ như thế này rồi mà còn lo lắng cho cô ta sao?
Anh không sợ tôi làm cái gì với anh sao? Tôi đúng là không giết được anh nhưng mà cho anh ăn chút khổ thì cũng dễ dàng”
“Nếu anh đụng đến tôi thì nợ của chúng ta vẫn còn có thể hóa thành hư không. Nhưng mà nếu anh đụng vào cô ấy thì tôi sẽ khiến anh thậm chí không biết mình chết như thế nào”
Anh ta u ám nói, không ai dám nghỉ vấn về độ thật giả của câu này.
William cau mày khi nghe điều này, anh ta nói: “Anh coi trọng cô ta như thế này cô ta có biết không?”
“Cô ấy không cần biết”
“Điều đó cho thấy rằng, cô ấy thậm chí không biết tình cảm của anh”
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
“Diên, anh là thánh sao? Anh là chúa .Jesus sống, là đấng cứu thế sao? Anh hao tâm tổn sức để đối xử tốt với một cô gái như vậy nhưng rồi anh lại không nói cho cô ta biết, những thứ anh làm mà cũng không dám cho cô ấy. Cuối cùng thì người mà cô ta dựa vào cung không phải là vòng tay của anh, là của một người đàn ông khác. Anh không muốn tranh giành cho chính mình?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”
Những lời nói của William có thể nói là đã đánh trúng trái tim anh ta.
Anh ta đã nghĩ về điều đó và muốn tranh giành cho chính mình.
Lúc đầu, chân anh ta bị tật, anh ta không muốn liên lụy cô, vì sợ cô ghét bỏ anh ta.
Anh ta tự tỉ!
Sau đó, anh ta đứng dậy được và cuối cùng đã lấy lại được sự tự tin của mình, nhưng mà anh ta đã… bị những người đó hủy hoại.
Hơn nữa, đó là một người đàn ông!
Anh ta như vậy rồi thì làm sao còn có thể đứng trước mặt cô được chứ, đây đúng là trào phúng, là một chuyện cười!
Anh ta giống như một tờ giấy trắng rơi vào thùng thuốc nhuộm, anh ta đã không còn có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình.
Tim của anh ta là màu đen, cho nên thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm vô cùng.
Anh biết Hứa Trúc Linh không thích anh ta như thế này, nhưng mà anh ta… đã không thể quay đầu lại được nữa.
Cô sẽ không biết rốt cuộc là anh ta đã từ bỏ cái gì.
Từ bỏ một tình cảm chân thành.
Nỗi oán niệm trong lòng chỉ có thể trút bỏ qua việc trả thù.
Vì vậy, bất cứ ai cản trở anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng mà…
“Từ xưa đến nay người làm việc lớn nếu không yêu giang sơn thì phải thích… mỹ nhân? Anh thích… người phụ nữ tôi đem về sao? Phụ nữ đã có gia đình?”
“Anh đối xử với cô ấy như thế nào rồi? Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ không đội trời chung với anh!”
Nhắc đến Hứa Trúc Linh, Diên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.
William biết rằng mình đã đúng, cũng không khó để đoán được, dù sao thì anh ta cũng đã vì cô gái kia mà đặt mình vào nguy hiểm.
William nhàn nhã ngồi bên cạnh Diên, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, tuy William tôi làm nhiều chuyện xấu, nhưng mà tôi cũng có nguyên tắc của riêng mình. Tôi sẽ không động vào trẻ em, phụ nữ, và người già, cô ấy tốt hơn anh nhiều, được ăn ngon ngủ ấm”
“Vậy thì tốt” Diên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.
“Cậu đã khốn khổ như thế này rồi mà còn lo lắng cho cô ta sao?
Anh không sợ tôi làm cái gì với anh sao? Tôi đúng là không giết được anh nhưng mà cho anh ăn chút khổ thì cũng dễ dàng”
“Nếu anh đụng đến tôi thì nợ của chúng ta vẫn còn có thể hóa thành hư không. Nhưng mà nếu anh đụng vào cô ấy thì tôi sẽ khiến anh thậm chí không biết mình chết như thế nào”
Anh ta u ám nói, không ai dám nghỉ vấn về độ thật giả của câu này.
William cau mày khi nghe điều này, anh ta nói: “Anh coi trọng cô ta như thế này cô ta có biết không?”
“Cô ấy không cần biết”
“Điều đó cho thấy rằng, cô ấy thậm chí không biết tình cảm của anh”
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
“Diên, anh là thánh sao? Anh là chúa .Jesus sống, là đấng cứu thế sao? Anh hao tâm tổn sức để đối xử tốt với một cô gái như vậy nhưng rồi anh lại không nói cho cô ta biết, những thứ anh làm mà cũng không dám cho cô ấy. Cuối cùng thì người mà cô ta dựa vào cung không phải là vòng tay của anh, là của một người đàn ông khác. Anh không muốn tranh giành cho chính mình?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”
Những lời nói của William có thể nói là đã đánh trúng trái tim anh ta.
Anh ta đã nghĩ về điều đó và muốn tranh giành cho chính mình.
Lúc đầu, chân anh ta bị tật, anh ta không muốn liên lụy cô, vì sợ cô ghét bỏ anh ta.
Anh ta tự tỉ!
Sau đó, anh ta đứng dậy được và cuối cùng đã lấy lại được sự tự tin của mình, nhưng mà anh ta đã… bị những người đó hủy hoại.
Hơn nữa, đó là một người đàn ông!
Anh ta như vậy rồi thì làm sao còn có thể đứng trước mặt cô được chứ, đây đúng là trào phúng, là một chuyện cười!
Anh ta giống như một tờ giấy trắng rơi vào thùng thuốc nhuộm, anh ta đã không còn có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình.
Tim của anh ta là màu đen, cho nên thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm vô cùng.
Anh biết Hứa Trúc Linh không thích anh ta như thế này, nhưng mà anh ta… đã không thể quay đầu lại được nữa.
Cô sẽ không biết rốt cuộc là anh ta đã từ bỏ cái gì.
Từ bỏ một tình cảm chân thành.
Nỗi oán niệm trong lòng chỉ có thể trút bỏ qua việc trả thù.
Vì vậy, bất cứ ai cản trở anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bình luận facebook