Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1162
Chương 1162
“Anh có phải là người bình thường không?”
“Tôi gọi cô tới, không phải để cô cùng tôi thảo luận vấn đề này. Làm việc cho tốt, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Sắc mặt của anh ta thoáng dịu đi một chút, có vẻ đang mỉm cười, nhưng nhưng lại khiến Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy có điều gì đó đang bị che giấu.
Cô ta mím môi, không dám hỏi thêm, dùng tinh cầu dò xét linh lực.
Quả thật, cô ấy từng tồn tại, hơn nữa còn là một khoảng thời gian rất dài, cho nên linh lực cũng mạnh.
Nhưng chính là không còn tồn tại nữa.
“Cô có cảm thấy ở đây rõ ràng hơn một chút không?”
“Đúng vậy, cô ấy thực sự từng ở đây?”
“Ừm, chính xác từng xuất hiện. Nhưng đây không phải là ngôi nhà trước đây của anh, cô ấy bởi vì mối liên hệ với anh nên mới theo qua đây. Vì vậy, cô ấy cũng sẽ đi theo anh. Anh còn có thể đi đâu nữa? Có nhiều nơi thì sẽ càng có nhiều manh mối?”
“Sẽ có nhiều manh mối?”
Anh ta nhíu mày thật sâu, liền nghĩ đến một chỗ.
Sau đó anh ta đưa cô ta lên tầng cao nhất.
Chỉ có một phòng trên tầng cao nhất, bên trong là phòng công chúa.
“Đây là nơi em gái tôi ở khi còn sống, tất cả bố trí bên trong đều vẫn giữ nguyên như trước. Rất nhiều đồ vật, tôi đều quay về nhà cũ để chuyển tới đây”
Lúc trước anh ta vì mấy thứ này đã tự mình chui đầu vào lưới, bị người khác bao vây.
Chính vì có thể giữ lại những vật trước đây khi em gái anh ta còn sống.
Anh ta là người duy nhất có thể tới nơi này.
Bên trong không có một hạt bụi, đều do một tay anh ta lau dọn, không mượn tay người khác.
Kỷ Nguyệt Trâm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ bên trong, những thứ này tuy đã vài năm nhưng vẫn được bảo quản rất tốt, không hề bị bụi bẩn.
Chăn gối trên giường có mùi thơm thoang thoảng, hẳn là thường xuyên được thay giặt để giữ sạch sẽ.
Bên trong phòng còn có chậu cây.
Ánh sáng mặt trời ở đảo Sương Mù có vẻ lộng lẫy, nhưng ban công ở đây có thể bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào.
Hơi thở cuộc sống ở đây rất nặng nề, hơn hẳn phòng ngủ chính của anh ta nhiều.
Có cả hơi thở của cô em gái.
“Tôi cần anh đi ra ngoài một lát, tôi phải làm phép không thể có người ngoài quấy rầy. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy, thực sự cô ấy cách tôi rất gần”
Cô ta giả vờ nghiêm túc, bắt đầu lừa đối phương.
William có chút lo lắng, vì thiếu một trong hai thứ này thì anh ta sẽ không bao giờ tìm lại được.
Ngay cả khi có thể tìm thấy một cái giống y như đúc, nhưng không phải là thứ khi còn sống em gái anh ta đã sử dụng.
“Mỗi một thứ trong phòng tôi đều nhớ rất rõ ràng, đừng làm hư bất cứ thứ gì, nếu không cô sẽ chết thảm”
William thu hồi lại nụ cười, cả người lạnh như băng.
Những lời này như nổi lên từ vực thẳm của địa ngục. Cái lạnh thấu xương khiến Kỷ Nguyệt Trâm không khỏi rùng mình một cái.
Cô ta vội vàng gật đầu, hận không thể giơ tay lên trời mà thề.
William liếc nhìn khắp căn phòng một lượt trước khi bước ra ngoài.
“Anh có phải là người bình thường không?”
“Tôi gọi cô tới, không phải để cô cùng tôi thảo luận vấn đề này. Làm việc cho tốt, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Sắc mặt của anh ta thoáng dịu đi một chút, có vẻ đang mỉm cười, nhưng nhưng lại khiến Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy có điều gì đó đang bị che giấu.
Cô ta mím môi, không dám hỏi thêm, dùng tinh cầu dò xét linh lực.
Quả thật, cô ấy từng tồn tại, hơn nữa còn là một khoảng thời gian rất dài, cho nên linh lực cũng mạnh.
Nhưng chính là không còn tồn tại nữa.
“Cô có cảm thấy ở đây rõ ràng hơn một chút không?”
“Đúng vậy, cô ấy thực sự từng ở đây?”
“Ừm, chính xác từng xuất hiện. Nhưng đây không phải là ngôi nhà trước đây của anh, cô ấy bởi vì mối liên hệ với anh nên mới theo qua đây. Vì vậy, cô ấy cũng sẽ đi theo anh. Anh còn có thể đi đâu nữa? Có nhiều nơi thì sẽ càng có nhiều manh mối?”
“Sẽ có nhiều manh mối?”
Anh ta nhíu mày thật sâu, liền nghĩ đến một chỗ.
Sau đó anh ta đưa cô ta lên tầng cao nhất.
Chỉ có một phòng trên tầng cao nhất, bên trong là phòng công chúa.
“Đây là nơi em gái tôi ở khi còn sống, tất cả bố trí bên trong đều vẫn giữ nguyên như trước. Rất nhiều đồ vật, tôi đều quay về nhà cũ để chuyển tới đây”
Lúc trước anh ta vì mấy thứ này đã tự mình chui đầu vào lưới, bị người khác bao vây.
Chính vì có thể giữ lại những vật trước đây khi em gái anh ta còn sống.
Anh ta là người duy nhất có thể tới nơi này.
Bên trong không có một hạt bụi, đều do một tay anh ta lau dọn, không mượn tay người khác.
Kỷ Nguyệt Trâm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ bên trong, những thứ này tuy đã vài năm nhưng vẫn được bảo quản rất tốt, không hề bị bụi bẩn.
Chăn gối trên giường có mùi thơm thoang thoảng, hẳn là thường xuyên được thay giặt để giữ sạch sẽ.
Bên trong phòng còn có chậu cây.
Ánh sáng mặt trời ở đảo Sương Mù có vẻ lộng lẫy, nhưng ban công ở đây có thể bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào.
Hơi thở cuộc sống ở đây rất nặng nề, hơn hẳn phòng ngủ chính của anh ta nhiều.
Có cả hơi thở của cô em gái.
“Tôi cần anh đi ra ngoài một lát, tôi phải làm phép không thể có người ngoài quấy rầy. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy, thực sự cô ấy cách tôi rất gần”
Cô ta giả vờ nghiêm túc, bắt đầu lừa đối phương.
William có chút lo lắng, vì thiếu một trong hai thứ này thì anh ta sẽ không bao giờ tìm lại được.
Ngay cả khi có thể tìm thấy một cái giống y như đúc, nhưng không phải là thứ khi còn sống em gái anh ta đã sử dụng.
“Mỗi một thứ trong phòng tôi đều nhớ rất rõ ràng, đừng làm hư bất cứ thứ gì, nếu không cô sẽ chết thảm”
William thu hồi lại nụ cười, cả người lạnh như băng.
Những lời này như nổi lên từ vực thẳm của địa ngục. Cái lạnh thấu xương khiến Kỷ Nguyệt Trâm không khỏi rùng mình một cái.
Cô ta vội vàng gật đầu, hận không thể giơ tay lên trời mà thề.
William liếc nhìn khắp căn phòng một lượt trước khi bước ra ngoài.
Bình luận facebook